Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương Q.2 - Chương 56: Tranh cãi ở phường thị


Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 56: Tranh cãi ở phường thị

Nhậm Thanh Phong cũng là nhờ vào nhìn thấy khối đồng màu đen kia, chàng mới biết được tên ma tu vì sao lại bi thảm vậy.
Trên ngọc đồng màu đen ghi lại độc môn công pháp ma đạo ngự thi. Mà trong ngự thi lại có luyện thi thuật, cần có đại lượng tử thi, linh thạch cùng một ít dược liệu đặc thù. Cho nên ma tu này mới khốn cùng như thế.
Hẳn là vì khi luyện thi, ngoại trừ Tụ Hồn Phiên cùng kiện nhuyễn giáp màu trắng, hắn đã đem toàn bộ pháp khí bán đi. Một ít linh thạch cấp thấp trong túi trữ vật chính là để ma tu này sử dụng luyện thi.
Nhìn lại công pháp ghi trên ngọc đồng, mấy tu sĩ mất tích kia chính là bị ma tu bắt được, cuối cùng bị luyện thành một loại tu sĩ khôi lỗi gì đó. Nhậm Thanh Phong giết chết chính là tám con khôi lỗi tu sĩ. Về phần những tu sĩ mất tích khác, thì rất có thể là do luyện chế thất bại, cho nên Nhậm Thanh Phong mới không nhìn thấy thi thể.
Mặt khác trong ngự thi này cư nhiên còn có một môn thuật pháp tu luyện thần thức đặc biệt, tên là Luyện Thần Thuật.
Căn cứ theo những gì ngọc đồng ghi lại, tu sĩ muốn tu luyện ngự thi thì trước tiên phải tu luyện Luyện Thần Thuật. Bởi vì chỉ có tu luyện Luyện Thần Thuật, thần thức đạt được cường độ nhất định, sau đó mới có thể phân hóa thần thức, tiến hành sử dụng khôi lỗi tu sĩ, thông qua khôi lỗi tu sĩ khống chế cương thi.
Bởi vì trong khôi lỗi tu sĩ, ma tu lưu lại thần thức, nên hiệu quả có thể tương tự như Thân Ngoại Hóa Thân thần kỳ trong tu chân giới, lại có thể cùng chủ nhân làm ra những chuyện kỳ lạ. Thông thường tu sĩ một khi bị luyện thành khôi lỗi, hồn phách tồn tại nhưng không có ý thức, cho nên mới cần tu sĩ dùng thần thức để khống chế. Đồng thời tu sĩ khi bị luyện hóa thành khôi lỗi, tu vi cũng sẽ được đề thăng rất lớn.
Để luyện chế loại khôi lỗi tu sĩ này, cũng cần số lượng lớn các loại dược liệu đặc biệt. Hơn nữa, tu sĩ muốn khống chế khôi lỗi tu sĩ này thần thức cùng cần vô cùng cường đại, phải đạt tới cấp bậc Kết Đan Kỳ. Bởi vì, tu sĩ có cường độ thần thức của Kết Đan Kỳ mới có thể tùy ý tiến hành phân hóa thần thức. Nhưng tu sĩ nào tu luyện Luyện thần thuật này, tối thiểu phải là tu vi Linh Tịch hậu kỳ, thì mới có thể đạt tới cường độ thần thức của Kết Đan kỳ.

Đồng thời, hồn phách của tu luyện giả cũng sẽ trở nên ngưng đọng. Cho nên, tên ma tu kia mới có thể lấy tu vi Linh Tịch kỳ đỉnh phong, chẳng những lấy hồn phách ngưng tụ thành hình, mà còn có thể tiến hành cướp đoạt tu sĩ áo lam. Nhưng mà, cuối cùng lại bị hắn dùng pháp khí đắc ý Tụ Hồn Phiên thu lại. Mà hắc vụ do Tụ Hồn Phiên xuất ra chính là bị hồn phách chi phối, tuy vậy mỗi lần chỉ có thể phát ra số lượng hồn phách nhất định. Hắc vụ tan đi, hồn phách kia cũng sẽ tiêu tán theo. Cho nên, Tụ Hồn Phiên kia nhất định phải không ngừng bổ sung số hồn phách đã bị tiêu hao hết.
Nhậm Thanh Phong nhìn hết khối ngọc đồng này, rốt cuộc chàng cũng hiểu rõ. Vì vậy hai cỗ khôi lỗi tu sĩ sau khi chết còn có hư ảnh bạch khí nhàn nhạt thoát ra,
Bạch khí nhành nhạt này chính là một tia thần thức ngưng luyện do tên ma tu kia lưu lại trong khôi lỗi. Mặt khác, Thanh Phong kiếm của hắn tựa hồ còn có thể giống như pháp thuật cao giai giết hết thần thức cùng hồn phách.
Trong ngọc đồng này tuy rằng ghi lại hai môn công pháp như vậy, chỉ có Ngự Thi là tương đối đầy đủ, Luyện Thần Thuật kia tựa hồ chỉ là một phần nhỏ, nội dung hình như được đơn giản hóa đi nhiều. Tuy vậy, Nhậm Thanh Phong lại tính toán tu luyện Luyện Thần Thuật không hoàn chỉnh, buông bỏ Ngự Thi công pháp kia vừa ác độc vô cùng lại vừa tốn kém.
Nhậm Thanh Phong mang theo cảm giác hơi hơi say, nhanh chóng rời khỏi tiểu trấn. Sau đó, chàng lại xác định phương hướng đi phường thị, ngự hoàng chu bay tới đó. Mất gần một canh giờ, Nhậm Thanh Phong tới tiểu cốc bên ngoài phường thị.
Phường thị Tiểu Cốc này tuy không phồn hoa bằng phường thị Thai Châu, nhưng mua bán tương đối dễ dàng. Không giống phường thi Thai Châu, cái gì cũng đều là tách ra bán, tu sĩ muốn mua một ít đồ cũng phải đi mất cả nửa ngày. Điều đó thật sự là phiền toái vô cùng.
Nhậm Thanh Phong lúc này đã không còn cảm giác say, đi theo dòng người thưa thớt, đi trên đường nhỏ của phường thị có tiểu quán, tiểu điếm san sát, vừa quan sát chung quanh, vừa âm thầm suy nghĩ.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong tìm được một cửa hàng buôn bán, thu mua pháp khí của tu sĩ. Chàng trải qua một phen cò kè mặc cả cùng lão bản của tiểu điếm, cuối cùng hai bên lấy giá cả mười khối linh thạch. Nhậm Thanh Phong bán đi năm chuôi pháp khí cấp thấp.

Tu sĩ giống Nhậm Thanh Phong, một lần bán đi năm chuôi pháp khí cấp thấp như vậy tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có. Nhất là, một ít pháp khí cấp thấp mà tu sĩ cao giai đã không muốn dùng nữa. Cho nên, lão bản kia cũng không thấy có chút gì quái lạ. Song phương tiền trao cháo múc. Sau đó, Nhậm Thanh Phong tiếp tục tìm đến hai tiểu điếm nhỏ như vậy, bán đi hai thanh hoàng chu pháp khí lấy được từ tay hai người Ngô Sơn, lấy bốn mươi khối linh thạch trung phẩm .
Bán đi bảy kiện pháp khí, Nhậm Thanh Phong chưa rời khỏi tiểu cốc, mà tiếp tục lang thang không mục đích trên đường ở phường thị. Chàng muốn xem có thể tìm thấy được một vài món đồ tốt nào không. Đi cả nửa ngày, mắt thấy mặt trời sắp sửa xuống núi mà vẫn không thu hoạch được gì.
“Đồ vật ở phường thị này không ít, nhưng chân chính có thể sử dụng lại không nhiều. Đại đa số đều là một ít đan dược, linh phù cùng pháp khí mà tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng. Đến cả một cái linh phù tam giai cũng đều không tìm thấy. Xem ra, nhân lúc trời còn chưa tối, ta mau chóng trở về trong tông. Không biết từ đó tới giờ, Tiểu Kiếm đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ hay chưa?”
Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy, khẽ thở dài, xoay người hướng ra ngoài phường thị bước đi.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong tới cửa cốc, thấy có một đám tu sĩ tụ tập ở xa xa, không biết là bọn họ đang bàn luận cái gì.
Bởi vì, lần trước Nhậm Thanh Phong mua một cuốn sách trông thì bình thường. Nhưng lại có thể phát hiện Hỗn Độn Ngũ Hành bí quyết, Nhậm Thanh Phong tự nhiên rất lưu ý với đám người tụ tập bàn luận, một khi gặp được chàng liền muốn đi tới xem đến tột cùng là cái gì. Nhưng mà lúc này là ban ngày, dạng tụ tập kiểu này Nhậm Thanh Phong gặp không ít, lại đều không tìm được gì đó đặc biệt.
Lúc này Nhậm Thanh Phong thấy đám người như vậy, liền nhanh chóng đi tới, chàng muốn tìm hiểu xem là cái gì. Nhậm Thanh Phong đi đến, những tên tu sĩ cấp thấp nhanh chóng tránh ra một lối đi.
Tu vi của Nhậm Thanh Phong chính là Trúc Cơ trung kỳ. Ở trong mắt một ít tu sĩ tu vi Luyện Khí kỳ đê giai tại đây, không hề khác một vị tiền bối cao nhân. Nhìn thấy tiền bối cao nhân, họ sao dám không nhường đường.

Được những tu sĩ nhường lối, Nhậm Thanh Phong thấy rõ ràng tình hình trong đám người. Nguyên lai là hai trung niên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đang đỏ mặt tím tai lớn tiếng tranh cãi, nhìn tư thế giống như lập tức muốn đánh nhau.
Thấy sự xuất hiện của Nhậm Thanh Phong, hai gã tu sĩ đang đấu khẩu không hẹn mà cùng ngừng lại. Sau đó, hai người cũng bái Nhậm Thanh Phong, đồng thời nói:
“Thỉnh tiền bối chủ trì công đạo cho vãn bối!”
“Nha! Không biết hai vị đạo hữu có chuyện gì, trước hết nói qua một chút cho ta đã.”
Nhậm Thanh Phong thấy hành động như vậy của hai người, mặc dù có chút bất ngờ, hơi sững sỡ, nhưng cũng không hề thoái thác, đành phải mở miệng nói.
“Vị Vương đạo hữu này bán hàng giả, làm vãn bối mất không ít trung phẩm linh thạch. Lần này vãn bối yêu cầu hắn bối thường.”
Tên trung niên tu sĩ bên trái thần tình phẫn nộ giành phần nói.
“Tiến bối minh giám, vãn bối không bán hàng giả cho Triệu đạo hữu. Sự tình vì sao lại như vậy, vãn bối cũng không biết.”
Trung niên tu sĩ họ Vương bên phải kia vội vàng biện bạch.

“Rốt cuộc là loại hàng giả gì? Hai vị đao hữu từng người một cứ từ từ mà nói.”
Nhậm Thanh Phong nghe xong lời nói của hai gã tu sĩ này, vẫn có chút không rõ, vì thể mỉm cười nói.
“Mấy ngày trước vãn bối ra ngoài hái thuốc để luyện đan, thật không ngờ phát hiện ở bên một vách núi đen có một cái ổ chim kỳ dị. Ổ chim này thật lớn ở trên vách núi, vừa nhìn ai cũng biết không phải là ổ chim bình thường. Mà là ổ chim của Đại Điểu, bên trong chỉ có một quả trứng chim. Cho nên vãn bối liền lấy quả trứng chim kia đem bán ra, sau đó vị Triệu huynh này lấy mười viên trung phẩm linh thạch để mua. Không nghĩ tới hôm nay Triệu đạo hữu lại tới muốn trả lại hàng.”
Tu sĩ họ Vương giành nói trước.
“Vãn bối bởi vì bị vị Vương đạo hữu này mê hoặc, còn tưởng rằng đây là trứng của yêu thú Thanh Hỏa Điểu. Kết quả là vãn bối hao phí đến mười khối trung phẩm linh thạch, lại chờ hơn nửa năm, trứng chim kia nở ra một con sơn ưng bình thường. Chẳng lẽ, Vương đạo hữu không nên bồi thường cho ta một ít linh thạch hay sao? Thỉnh tiền bối minh giám!”
Triệu đạo hữu đỏ bừng cả khuôn mặt, lấy ra một con tiểu ưng màu đen từ một cái túi màu trắng bên hông, một tay bắt lấy, hung hăng ném xuống mặt đất trống.
Tiểu ưng màu đen này chỉ dài có một xích, nhìn tình hình thật sự là một con sơn ưng bình thường. Chỉ là lông chim vừa mới mọc không lâu, bị hung hăng ném trên mặt đất, con chim không ngừng kêu to, giãy dụa muốn bay lên. Nhưng mà bị ngã uỵch vài cái thủy chung không thể nào bay lên được.
—–o0o—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.