Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 38: Trong động âm hàn
Trong đáy của vực sâu, hiện giờ Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm đang muốn phá trận pháp của vị tu sĩ bí ẩn kia nên đang mà điên cuồng tấn công trận pháp.
Sau nửa canh giờ, tinh lực hai người cũng đã cạn kiệt. Rốt cuộc một tiếng nổ vang lên khiến trận pháp tán loạn. Từ nơi này lộ ra một cái động khẩu cao khoảng nửa trượng, dẫn xuống dưới con đường đất sâu thẳm. Đồng thời, do linh khí âm hàn hình thành những đám sương mù bỗng từ trong động khẩu mạnh mẽ cuốn ra. Mà đống đá ở đáy vực trong nháy mắt dần trở nên yên tĩnh. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng tập trung thành đống, chứ không rải rác như trước nữa.
Hai người Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm mặc dù đã đoán trước được nhưng cũng không tránh khỏi giật mình. Tuy khiếp sợ nhưng tất nhiên hai người vẫn không quên vận khí chống lại hàn khí chung quanh.
“Tiểu Kiếm, việc này không nên chậm trễ. Ta vào xem trước, huynh ở bên ngoài chờ. Nếu có tu sĩ khác tiến vào thì nhất định phải tránh đi. Về phần ta không cần huynh lo lắng. Bởi vì nếu có nguy hiểm thì ta sẽ lập tức sử dụng độn phù.” Nhậm Thanh Phong nhìn bốn phía rồi nói với Lâm Kiếm. Bởi vì hắn đang mặc Thiên Giáng Bào nên không cần cố sức chống lại hàn khí trước mắt.
“Tốt, gặp tình huống lạ nhất định phải chú ý an toàn. Một người huynh đệ tốt thật sự rất khó tìm thấy.” Lâm Kiếm cũng không nói nhiều nữa.
Lâm Kiếm cũng biết lúc này không phải lúc nhiều chuyện. Nhậm Thanh Phong có Thiên Giáng Bào có thể chống âm hàn, mà hắn thì không được như vậy. Ngay cả khi mới chịu một ít âm khí thì hắn đã phải dùng toàn lực vận công chống cự. Hơn nữa, sau khi công kích Phong Linh Trận linh lực của hắn cũng không còn nhiều. Nếu gặp tình huống khác thì lại càng thêm nguy hiểm.
“Tiểu Kiếm, nếu không có tình huống gì đáng chú ý thì huynh cứ nán lại động khẩu một lúc. Nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn à.” Trước khi đi, Nhậm Thanh Phong bỗng nói một câu kỳ quái. Sau khi liếc nhìn sắc trời, hắn mới nuốt một viên Súc Tích Đan để nhanh chóng bổ sung linh lực. Nhậm Thanh Phong cũng không vận khởi Ngự Phong Quyết mà trực tiếp tiến vào động.
Tuy trong động không có bày trận pháp nhưng có nguy hiểm gì thì không ai có thể biết trước. Có thể lại có cương thi hoặc quái vật gì đó thì sao? Cũng vì vậy mà Nhâm Thanh Phong mới không dùng Ngự Phong Quyết để xông vào.
“Nơi này âm hàn như vậy. Chẳng biết đã bị phong ấn bao lâu rồi.” Nhậm Thanh Phong cảm thụ được hàn khí chung quanh nên nghĩ thầm trong lòng.
Kỳ thật nếu như hắn chờ một lát thì sẽ thấy sương mù dần tiêu tan. Hơn nữa ngay lúc đó cũng có thể nhân cơ hội phục hồi linh lực rồi mới tiến vào huyệt động. Tất nhiên nếu làm vây thì sẽ dễ dàng đi lại trong động rất nhiều. Nhưng bây giờ, bởi vì lo lắng tu sĩ bày trận đột ngột trở về nên bọn hắn mới không trì hoãn thời gian. Mà Nhậm Thanh Phong thì không để ý linh khí tiêu hao mà lập tức xông vào.
“Ở đây thần thức chỉ có thể dò xét trong vòng mười trượng sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽ ra huyệt động này không phải quá sâu mới đúng chứ?” Nhậm Thanh Phong vừa tiến tới vừa sử dụng thần thức dò xét.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong đã đi được hơn năm trăm trượng. Mà càng đi xuống, hàn khí càng nặng. Hiện giờ Thiên Giáng Bào cũng không thể hoàn toàn ngăn trở hàn khí. Cũng may trong động này ngoại trừ lạnh hơn so với bên ngoài thì lại không xuất hiện cương thi, quái vật gì cả.
Nhậm Thanh Phong không cam lòng vì hàn khí quá nặng mà buông tha nên chỉ đành cắn chặt răng. Sau khi vận chuyển linh lực, hắn lại tiếp tục đi tới. Đi như vậy được hơn trăm trượng thì hắn mới tiếp cận đáy động.
Nhưng Nhậm Thanh Phong lại có phần thất vọng. Bởi vì cho tới bây giờ, hắn vẫn chứa phát hiện một tên đệ tử mất tích nào. Thậm chí ngay cả một cỗ thi thể cũng không có.
“Cái động này không có bất kỳ thứ gì. Ngay cả cương thi cũng không có. Không đúng! Ta phải cẩn thận điều tra, huyệt động này hẳn sẽ không đơn giản như vậy.” Nhậm Thanh Phong thầm nghĩ rồi lại đi tiếp vài bước. Sau đó hắn lại nghiền hai, dùng thần thức dò xét kỹ càng hơn.
Âm hàn quá nặng, chung quanh cũng chỉ là một đám sương mù. Từ khi bắt đầu đi vào động khẩu Nhậm Thanh Phong cái gì cũng không thể thấy rõ, chẳng thà trực tiếp dụng thần thức điều tra. Đến nơi này âm hàn quá nặng, lập tức thần thức đều chỉ có thể điều tra trong phạm vi ba trượng là xa lắm rồi.
Cũng may huyệt động này cũng không phải quá rộng lớn, hơn nữa đáy động cũng chỉ có rộng bảy tám trượng, cao ba trượng. Chỉ cần đứng nguyên tại chỗ có thể dụng thần thức điều tra rõ ràng.
“Nơi này tại sao lại có một khối đá lớn, hay là dưới tảng đá này chính là linh mạch âm hàn.” Thần thức của Nhậm Thanh Phong điều tra một lần quanh đáy động và phát hiện không có gì dị thường. Nhưng dường như tảng đá lớn này rất cổ quái. Tại chỗ này chẳng những hàn khí quá nặng mà thần thức cũng không thể thăm dò.
“Thu lấy rồi nói sau.” Nhậm Thanh Phong nhanh chóng đưa ra quyết định. Tuy hắn có thể đánh nát tảng đá này nhưng việc đó lại rất hao phí linh lực.
“Phía sau sẽ không cất giấu cương thi, quái vật gì đó chứ!” Nhậm Thanh Phong suy đoán. Đồng thời ý niệm hắn vừa động rồi đem tảng đá lớn thu lấy.
Tảng đá lớn vừa biến mất thì âm hàn linh khí chung quanh càng nồng đậm thêm mấy lần. Nhậm Thanh Phong cũng nhanh chóng lại vận chuyển một cỗ linh lực tới Thiên Giáng Bào. Lúc này mới có thể ép hàn khí trong cơ thể ra ngoài.
“A! Đây là âm mạch? Tại sao lại giống một dòng nước suối thế này? Chẳng lẽ này nước suối là âm hàn linh khí ngưng kết mà thành!” Nhậm Thanh Phong thất thanh thở ra. Phía sau tảng đá lớn không có vật gì khác mà chỉ có một dòng suối lạnh lẽo vô cùng.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong không ngừng than thở nhưng rồi hắn cũng trấn định lại để bắt đầu điều tra dòng suối. Sau khi cẩn thận sử dụng thần thức dò xét, hắn chợt phát hiện dòng suối này cũng không hoàn toàn ngăn cản thần thức.
“Xem ra vừa rồi vật ngăn cách thần thức chính là tảng đá vừa thu lấy. Tuy vậy âm mạch này dù không thể hoàn toàn ngăn cách thần thức nhưng hình như có thể đông cứng thần thức.” Nhậm Thanh Phong dùng thần thức tìm tòi rồi nhanh chóng thu lại.
Sau lần này, Nhậm Thanh Phong càng xác định nơi này là âm mạch của đáy vực. Mà dòng suối kia đúng là do linh khí âm hàn ngưng kết mà thành. Nhưng vì Nhậm Thanh Phong đã thu tảng đá lớn kỳ quái nên đã khiến linh khí trong dòng nước suối dần tiêu tán.
TLúc âm hàn linh khí nước suối tiêu tán, chung quanh càng thêm lạnh lẽo.
Nhậm Thanh Phong phát giác nước suối đang cạn dần. Hắn cũng không nghĩ ngợi mà nhanh chóng lùi lại. Sau đó, toàn thân lại vận khởi linh lực chống lại hơi lạnh.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong lại dùng thần thức dò xét thì phát hiện dòng nước suối kia đã không còn tồn tại mà thay vào đó chỉ còn mấy khối đá màu lam. Âm khí chung quanh dần dần tiêu tán.
“Những khối đá này là gì mà lại chứa Thủy linh khí cực kỳ sung túc thế này? Mặc kệ trước tiên cất rồi nói sau. Mà nếu linh khí của nước suối đã tiêu tán thì ắt hẳn Phong Linh Trận ở động khẩu cũng bị phá hủy hoàn toàn. Phỏng chừng âm mạch này có thể coi là Thủy linh mạch? Hay rời khỏi nơi này trước… cũng không biết Tiểu Kiếm như thế nào.”
Nhậm Thanh Phong nghĩ vậy nên thu hồi mấy khối đá kia rồi sau đó tiến ra ngoài động khẩu.
Lần này, Nhậm Thanh Phong không phải còn cẩn thận như trước mà trực tiếp vận Ngự Phong Quyết tiến ra ngoài cái động khẩu. Khoảng cách mấy trăm trượng chỉ trong chớp mắt đã đến nơi. Khi hắn nhìn thấy ánh nắng chiều ở ngoài động khẩu thì hắn lại mừng rơn.
“Tiểu Kiếm kia rồi! Nhưng tại sao lại đả tọa ở chỗ này!” Nhậm Thanh Phong nhướng mày ngạc nhiên khi phát hiện Lâm Kiếm đang đả tọa trước cửa động.
“Tiểu Kiếm, đi nhanh lên. Ta đã tra xét xong. Giờ mau rời khỏi đây thôi.” Nhậm Thanh Phong không tới gần Lâm Kiếm. Nhưng hắn chợt phát hiện Lâm Kiếm đã không còn phản ứng. Khi đến trước mặt thì Nhậm Thanh Phong mới phát hiện hắn đã đông cứng. Lúc này sắc mặt Lâm Kiếm xanh mét, trên hàng lông mi thoáng lộ băng sương.
“Rời khỏi nơi này đã… Nếu không Tiểu Kiếm cũng nguy hiểm mất thôi.” Nhậm Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng Lâm Kiếm thì liền xuất ra một viên Súc Tích Đan rồi cho vào trong miệng hắn. Ngay sau đó, hắn lại cõng Lâm Kiếm lên lưng rồi rời khỏi động khẩu. Cuối cùng, Nhậm Thanh Phong lại lấy Phá Kim Toa chở hai người quay về Thai Châu Thành.
Sau nửa canh giờ, Phá Kim Toa đã đưa hai người thoát khỏi Vô Danh Sơn hơn chục dặm. Lúc này Nhậm Thanh Phong đã tìm thấy một rừng cây nhỏ nên yên tâm ngừng lại. Mà Lâm Kiếm trong đã tỉnh lại.
“Rốt cuộc huynh cũng đã tỉnh… Mau mau đả tọa khôi phục linh lực đi.” Nhậm Thanh Phong nhắc nhở. Cũng không thèm nhắc lại mà quăng cho hắn một khối trung phẩm linh thạch rồi chính mình cũng tiến vào đả tọa.
Sau một canh giờ, Nhậm Thanh Phong cũng đã thanh tỉnh. Nhưng hắn rất nhanh phát hiện Lâm Kiếm đang đứng một bên vẻ mặt thích chí nhìn hắn.
“Tiểu Kiếm, huynh làm sao vậy? Ta có gì lạ hay sao mà huynh lại nhìn ta như vậy?” Nhậm Thanh Phong buồn bực nói.
“A Phong, ta đã đột phá. Ta rốt cục cũng phá vỡ bình cảnh. Ha ha. Ngươi nói nên hay không nên cao hứng? Ta không ngờ… Ha ha!” Lâm Kiếm mừng rỡ cười nói.
“Thì ra là như vậy! Ta tưởng chuyện gì chứ chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của ta.” Nhậm Thanh Phong ngữ khí hờ hững, cũng không có gì quá bất ngờ.
Kỳ thật Nhậm Thanh Phong vừa mới chứng kiến bộ dáng Lâm Kiếm đã đoán được đại khái. Nhất định âm khí trong động kia đã giúp Lâm Kiếm đột phá bình cảnh.
Vốn lúc vào trong động Nhậm Thanh Phong cũng đã có nhắc Lâm Kiếm nên nán lại một hồi. Nhưng vì thời gian quá gấp rút, cho nên hắn cũng không giảng giải tỉ mỉ.
“Cái này gọi là đại nạn không chết, tất có hồng phúc về sau. Nhưng tại sao huynh lại bị đông cứng trong động vậy?” Nhậm Thanh Phong cười xong lại hỏi tiếp.
“Ha ha, ta vốn đã khôi phục linh lực nên cũng muốn đi vào xem. Nhưng lại không nghĩ rằng vừa mới tiến vào đi không xa thì âm khí càng ngày càng mạnh. Nên đành phải ở trong động đả tọa chống lại hàn khí. Vốn đang nghĩ đến trận hàn khí này sẽ ập tới rồi lui… thật không ngờ hàn khí chẳng những không lui mà càng thêm dày đặc… và ta thành biến thành bộ dạng kia.” Lâm Kiếm thoáng xấu hổ cười nói.
Lâm Kiếm biết mình lỗ mãng vì nếu Nhậm Thanh Phong không ra đúng lúc thì hắn vĩnh viễn biến thành tảng băng. Nhưng Lâm Kiếm cũng vì lo lắng Nhậm Thanh Phong nên mới bất chấp nguy hiểm tiến vào.
“Ha ha, nếu chúng ta hiện tại cũng không có việc gì mà huynh lại đột phá bình cảnh thì tốt rồi. Trời cũng đã sáng, hay là chúng ta vào Thai Châu Thành uống chút rượu chúc mừng đi.” Nhậm Thanh Phong cười dài rồi nói.
—–o0o—–