Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 7: Tảng đá Huyền Dương
Sau khi từ biệt Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong liền trở về khách điếm, chỉ còn vài ngày nữa là đến khai sơn đại hội. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy kích động.
Nhậm Thanh Phong mở cuốn “bách khoa toàn thư về pháp thuật cơ sở” kia ra, nhìn sơ qua một lần rồi đặt sang một bên. Pháp thuật không phải là thứ một hai ngày liền có thể vận dụng quen thuộc. Hắn lại suy nghĩ một hồi rồi lấy cuốn “Thiên thai đại lục dật văn lục” cũ nát khi nãy ra mà đọc kỹ càng một lượt.
Quyển sách này nhìn có vẻ cũ nát, cầm trên tay lại nặng nhưng không thấy có gì khác thường. Hơn nữa, nội dung trong quyển sách này rất chỉnh chu. Không như những thứ tạp nham khác, do đó đã giúp Nhậm Thanh Phong hiểu biết về Tu Chân Giới hơn.
Sau khi Nhậm Thanh Phong đọc cuốn sách được một thời gian, hắn lại nghĩ tới Hoàng lão kia. Chỉ vì có ý tốt nhắc nhở người khác mà thiếu chút nữa bị giết chết. Mà gã thanh niên cao gầy kia cũng không biết trốn đi đâu. Người này tu vi quả là không thấp, đánh lén một lần đã làm Hoàng Lão trọng thương. Ngay cả pháp bào hạ phẩm cũng bị đánh hư hơn nửa, xem ra pháp khí phi châm kia uy lực hẳn là rất lớn.
“Xem ra tu chân giới cũng hung hiểm vạn phần!” Nghĩ đến đây, Nhậm Thanh Phong lại sờ trường kiếm đặt ở trước mặt.
Mặc dù có túi trữ vật có thể thu kiếm vào trong đó, nhưng Nhậm Thanh Phong lại quen đeo kiếm ở trên người hơn, chỉ có như vậy hắn mới có cảm giác an toàn. Sau những năm lưu lac trên giang hồ đã khiến hắn có được thói quen này.
Chớp mắt bảy ngày đã trôi qua. Trong những ngày này, Nhậm Thanh Phong luôn tu luyện tại khách điếm, cũng không đi tới trà lâu. Nhưng có lẽ không có lão giả áo vàng ở đó thì trà lâu cũng vắng vẻ không ít.
Mặc dù hôm nay, hắn đã ăn xong mấy viên Bồi nguyên đan mà Lâm Kiếm lưu lại, nhưng tu vi vẫn không thể đột phá. Tuy vậy, linh lực trong cơ thể lại vững chắc không ít. Lúc rảnh rỗi, Nhậm Thanh Phong lại đọc hai cuốn sách kia rồi lại ngẩn người suy nghĩ miên man
Vào sáng ngày thứ tám, hắn chợt nghe được âm thanh xôn xao ở bên ngoài. Khi bước ra thì thấy trên không trung thỉnh thoảng hiện lên mấy đạo ánh sáng đủ mọi màu sắc. Dân chúng trên đường không ngừng chỉ trỏ lên không trung. Mà mấy vị đê giai tán tu cũng thi triển Ngự Phong Quyết lao đến sơn môn của Huyền Dương sơn.
Trong cảnh náo nhiệt đó, Nhậm Thanh Phong đột nhiên thấy mê mang, có chút ngỡ ngàng. Hắn không biết bây giờ phải làm thế nào. Nhìn những chuyện đang diễn ra trước mắt, hắn đột nhiên cảm giác được mình rất cô độc, đúng vậy, rất cô độc, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, có mục tiêu để tiến tới, chỉ có chính hắn cảm thấy cuộc sống của mình rất mù mịt.
Có lẽ là do khiêu chiến. Nhậm Thanh Phong ngẫm lại, trong mười mấy năm qua, từ lúc bước chân lên chốn giang hồ, hắn đã biết chính mình sẽ ngày càng cô độc.
Âm thanh của Lâm Kiếm từ phía xa truyền tới, Nhậm Thanh Phong chợt lắc đầu. Sau khi thanh tỉnh trở lại, hắn cười cười đi tới rồi nghĩ: “Bằng hữu của mình tại tu chân giới cũng chỉ có mỗi Lâm Kiếm này.”
Nhậm Thanh Phong vẫn đứng trên Hỗn Thiên Xích của Lâm Kiếm, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lâm Kiếm nói: “Huynh có thấy những hồng quang đủ màu kia không? Đó đều là những sư huynh đệ được lên núi để đại biểu ôn phái đến tham gia đại hội.”
Nhậm Thanh Phong nói: “Lần trước huynh đi Đông Hải truyền tin, không biết lần này người của Đông Hải có tới hay không?”
Lâm Kiếm nói: “Chắc là không tới, ta nghe sư phó nói, người tu chân ở Đông Hải đã có gần ngàn năm chưa lui tới với người tu chân ở Thiên Thai đại lục, chỉ có vài hòn đảo trong đó sẽ phái một hai đại biểu qua nếu có đại hội gì lớn mà thôi, nhưng nghe nói lần gần đây nhất cũng đã cách đây hai trăm năm, mà ta đi Đông Hải truyền tin chỉ là đi theo lệnh, cũng chỉ có bề ngoài thôi.”
Nhậm Thanh Phong cười nói: “Huyền Dương môn nhiều đệ tử như vậy, không ngờ lại để một mình ngươi đi truyền tin, đây cũng là thiên ý, bằng không huynh đệ chúng ta cũng khó mà gặp mặt. Hiện tại có lẽ cũng chỉ có thể làm đại hiệp ở Vẫn Tinh đại lục!”
Lâm Kiếm cười nói: “Đúng a, kỳ thực, mấy chuyện vặt vãnh như đi truyền tin này, thông thường môn phái sẽ để mấy tên đệ tử bình thường đi làm nhiệm vụ thôi, hoàn thành xong lại còn được thưởng mấy viên linh thạch. Mỗi đệ tử Trúc Cơ kỳ nửa năm thì phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ, mà nhiệm vụ thì có rất nhiều loại: hái thuốc, luyện quặng, giết yêu, truyền tin,… Mà trong đó, truyền tin lại được xem là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, mặc dù đường xá có hơi xa xôi, cả đi lẫn về mất nhiều thời gian, nhưng không phải đánh nhau. Trừ khi bị phái đến lãnh địa của Ma Môn nếu không thì mười phần an toàn.”
Nhậm Thanh Phong ngạc nhiên nói: “Không phải là ở trên Thiên Thai đại lục không có môn phái của ma đạo sao?”
“Đúng vậy, phỏng chừng mấy tin tức này là do người tìm được cổ bảo nói ra. Hơn vạn năm trước, nơi này có Ma Môn tồn tại, nhưng sau đó, sáu đại tông sư của Thiên Thai đại lục suất lĩnh sáu đại môn phái liên thủ với nhau, đuổi toàn bộ Ma Môn ra khỏi Thiên Thai đại lục, hiện tại, phần lớn người ma đạo chỉ tụ tập ở ngọn núi phía nam Mê Vụ Chiểu Trạch. Ngoài ra, cũng có một ít bộ phận ma đạo tu sĩ thường xuyên đi lại trên phạm vi của Thiên Thai đại lục, tất nhiên họ cũng không dám manh động, một khi gây chuyện thì sẽ bị các môn phái đuổi giết không ngừng.”
Nhậm Thanh Phong nói: “Trên bản dật văn kia tuy có nhiều truyền thuyết mà không ai biết, nhưng về việc sáu đại môn phái chiến đấu với Ma Môn thì lại không có ghi lại nhiều. Không hiểu vì sao năm đó phát động đại chiến lại là sáu đại môn phái mà không phải là bảy đại môn phải nhỉ? Chẳng lẽ đại môn phái thứ bảy chỉ xuất hiện sau đại chiến chính-ma.”
Lâm Kiếm nói: “Ta cũng vô tình mà nghe được sư phó cùng sư thúc nói chuyện mới biết được chuyện này, đại sự như thế này chỉ có các trưởng lão trong môn phái mới có thể biết.”
Nhậm Thanh Phong cười nói: “Huynh biết cái gì thì nói luôn đi, còn thừa nước đục thả câu, ta đoán môn phái thứ bảy mới xuất hiện sau này hẳn là Thái Thanh Tông hiện tại a.”
Lâm Kiếm cả kinh nói: “Làm sao huynh biết được? Dường như đúng là vậy, đại chiến chính-ma năm đó, vô số tu chân giả cao giai vẫn lạc, ngay cả sáu đại môn phái cũng hi sinh ba người. Sau khi đại chiến được hơn ba mươi năm, vì xuất hiện Thái Thanh Tông mà cuối cùng chính đạo mới dành được thắng lợi, mà các môn phái mà đạo toàn bộ bị đuổi vào Mê Vụ Chiểu Trạch. Sau trận đó, Vân Châu mới được Thái Thanh Tông quản lý, cho nên mới có Thái Thanh Tông đứng đầu thất đại môn phái như hôm nay.”
Nhậm Thanh Phong ngạc nhiên nói: “Ta đọc cuốn sách kia mới biết rất nhiều chuyện về các môn phái trên đại lục, nhưng lại không thấy ghi chép về Thái Thanh Tông cho nên mới đoán thế, không ngờ Thái Thanh Tông lại chính là mấu chốt thắng bại của chính ma đại chiến. Cho dù thế, Thái Thanh Tông cũng không thể chiếm Vân Châu, chẳng lẽ tiêu diệt ma môn không phải là việc của người trong chính đạo?”
Lâm Kiếm nghiêm túc nói: “Về chuyện này còn có một bí mật nữa, vốn ta vô ý mới nghe được, nhưng vẫn không dám nói với người khác, nhưng huynh đã biết thì thôi, ta cũng nói luôn. Nghe nói, trong thất phái của Thiên Thai đại lục hiện tại, hơn vạn năm trước thì chỉ có mỗi Vân Thanh Tông là ở Thiên Thai đại lục, mà sáu đại môn phái khác lại ở Vẫn Tinh đại lục. Cho nên về sau, lục đại môn phái mới đại chiến với ma đạo. Vốn là lúc đầu Vân Thanh Tông vẫn đứng một bên với ma đạo, sau đó lâm trận mới làm phản, bỏ tà theo chính, vì thế nên thất đại môn phái mới dành chiến thắng.”
Nhậm Thanh Phong trầm ngâm: “Thì ra là vậy, loại chuyện này quả là cơ mật, không nghĩ tới, trong thất đại môn phái thì có tới sáu đến từ Vẫn Tinh đại lục, nói vậy, chẳng lẽ hơn vạn năm trước Vẫn Tinh đại lục xảy ra chuyện gì? Nếu không, tại sao hiện một người tu chân Luyện Khí kỳ cũng không có?”
“Hẳn là vậy, nhưng cụ thể có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không biết, phỏng chừng cũng là một bí mật kinh thiên. Mà hiện nay trên Vẫn Tinh đại lục, người có thiên linh căn rất ít, lại không hề có môn phái tu chân nào xuất hiện. Hơn nữa tất cả các môn phái ở Thiên Thai đại lục đều có di huấn của tổ tông, thất đại môn phái và gia tộc liên quan đến tu chân đều không được bước vào Vẫn Tinh đại lục, trừ phi ma đạo xuất hiện ở đây.”
Nhậm Thanh Phong nói: “Nếu có tán tu đi vào thì sao?”
Lâm Kiếm nói: “Vẫn Tinh đại lục linh khí thưa thớt, phần lớn tán tu đều không muốn đi, chỉ ngẫu nhiên có một vài tán tu đi qua nhưng trường hợp đó cũng rất ít, lại càng không dám gây chuyện, cho nên người bình thường mới không nhìn thấy người tu chân trên Vẫn Tinh đại lục, mà giang hồ từ đó mới càng ngày càng phát triển, nhưng ở Thiên Thai đại lục thì không có khả năng xuất hiện giang hồ.”
Hai canh giờ sau, hai người cũng đến phía trước sơn môn của Huyền Dương môn, từ xa đã nhìn thấy một khối đá lớn màu xanh vừa đủ tạo thành một đài cao.
Trên tảng đá khắc hai chữ “Huyền Dương” lớn. Kiểu chữ rất bình thường, chẳng qua nhờ có cảnh vật xung quanh phối trí cho nên có cảm giác rất mạnh mẽ.
Nhưng Nhậm Thanh Phong lại phát hiện, hai chữ này tuy bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ bị hấp dẫn, tựa hồ trong đó có đạo lý rất huyền diệu.
Lâm Kiếm hạ Hồn Thiên Xích xuống nói: “Đừng nhìn nữa, hai chữ này bên ngoài tiu có vẻ bình thường nhưng đạo lý trong đó cũng không tầm thường đâu. Theo lời các trưởng bối tông môn, hai chữ to này là do chính tay tổ sư Huyền Dương chân nhân viết nên, trong chữ ẩn chứa huyền cơ của thiên địa, ngay cả hòn đá này cũng không đơn giản, nó là Thanh Ngọc Thạch do tổ sư bỏ ra một lượng lớn sức lực tiến vào Vạn Trượng Hải Uyên trong Đông Hải để lấy vè. Loại ngọ này rất cứng, không sợ năm tháng ăn mòn, nghe nói còn cứng hơn cả pháp khí công kích nữa.”
Nhậm Thanh Phong đứng lại nói: “Khó trách vừa nhìn hai chữ này thì cảm giác được bên trong có một đạo lý gì đó, nhưng nó tựa hồ rất khó nắm lấy. Nguyên lai là do Huyền Dương chân nhân tự viết, vị chân nhân này quả là không đơn giản!”
Lâm Kiếm cả kinh nói: “Huynh đệ, không ngờ ngươi lại có thể cảm nhận được sự huyền diệu trong đó?”
Nhậm Thanh Phong nói: “Sao vậy, chỉ là phát hiện nó không tầm thường mà thôi, chẳng lẽ nhìn khối Huyền Dương Thạch đại danh đỉnh đỉnh này có chút không tầm thường thì có gì đáng ngạc nhiên sao?”
Lâm Kiếm nói: “Khối đá lớn này tuy là một trong những đại chí bảo của Huyền Dương môn, nhưng chỉ có tu chân giả Linh Tịch Kỳ mới có thể mơ hồ cảm nhận được chỗ bất phàm trong đó, bình thường đệ tử tuy cũng sợ hãi thầm than nhưng tất cả chỉ là kinh ngạc về lai lịch to lớn của nó mà thôi.”
Nhậm Thanh Phong cũng ngạc nhiên nói: “Ta thấy trên sách ghi tảng đá này chính là chí bảo của Huyền Dương môn, trong đo ẩn hàm thiên địa, là Huyền Dương chân nhân truyền xuống để dạy môn hạ đệ tử, nhưng không biết muốn quan sát hai chữ này còn cần tu vi cao như thế.”
“Huyền cơ trong chí bảo như thế này tất nhiên không phải người tu chân bình thường có thể nhìn thấy, chỉ có đệ tử trong phái đã đạt tới Linh Tịch Kỳ cùng các vị trưởng lão mới có thể nghiền ngẫm, đệ tử cấp thấp bình thường lại không nhìn ra cái gì. Mặt khác, trong năm có ba tháng Huyền Dương môn tiếp đón các cao thủ của các đại môn phái và mấy vị cao giai tán tu cùng đến tìm hiểu, những người có thể đến quan sát thường là cao thủ đã ngoài Kim Đan kỳ cũng một số đệ tử tinh anh cấp Linh Tịch Kỳ.
Nhậm Thanh Phong vui vẻ nói: “Thì ra gia nhập Huyền Dương môn đích thực là một lựa chọn không tồi.”
Nói xong, hắn liền cười dài, kết quả đưa tới ánh mắt khinh bỉ của rất nhiều tán tu xung quanh.
—–o0o—–