Đọc truyện Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường – Chương 67
Mỗi ngày trôi qua trên núi rất yên bình. Hằng ngày giúp đại tẩu nấu cơm giặt quần áo, dắt tiểu Đông xuống núi chơi đùa, trên đường về thì thuận tiện hái một ít rau dại, buổi tối lại tập thổi sáo, vậy là hết một ngày. Cuộc sống của ta đã trôi qua như vậy suốt bốn năm.
Thật ra chuyện ngày trước ta bị thương nặng như vậy cũng là ngoài dự đoán.
Lúc còn ở phía Bắc, Nhị sư huynh đã đưa cho ta một số loại thuốc, trong đó có loại gây hôn mê, lại hoàn toàn không có mạch đập, tạo thành tình trạng giả chết. Ta nghĩ nhất định sư phụ đã biết việc nhà ta xảy ra chuyện, hiển nhiên sẽ phái các sư huynh đến tìm ta. Kể từ khi ta biết Tiêu Chính có ý định muốn giam hãm ta cả đời, ta liền tìm cách chạy thoát. Thuốc này được bao lớp sáp bên ngoài, giấu trong khuy móc trên thắt lưng, ngay cả Thảo Nhi cũng không phát hiện. Thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cha và đệ đệ chết thảm, tâm trí hỗn loạn, ta không thể kiềm được mà bất chấp chạy đến, trúng một mũi tên. Lúc này, dược liệu phát tát, cùng với dược tính còn tồn lại trong người, tạo thành độc tính, hơn nữa kinh mạch vừa bị phong bế lại trọng thương, nếu như các sư huynh không kịp đến cứu ta ra khỏi quan tài, thì sợ rằng ta đã tắt thở trước khi bị chôn sống.
Nhớ lại lúc ta tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt già nua tiều tụy của sư phụ, là cái thở ra nhẹ nhõm và nét mặt tươi cười của đại tẩu và các sư huynh, ta vừa vui mừng lại vừa đau trong lòng, rất muốn khóc nhưng không thể rơi một giọt lệ.
Trước kia nghe qua chuyện xưa, có một vị anh hùng, thuở nhỏ gặp bất hạnh, nhà tan cửa nát. Khi đó không thể hiểu rõ ràng thế nào là nhà tan cửa nát. Mà hiện tại, khi việc đã thực sự rơi xuống người mình, lại phát hiện những đau khổ những hoảng sợ đó sẽ không thể nào có thể diễn tả bằng lời.
Về sau ta từng nói với sư phụ, trước kia muốn rời khỏi cái nhà ở kinh thành để về núi, vì cảm thấy nơi đó rất áp lực. Nhưng đến khi ngôi nhà kia đã không còn, mới nhận ra mình trở nên rất hoang mang mơ hồ, không thể tìm thấy đường trở về. Ta nói, sau này con sẽ là cô nhi không có nhà để về.
Sư phụ vuốt tóc của ta, dịu dàng nói: “Tiểu Vũ nhi, từ giờ nơi này của sư phụ sẽ là nhà của con. Vĩnh viễn không thay đổi.”
Ta nằm triền miên trên giường bệnh hơn nửa năm, nếu không có sư phụ và mọi người ở bên cạnh bầu bạn, ta sợ là mình đã không thể chống chịu với sự dày vò của nỗi đau. Bây giờ nghĩ lại, trước đây cha đưa ta vào núi bái sư, đúng là vô ý tìm được cho ta một nơi tốt nhất.
Sau khi tỉnh lại, Đại sư huynh liền cho ta biết, di cốt của người thân đã được thủ hạ cũ của cha ta đưa đi an táng. Đối với chuyện hậu sự của cha, hoàng đế lại biểu hiện ý tứ nhân từ như vậy thật làm cho ta có phần kinh ngạc.
Đại sư huynh còn nói, hoàng đế nói rằng, ta có công bảo hộ công chúa đến Bắc Liêu, còn thu hồi được quốc bảo, cho phép an táng trọng thể ở nơi thanh sơn lục thủy.
Ta nghe xong thực không biết nên khóc hay cười: “Hắn không có phát hiện người trong quan tài không phải là muội?”
Hạ Đình Thu đắc ý nói: “Thuật dịch dung của ta, thiên hạ không ai bằng. Trước khi hạ huyệt, bọn họ còn cẩn thận mở quan tài ra xem, cũng không phát hiện bất thường.”
Ta nói: “Tiết trời hanh nóng, thi thể sớm đã có mùi, cũng khổ cho bọn họ còn phải nhìn qua một lần.”
Ngoài miệng cười nói, trong lòng cũng đã rất bình tâm.
Trên đời này đã không còn Thụy Vân quận chúa, cũng không có Lục Đường Vũ, ta xem như sống lại.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mỗi ngày tiểu Đông đều quấn lấy ta đòi xuống núi nghịch nước. Thật ra trước nhà cũng có một hồ nước, nhưng thằng bé cố tình không thích là vì muốn cùng mấy đứa nhỏ dưới núi chơi đùa.
Đại tẩu nói, để ta vận động nhiều một chút sẽ tốt cho thân thể, vì vậy mà cũng ngầm đồng ý cho ta đưa tiểu Đông xuống núi chơi. Vốn dĩ ta cũng có tính trẻ con ham chơi, còn cùng bọn trẻ đi đào củ cải, nướng khoai, dạy bọn chúng đặt bẫy bắt mấy con thú nhỏ.
Bọn nhỏ đều rất thích ta, gọi ta Đường tỷ tỷ. Thật ra năm nay ta đã hai mươi hai, tuổi cũng không còn nhỏ. Nếu như thành thân sớm, với tuổi này của ta, sợ là hài tử cũng đã bốn, năm tuổi.
Chỉ là với chuyện thành thân xuất giá, ta đã không còn nghĩ đến nữa.
Qua hơn nửa tháng, một ngày Đại sư huynh thông báo: “Ngày mai sư phụ xuất quan. A Vũ đi thu dọn một chút, chuẩn bị đón lão nhân gia.” Việc gọi là thu dọn, chẳng qua cũng chỉ quét dọn phòng của sư phụ một chút, nhiều hơn nữa là thay một bộ áo đạo mới.
Sư phụ bế quan ở đỉnh núi. Nơi đó quanh năm tuyết phủ, các sư huynh thấy ở đó quá lạnh cho nên không cho ta đi theo. Ta cùng tiểu Đông cho gà ăn ở trong sân, chờ đến đúng thời điểm, quả nhiên nghe thấy một hồi tiếng động ở bên ngoài, sau đó là một lão đầu tử xông vào trong viện.
Lão đầu tử vừa vào cửa liền ồn ào: “Rượu đâu? Rượu của ta đâu? Mấy tháng không uống, thật sự là thèm chết lão nhân gia.”
Ta cười nhìn ông ấy xoay vòng trong nhà bếp, “Sư phụ vừa xuất quan liền đi tìm rượu thế à? Rượu không có đâu, tất cả đều bị Nhị sư huynh uống sạch hết rồi.”
Hạ Đình Thu đen mặt đá bay ta ra khỏi cửa, sau đó lấy bình rượu từ trong hầm ngầm.
Sư phụ bóc lớp niêm phong, ừng ực uống một hơi, sau đó mới vừa ý nói: “Rốt cuộc cũng thư thái.”
Ta mò đến, ôm dính lấy cánh tay của sư phụ, “Sư phụ, con rất nhớ người nha.”
Sư phụ cười híp mắt, sờ sờ đầu ta, “Tiểu nha đầu lại gây họa?”
Đại sư huynh khịt mũi nói: “Muội ấy dám? Đại họa lần trước vẫn còn chưa giải quyết xong đâu!”
Sư phụ cầm lấy cổ tay của ta, đưa tay bắt mạch, thần sắc có phần yên tâm: “Đã tốt hơn rất nhiều. Bắt đầu luyện nội công chưa?”
“Đại tẩu nói mấy ngày nữa là có thể bắt đầu luyện thử một chút.” Ta đắc ý khoe, “Sư phụ, lúc người đi vắng con rất biết nghe lời. Còn dạy tiểu Đông học toán.”
“Sư công!” Tiểu Đông cũng chạy tới.
Sư phụ nhìn thấy đồ tôn, liền thả tay ta ra, thân thiết ôm thằng bé.
Ta thừa lúc mọi người không để ý, lặng lẽ mò về phía bình rượu.
Hầu nhi tửu (1) ở phía sau núi, được tìm thấy vào mùa thu năm trước, sau khi để qua một năm sẽ có được mùi hương thanh thuần nhất. Cách xa như vậy mà hương rượu vẫn rất say mê.
Tay ta còn chưa chạm đến vò rượu, một chiếc giày từ trên trời giáng xuống, liền đem ta giẫy dưới gót giày.
Hạ Đình Thu toe toét miệng cười, chân hơi dùng lực, đem ta nghiền tới nghiền lui.
“Lá gan quả không nhỏ, thân thể đã nát bét như vậy, trước mắt bao nhiêu người còn dám trộm uống rượu.”
Tuy rằng nội lực của ta đã hoàn toàn biến mắt, nhưng chiêu thức võ công thì vẫn còn. Trong lòng tức giận, cơ thể cũng vật lộn thoát khỏi lòng bàn chân của hắn, lại không đứng lên mà ôm lấy chân hắn kéo mạnh. Hạ Đình Thu liền ngã phịch một cái lên đất. Ta dùng thế lý ngư đả đĩnh (2) nhảy lên người hắn, khuỷu tay thúc mạnh vào giữa bụng của hắn.
Hạ Đình Thu thét lên một tiếng: “Muội…muội…thật độc ác…” Sau đó ngã lăn ra đất bất động.
“Đại Ma Vương chết rồi! Tiểu cô cô thật giỏi!” Tiểu Đông vỗ tay, “Tiểu cô cô đánh bại Đại Ma Vương”, tiểu Đông luôn thích xem chúng ta diễn trò thế này.
Ta cười ha ha đứng lên, kéo sư phụ bước đi, “Đi thôi, buổi sáng khi xuống núi, con có mua vịt quay ở chỗ Lưu bà, đã mang đến dưới tàng cây. Chúng ta uống rượu ăn vịt quay đi!”
Hạ Đình Thu vừa sống lại liền nói: “Lục Đường Vũ, hôm nay muội phụ trách cho gà ăn, đừng có trốn việc!”
“Biết rồi!” Ta lên tiếng.
Hạ Đình Thu ở phía sau vừa xoa bụng vừa than thở, “Nha đầu chết tiệt lại xuống tay nặng như vậy…”
Trên chiếc sạp tre dưới cây đa, ta cùng lão đầu tử mỗi người ngồi một cái ghế trúc, ông ấy ăn vịt quay, ta cắn hạt dưa.
Gió mát từ phía hồ nước thổi đến thực rất thoải mái. Sư phụ vừa gặm chân vịt vừa nói: “Vẫn là trong nhà ấm áp nhất. Lão nhân gia ta ở trên núi muốn đông lạnh thành tảng đá rồi.”
Ta nói: “Sư phụ sợ lạnh, sao còn muốn đến đó bế quan? Chẳng phải ở phía sau nhà có một hang động của sói già đấy thôi, cũng có thể dùng để bế quan.”
“Con thì biết cái gì? Nơi đó thanh tĩnh, lại là nơi tiếp cận với trời, như vậy mới có thể ngộ đạo. Hang sói gì chứ, cũng chỉ có con mới nghĩ đến.”
Ta phủi phủi vỏ hạt dưa trên người, “Con nói sư phụ cái này, Tam tẩu sắp sinh. Mà hiện tại con cũng khỏe hơn rồi, con muốn đi thăm.”
“Cũng nên đi.” Sư phụ cười nói, “Tam tẩu con sẽ cho con thêm một đôi cháu gái đấy.”
“Người nhìn ra?”
“Sao hả? Không tin ta sao?” Lão đầu tử dùng bàn tay đầy dầu mỡ nhéo mặt của ta.
“Ah…ah…” Ta vừa la vừa nhảy ra xa, “Con lớn thế này mà người còn như vậy. Ngay cả Nhị sư huynh cũng học theo người. Con lớn lên không xinh đẹp chính là do bị hai người véo mặt!”
“Nói bậy.” Sư phụ nói, “Tiểu Đường nhi của chúng ta là xinh đẹp nhất.”
Ta cười, “Xinh đẹp có thể thành cơm ăn à? Lão nhân gia ngài ăn vịt xong rồi thì nhanh tắm rửa đi. Mấy tháng rồi chưa tắm, mùi hương có thể giết chết ruồi bọ nha.”
Lão gia tử gặm cổ vịt, tức tối nói: “Nói sư phụ con thối, thực bất hiếu.”
——————————–
(1)Hầu nhi tửu: rượu do khỉ hái trái cây tươi để trong hang đá rồi vô tình để lên men thành, rất ngon và hiếm.
(2) Lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.