Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 5 phần 1
Bà bác tốt bụng cho chúng tôi ở miễn phí nhiều ngày qua. Ngôi nhà của bà trong diện giải toả, rất hay mất điện và mất nước. Bà bác nói mỗi khi đến giờ cao điểm cần hạn chế dùng điện, chắc chắn chỗ bà là nơi đầu tiên bị cắt điện. Bà thì thầm bảo cấp trên nói rồi, tình hình dùng điện bức bách, các đơn vị công nghiệp, nhà nghỉ và các dịch vụ giải trí đều phải lần lượt nhường điện trong một khoảng thời gian hạn định, nhưng dù là đến lượt các nhà máy, khách sạn hay các dịch vụ giải trí, thì chỗ bà cũng là nơi đầu tiên mất điện. Câu nói cảm thán kinh điển của bà bác làm tôi và đại ca Kiện rất lâu không quên được.
“Bác hiểu chính sách của chính phủ, nhưng chỗ bác mỗi ngày cũng chỉ dùng có một số điện thôi mà.”
Tất nhiên, quan trọng nhất là chúng tôi không thể ở miễn phí được nữa, điều này làm chúng tôi thấy trong lòng rất áy náy. Hơn nữa, ở liền mấy tháng một chỗ, làm gì có tội phạm đang bị truy nã nào như vậy! Chúng tôi nên thường xuyên thay đổi chỗ ở một cách xảo quyệt mới phải.
Đại ca Kiện hỏi: “Thuê nhà thì thuê thế nào?”
Tôi bảo: “Chắc là đặt cọc một phần trả ba phần.”
Đại ca Kiện nói: “Thế có nghĩa là ít nhất phải chuẩn bị một nghìn. Trả nốt số tiền mà bà bác ứng trước, thì ít nhất cũng cần năm nghìn.”
Tôi nói: “Khoảng bấy nhiêu. Đào đâu ra được?”
Đại ca Kiện bảo: “Chẳng nhẽ chỉ có mỗi cách đi ăn cướp? Biết đâu lại bị tóm, chẳng hỏi xét gì nhốt luôn vào tù, thế là an toàn nhất.”
Tôi bảo: “Hai thằng mình là người nơi khác đến, ngày nào cũng phất phơ không công ăn việc làm, cậu lại bị thương như thế, mình nghi ở đây chắc chắn có người nghi ngờ chúng ta lâu rồi.”
Đại ca Kiện bảo: “Chuyển chỗ, chuyển chỗ thôi, bắt đầu cuộc sống mới, tớ phải tìm một cô bạn gái mới.”
Tôi hỏi: “Thế tiền thì làm thế nào?”
Đại ca Kiện lôi trong túi ra hai tệ, bảo: “Đến chỗ bán sổ số so giải ngay ở phía trước cửa ấy mua một vé, biết đâu lại có tiền đấy.”
Tôi quyết định làm kẻ tâm thần, cầm lấy hai tệ rồi đi. Một cái bục được dựng lên trên đám đất trống, phía trên cùng đặt một chiếc Santana làm giải thưởng lớn. Phía dưới bục là một hàng bán sổ số, chính giữa đặt một bộ loa treo đầy những dây lụa đỏ, xem chừng cũng là một trong số giải thưởng. Tôi mồ hôi mồ kê đầy đầu mới chen được vào chính giữa, mua một vé, mở ra xem, hình bên trong là một quả dứa. Tôi hỏi người bán: “Dứa thưởng gì?” Người bán đáp: “Đi sang chỗ so giải đầu kia tự xem.”
Tôi suy đoán về dứa, và lại chen vào đám đông. Có người miệng lẩm bẩm như tụng kinh: Anh đào, dâu tây, dưa hấu…Còn có người ôm cả đống khăn mặt, tay nắm chặt tờ một trăm tiếp tục xông về phía bán vé. Tôi dừng bước, thấy người đó lại mua năm mươi vé, kết quả trúng ba vé táo. Người đó lắc đầu, chen về phía so giải. Tôi bám sau anh ta, chỉ thấy anh ta cúi đầu thất vọng lĩnh thêm ba cái khăn mặt, tính cả đám khăn đã có trên tay ít nhất cũng phải mười chiếc. Anh ta vừa xoay người liền bị một thanh niên mặt đỏ tưng bừng, mồ hôi đẫm lưng chặn lại. Chàng thanh niên vừa rút tiền vừa nói: “May quá, cuối cùng cũng thấy được một người bán khăn mặt.”
Tôi đưa dứa cho nhân viên phục vụ, chưa kịp định thần, đã bị đeo lên một bông hoa đỏ to đùng, lôi lên bục lĩnh thưởng. Bốn bên chiêng trống rộn rã. Nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Hãy chúc mừng chàng trai này, anh ấy đã giành được phần thưởng là năm vạn tệ tiền mặt.”
Tôi vui như mở cờ trong bụng.
Bỗng nhiên, một nhân viên phục vụ đi lên nói với người dẫn chương trình mấy câu. Người dẫn chương trình vội chữa: “Xin lỗi, vị khách đam mê sổ số này giành được phần thưởng là năm nghìn tệ. Nhân viên của chúng tôi có nhầm một chút, năm vạn tệ phải là dứa to, chàng thanh niên này rút được dứa nhỏ.”
Tôi lĩnh xong năm nghìn tệ liền đi về số một Trường Giang. Tôi cảm thán nhân sinh thật vô thường. Ngay cả khi vô cùng rủi ro, khi cuộc sống không may mắn, tôi cũng chưa bao giờ có những cảm nhận như vậy, tôi thấy thế mới bình thường. Nhưng lần này khi cuối cùng được thái dương phản chiếu, gió xuân phơi phới, tôi lại có những lĩnh ngộ như thế. Lúc tôi đưa tiền cho đại ca Kiện, anh cũng cảm thán một hồi. Tôi còn phát hiện cho dù bạn là người thanh cao đến thế nào, khi nhận được một món tiền giời ơi đất hỡi đều vui hơn nhiều so với khi bạn nhận được tiền kiếm bằng sức lao động của mình.
Việc thuê nhà đã được đưa lên nhật trình. Trong quá trình xem nhà và thuê nhà liên miên, đại ca Kiện tất nhiên là kẻ thừa, vì thế tôi vốn định sắp xếp cho anh ở lại nhà nghỉ chờ tin vui. Tôi không rành về thành phố nhỏ này lắm nên buộc phải dẫn thêm cả Vương Siêu. Vương Siêu gần đây cũng rất thích ra ngoài, vì cuối cùng cũng đã hoàn thành việc học lái xe, lấy được bằng lái, tất cả các cơ hội lái xe lên đường có được đều không muốn bỏ phí. Mặt khác ai mới học lái xe cũng đều tỏ ra nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nếu được khen một câu đại loại: “Thật không thể nhận ra được cậu lại là lái mới học.” ắt sẽ có thêm động lực cỡ năm trăm cây số. Vì có chiếc xe du lịch Santana cũ của nhà Vương Siêu, đại ca Kiện cũng được đi cùng, còn chiếc ghế lăn của anh được để vào khoang chứa đồ phía sau.
Chúng tôi đến một nơi môi giới nhà ở, đón tiếp chúng tôi là một cô gái xinh đẹp vừa tốt nghiệp. Tất nhiên, xinh đẹp chỉ là tương đối. Ví như bạn thường thấy cô phục vụ này hay cô thợ dệt kia thật đẹp, mà chẳng mấy khi thấy những cô tiếp viên hàng không xinh xắn đẹp. Điều này cho thấy chỉ cần hạ thấp tiêu chuẩn, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp đến nhường nào.
Cô gái xinh đẹp nói: “Các anh cần thuê nhà giá bao nhiêu tiền, ở chỗ nào, rộng chừng nào?”
Vương Siêu đáp: “Khoảng ba trăm, nội thất sửa đẹp, hai phòng ngủ một phòng khách.”
Cô gái nói rất dứt khoát: “Không có.”
Vương Siêu tiếp: “Thế thì bốn trăm.”
Cô gái lật xem một lượt cuốn sổ đăng ký rồi bảo: “Có một nhà.”
Vương Siêu gật: “Được, chúng tôi thuê căn nhà này.”
Từ đầu đến cuối, tôi và đại ca Kiện đều không kịp có ý kiến gì.
Đại ca Kiện bảo: “Vương Siêu, sao cậu quyết định việc nhanh gọn thế?”
Vương Siêu nói: “Ngân sách của các cậu chỉ có bốn trăm, nhà thuê được cũng chỉ có cái này, điều kiện thế là hợp lý rồi.”
Tôi và đại ca Kiện đành chấp nhận vậy.
Cô gái nhấc điện thoại thông báo cho chủ nhà. Chủ nhà tới trong chốc lát, điều này làm tôi và đại ca Kiện rất yên tâm về vị trí địa lý của căn nhà, hẳn là ở chỗ không xa. Chủ nhà thấy chúng tôi lái xe đến thì rất vui, bảo chỗ đó đúng là phải đi xe đến, thời gian trước chính vì ở xa quá không tiện nên mới chuyển đi, căn nhà đó để không với mụch đích cho thuê, không ngờ lại cho thuê được thật.
Xe đi khoảng hơn mười km đến vùng ven thành phố. Cũng may là ở đây còn tạm được coi là sạch, xung quanh cũng có cửa hàng, có điều có vẻ hơi ảm đạm, nhất là lúc mặt trời sắp xuống núi.
Chủ nhà bảo: “Đây là khu quy hoạch mới của chính quyền, sau này chắc chắn sẽ phát triển.”
Ngôi nhà đờ đẫn đứng giữa một đám công trình kiến trúc thấp lè tè, dáng vẻ vô cùng kỳ quặc. Đây là một tòa nhà dân dụng phổ thông, xem chừng cũng không phải là cũ lắm, nhưng xung quanh không có bất kỳ một khu dân cư nhỏ nào. Dường như tiền và lực của chủ đầu tư có hạn, chỉ có thể đầu tư xây một tòa như thế, lại còn xây ở một nơi mà sách về nhà ở cũng không thể miêu tả rõ được. Điều làm người ta ngạc nhiên hơn nữa là cửa vào khóa bằng mật mã, có điều lâu năm chưa sửa, chỉ cần đẩy nhẹ cửa đã mở. Chủ nhà dặn: “Tuyệt đối không được bấm bất cứ con số nào, như thế cửa sẽ bị khóa. Nếu bị khóa như vậy, phải kéo đẩy tới năm chục lần mới mở ra được.”
Chúng tôi đi theo chủ nhà lên lầu, nội thất trong nhà được trang trí khá cẩn thận, ở giữa phòng khách và phòng ngủ còn có một khuôn cửa sổ thông sáng đang mở. Cả căn nhà đều rất sáng, phóng mắt nhìn ra ngoài thấy lác đác mấy cái cây bé và một con sông nhỏ, gió thổi qua là nghe được âm thanh của thế giới tự nhiên.
Chủ nhà bảo: “Điều kiện chỗ này rất tốt, cậu có thể vòng ra phía sau ngắm xem.”
Vương Siêu lái xe vòng ra phía sau nhà, tôi nhìn thấy khu ban công rộng kéo từ phòng khách sang phòng ngủ thì rất thích, trong lòng nhẹ nhõm thư thái. Quan trọng nhất là tôi rất thích tiếng gió thổi qua cây cối, nó làm tôi cảm thấy bình yên, giống như được nằm ở một nơi nào đó trong mấy bức tranh lịch treo tường: Cưỡi ngựa chăn cừu, lưng dựa vào núi, bốn bên đều là rừng đại ngàn, vừa hay phía trước căn nhà lại có một cái hồ. Bản thân tôi không hề có suy nghĩ như thế, là cô người yêu đã bỏ đi không nói một lời của tôi có một hôm cầm một tờ lịch đến trước mặt tôi và nói những lời đó. Lúc ấy tôi bảo: “Em thật ngốc, căn nhà như thế, không có điện, không có nước máy, không có ga, đường dây điện thoại cũng chả có, tối đến em sẽ sợ chết khiếp.”
Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng xào xạc của gió và cây, tôi lại nghĩ tới cảnh tượng đó. Mặc dù chắn chắn tôi không thích người đó chút nào, nhưng tôi dám khẳng định mỗi một người con gái đều có thể để lại trong lòng người khác một chút gì đó.
Vương Siêu lái xe ra về. Lúc sắp xa khuất, tôi nhìn lại một lần cái ban công mà tôi thích, phát hiện ra cửa sổ phòng ngủ đã mở. Trong trí nhớ của tôi hình như nó bị đóng. Chẳng lẽ trong nhà còn có người nào khác? Tôi nghĩ đến tê cả da đầu. Lại có một cơn gió thổi tới, tôi nghĩ có thể do gió thổi.
Lúc xe đi qua cửa, chúng tôi đều phát hiện thấy một người đàn ông độ tuổi trung niên đang ra sức lay cửa ở phía trước cầu thang của tòa nhà.
Buổi tối chúng tôi ăn cơm. Ăn cơm xong, Vương Siêu nhiệt tình lái xe, chở chúng tôi lòng vòng qua tất cả các ngóc ngách của thành phố, chúng tôi thậm chí còn biết trụ sở của một số cơ quan không ai ngờ tới, ví như viện một nghiên cứu chỉ nghiên cứu một loại động vật tuyệt chủng, một công ty chuyên đo đạc diện tích thực tế của nhà ở để tính toán chuẩn xác và dự đoán được rằng chiếc giường mà bạn mua chắc chắn nhỏ hơn phòng ngủ của bạn, nhà máy chuyên sản xuất dải phản quang trên bàn đạp xe đạp và bộ thiết bị chống bụi ột số loại kính hiển vi có kích thước to nhỏ nhất định mà nhà máy sát nó chế tạo, một văn phòng chính phủ có chừng gần ba mươi người chuyên phụ trách giám sát quá trình điều tra nhân khẩu có chính xác hay không, đồng thời còn tự điều tra toàn diện thêm một lần. Sau khi dạo một vòng, chẳng còn gì để làm nữa, chúng tôi đành phải ăn thêm một bữa đêm.
Đã nửa đêm rồi nhưng đại ca Kiện vẫn chưa muốn về khách sạn, Vương Siêu dường như vẫn chưa được lái xe thỏa thích, tôi thì không ý kiến, thế là chúng tôi dừng xe ở một con phố khuất vắng.
Tôi đem chuyện kỳ quặc lúc chiều xem nhà nói với Vương Siêu và đại ca Kiện.
Đại ca Kiện sợ đến mức bảo không thể ở căn nhà đó được. Vương Siêu nói: “Cậu toàn nói liên thuyên, lúc mình đi xem rõ ràng là cái cửa sổ đó mở, mình còn vứt một cái đầu lọc thuốc lá ra ngoài mà lại.”
Tôi bảo lúc tôi ngắm từ phía dưới lầu chắc chắn là đóng hết, tôi sợ trời mưa nên để ý xem lại một lần rất kỹ, đến lúc nhìn lần sau cùng mới phát hiện là mở.
Đại ca Kiện là người sợ nhất, nghĩ tới nếu mà có chuyện đáng sợ gì đó xảy ra, thì sợ nhất là đại ca Kiện không chạy được cũng không đánh được, dạng chuẩn nhất của ngồi chờ chết. Vương Siêu nói: “Mình chẳng tin bất cứ câu chuyện ma quỷ nào hết.”
Thực ra tôi cũng chưa bao giờ tin vào quỷ thần. Nhưng từ nhỏ tôi đã nhận định một cách rất ngoan cố rằng không gian thì cố định, còn thời gian thì trừu tượng. Có nghĩa là có những sự vật khác nhau cùng chúng ta chia sẻ những khoảng thời gian khác nhau. Chúng ta không thể nhìn thấy lẫn nhau, hầu hết mọi lúc đều như vậy. Chúng ta không thể chia sẻ thời gian với những sự vật ở thì tương lai, cũng giống như trong quãng thời gian khác, những sự vật đó luôn chia sẻ thời gian với các sự vật trong quá khứ.
Thực ra thời gian là thứ bất động. Có điều chúng ta đã hiểu nhầm ý nghĩa thời gian, mà cho rằng thời gian không ngừng tiến về phía trước. Sự cố định của không gian và sự bất động của thời gian là hai trạng thái tĩnh hoàn toàn khác nhau. Giống như một lúc nào đó tôi nhìn thấy được sự việc xảy ra trong quá khứ, thực ra đối với chúng ta, đó là vì sự việc đó đã thu hút quá nhiều sực mạnh tinh thần, làm cho nó có thể lưu lại rất lâu ở một điểm giao nào đó giữa thời gian và không gian. Đồng thời, lúc mà chúng ta cảm thấy sợ hãi vì nhìn thấy sự việc xảy ra trong quá khứ, sự việc đó lại đang thực sự xảy ra trong hệ thời gian của những vật đó. Cho dù là chiến tranh, mưu sát hay là sự cố giao thông, bởi vì tâm linh của một người hoặc nhiều người được giải thoát trong khoảnh khắc, hay nói cách khác là họ đã chết, nhưng lại không phải là chết một cách bình thường, nên sẽ để lại những tín hiệu mãnh liệt.
Những tín hiệu này có những lúc mãnh liệt một cách khác thường, nhưng anh ta không thể làm được bất cứ việc gì. Có nghĩa là anh ta chỉ có thể mượn vào sức mạnh của mình giữa vô hạn các sự vật trong khoảng thời gian vô hạn đó để hoàn thành một số việc nhất định. Điều này phụ thuộc vào liệu các tín hiệu có mạnh đến mức khống chế được một sinh vật khác trong cùng không gian nhưng không cùng thời gian hay không.
Như thế chúng ta có thể dễ dàng hiểu được rất nhiều sự việc đáng sợ. Đó không phải là những sự việc xảy ra trong cùng một thời gian, nhưng lại xuất hiện trong cùng một không gian.
Lúc tôi diễn đạt xong ý nghĩ của mình, Vương Siêu và đại ca Kiện đã ngủ say tới mức chẳng còn biết đang ở trong khoảng thời gian nào nữa rồi. Phản hồi duy nhất thu được trong quá trình tường thuật là một câu “Đ. mẹ nó” của Vương Siêu.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đã đi nghỉ, nhưng xung quanh vẫn có xe cảnh sát không ngừng chạy qua. Tôi nghĩ hôm nay chắc là “ngày quét vàng” được tuyên truyền từ bấy lâu nay, cảnh sát đều ra quân chống mại dâm rồi đây. Từ lúc tôi bắt đầu đến thành phố này, chương trình quảng cáo đầu tiên mà tôi xem đã tuyên truyền hôm nay là “ngày quét vàng”, ngày hôm nay không chỉ tuyên truyền về cách phòng chống và điều trị căn bệnh HIV và các loại bệnh giới tính ở các khu dân cư, mà bắt đầu từ 10 giờ tối còn phải tiến hành quét dọn các ổ mại dâm với quy mô lớn. Vì lần quét vàng này, cơ quan công an chắc chắc đã chuẩn bị rất nhiều, tất nhiên, KTV, tắm hơi và khách mãi dâm cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
Trong ánh đèn vụt qua vụt lại của cảnh sát, tôi không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Ba chúng tôi ngủ cả đêm trong xe như thế. Lúc tỉnh dậy, ban quản lý thành phố đã dán báo mới lên bảng thông báo. Tôi xuống xe, người toàn mùi hôi, đọc lướt qua tờ báo mới một chút, kinh ngạc phát hiện ra mục tin đầu tiên “Hoạt động quét vàng đã giành được thành công lớn”. Tôi thấy thật kỳ quặc, bởi vì hiệu ích của báo chí ở đây rất thấp, thông thường người chết hỏa táng rồi thì trên báo mới xuất hiện bố cáo mời tham dự lễ truy điệu. Mà mỗi lần tôi ra đường, chỉ cần xem qua nhật báo ngày hôm đó là biết được chủ tịch nước đã làm gì vào vài hôm trước đó.
Bài báo nói, diện mạo tinh thần của thành phố đã có những thay đổi to lớn, nhân dân thành phố đều thích đến thư viện thành phố đọc sách hoặc đi tham quan viện bảo tàng mỗi khi có thời gian rảnh, hiện tượng mại dâm lan tràn trước kia đã có sự chuyển biến lớn do ảnh hưởng từ các phong trào tích cực của thành phố. Trong hoạt động quét vàng ngày hôm qua, lực lượng công an đã tập hợn hơn một nghìn nhân lực, tiến hành kiểm tra bất ngờ hơn một trăm cơ sở giải trí, kết quả phát hiện không có cơ sở nào có dấu hiệu vi phạm. Để kỷ niệm ngày nao nức lòng người này, Đảng ủy và chính quyền thành phố quyết định đặt ngày này hằng năm là “ngày quét vàng”, đồng thời thông qua hàng loạt các biện pháp tuyên truyền, phấn đấu sao ỗi lần quét vàng đều quét không ra vàng, để làm quà cho sinh nhật của tổ quốc.
Bài tin này rất có tính nhìn xa trông rộng, vì thư viện và viện bảo tàng thành phố đều chưa xây xong. Tất nhiên là cũng có thể hiểu được tâm lý của người dân vì nóng lòng mong mỏi nên lũ lượt tự mang sách đến công trường xây dựng thư viện để đọc, hay là đến thăm quan các hiện vật đào được trong quá trình thi công viện bảo tàng.
Nhưng có thể khẳng định một điều rằng, từ đây về sau lại có thêm một ngày lễ chung, đó là “ngày nghỉ của gái điếm” _ các cô gái điếm sẽ nhất loạt nghỉ làm vào ngày này. Hiểu theo ngôn ngữ của người Bắc Kinh, thì ngày đó mọi người đều được bắt nghỉ.
Đây cũng là một thắng lợi của “Luật lao động”.
Vương Siêu lười biếng chui ra khỏi xe, có thể nhận ra lưng cậu đã mỏi nhức ê ẩm. Vương Siêu bảo vốn không định ngủ sớm thế, vẫn còn muốn nhân lúc đường vắng phóng nhanh, chẳng ngờ không may bị bài thôi miên của tôi làm cho ngủ đi mất. Vương Siêu vừa dụi mắt vừa xem báo, vừa đọc thấy hôm qua là “ngày quét vàng”, liền tỉnh táo hẳn, lập tức chạy ra trạm điện thoại công cộng gọi điện. Vài phút sau cậu quay lại. Tôi hỏi: “Cậu gọi điện cho ai mà vội vã thế?”
Vương Siêu đáp: “Gọi cho bố, mình hỏi xem ông ấy có bị bắt không.”
Tôi bảo không phải là báo đã nói là thành tích đáng mừng không có ai bị bắt đấy thôi? ”
Vương Siêu hối hận bảo: “Thế mà cậu không nói sớm. Mình đọc thấy thành tích đáng mừng lại tưởng bắt được mấy nghìn người. Ừ mà mình nghĩ, người có cách như bố mình cũng không thể bị bắt được.”
Cùng lúc đó, đại ca Kiện nói to: “Lôi mình ra nào, đưa mình về, mình phải đi vệ sinh.”