Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 23
Chúng tôi lang thang trên những con phố tương đối quen thuộc. Tôi vẫn chưa có tiền thuê phòng, đúng là thảm hại quá. Chúng tôi đi qua một con phố rất tối, đi vào một con phố rất sáng, lại đi qua một con phố rất tối, đi vào một con phố rất sáng, đi khoảng vài tiếng đồng hồ, trông thấy ven đường có một tiệm sữa đậu nành mở cửa 24 tiếng, liền đi vào.
Trong tiệm sữa đậu nành, đèn sáng trưng, nhưng chẳng có ai thức, nhân viên thu ngân tựa vào quầy ngủ chảy cả nước dãi, đầu bếp bò ra thành ghế ngủ ngáy khò khò, đến cả máy vi tính cũng ngủ theo chủ.
Tôi và C ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ. C hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Tôi bảo: “Đừng đánh thức người ta.”
C hỏi: “Thế anh có dự định gì?”
Tôi hoảng hết cả hồn, bảo: “Anh chẳng có dự định gì, phải sau ba mươi tuổi anh mới cưới.”
Tôi nghĩ cái tuổi này vẫn còn rất xa, có trời mới biết trong mười năm đó sẽ xảy ra những chuyện gì, không biết chừng tôi và C có người sẽ bị xe đâm chết, thế cũng coi là có kết thúc.”
C bảo: “Không hỏi anh điều này. Anh nói xem sau này anh định làm gì?”
Tôi bảo: “Anh hoàn toàn chẳng có dự định gì.”
C nói: “Kể về bạn học hồi cấp một của anh đi.”
Tôi nói: “Các bạn khác cũng chẳng có gì để kể, nhưng có một bạn đã có con rồi.”
C thốt lên: “Oa.”
Tôi bảo: “Oa gì mà oa.”
C nói: “Oa thế thôi.”
Lúc này, một chiếc xe tải chở hàng rất lớn đi qua. Cô nhân viên thu ngân ngỡ ngàng tỉnh giấc, nhìn bốn xung quanh, đập đập cái máy vi tính, rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Trong tiệm bắt đầu có tiếng nhạc vang lên.
Tôi và C không nói chuyện suốt. Hết bài thứ nhất, bài thứ hai lại chính là bài “Nhà” mà C tặng tôi. Tôi ngân nga theo. C bảo: “Anh giỏi thật, bài gì cũng biết.”
Tôi ngỡ ngàng, nói: “Anh vốn có biết đâu, là cái đĩa mà em tặng anh có ghi bài hát này đấy.”
C cũng ngỡ ngàng, bảo: “Không phải chứ, chẳng nhẽ anh trai em ghi sai à?”
Tôi nói: “Thôi, không sao.”
Tôi nghĩ sự việc thật là lằng nhằng, rốt cuộc hoá ra chỉ là hiểu nhầm. Tôi nói: “Anh thấy em nên tìm anh ít thôi, như vậy ảnh hưởng không tốt.”
C hỏi: “Tại sao cơ?”
Tôi đáp: “Như thế người ta sẽ nghĩ là anh đang lừa đảo một cô nhóc, lớn lên một chút em có thể đến tìm anh sau.”
C nói: “Em đủ lớn rồi.”
Tôi nói: “Lớn gì mà lớn, em còn chưa dậy thì.”
C bảo: “Dậy thì rồi, dậy thì rồi.”
Tôi nói: “Em thấy đấy em vẫn bé, anh với em không làm gì được. Mà những lời anh nói em cũng nghe không hiểu, đúng không? Đợi lúc em lớn hơn vài tuổi nữa.”
C nói: “Không được, anh chắc chắn chẳng đến gặp em dù chỉ một lần, cứ để em đi gặp anh.”
Tôi rất đắc chí trong lòng, bảo: “Thế cũng được, em thật là phiền quá đấy, em có biết không?”
C nói: “Em phiền đâu mà phiền, anh xem đấy người ta thì suốt ngày ở bên nhau. Cuối cùng thì anh có thích em không?”
Câu hỏi này thực sự rất khó trả lời. Nói thật lòng, khi ở bên cạnh C, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, có điều cứ nghĩ đến sẽ phải ở bên nhau tôi lại cảm thấy nặng nề bất an. Nhưng có thể khẳng định một điểm là C rất thích tôi. Tôi cảm thấy đối diện với một người thích tôi như thế, tôi buộc phải không thích cô ấy, nếu không quá là không giống thần tượng. Tôi trầm tư hồi lâu, nhìn C và nói: “Không thích.”
C bảo: “Nói giả vờ.”
Tôi nói: “Thật đấy.”
C hỏi: “Thế anh đi chơi với em làm gì?”
Tôi trả lời: “Thông thường con gái hẹn anh, anh đều đến.”
C hỏi: “Thế tại sao anh lại qua đêm với em?”
Tôi nói: “Thế này chẳng nhẽ cũng gọi là qua đêm với em à?”
C nói: “Không biết, nhưng mọi người đều biết em đi qua đêm với anh rồi.”
Tôi bảo: “Em có thể nói với mọi người là chúng ta chỉ đi dạo phố thôi.”
C nói: “Nói xạo, ba giờ đêm đi dạo phố, anh nghĩ là có người tin à?”
Tôi bảo: “Nếu có một hôm em đi cùng với một cậu khác, ba giờ đêm anh gọi điện thoại cho em, em nói là đang dạo phố, anh cũng sẽ tin. Phải có tâm hồn trong sáng, em có biết không? Em còn nhỏ tuổi như thế, mà suy nghĩ phức tạp quá.”
C bảo: “Không biết, đằng nào cũng không có người tin.”
Tôi nói: “Anh tin không phải là được rồi à.”
C nói: “Thế anh bảo phải làm thế nào đi.”
Tôi nói: “Em đừng ép anh, chúng ta nói chuyện gì anh thích nhé.”
C nói: “Không biết, phải nói cho xong chuyện này đã. Anh phải chịu trách nhiệm về em, chúng ta đã qua đêm với nhau rồi.”
Tôi nói: “Thế này gọi là qua đêm à? Anh chỉ đang ngắm cảnh.”
C bảo: “Giữa đêm khuya có cái phong cảnh gì mà ngắm?”
Tôi bảo: “Em xem, bên ngoài chính là phong cảnh.”
C nói: “Em chẳng thấy gì hết, một vùng tối om.”
Tôi nói: “Em cố gắng suy nghĩ bằng đầu là phong cảnh sẽ hiện ra.”
C nói: “Thế để em nghĩ xem nào.”
Tôi đang vui mừng vì mình đã chuyển được chủ đề. C nói: “Em nghĩ không ra.”
Tôi bảo: “Em đừng nghĩ không. Mắt em phải nhìn bên ngoài.”
C mở to mắt chăm chú nhìn bên ngoài.
Tôi bảo: “Cố gắng nghĩ. Phong cảnh sẽ hiện ra.”
C nói: “Em nghĩ không ra.”
Tôi nói: “Em không có óc tưởng tượng, thế thì đừng nghĩ nữa. Em thực tế quá.”
C nói: “Đi nào, chúng ta đi sang bên kia.”
Tôi hỏi: “Đi làm gì?”
C đáp: “Đêm lạnh như nước vậy.”
Tôi nói: “Em đừng có văn thơ lai láng nữa đi. Ngồi đây không được à.”
C nói: “Không được, anh cho em mượn một cái chìa khóa bất kỳ.”
Tôi lôi chìa khóa ra.
C nói: “Mài hỏng cũng kệ, anh nhìn là được rồi.”
Nói xong, C chạy ra ngoài. Trong màn đêm trông C rất tươi vui. C dùng chìa khóa làm gì đó một lúc ở trước cột đèn đầu tiên, sau đó lại nhảy nhót đến trước cột đèn thứ hai khắc một hồi lâu, cuối cùng đến trước cột đèn thứ ba chăm chú lâu nhất. Tôi ở bên trong cứ ngáp suốt.
Tôi nghĩ, đúng là một cô gái tươi vui.
Cuối cùng C cũng hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại của cô, mặt đỏ rực bước vào.
Tôi hỏi: “Em đi làm những gì thế?”
C đáp: “Em đi khắc chữ, phải khắc thật sâu mới được, nếu không sẽ mờ mất.
Tôi hỏi: “Em khắc những chữ gì đấy?”
C đáp: “Em khắc…Anh tự đi mà xem.”
Tôi nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng có nghịch nữa.”
C bảo: “Người ta mất công khắc bao nhiêu lâu, anh không muốn xem một tí à? Anh thật sự không thích em à, đến một chút tò mò như thế cũng không có.”
Tôi nói: “Thôi, bên ngoài lạnh, em nói bằng miệng là được rồi.”
C nói: “Xem một tí đi mà, xem một tí đi mà.”
Tôi nói: “Em xem em đấy, khắc ở một cái cột là được rồi, lại còn bắt anh chạy qua chạy về.”
C nói: “Chỉ khắc có ba cột, đi xem đi mà.”
Tôi bảo: “Được rồi. Em thật không văn minh, viết linh tinh lên cột đèn. Để anh đi xem nào.”
Tôi đứng dậy, hỏi: “Có muốn đi cùng không?”
C đáp: “Không.”
Tôi hỏi: “Tại sao thế, không phải là em vẫn thích đi theo anh đấy thôi?”
C đáp: “Không dám.”
Tôi nói: “Đi nào, cùng đi.”
C nói: “Anh đi một mình đi, em ở đây nhìn.”
Tôi bảo: “Ừ, thật phiền quá.”
Nói xong, tôi đứng dậy.
Bỗng nhiên một tiếng động lớn, một chiếc xe tải lớn chở đầy rác bị đổ lật trước mắt chúng tôi, húc đổ mấy cây cột đèn mà tôi đang định đi xem. Chiếc xe tải nằm ngang ở phía trước cửa sổ của tiệm, bụi mù mịt khắp nơi, chỉ còn thiếu một cột khói hình nấm. Tôi và C nhìn mà sững cả người, tiếng động lớn làm cho đầu bếp giật mình tỉnh dậy, anh ta hét to: “Nổ rồi, nổ rồi.”
C vẫn há hốc miệng. Tôi chậm rãi nói với C: “Thảo nào em không muốn đi.”
C òa khóc thành tiếng, ôm chặt lấy tôi không rời.
Tôi và C đi ra cửa, nhìn thấy một chiếc xe tải biển số của nơi khác đã bị biến dạng hoàn toàn. Hai bên đường cạnh chiếc xe phủ đầy rác. Vài phút sau, dân cư trên các tầng nhà tới tấp bật đèn, xét theo tốc độ phản ứng thì chắc là bị mùi hôi thối làm cho thức giấc. Ánh sáng từ rất nhiều đèn pin từ trên tầng rọi xuống. Tôi và C đi vòng qua, trông thấy lái xe bị kẹt ở trong xe, mở to mắt nhìn chúng tôi.
Một người từ trên lầu chạy xuống, nhìn tôi và C nói: “Các cháu thế là rất cao số.”
Tôi đang định nói không phải là chúng tôi đứng suốt ở đây, người đó lại tiếp tục nói: “Các cháu còn nhỏ tuổi thế này, tại sao lại có thể lái xe được cơ chứ, giờ thì xem đấy.”
Tôi chỉ vào trong xe, người đó lấy đèn pin soi, hoảng hồn nói: “Ối giời, vẫn còn người kìa, kẹt ở bên trong, bố của các cháu hả?”
Tôi nói: “Lái xe.”
C ôm chặt eo tôi, đứng sau lưng đờ đẫn nhìn mấy phút. Xe cảnh sát nhanh chóng đến nơi, xuống xem xét một lúc, liền gọi xe cứu hỏa và xe cứu thương đến. Cảnh sát yêu cầu chúng tôi lùi lại mười mét. C hỏi: “Người đó liệu có bị chết không?”
Tôi đáp: “Không biết, chắc là không, em thấy mắt vẫn còn mở đấy thôi.”
Xe cứu hỏa nhanh chóng đến, tôi và C trông thấy các loại công cụ rất lớn. Sau mười phút, đầu xe đã rời ra được một nửa. C nói: “Cái kéo này to thật.”
Tôi bảo: “Đó là kìm.”
C nói: “Cái kìm đó to thật.”
Tôi bảo: “Em xem, họ cần cứu người, nhưng người bị kẹt trong xe tải làm cách nào, nên nhất định phải làm thân xe rời ra mới được. Cái kìm này dùng để cắt sắt đấy.”
C nói: “Anh cái gì cũng biết, em cứ nghĩ người ở trong xe phải rút ra cơ.”
Tôi nói: “Một lát nữa, họ lại phải dùng công cụ khác đấy.”
Tất nhiên, tôi nghĩ điều này là tất nhiên, tôi cho rằng đã là nhân viên của đội cứu hỏa, thì không thể đi khắp thiên hạ với mỗi cái kìm, buộc phải lôi ra các loại công cụ khác nhau mới thể hiện được sự chuyên nghiệp.
Quả nhiên, nhân viên cứu hỏa đem ra một thứ giống như cái trụ chắn. C nói: “Anh giỏi thật.”
Tôi nói: “Đâu có, anh nói bừa ấy mà.”
Vào phút sau, thân xe được chống lên, nhân viên cứu hỏa và nhân viên cứu thương tại hiện trường khiêng lái xe ra. C kinh sợ nhìn người đó bị đặt trên mặt đất, càng ôm tôi chặt hơn. Tôi nghĩ từ cơ thể bé nhỏ yếu đuối như C không thể phát ra được sức mạnh đến thế, chắc là tai nạn này đã kích thích một loại sức mạnh nào đó trong tiềm thức của cô, nhưng tôi lại ngại không dám nói “C, em sắp thít ngẹn anh rồi, mau buông ra đi.” C càng ôm càng chặt, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế, tôi cũng cần được khiêng lên xe cứu thương cấp cứu mất.
Bác sĩ vây quanh lái xe nhìn một lúc, kéo tấm ga trắng phủ mặt anh ta lên.
Tôi cảm thấy tay C bỗng nhiên lỏng ra.
Cảnh sát chỉ huy: “Thế thì gọi vệ sinh môi trường đến thu dọn rác đi.”
Tôi nhớ là hôm đó chờ đợi rất lâu trời mới sáng. Từ đó tôi phát hiện ra buổi tối thật là hư ảo, cứ dùng để ngủ một giấc yên ổn hoặc nằm mơ thì còn tạm được. Một thời gian rất dài, tôi không gặp C.
Lại một thời gian rất dài, tôi không gặp C.
Lúc đó, tôi bỗng nhiên nhớ đến C. Trong ấn tượng của tôi, dường như sau tai nạn xe rác tôi không gặp lại C nữa. Nhưng thực tế không phải là như thế, trong thời gian đó C liên tục đến tìm tôi rất nhiều lần, có điều có thể rõ ràng không rung động lòng người như lần đó, lại nghìn lần như một, cho nên trong lòng tôi không hề nhớ chút nào.
Lúc tôi thức dậy, tuyết đã rơi rất lớn, trận tuyết này dường như đã bước vào thời điểm quan trọng. Vương Siêu cũng chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, ưu tư đứng bên cửa sổ, nói: “May mà trời lạnh nhanh, nếu không sẽ thành trận mưa lớn thế nào đây.”
Tôi cảm thấy từ nhỏ đến lớn mình đều rất ghét mưa, đối với những người không lãng mạn mưa có nghĩa là bạn bắt buộc phải tiến hành các hoạt động trong nhà. Mặc dù phần lớn thời gian tôi đều hoạt động trong nhà, mà bên ngoài thường là nắng sáng chan hòa, nhưng lúc đó, chỉ cần tôi nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, dù là không được tắm mình trong đó, tôi cũng cảm thấy vui tự đáy lòng, như thể được nhìn thấy món tiền tiết kiệm gửi trong tài khoản ngân hàng, không nhất định phải tiêu, nhưng nhất định phải có.
Thế mà ở đây lại rơi một trận tuyết lớn đến thế.
Vương Siêu nói: “Đến mùa xuân, chỗ này còn có mùa mưa.”
Tôi nói: “Làm sao mà thế được?”
Vương Siêu nói: “Thành phố này hơi ột chút so với mực nước biển. Khi không khí ấm đi lên dọc theo dốc núi trên một bình nguyên cách vài chục cây số, sẽ hòa cực mạnh vào với không khí ấm có sẵn ở bên trên, sau đó là mưa.”
Tôi nói: “Thế thì tớ nhất định sẽ chuyển đi khi mùa mưa đến.”
Vương Siêu bảo: “Sợ gì, cậu có ngủ ngoài trời đâu.”
Tôi nói: “Đi lại không tiện.”
Vương Siêu bảo: “Sợ gì, có xe.”
Tôi nói: “Xe của cậu có sống được đến sang năm không?”
Vương Siêu đáp: “Chỉ cần qua được mùa đông này là tiếp tục sinh tồn được rồi.”
Tôi nói: “Thế đi đâu cũng vẫn cứ bất tiện.”
Vương Siêu nói: “Cậu xem cậu đấy, bình thường chẳng bao giờ đi đâu, còn để ý tiện với cả không tiện.”
Tôi nói: “Nhưng mà không thể cứ mãi không có thu nhập gì.”
Vương Siêu nói: “Cuống gì, đại ca Kiện đang tìm cách mà, ha ha ha.”
Tôi nói: “Đại ca Kiện đấy là để theo đuổi ‘em Vĩnh Cửu’. Cậu ấy kiểu này rất dễ hết động lực.”
Vương Siêu nói: “Cái này động cơ mặc dù không giống nhau, nhưng mục đích như nhau. Những việc trên thế gian, đã khởi động rồi làm sao dễ dàng dừng lại thế được, chân dẫm mạnh phanh gấp còn phải mất một đoạn mới dừng được kia.”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi cẩn thận áp mặt vào khe cửa nhòm một lúc lâu, đoán chắc không phải là người thu tiền điện, mới mở cửa. Định thần nhìn lại, hóa ra là nhà nghệ thuật đến thăm. Nhà nghệ thuật bước vào liền tìm đại ca Kiện. Tôi chỉ về phía phòng của đại ca Kiện, cậu ta lập tức xông vào, hướng vào cái chăn của đại ca Kiện nói: “Đại ca Kiện, dậy mau, chúng ta có một nghìn rồi.”
Cậu ta thấy đại ca Kiện không có phản ứng gì, tiếp tục nói lớn: “Đại ca Kiện, có quảng cáo muốn đăng, một nghìn đấy.”
Đại ca Kiện chậm rãi từ phòng vệ sinh bước ra, miệng ngậm bàn chải đánh răng, hỏi tôi: “Cậu ta làm gì thế, nghệ thuật hành vi à?”
Tôi nói: “Người ta tìm cậu.”
Đại ca Kiện nói: “Nói với cậu ta một tiếng, tớ đang đánh răng.”
Tôi bảo: “Thấy nói là có quảng cáo một nghìn tệ.”
Đại ca Kiện vừa nghe, lập tức lôi luôn bàn chải đánh răng ra, nuốt chửng bọt, lấy tay lau bọt ở miệng một cái, rồi bôi lên đầu, tinh thần bỗng chốc phấn chấn, nói lớn: “Anh Hùng, em ở đây, có việc gì đấy?”
Hùng quay người lại nói: “Có một chỗ liên hệ với tớ, gửi thư vào hộp thư của tớ, nói là muốn làm quảng cáo ở trang đầu, trả một nghìn.”
Đại ca Kiện nói: “Được được được.”
Hùng nói: “Tớ phấn chấn quá, đến tìm cậu luôn.”
Đại ca Kiện nói: “Cậu thấy không, nghệ thuật và tiền bạc không hề mâu thuẫn.”
Hùng bảo: “Đúng đúng đúng.”
Đại ca Kiện hỏi: “Là công ty gì?”
Hùng đáp: “Một công ty làm bao tránh thai.”
Đại ca Kiện nói: “Ồ, công ty làm bao tránh thai sao lại chú ý đến bọn mình nhỉ, tơ có dùng bao tránh thai đâu.”
Hùng nói: “Tớ dùng, tớ dùng.”
Bốn chữ này làm đại ca Kiện tím tái mặt mày.
Đại ca Kiện hỏi: “Thế cậu đã nhận lời chưa?”
Hùng nói: “Chưa, đến luôn để hỏi ý kiến của cậu đây.”
Đại ca Kiện bảo: “Tớ cảm giác, vẫn còn có thể thương lượng được giá cao hơn một tí.”
Hùng nói: “Vẫn còn cao được nữa cơ á?”
Đại ca Kiện nói: “Cậu xem, người đăng ký ở chỗ bọn mình cũng khá nhiều rồi, bình quân mười người có một đi mua loại bao tránh thai này, là họ kiếm được rồi. Họ đã chủ động tìm đến tận nơi, chắc chắn vì sân chơi của chúng ta hay. Những người vào web của bọn mình trẻ trung, có sức sống, thêm nữa đều là học sinh, lượng tiêu dùng bao tránh thai lớn. Cho nên, chỉ có một nghìn tệ thì chúng ta thiệt quá.”
Hùng nói: “Thế cậu bảo bao nhiêu?”
Đại ca Kiện mở miệng nói: “Một vạn.”
Ba chúng tôi giật mình, tôi đoán chắc đại ca Kiện cũng tự làm mình giật mình.
Đại ca Kiện tiếp tục nói: “Cậu xem, đối phương tất sẽ mặc cả, thế này nhé, chúng ta vẫn còn rất nhiều không gian. Tớ đoán cuối cùng khoảng năm nghìn tệ là thuận mua vừa bán.”
Hùng nói: “Thật là có thể được nhiều thế không?”
Đại ca Kiện nói: “Đảm bảo, dù sao cũng là người ta tự tìm đến. Hơn nữa, trong việc này chúng ta cũng có tổn thất gì đâu. Cậu xem, thương lượng có ít cũng không thể ít hơn một nghìn, đúng không?”
Hùng bảo: “Kiếm một vạn tệ dễ dàng thế á?”
Đại ca Kiện nói: “Đúng rồi, rất nhiều người phất lên như thế đấy. Nào nào, vừa hay nhiều người, tớ mời mọi người đi ăn, mời mọi người ăn gì đó ngon ngon. Còn cái cô gì… Hùng, bạn gái cậu cũng gọi đi cùng luôn nhé.”
Hùng bảo: “Thôi không gọi nữa, xa quá.”
Đại ca Kiện nói: “Sợ gì, chúng tôi có xe đón được mà.”
Vương Siêu tỏ ra không vui.
Tôi nói: “Thôi thôi, đàn ông ăn cơm, đàn bà chầu rìa cái gì.”
Đại ca Kiện bảo: “Không sao không sao. Đi nào, Vương Siêu, chúng ta đi đón người ta.”
Vương Siêu nói: “Giờ tuyết đang rơi, sợ là rất nhiều đường khó đi, hơn nữa lại quá trơn, lái xe nguy hiểm.”
Đại ca Kiện bảo: “Thế thì lái chậm một chút, không sao đâu.”
Tôi nói: “Thế này nhé, đại ca Kiện, chúng ta tạm ăn chút gì ngay bên cạnh, nếu việc thành rồi sẽ ăn gì đó ngon sau, cậu thấy thế nào? Hôm nay bốn chúng ta ăn cơm thôi.”
Đại ca Kiện nói: “Chuyện này có gì mà thành với không thành cơ chứ, đã thành rồi, chỉ cần gửi một bức thư đi nữa thôi.”
Hùng nói: “Thành rồi thành rồi, chắc chắn là được.”
Vương Siêu bảo: “Không chắc, chưa thấy tiền thì ai cũng không biết được.”
Đại ca Kiện nói: “Đây là người ta cầu cạnh chúng ta, chắc chắn là ổn.”
Tôi bảo: “Vừa ăn vừa bàn nào.”
Bốn chúng tôi ngồi vào xe. Tôi nhìn xung quanh, trời tuyết thực sự khiến tâm trạng con người nhẹ nhõm thoải mái. Tôi nhìn thấy tấm chắn gió phía trước cũng toàn là tuyết, hỏi Vương Siêu: “Thế này phải làm thế nào?”
Vương Siêu bảo: “Cậu đúng là ngốc, dùng cần gạt mưa chứ còn gì.”
Nói rồi, Vương Siêu mở cần gạt mưa. Chỉ nghe thấy hai tiếng động, cần gạt mưa bên trái gãy, cần bên phải long ốc, chỉ còn lại mỗi mô tơ hoạt động.
Vương Siêu nói: “Toi rồi, mô tơ hỏng rồi.” Sau đó xuống xe kiểm tra.
Hùng hoảng hồn, hỏi: “Có phải động cơ hỏng rồi không? Thế thì làm thế nào?”
Đại ca Kiện nói: “Sao lại là động cơ hỏng được chứ, là mô tơ, mô tơ với động cơ khác nhau.”
Hùng nói: “Giật cả mình, mô tơ của cái xe con mà em tớ chơi chính là động cơ.”
Vương Siêu lên xe, nói: “Kệ thôi.”
Chúng tôi mất rất nhiều thời gian dọn sạch tuyết trên xe, cuối cùng cũng khởi hành trong ánh mặt trời đã mờ nhạt. Xung quanh sáng đến kinh người, tất cả mọi thứ đều tỏa sáng, ngoài mấy người lác đác trông có vẻ ảm đạm ra, mọi vật có hình thù đều mang sự mới mẻ say lòng người. Tôi nhìn mọi người không ngừng trượt ngã trên đường và nghĩ đây đúng là nói lời tạm biệt với mùa hè rồi, tất cả những cái lạnh trước đây đều không thể chứng minh đó chính là mùa đông.
Chúng tôi lái xe lên một cây cầu đã đóng băng, chưa lên đến đỉnh dốc xe đã từ từ lùi lại phía sau. Đại ca Kiện hét lên: “Phanh xe, phanh xe, Vương Siêu phanh lại đi.”
Vương Siêu nói: “Đang phanh đây, đã phanh hết mức rồi.”
Hùng xuống xe nhìn một cái, rồi lại lên xe đóng cửa vào và nói: “Đúng đấy, Vương Siêu đã phanh rồi. Tớ vừa xuống nhìn rồi, bánh xe đã không chuyển động nữa.”
Đại ca Kiện hỏi: “Thế sao vẫn lùi lại chứ?”
Vương Siêu bảo: “Đường trơn quá!”
Đại ca Kiện nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Ái chà, hình như không phải là cứ lùi thẳng đâu.”
Vương Siêu hỏi: “Phía sau là cái gì?”
Đại ca Kiện đáp: “Phía sau là một cánh cửa?”
Vương Siêu hơi run, hỏi: “Cửa gì? Cửa gì?”
Đại ca Kiện đáp: “Cửa của một nhà. Cậu lùi chệch rồi, mau chỉnh hướng.”
Vương Siêu xoay tay lái, nhưng xe vẫn lùi chếch.
Đại ca Kiện bảo: “Mau, Vương Siêu, mau lái về phía trước, xem có thể lái được không.”
Vương Siêu nói: “Chân tớ đang dẫm phanh, không có chân để nhấn ga.”
Đại ca Kiện bảo: “Ôi trời, thế thì cậu bỏ phanh ra.”
Vương Siêu nói: “Không được, không bỏ ra được, chân tớ không dịch được.”
Đại ca Kiện nói: “Thế thì sẽ đâm đấy, sẽ đâm đấy.”
Tôi và Hùng mặt vàng như đất, nhìn xe cứ thế trôi lệch về phía bên đường.”
Đại ca Kiện nói: “Sắp đâm rồi, liệu có đâm đổ nhà người ta không đây?”
Vương Siêu bảo: “Tốc độ không nhanh, không sao đâu.”
Đại ca Kiện bảo: “Mau phanh lại đi, còn chưa đầy một mét thôi.”
Vương Siêu nói: “Phanh hết mức rồi. Phen này chắc là phải sửa xe rồi.”
Đại ca Kiện bảo: “Không ngờ đường trơn đến thế.”
Vương Siêu nói: “Đúng thế. Bố tớ nói với tớ, tuyết rơi là không được lái xe, biết thế không đi xe thì đỡ phải sửa xe. Lần này phải thay càng bảo hiểm rồi.”
Đại ca Kiện nói: “Vương Siêu, đợi một vạn của tớ lấy được, tớ sửa xe cho cậu.”
Vương Siêu bảo: “Không cần, tớ có bảo hiểm.”
Đại ca Kiện nói: “Thế thì sau này tớ sẽ trả tiền xăng hàng tháng.”
Vương Siêu bảo: “Thế thì ngại lắm.”
Đại ca Kiện bảo: “Không sao, trang web của tớ sẽ càng làm càng lớn, sau này cứ coi như là xe của công ty, cậu coi như là lái xe cho công ty.”
Vương Siêu nói: “Thế thì tớ chẳng phải là quá thiệt à.”
Đại ca Kiện bảo: “Bọn mình là bạn mà, cứ để cậu lái xe miễn phí mãi thế cũng không được.”
Vương Siêu nói: “Cậu đúng là rất quân tử. Có điều tớ tốt nghiệp rồi, bố tớ đã tìm xong việc cho tớ rồi, sợ không lái xe được cho cậu, ha ha ha.”
Đại ca Kiện hỏi: “Thế cậu ở đâu? Sắp đâm rồi.”
Vương Siêu cao giọng, nói: “Tớ tự tìm một căn phòng và ở cùng người yêu a… a…”
“Rình” một tiếng, đuôi xe đâm vào cửa của một nhà dân. Chúng tôi lặng xuống, mọi người nín thở. Một lúc lâu sau, vọng ra một tiếng: “Ai đấy?”
Đại ca Kiện quay cửa kính xuống, nói: “Xin lỗi, gõ nhầm cửa.”
Giọng nói đó bảo: “Gõ nhầm cửa mà gõ to thế.”
Đại ca Kiện nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Bên trong thoáng có tiếng thì thầm bực mình, sau đó không có tiếng gì nữa.
Vương Siêu khẽ lau mồ hôi, nói: “Tớ xuống xe xem xe có việc gì không.”
Sau một phút, Vương Siêu lên xe, vui mừng nói: “Không việc gì không việc gì, tớ cứ nghĩ là bị đâm hỏng rồi cơ. Mẹ nó chứ, lần đầu tiên tớ đâm xe. Ngồi cẩn thận nào, tớ lái tiếp.”
Mọi người cùng thốt lên “Ồ”, và nắm chặt lấy tay cầm của xe.
Vương Siêu cố gắng khởi động, xe từ từ bò lên trên, lúc sắp bò lên đỉnh cầu, Vương Siêu lại đổi sang số hai, nhưng chỉ có bánh trước vẫn quay không cực nhanh, lúc đổi số đã mất động lực, xe lại bắt đầu trôi xuống. Vương Siêu sợ đến mức lại dẫm chân hết sức phanh xe, xe từ từ trượt xuống.
Lần này, trên xe không có ai nói gì, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía sau, nghiến chặt răng, tròng mắt lồi ra. Im lặng hồi lâu, Hùng thở dài bảo: “Trời, vẫn là tòa nhà đó, cánh cửa đó.”
Vương Siêu khẽ lắc đầu. Chúng tôi lặng lẽ nhìn, đợi sự việc xảy ra.
Vài giây sau, “rình” một cái, xe lại đâm vào chỗ cũ.
Bốn chúng tôi mặt đều xanh lại.
Một lúc sau, từ phía trong vọng ra tiếng như chửi: “Thằng nào đấy, không biết gõ cửa tử tế à.”
Đại ca Kiện bảo: “Tớ nói rồi, đến lượt cậu.”
Tôi lập tức nói tiếp: “Xin lỗi, gõ nhầm cửa.”
Bên trong lầm bầm: “Đều là một lũ thần kinh, hôm nay có tới mười mấy đứa gõ nhầm cửa rồi.”
Đại ca Kiện bảo: “Vương Siêu, cậu xem, mọi người đều thế, đừng có buồn, cậu mới gõ có hai lần.”
Tôi hướng về phía cửa nói to: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Vương Siêu lái xe dịch về phía trước một chút, hỏi: “Làm thế nào?”
Đại ca Kiện nói: “Lần này phải thận trọng đấy, không được gõ cửa nhà người ta nữa đâu.”
Vương Siêu bảo: “Hay là tớ cứ lùi xe về phía sau, giữ một khoảng cách, rồi vọt lên.”
Tôi nói: “Đúng đấy, đừng có bò lên nữa, lao thẳng qua.”
Vương Siêu bảo: “Đúng, thế nhé.”