Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 2 phần 2
Chúng tôi cuống cả lên, vì trong máy có luận văn của cả bọn.
Cả phòng bê máy ra hàng sửa chữa, người ta bảo phải thay ổ cứng và mainboard, cả thảy hết 2000 đồng. Một cậu bạn cùng phòng nghe vậy tá hoả lên:
-Đ.má! Đắt thế thà đi… chơi gái thật cho rồi!
Một cậu khác tỉnh táo hơn động viên:
– Thì từ trước đến giờ bọn mình toàn “chơi” miễn phí trên mạng đấy thôi, bây giờ đổ bệnh mới phải đi khám. Tàn người, phải thay nội tạng chứ có ít đâu!
Nói gì thì nói, 2000 đồng là quá tầm của chúng tôi. Hồi xưa, mua chiếc máy này cũng chỉ mất 1800 đồng. Đại ca Kiện học trên chúng tôi một lớp, trông cậu ta già dặn nên được mọi người tôn là Đại ca. Nghe đồn hồi học cấp II, có nhiều bạn trong trường còn cúi đầu chào cậu ta bằng thầy. Bị gọi riết đâm quen, mỗi lần như thế Đại ca cũng quay lại đáp lễ một cách rất tự nhiên: “Chào em”. Chúng tôi đoán do trải đời trước tuổi, chắc hẳn cậu ta xem web sex từ khi mọi người chưa biết đấy là gì. Chắc máy tính cậu ta bị dính vi-rút trước nhất. Có lẽ khi Đại ca Kiện bị dính ngoài hàng sửa máy còn chưa bán phần mềm anti vi-rút, cậu ta mới phải tự học thành tài.
Vất vả lắm chúng tôi mới bê nổi chiếc máy về phòng. Đại ca Kiện đã ngồi chờ sẵn, chúng tôi cảm thấy cậu ta là cứu tinh duy nhất và rất mong được mục sở thị ngón đòn sát hại vi-rút của cậu ta.
Câu đầu tiên Đại ca thốt lên:
– Bật máy lên, cài phần mềm diệt vi-rút.
– Nhưng không bật được nữa. – chúng tôi đồng thanh.
Đại ca loay hoay gõ gạc một hồi, lẩm bẩm trong miệng:
– Không khởi động được cơ à, ghê quá nhỉ, main bị cháy rồi. Thôi được, mình tháo ổ cứng đem về xem thế nào.
Đại ca mở vít rất thành thạo, tháo một cục gì đó đem về, bỏ lại chúng tôi chờ dài cổ.
Ngày hôm sau Đại ca quay lại, chưa kịp hỏi gì cậu ta đã xin lỗi rối rít:
– Xin lỗi, xin lỗi nhé… hôm qua tháo nhầm thanh ram. Nhưng mình xem kỹ rồi, ram của các cậu ổn, không vấn đề gì.
Chúng tôi trợn tròn mắt nhìn nhau. Trong yên lặng, cậu chàng bảnh bao chủ tịch hội học sinh được cực kỳ nhiều em lớp dưới hâm mộ và đã được thầy giáo giới thiệu vào làm ở một công ty thiết kế phần mềm nổi tiếng thế giới đột ngột cất lời:
– Này, làm ăn cho tử tế, mẹ kiếp, luận văn của bọn này ở trong ram hết đấy!
Chẳng mấy chốc, Đại ca Kiệnđã sửa xong. Chúng tôi dần dần thân quen, và bàn nhau mở một công ty sửa chữa máy tính. Bốn chúng tôi góp tiền lại, thuê một quầy nhỏ ở góc khu Làng sinh viên. Sau khi khai trương, cửa hàng của chúng tôi rất ế ẩm. Về sau, chúng tôi nghĩ ra một mẹo, lên mạng bằng chiếc máy tính vừa cải tử hoàn sinh, vào những trang web đen “bắt” vi-rút, rồi cóp vào đĩa mềm phát tán khắp nơi.
Mặc dù đều cảm thấy không quân tử, nhưng chúng tôi cũng đành làm vậy để trả tiền thuê cửa hàng. Trong các cổ đông góp vốn, chỉ có duy nhất anh chàng luôn luôn tự nhận mình trong sạch phản đối kế hoạch. Đến một ngày, cậu ta phát hiện cuối tuần nào cũng có một chiếc xe Mercedes đến đón cô bạn gái xinh đẹp xuất thân từ gia đình công nhân của mình đi chơi. Từ đó, cậu ta trở nên cực kỳ tích cực, đâu cũng thấy bóng dáng cậu ta cần mẫn dò tìm vi-rút suốt từ sáng đến tối, từ phòng ký túc xá đến thư viện. Cậu ta dùng chiếc máy nào thì trong history chỉ toàn những người… không mặc áo quần, ngoại trừ những cảnh gợi tình trong trang phục công sở. Cuối cùng, trời cao đất dày không phụ lòng người chăm chỉ, cậu ta tìm ra một con vi-rút mạnh nhất, đến nỗi không thể cóp vào đĩa mềm, ổ đĩa mềm đã bị tê liệt.
Con vi-rút quá mạnh, chúng tôi cho cậu ta hưởng mức phần trăm cao nhất theo thoả thuận từ trước – 40%.
Quá trình phát tán vi-rút rất thuận lợi, chẳng mấy chốc không còn chiếc máy nào trong Làng sinh viên dùng được ổ đĩa mềm. Vụ đó chúng tôi kiếm được hơn 3000 tệ. “Cha đẻ của vi-rút” được một ngàn rưỡi. Cầm món tiền trên tay bật khóc nức nở, cậu ta bảo đây là khoản tiền đầu tiên tự tay kiếm được. Rồi cậu ta đến cửa hàng mỹ phẩm đắt nhất trong Làng sinh viên, mua một bộ đắt nhất tặng bạn gái.
Nhưng rốt cuộc, cô bạn cậu ta bảo:
– Em có dùng Maybeline đâu! Chẳng lẽ anh không biết da em chỉ hợp với Lancôme và Estee Lauder thôi sao.
Cậu chàng rất băn khoăn, quay về hỏi:
– Lan-côm với Ét-te Lau-đơ là cái gì?
Chúng tôi không biết, bảo cậu ta hỏi cậu phòng bên hay đọc tạp chí nhất. Cậu phòng bên cũng không biết, liền đi hỏi bạn gái. Ai ngờ bạn gái cậu ta cũng là con mọt sách, không biết bèn đến lớp hỏi giáo sư. Qua nhiều lần truyền khẩu, tin tức biến dị ít nhiều, ông giáo sư gọi cậu ta đến giảng giải một thôi một hồi về LG và En-chan-tơ.
Một tháng sau, cậu bạn của chúng tôi mới biết, dù hai dòng mỹ phẩm đó của cùng một hãng, nhưng một thỏi son môi Lancôme trị giá bằng cả bộ đồ trang điểm Maybeline. Từ đó về sau, bạn gái rửa mặt bằng Lancôme thì hàng ngày cậu ta rửa bằng nước mắt, không ăn không uống, chẳng nói chẳng rằng. Chúng tôi rất ngạc nhiên, sao phải hành tội mình vì bạn gái thế kia chứ! Dĩ nhiên, có người tỏ ra đau đớn chỉ là để người khác thấy, nhưng cũng phải lựa đối tượng mà thể hiện chứ! Đau đớn trước mặt bạn gái thì được nhưng thể hiện trước tụi con trai chúng tôi thì hầu như chẳng có hiệu quả gì. Vả lại, chúng tôi bận kiếm kế sinh nhai suốt ngày, chẳng lấy đâu ra thời gian giúp cậu ta truyền bá nỗi đau đi nơi kác.
Cậu chàng nín khe, không nói một câu nào suốt tuần. Chúng tôi đoán mò xem câu đầu tiên cậu ta nói ra sẽ là gì, thậm chí chúng tôi còn đánh cược. Rút cục cậu ta làm một quả kinh thiên động địa. Cậu ta đến gặp lãnh đạo nhà trường tố giác chúng tôi phá hoại máy tính mưu lợi cá nhân, đồng thời cậu ta chủ động nộp cho lãnh đạo 1300 tệ và đống đồ mỹ phẩm.
Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi bị trừng trị, không được nhận bằng tốt nghiệp. Và tệ hại hơn nữa, kể từ đó về sau, hễ máy tính bị hỏng họ liền lập tức đổ cho chúng tôi phát tán vi-rút và bắt chúng tôi đến sửa miễn phí.
Sau sự việc đó, tôi học được một bài học, không nên cùng làm việc với người thất tình. Thêm nữa, tôi hiểu ra rằng, thật ra trên đời này không có ai thấu hiểu hết nỗi đau của người khác. Tôi không hiểu nổi cậu bạn đó vì sao quá đau khổ chỉ vì một sinh vật giống cái, cậu ta cũng không hiểu nỗi đau của chúng tôi khi bị phạt không được tốt nghiệp.
Không có bằng nên tôi và Đại ca Kiện không tìm được việc làm. Trong thời gian đó, Đại ca Kiện có một cô bạn gái, hai người bọn họ nhanh chóng nghĩ đến kết hôn, nhưng đáng buồn là Đại ca Kiện không có nguồn tài chính nào, bạn gái của cậu ta cũng không có thu nhập. Hai kẻ vô công rồi nghề cưới nhau chắc chắn sẽ trở thành mầm hại cho xã hội. Đại ca Kiện mong đi làm đến hói cả đầu, trông lại càng già, đi interview mà như đi xin tiền trợ cấp dưỡng lão. Còn tôi không chủ động trong chuyện tìm việc làm, lúc nào tôi cũng chỉ mong có kỳ tích xảy ra. Tôi và Đại ca đánh cờ tướng qua ngày, cũng co ro như những ông già ngồi bên rệ đường. Chúng tôi bày bàn cờ gỗ bên đường, mỗi khi gió to chúng tôi cũng đi kiếm mấy hòn đá về đè lên bàn cờ. Sau một tháng, tài nghệ đánh cờ tiến bộ lên nhiều. Rồi chúng tôi làm một việc tương đối có ý nghĩa, ghi tên tham gia cuộc thi cờ tướng nghiệp dư, mong hòng thu hoạch ít tiền thưởng.
Trước khi diễn ra cuộc thi, chúng tôi định bụng cả hai sẽ cùng vào chung kết. Nào ngờ kết quả rút thăm trận đầu tiên là tôi đấu với Đại ca. Chúng tôi chiến đấu căng thẳng 3 hiệp liền, thủ hoà, cả hai bên đều vui vẻ. Nhưng đáng buồn, chỉ những người thắng vòng loại mới được vào trong. Tôi và Đại ca Kiện bị loại, từ đó trở đi chúng tôi sống trong buồn tẻ, không chút ánh sáng.
Về sau, một hôm chúng tôi gặp lại cậu bạn học tiểu học. Cậu này kiếm tiền cũng khá, cậu ta làm rất nhiều việc, xem danh thiếp là biết. Chẳng hạn như buôn xe lậu, trả thù thuê, thám tử tư, bán thuốc mê, thuốc kích dục, đòi nợ hộ .v.v… Cậu bạn này đặc biệt kiên trì, muốn cho nhiều người biết đến công việc của mình thông qua tin nhắn, cậu ta nhắn tin cho từng người, và viết đi viết lại từng tin. Sau vài tháng, cậu ta trở thành anh chàng lưu manh nhắn tin nhanh nhất toàn quốc. Đại ca Kiện giúp cậu ta gửi tin nhắn theo nhóm bằng máy tính, cậu ta rất cảm ơn, hứa hễ có việc gì sẽ gọi chúng tôi. Thật bất ngờ, ngay ngày hôm sau cậu ta liền tìm đến chỗ chúng tôi bảo có “công vụ”, mỗi người 1000 tệ, hỏi có tham gia hay không.
Tôi hỏi:
– Việc gì vậy?
Cậu ta bảo trả thù hộ ột người, người ta chi 10 nghìn tệ để tìm 10 người đánh thuê.
Tôi liền bảo:
– Đánh nhau bọn mình không đi đâu!
Cậu ta đáp:
– Thật ra không cần đánh. 10 người tụ tập lại thành một nhóm, chưa cần đánh trông đã có sức uy hiếp mạnh mẽ và hiệu quả đập vào mắt. Mình đảm bảo các cậu không cần đánh người, chỉ cần đi đến chỗ đấy cho đủ quân số.
Cuối cùng chúng tôi đành nhắm mắt đưa chân. Tệ hại là hai chúng tôi đến muộn giờ. Vừa đến hiện trường, chúng tôi hiểu ra quả là 10 người chúng tôi không thể động đậy nổi, vì bên kia có 30 người. Tôi và Đại ca Kiện đứng vào hàng ngũ, tên cầm đầu bên kia gào lên:
– Mẹ kiếp! Chúng mày gọi viện binh đến hử!
Tiếp sau đó, tôi đoán chúng định tiêu diệt toàn bộ chúng tôi trước khi viện binh đến chi viện, cả 30 tên bọn chúng nhất tề xông đến. Đầu óc của tôi và Đại ca Kiện lúc đó hoàn toàn trống rỗng, chúng tôi giơ dao lên tự vệ theo bản năng. Sau đó, có tiếng còi cảnh sát hú vang trời. Trong cơn bàng hoàng, tôi loáng thoáng thấy một kẻ bên đối phương đổ vật xuống, chỉ có hai chúng tôi lăm lăm con dao trong tay. Có lẽ mấy người còn lại cũng là bạn học tiểu học bị cậu ta dụ đến. Họ chắc mẩm đến đây để trình diễn qua quýt, chỉ có tôi và Đại ca Kiện quyết tâm đến để làm một màn trình diễn đâu ra đấy, còn chuẩn bị sẵn dao. Cảnh sát sắp truy đến tận nơi, không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, tôi chạy ngay lập tức. Chạy được độ vài trăm mét, tôi quay đầu lại thấy cảnh sát đứng ngay trước mặt kẻ nằm dưới đất lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Tôi thầm nghĩ, chết rồi, thế là xong đời, chúng tôi giết người rồi.
Hai chúng tôi bỏ chạy lên phố. Tôi nói:
– Thôi rồi, mình giết người rồi.
Đại ca Kiện chỉ biết dậm chân liên hồi.
Tôi hỏi:
– Ai giết nhỉ?
– Lúc đấy nháo nhào nhào cả lên, làm sao biết được! – Đại ca đáp.
– Chắc chắn họ sẽ tìm bắt mình, vì chỉ có hai đứa mình giắt dao. – tôi nói.
– Thế rốt cuộc là ai đâm? – Đại ca Kiện hỏi.
– Làm sao mình biết?! – tôi đáp.
– Thế thì là song kiếm hợp bích rồi! – Đại ca nói.
– Chả mấy chốc họ sẽ phong toả hết cửa ngõ bến cảng, nhà ga, sân bay, và các ngả đường. – tôi nói tiếp.
Đại ca liền bảo:
– Vậy chúng ta chia ra, mỗi người trốn đi một ngả, có gì liên lạc sau. Nếu mình bị bắt mình sẽ khai là do mình đâm.
Nước mắt ầng ậng trào ra hai khoé mắt, tôi đáp:
– Cậu yên tâm, họ không bắt được mình đâu. Cùng lắm khép vào tội tự vệ chính đáng, chắc chỉ bị giam vài năm là ra thôi.
– Đánh hội đồng làm sao gọi là tự vệ được! Vả lại, hiện trường lúc ấy chỉ có hai chúng ta cầm dao, rõ ràng là mưu sát còn gì! Thông thường là “Tuyên án tử hình ngay lập tức, tước quyền công dân suốt đời”.
Nghe vậy tôi thấy kinh hồn bạt vía, vội nói:
– Vậy thì chỉ còn cách trốn ra tỉnh ngoài. Mình đừng về nhà nữa, chắc nhà mình sẽ bị họ phong toả ngay!
Đại ca Kiện bảo:
– Mình phải gọi điện cho bà xã.
– Không được gọi, chắc chắn cô ấy sẽ khuyên cậu ra đầu thú.
Thế là chúng tôi chia thành hai ngả, chạy khỏi thành phố.
Trên đường đi, tôi canh cánh lo bị bắt sống tại trận, rồi bị đưa lên phim tài liệu trên ti vi. Hồi tưởng lại những gì đã qua, tôi thấy mọi chuyện thật khó tin. Cuộc đời phải kết thúc như thế này sao? Tia hy vọng duy nhất của tôi bây giờ là không để bị bắt sống, đợi 20 năm nữa, hết thời hạn tố tụng hiệu lực tôi sẽ được trở về quê cũ. Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ tôi cam đoan không phải tôi chém, nhưng tôi không thể khai ra Đại ca Kiện. Hoặc là lúc đó đầu óc chúng tôi đã lú lẫn, nhỡ ra khám nghiệm tử thi là thi thể đã bị hai nhát chém, tôi một nhát, Đại ca Kiện một nhát, vậy thì xong đời. Nhớ đến trận hoà cờ dạo nọ, đầu tôi tê dại …
Lặn lội mãi cuối cùng tôi tìm ra cửa ngõ kiểm soát người ra khỏi thành phố. Quả nhiên, có rất nhiều cảnh sát vũ trang bồng súng lưỡi lê kiểm tra từng chiếc xe. Tôi thầm nghĩ, phen này chắc chết rồi. Đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, tôi chuẩn bị bước ra tự thú. Tôi tin ra tự thú trong khi chưa rõ nội tình sẽ được hưởng án khoan hồng, ví dụ tù chung thân chẳng hạn.
Tôi kiên cường bước lên phía trước, nói với anh cảnh sát đứng đầu:
– Chào anh…
Chưa dứt lời tôi đã bị gạt sang một bên:
– Xin lỗi, chúng tôi không được trả lời phỏng vấn!
– Tôi không đến phỏng vấn, tôi là… – tôi nói.
Anh cảnh sát tiếp tục:
– Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, xin lỗi, không được cản trở chúng tôi làm việc.
Màn tự thú thế là thất bại, tôi ngậm đắng nuốt cay đi khỏi thành phố, đáp xe khách đường dài đến một nơi xa lạ…
Quá trình diễn biến sự việc là như vậy.
Lúc này, tôi và Đại ca Kiện đều lặng thinh, nhìn ba chiếc xe cứu hoả nối đuôi nhau phóng qua cửa kính. Chắc chắn chỗ nào đó cháy lớn rồi. Tôi thấy đường chân trời ở xa tít tắp bị đốt cháy đỏ rực. Tôi nói:
– Lẽ nào nhà máy luyện dầu mình thấy từ trên tàu hoả bị cháy ư?!
– Đồ ngốc, đấy là hoàng hôn! – Đại ca Kiện đáp.
Tháng 11 đã đến gần.
* * *
[1] Ca sĩ nhạc trẻ người Đông Bắc nổi tiếng Trung Quốc.