Đọc truyện Thành Phố Mùa Tuyết Tan – Chương 6: hap 6
Đã qua cái giờ cao điểm buổi sáng. Đường phố đã ko còn tắc nghẽn.Trên làn đường dành cho người thả bộ, những cây anh đào lớn đã nở rộ, chỉ cần một làn gió thoáng qua cũng có thể trút đi hàng vạn cánh hoa mỏng manh. Màu hồng thắm rực rỡ con đường. Thanh đi bên cạnh Trang. Anh ko thể kiên nhẫn được nữa:
-Em có chuyện gì vậy.
Trang nhìn xoáy vào đôi mắt sắc kia. Giọng có chút khó chịu.
-Anh và Liễu đã từng. Sao anh ko nói cho em biết. Hôm qua anh còn giả vờ ko quen bạn ấy.
-Đâu có cần thiết. Liễu đã nói gì với em sao?
-Ko. Nhưng em e rằng em ko thể tiếp tục bước tiếp bên cạnh anh nữa. Em thấy ko thoải mái. Chúng ta dừng lại thôi.
Trang đã đắn đo đã xuy nghĩ. Tình yêu của cô ko lớn hơn tình bạn dành cho Liễu, cho nhóm. Cô chấp nhận giữ lại tình bạn này dù phải hi sinh những thứ lớn hơn. Tình yêu cũng ko ngoại lệ. Mặt Thanh đanh lại , vừa có chút bất ngờ vừa bộc lộ sự giễu cợt trơ trẽn.
-Anh cho em một cơ hội. hãy rút lại lời nói của em lúc nãy. Coi như anh chưa nghe thấy.
-Xin lỗi. Em ko thể. Giọng Trang chắc chắn, ánh mắt cô kiên định.
-Anh ko muốn em phải hối hận sau này thôi.
-Có thể nhưng dù sao em cũng hi vọng chuyện đó ko xảy ra. Em đi đây. Tạm biệt anh.
Chẳng chút luyến tiếc, chẳng chút đau thương vì cô biết tình bạn kia sẽ lấp đi khoảng trống còn lại trong cô. Cô sẽ tìm được người khác, yêu cô trọn vẹn bằng cả trái tim. Cô sẽ tìm được người để có được lời chúc thật lòng của những người bạn. cô ko thể để mất ai cả…ko thể….
Hắn ta nhìn theo bóng dáng Trang. Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận “chính cô đã xen vào chuyện của tôi. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá”.Một nụ cười đắc ý thoáng qua trên khuôn mặt . Ngay sau đó. Một cú điện thoại gọi đến tòa soạn nơi Liễu làm việc.
Liễu tập trung gõ bàn phí, giật mình bởi tiếng trợ lí giám đốc
-Liễu. giám đốc muốn gặp cô.
Cảm giác bỗng nôn nao, sống lưng lạnh buốt. Tự dưng giám đốc gọi cô làm gì. Cô mở của phòng vào.tiện tay khóa cửa luôn.
-Có chuyện gì vậy giám đốc.
-Cô ngồi xuống đi.
Ông ta nhìn cô chăm chú. Vứt một tập ảnh trước mặt cô. Là ảnh nóng của ca sĩ Trần Lee, một ca sĩ mới nổi của giới Showbi. Liễu cầm một tấm ảnh lên. Vẫn ko hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Sao cô lại chụp những bức ảnh này. Luật sư của Trần Lee đã kiện tòa soạn của chúng ta xâm nhập quyền riêng tư.
-Ông nói gì vậy. tôi đâu có chụp những bức ảnh này.
-Chính cô chụp rồi gửi phong bì cho tôi. Còn có cả địa chỉ rõ ràng nữa. tôi đã thảo thuận với luật sư của Trần Lee. Nếu đuổi việc người chụp những tấm ảnh này cô ta sẽ rút đơn kiện.
Liễu đứng bật dậy…Cô hiểu rồi, ông ta xem cô là con tốt chứ gì được lắm. cô thừa biết người đứng sau vụ này là ai. Tức nghẹn họng mà ko làm gì được.
-Tôi ko chụp. ông ko thể đuổi việc tôi được.
-Tôi sẽ gửi tiền lương tháng này cho cô. Giờ cô ra ngoài được rồi.
-Ông ko thể làm thế được.tôi đã cống hiến sức lực của mình vào cái tòa soạn này. Chỉ một tiếng “đuổi việc” là đuổi tôi sao. Tôi ko chấp nhận. ông coi tôi là vật hi sinh sao?
-Cô nên ra ngoài trước khi tôi gọi bảo vệ.
Hừ. thật quá quắt. cô bước ra ngoài chửi rủa ông ta. Ông ta nghĩ ông ta là ai. Đồ thấp kiếp. bóc lột sức lao động của nhân viên rồi sau đó đuổi như đuổi chó. Loại người đốn mạt. Liễu sốc, một cú sốc nặng đánh thẳng vào hệ thần kinh trung ương. Ngực quặn lên khón thở. Cô về văn phòng ,ngồi xuống ghế. Mọi thứ sụp đổ tất cả. Cô bạn cùng phòng thấy khuôn mặt nhột nhạt của cô đành thốt lên:
-Sao vậy nhìn mặt như kiểu trừ lương thế.
-Em bị đuổi việc rồi.
-Sao có thể như thế được. để mình lên nói chuyện với ông ta.
-Ko cần đâu. Ông ta đã có sẵn lịch bản để đuổi việc em rồi.
Phải tự nhủ lòng mình dù ra di cũng đi anh dũng. Cô đứng lên thu dọn đồ đạc nhanh chóng. Loại người như ông ta ko có mắt. Ko biết nâng niu trân trọng người tài. Cô ra đi sẽ là tổn thất cho tòa này. Hừ.
Bước ra khỏi tòa soạn. nơi chôn chân ở năm qua. Cô ko thèm liếc nhìn một lần. Bên ngoài trời vẫn thoáng đáng vẫn trong xanh, cái gió heo may mơn man da thịt. Cô quăng tất cả những thứ đó vào trong thùng rác. Sắc mặt cô bỗng tái đi, chân run run. Cô nhận ra sự thất bại của đời mình. Bỗng chốc chỉ trong một thời gian ngắn tình yêu, sự nghiệp đều đổ vỡ.
Thử hỏi cô chấp nhận sao đây. Ông trời thật bất công !
Cô cảm thâý choáng váng mọi thứ như nhoè
trước mắt. Đầu cô đau như muốn nổ tung . Cô gục xuống bất tỉnh nhân sự.