Đọc truyện Thành Phố Mùa Tuyết Tan – Chương 17: hap 17
Một bình minh tinh khôi mát lành. Những hạt sương long lanh đón nắng hồng. Huyền bận bịu hơn với công việc buổi sáng như với danh nghiwxa là chị cả trong nhà lo cho đàn em được no bụng. Mọi người quyết định ăn sáng xong sẽ về phòng lấy đồ. Vì chỉ nghỉ hai ngày nên không cần mang nhiều đồ. Đến nời thiếu gì mua đó.
Huyền phân mỗi người một việc để dọn qua căn nhà. Ít ra không ai muốn khi trở về, đón mình là một căn nhà bụi bặm hay ít ra là có mùi khó chịu xông lên. Nhiiemj vụ cuối cùng mà người dậy muộn nhất sẽ phải làm là đổ rác. Và việc đó được trao cho Hòa.
Hòa hậm hực bê thùng rác ra cửa, vì không ai thèm giúp cô mở cổng nên cô đành dừng lại. Loay hoay một lúc cô bên được nó ra trước cổng nhà. Đường đang yên ắng bỗng từ đâu ra một anh chàng đang chạy bộ, mặc đồ thể thao, đeo tai nghe. Nói là chạy bộ nhưng không nhanh đến mức đó. Như kiểu anh ta chạy đua maratong vậy. Hào vừa bước chân ra khỏi cổng thì anh ta lao tới. Hòa bất ngờ ngẩng lên nhưng không còn thời gian để tránh. Cơ bản là vì anh ta cũng không kịp phanh lại. Anh ta đâm sầm vào cô. Rác rưởi trong thùng cũng theo đó mà ập lên người cô không thương tiếc.
Thế là xòe, thế là nằm hiên ngang giữa đường, ngắm trời, ngắm gió. Hòa chưa kịp định hình rõ ràng chuyện vừa xảy ra thì mùi rác trong thùng đã ập vào mũi cô. Hòa bừng tỉnh, bỏ luôn hiện trường đứng dậy, đang phủi bụi. Một sự ngẫu nhiên, hai người cùng phụt ra y chang câu nói:
-Cô (anh) mù hả? Không thấy người ta à? Thật là sui sẻo!!!
Hòa mặt đỏ gay, cô đang cực kì tức giận. Anh ta cũng không kém, vừa ngửi mùi trên tay vừa nhăm mặt. Nhưng anh thấy cô gái này quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó. Chẳng lẽ…
-À. Đúng rồi. Cô là ca sĩ Kinzu phải không?
Hòa đang điên người, không giữ hình tượng nữa:
-Đúng thì sao mà không đúng thì sao?
Đột nhiên có tiếng nhạc phát ra. Là của anh ta. Nhưng bài này là của cô mà. Anh ta đang nghe nhạc của cô. Hòa tròn mắt ngạc nhiên. Anh ta liếc qua màn hình điện thoại.chỉnh lại tai nghe rồi chạy vội đi.
Hào cứng họng. Tức lộn ruột. Anh ta đâm vào cô thế mà một lời xin lỗi cũng không thèm nói. Cô bực mình văng tục một câu:
-Mẹ kiếp! Sáng ra đã gặp sui sẻo.
Mọi người thấy Hòa đi vào thì lập tức tránh xa vì có mùi thật kinh khủng. Huyền nhăn mặt:
-Cậu thay mèo lục thùng rác đó à?
Mắt Hòa hiện rõ tia lửa điện, gằn giọng:
-Có tin mình giết cậu không???