Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Chương 14hap 14


Đọc truyện Thành Phố Mùa Tuyết Tan – Chương 14: hap 14

Sauk hi tốt nghiệp trường đại học xã hội và nhân văn, Ánh đầu quân làm công tác xã hội. Cô làm việc cho hội từ thiện Việt , vận động và quyên góp giúp đỡ cho các trẻ em cơ nhỡ. Cô vừa chuyển giao tiền mặt cho viện trẻ mồ côi ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần nhìn các trẻ em tươi cười là trong long cô xốn xang niềm hân hoan. Xong việc rồi nhưng cô chưa muốn về Hà Nội, kiếm một chiếc ghế đá ngồi xuống, cô ngắm lã trẻ chơi đá bóng. Đức Huy kiếm cô một hồi, tưởng cô đã ở trên ô tô, ai ngờ…
-E thích trầm tư một mình vậy sao?
Đức Huy ngồi xuống bên cạnh, Ánh vẫn không để ý, mải mê nhìn lũ trẻ chơi đùa, hò hét. Anh vẫn chưa biết làm gì mới khiến cô nói chuyện với anh thì Ánh đã lên tiếng trước:
-Tôi thấy mình rất hạnh phúc.
-…
-Tôi sinh rưa đã có bố mẹ, ra ngoài thì có bạn bè lo lắng, quan tâm, chẳng phải lo nghĩ gì cả. Tôi bị coi là tiểu thư.
Trong giọng nói có chút xót xa tủi than. Đức Huy nhíu mày: làm việc với nhau đã hai năm, chưa bao giờ cô chia sẽ với anh về cuộc sống của cô. Anh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, mái tóc rủ xuống, thấp thoáng giọt mồ hôi lăn xuống. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc, lên vành tai cô để thấy má cô ửng hồng vì nắng.
-Tại sao em lại nó điều này với anh. Vì mọi người gọi em là tiểu thư nên em chọn nghề này, rong ruổi khắp nơi sao?

Ánh nhìn anh, không khí trầm mặc. Cô cười, không phản bác cũng không đồng thuận với điều anh nói:
-Tại sao anh lại làm nghề này? Anh đã tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh mà.
Anh nhìn khuôn mặt hồng của cô: xinh xắn và quyến rũ, muốn chạm nhưng không thể. Anh muốn người con gái của anh sẽ được sự nâng niu trân trọng tuyệt đối. Tuy giờ cô chưa đòng ý làm người yêu anh nhưng anh tin rằng trước hay sau Ánh chỉ có thể thuộc về anh thôi.
-Vì anh là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện.
Ngữ khí của anh trầm ơn. Anh chưa bao giờ nói về quá khứ của anh. Anh nghĩ đơn thuần cô đã nói cho anh một bí mật thì đổi lại anh cũng cho cô biết một bí mật. Đôi đồng tử của cô mở to, ngạc nhiên. Làm sao có thể. Anh là trẻ mồ côi sao? Theo cô biết anh có một quá khứ toàn vẹn, bó mẹ anh thành lập công ty kinh doanh linh kiện ô tô. Anh là học sinh ưu tú, toàn diện về mọi mặt:
-Không tin phải không?
Anh cười, nhìn khuông mặt ngẩn ra của cô là biết. Đọc được câu hói trong đầu cô, anh giải đáp:
-Năm anh 8 tuổi, anh được một gia đình nhà giàu nhận nuôi vì trong hồ sơ, anh là đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn nhất viện.
Hóa ra tuổi thơ của anh là như vậy. Trong ánh mắt cô lóe lên một tia sáng. Có mùi nguy hiểm ở đây. Thấy sự thay đổi nét mặt của cô, anh thấy có sự kkhoong ổn. Ánh áp sát vào vai anh cười thâm hiểm:
-Bí mật đọng trời của tổ chức. Anh mau đưa tiền bịt tin tức. Nếu không tôi sẽ phun tin này ra. Haha…
Mặt anh xám lại trong chốc lát rồi nhanh chóng dãn ra. Người này thay đơi nhanh như chong chóng vậy.
-Em uy hiếp anh sao?
Ánh gật đầu, vừa nháy mắt vừa cười đểu:

-Ừ, Anh tính đưa tôi bao nhiêu đây?
Đức Huy trầm tư: anh dễ bị uy hiếp vậy sao? Đúng là cô bé ngốc:
-Anh có một sự trao đổi có lợi cho em hơn.
-Có lợi hơn?
Ánh mắt cô sáng như sao: -Anh nói đi!
Đức Huy dùng khuôn mặt nghiêm nghị, ngữ điệu chắc chắn:
-Lấy anh!!!
Ánh bất giác nhích xa anh. Tai cô bùng bùng. Anh ta nói gì vậy? Lấy anh ta? Dưới ánh mắt trời, mồ hôi cô chảy xuống nhanh hơn. Tim cô có triệu chứng lạc nhịp. Bình tĩnh! –Cô tự nhủ long mình.
-Anh đừng đùa tôi. Hôn nhân đại sự không thể đưa ra đùa được.

Giọng anh vẫn nghiêm túc. Đôi mắt sắc bén của anh nhìn vào mắt cô:
-Nếu trở thành vợ anh, toàn bộ tiền của an hem có thể giữ. Như thế chẳng phải có lợi cho em sao?
Ánh chết đứng tại chỗ. Đôi mắt kia chứng tỏ anh không đùa. Đức Huy cũng không ngờ mình nói vậy.Như vậy không phải là nhanh quá sao? Anh muốn cô từ từ tiếp nhận tình cảm của anh. Như thế này thì khổ cho cô gái bé nhỏ kia quá.
-Ê! Hai người kia, đi thôi. Chúng ta phải ra sân bay bây giờ.
Giọng nói của bác tài xế làm hai người giật mình quay ra. Như vớ được phao, Ánh bừng tỉnh, đứng phắt dậy, cúi đầu đi nhanh về phía ô tô. Anh bật cười, cô nàng lại chạy trốn rồi. Sải chân anh dài và rộng, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô. Lúc đi qua, anh còn ghé vào tai cô thì thầm:
-Vụ trao đổi này chỉ có anh chịu thiệt thôi.
Cô cúi gầm mặt, bước nhanh hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.