Thành Phố Không Mặt Người

Chương 3. Thế giới vịt cồ


Bạn đang đọc Thành Phố Không Mặt Người: Chương 3. Thế giới vịt cồ

3. Thế giới vịt cồ
Truyện ngắn của Đặng Thanh Trường
Buổi sáng bắt đầu bằng vài tiếng lanh canh lang tang trong xóm vắng. Chiếc đồng hồ í oé đánh thức giấc mộng dở dang. Bật ngồi, anh dụi mắt. Mới đó mà đã sáu giờ, cái giờ giấc khi xóm công chức này vẫn còn thiếp ngủ. Mỏi mệt, anh lao đầu vào phòng tắm, mắt ghé ngang qua đống hồ sơ chồng chất trên bàn.
Lên xe buýt, anh chọn nơi sát gần cửa sổ. Đặt tay lên chiếc cặp to, anh thở dài ngao ngán. Hôm nay là buổi thuyết trình sản phẩm mới của anh, công trình suốt hai tháng liền anh gầy dựng. Bắt buộc phải thành công. Nhưng… anh tức tối vì đám vô công rỗi việc ở cùng ban. Việc chung, chúng nhường anh làm cả. Bỏ bê, chúng mê mải bàn tán cùng nhau chuyện làm dâu khổ sở của vài nhân vật chán chường trên phim Hàn Quốc. Sau buổi này, anh sẽ nói chuyện cùng với sếp, để khẳng định rằng tất cả là công sức của anh. “Vịt” – anh bực dọc thốt lên.
Anh vừa nói gì thế nhỉ? À. Vịt, tiếng gọi chỉ danh cho những kẻ lắm mồm hay phiền phức, suốt ngày chọc mõ vào những chuyện không đâu, lạp cạp lầu bầu bên tai người khác. Lạch bạch, chúng tành tạch mổ vào những điểm yếu đối phương mà dương dương tự đắc. Cái định nghĩa ngô nghê khiến anh cười sằng sặc. Ừ. Vậy thì gọi những kẻ lắm mồm phiền toái là Vịt.
Bỗng dưng anh nhận ra xung quanh mình biết bao là vịt. Một xe đầy vịt. Chúng liên miên tam táp cùng nhau, đủ chuyện ruồi bâu xôi đậu. Ầm ĩ bên tai, lầm rầm nhuễ nhại, anh lẳng lặng mở nhạc lên nghe. Biến mất hết đi, những bầy Vịt cồ phiền não.
Một bạn Vịt ngồi xuống cạnh anh, không quên tiếp chuyện một cô Vịt đang quắc quải tay cầm. Tảng lờ, anh ngắm nhìn thế giới ngoài khung kính. Phải chi chiếc xe hư đốn của anh không bị tai nạn va quẹt ấy, không gãy càng sứt gọng lóc lăn, thì giờ đây anh đâu khổ thế. Mà cái tên va vào anh cũng nhanh chân biến mất. Khốn, anh thì thầm nguyền rủa con vịt trốn chạy kia.
Phẹt. Ly kem sữa đổ bệt lên chiếc quần cà phê đang mặc. Mắt anh òng ọc ngắm nhìn bạn Vịt cạnh bên. Không lời, Vịt ta vẫn tiếp tục câu chuyện muôn thưở về những diễn viên hấp dẫn. Máu giận trỗi lên, anh khởi đầu buổi sáng bằng oang oang cãi vả. Với một con vịt cồ mặc áo hở hang.
Đến công ty, anh kết thúc bài thuyết trình hoàn hảo. Chỉ lạ lùng là ai ai cũng ngắm nghía chiếc quần anh. Những nụ cười bí ẩn truyền nhau xuất hiện, với ánh mắt nghi ngờ và thú vị hẳn lên. Bối rối, anh cúi đầu chào và cám ơn ban giám đốc. Kế hoạch thông qua, đóng dấu đỏ hồng. Anh mỉm cười sung sướng, khi cầm chiến tích trên tay, lúc mọi người lần rần bước ra khỏi cửa, không quên gửi lại vài câu nói thâm thuý bâng quơ:
– Quần cà phê sữa của anh có thêm đường là ngon tuyệt đấy.
Tiếng cười ha hả tan ra, vang vọng khắp hành lang, khiến mặt anh ửng lên như gấc chín. Bọn Vịt, chúng mày cứ đợi xem, tao sẽ trình lên với sếp. Rồi chúng mày sẽ lên vĩ, quay nướng thơm tho và chết rục trơ xương. Hả hê với ý tưởng mạo sát điên cuồng đồng bọn, anh lẩn ngẩn nhìn cái vẫy tay gọi tên của sếp.
– Có chuyện gì mà hôm nay lại muốn gặp mình thế?
– Thưa sếp. Chuyện là…
– Cứ từ từ. Làm gì mà hớt hải vậy. Ngồi xuống đây nào. Tóc cậu mới cắt nam tính hẳn ra. Đẹp trai thế, ai mà chịu nổi.
– Dạ. Cám ơn sếp. Em muốn thưa với anh là…

– Bàn tay gân guốc thế này, lại đeo nhẫn cưới nữa… Uổng ghê.
.
Rút tay lại, anh ngồi ì phòng thủ, ánh mắt láo liên sợ sệt. Lại thế, lần nào gặp mặt, hắn cũng… Anh toan đứng dậy thì thấy bàn tay ú nần ve vuốt vai mình.
– Chu choa. Làm chi mà sữa lấm đầy quần thế này.
Cánh tay lần mò xuống ngực anh. Bùng bùng cháy nổ, anh đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng, bỏ mặc tên điên tấm tắc phía sau…
.
Rầm. Chồng hồ sơ đập mạnh xuống bàn. Anh úp mặt vào tay để ngăn cơn nóng giận. Anh không ghét và kì thị người đồng tính, vì họ cũng giống như anh, là người cần tôn trọng, nhưng cái tên sếp kia thì ứ phải là người. Hắn là… là… Vịt. Đúng. Một con vịt cồ mập tròn béo ngậy, đến mức mỡ vương ra lấm lét cả thân người. Nghĩ lại, cơn buồn nôn chọc lấy cổ anh, khi nhớ đến ánh nhìn đưa tình trơ tráo. Chao ôi. Một ngày thê thảm, anh đấm mạnh xuống bàn, chặn đứng những tiếng càm cạp liên miên của bầy vịt văn phòng đang tò mò xét nét.
.
– Chuyện như cơm bữa ấy mà.
– Lần nào lên phòng sếp mà chả thế, đẹp trai như thế cho vừa. Hứ.
– Chảnh choẹ. Em ghét nhất là cái thứ coi thường người khác như hắn. Tưởng giỏi lắm à?
– Nè em. Người ta được sếp thương, phải có quyền hơn chứ.
.
Râm ran hô hố cả phòng, anh nghe tiếng chúng cười ngặt nghẽo. Hội vịt tươi vui rộn rã giữa trưa hè. Trời như tắt nắng, xối vào lòng anh vài cơn đau giá lạnh. Đầu óc chong chong… anh muốn về nhà.

Trên xe buýt, anh ngồi cạnh bên một bà mẹ bồng hai đứa bé. Chúng loi nhoi bập bẹ chào anh, liến thoắng với lấy cái tai nghe điện thoại. Buồn cười, người mẹ mở lời bắt chuyện, nhưng rồi nhận lại vài giây im lặng hững hờ. Như chợt hiểu, bà quay đi nơi khác, kéo lại mấy đứa con.
Vịt. Cả chiếc xe đầy là vịt. Ồn ã đến đáng thương, như thể trên đời này không còn thứ gọi là im lặng. Ngoài đường, xe cộ chen chúc chúi đầu nhau, tiếng cãi vã rầm rì to nhỏ, động cơ lọc bọc xình xình. Chát chúa, tiếng kèn hơi rộn ngợp quãng đường. Đầu anh trộn lẫn bao nhiêu là hỗn tạp, inh ỏi những tiếng kêu phiền não giăng giăng. Lăn tăn, vài cơn gió lành leo qua mắt anh cợt nhã.
Buổi chiều thành phố, trầm trồ biết bao con vịt đẹt…
.
.
Anh thở phào nhẹ nhõm khi về đến nhà. Đã bảy giờ hơn. Chuông cửa vừa reo đã nghe tiếng hí hoáy leng keng rộng mở. Thằng con ôm chặt lấy anh, kéo xệch vào nhà. Mặt nó hồ hởi, vui tươi trong hạnh phúc. Ôm chầm hôn lấy bố, nó rạng rỡ cười to.
– Bố ơi. Mẹ vừa mới mua quà cho con.
– Quà gì? – anh ngã người lên ghế, mắt nhắm nghiền ệt mỏi tan đi.
– Chiếc máy tính xách tay mới, cho cả mẹ và con. Đẹp lắm, bố vào xem đi nào.
– Hả?
.
Anh bật dậy, tiến vào phòng trong. Dáo dác, anh nhìn thấy một chiếc máy to xinh đặt ở trên bàn còn thơm mùi mới mẻ. Quát lên, anh hỏi:
– Tiền đâu mà mua cái máy này?
– Em lấy tiền anh đặt trên đầu tủ.

– Bao nhiêu?
– Mười lăm triệu đó bố. Máy đẹp lắm, chạy êm mà còn rất…
.
Một cái tát đánh vào mặt nó, ngưng bặt ca khúc hỉ hoan. Thằng bé ôm lấy bờ má đang sưng, rưng rưng nhìn bố. Nỗi sợ ngăn tiếng khóc chực trào, khiến nó cúi đầu uất ức.
.
– Mày đòi phải không? Tao đã nói là cuối tháng lĩnh lương sẽ mua à.
– Sao anh đánh con nó? Cuối tháng mua thì mua bây giờ có sao đâu?
– Đó là tiền viện phí của mẹ, sáng mai tôi định vào thanh toán. Dự tính cả rồi mà lại…
– Anh điên sao? Làm như nhà mình thiếu tiền ấy. Anh cần thì tôi vào đếm rồi đưa cho.
.
Ngồi bệt xuống ghế, anh ngẩn ngơ chết lặng. Cái thứ gì đã làm anh điên tiết thế này. Không đáng, thế mà anh vẫn ra tay. Anh vò đầu bứt tóc, vặn vẹo hỏi lòng mình. Nỗi giận bỗng dưng thành uất nghẹn. Đi hết đi, phiền toái quá, lũ vịt cồ.
.
Ngước mắt, anh thảng nhìn con vịt mẹ dẫn vịt con vào bếp…
Tối đến, anh thư thả ngả lưng xuống nệm giường. Thả lỏng tay chân, anh xuôi người theo chiều gió. Phả lạnh, anh cảm nhận hơi thở yên bình. Một ngày đã qua và giờ đây là phút giây thư giãn. Tắm gội thơm tho, áo quần mát mẻ, anh nhẹ nhàng chuẩn bị giấc phiêu du. Tất cả sẽ chấm dứt, lũ vịt cồ không bám theo anh.
.
– Dạo này anh khác lắm.
Tiếng nói cất lên cạnh bên, đánh thức anh khỏi dạo đầu cơn mộng mị. Mở mắt, anh ngắm nhìn gương mặt bí xị khuất sáng dưới đèn phòng.

.
– Khác chỗ nào?
– Xưa kia anh đâu đánh con mắng vợ, cũng đâu có hằn học linh tinh. Còn giờ cái gì cũng giận, hở ra là mắng chửi…
– Đàn bà đúng là mít ướt. Suy nghĩ lung tung. Chẳng có thay đổi gì đâu.
– Đấy. Ngày xưa anh nào có nói thế với tôi…
– Tôi mệt rồi. Muốn ngủ. Chuyện gì mai hẵng nói.
.
Anh nhắm nghiền mắt, lấy gối bịt cả hai tai. Úp mặt quay đi, anh bỏ rơi ánh nhìn của vợ. Và thế là tiếng khóc nức nở vang lên, kèm theo những lời chứa chan đau xót. Chúng tuồn vào tai anh vô thức, gợi lại ngày xưa anh đã thế nào…
.
Bật dậy, anh giận dỗi lao vào phòng tắm. Khoả nước rửa đi cái nóng ngật ngần, anh lầm thầm chửi rủa. Vịt… cả thế giới này toàn là vịt. Phiền toái quá. Hẵng thế chết sạch cho xong. Sống làm gì mà cứ mãi phiền nhau, để dày xéo và không để nhau yên ổn. Lốn ngốn toàn những chuyện tầm phào, rắc rối gửi cho nhau. Mệt. Cả ngày dài lê thê lết thết, chỉ toàn gặp biết bao giống vịt cồ. Rầm rồ, lẩm bẩm.
Bỗng dưng, anh bàng hoàng hoảng sợ. Một con vịt to lớn đang tẩn mẩn soi gương, nét mặt còn vương bao tức giận.
Rồi dần dần, anh mở giọng cười to…
.
Đời này có biết bao rắc rối. Như thể con người tạo ra chúng mà chia sẻ cho nhau. Đến ai người nấy nhận. Vậy chăng sao không biết tự an lòng mà giải toả, để chấm dứt ngay cái vòng luẩn quẩn tuần hoàn, cho nhau niềm vui mà tiếp sống. Nếu cứ đớn đau và tức tối bởi bao nguồn rắc rối đời thường, hoá ra ta cũng đã gieo phiền toái cho người khác mất rồi. Vậy nên ngẫm lại, hoá ra anh cũng là một con vịt cồ to tướng mà thôi.
.
Nằm xuống giường, vịt mẹ đã không còn than khóc, mệt nhoài nước mắt thấm đầy chăn. Khẽ khàng ôm, anh nhẹ nhàng gánh nhận. Phải biết mở lòng ra và suy nghĩ giản đơn. Tập tành đi, con vịt cồ phiền não ạ. Để sống an nhiên và thoải mái giữa đời…trong thế giới vịt cồ to lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.