Thành Phố Học Viện Vocaloid

Chương 37: Tớ sẽ nắm chặt tay cậu.


Đọc truyện Thành Phố Học Viện Vocaloid – Chương 37: Tớ sẽ nắm chặt tay cậu.


Trước hết, Shana xin gửi lời xin lỗi đến tất cả các bạn đang đọc truyện của Shana. Vì thời gian qua đã không đăng chương mới.
Thật sự xin lỗi các bạn!
Shana cũng khẳng định một điều là Shana sẽ không bỏ truyện. Có thể đăng trễ thật, nhưng chắc chắn không bỏ truyện.
Điều cuối cùng, chắc là điều các bạn mong muốn biết nhất. Truyện “Thành Phố Học Viện Vocaloid” CHẮC CHẮN SẼ HAPPY ENDING!
Đọc và cho Shana biết cảm nhận của các bạn nhé!
Thân ái chào các bạn!
~~
_À, tớ tính hỏi cậu là, nên chọn một lời nói dối ngọt ngào, hay là một sự thật đau lòng?
Len tự cảm thấy ngạc nhiên với lời nói của chính mình. Cậu không hiểu tại sao lại thốt ra được câu đó. Thật sự rất lạ, phải không?
Rồi cậu thấy sắc mặt của Rin trầm xuống, có vẻ như cô đang nghiêm túc suy nghĩ về cậu hỏi của Len. Len bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Mất khoảng mười phút, Rin mới có câu trả lời cho Len.
_Nếu là tớ, tớ chọn một lời nói dối ngọt ngào. – Rin cười.
Len ngạc nhiên, cậu không biết Rin đang nói thật hay nói đùa. Chẳng phải ai cũng sẽ chọn sự thật đau lòng sao? Ngay cả cậu cũng vậy. Bởi, ai cũng chỉ muốn đau một lần rồi thôi. Hà cớ gì phải chọn lời nói dối?
_Cậu chắc chứ? – Len hỏi lại.
Rin gật nhẹ đầu.
_Tại sao… – Len nhìn Rin, đôi mắt hiện rõ sự khó hiểu.
_Chỉ là tớ đã suy nghĩ đến hai trường hợp. Đơn giản thôi! Trường hợp một, nếu tớ biết điều đó làm đau người tớ thương, nhưng tớ vẫn quyết nói ra, có thể cả hai sẽ cùng tổn thương, và khoảng thời gian đó, cả hai sẽ chẳng vui vẻ gì. Lúc nào, cả hai cũng có cảm giác đau khổ, khó nói. Mà thời gian thì không đợi một ai, có thể khi nói ra, tớ sẽ mất đi người đó hoặc ngược lại. Đúng là đau một lần rồi thôi, nhưng liệu sau khi đau xong, cậu sẽ được hạnh phúc… – Rin nhìn Len, gượng cười.
Len bất ngờ. Nghe Rin nói, Len công nhận là nó khá hợp lí. Tuy nhiên, có điều cậu vẫn chưa hiểu.
_Nhưng nếu không nói ra, chẳng khác gì cậu đang kéo dài đau khổ?
Rin cười nhẹ, lắc đầu rồi đứng lên. Cô đi vài bước nói.
_Cậu biết không? Nếu người đó là cậu… tớ sẽ chịu đau khổ, lời nói dối ngọt ngào – tớ chọn nó. Bởi, tớ không muốn cậu chịu đau khổ. Có thể khi biết sự thật, cậu sẽ đau hơn, nhưng ít nhất, trước khi đau, tớ đã mang lại hạnh phúc cho cậu. Đó gọi là trì hoãn sự đau khổ, chứ không phải kéo dài. Hơn nữa, chưa chắc khi nói dối cậu, tớ đã vui vẻ. Thậm chí, có thể sẽ đau hơn người nghe nữa. Ai trong đời mà không đau khổ chứ, nên trước khi đau khổ, chúng ta hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé.
Nói xong, Rin quay lại nhìn Len, khẽ nháy mắt tinh nghịch.
_”Cách tốt nhất để xoá bỏ những lời nói dối là biến chúng trở thành sự thật!” một nhân vật trong anime đã nói như thế. Vì vậy, nếu như cậu không muốn mang tiếng nói dối, thì hãy biến lời nói dối ấy thành sự thật đi. Không sao cả, sẽ chẳng ai biết, ngoài cậu. Phải không?
Len lại ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Rin. Đây là Rin sao? Một cô bé ngây thơ, vô ưu vô lo lại có thể suy nghĩ một cách thấu đáo như vậy? Rin, cậu trưởng thành rồi! Chợt, Len nở nụ cười nhẹ.
_Mà sao cậu lại hỏi vậy? – lần này đến lượt Rin khó hiểu, tự nhiên khi không hỏi câu này, thật khó trả lời mà.
Len hơi giật mình.
_À, không có gì. Chỉ là thuận miệng nên mới hỏi như vậy thôi. – Len gãi đầu, cười trừ.
Trong một khoảng khắc nào đó, Len không để ý, Rin đã nở đã nụ cười bí ẩn, khẽ nói.
_Ra là thuận miệng!
Rồi cả hai lại vui vẻ, cười đùa bên nhau.
~~
Hôm sau, nhà trường thông báo là học sinh được về sớm hai tiết. Phần lớn học sinh đều đã về nhà, hoặc rủ nhau đi chơi. Nhưng đâu đó vẫn còn một số người không biết đi đâu, mà cũng không muốn về nhà, nên canteen là nơi họ chọn.
IA, Kaito, Lenka đang ngồi trong canteen, với khuôn mặt không thể nào sầu thảm hơn được nữa. Cả ba ngồi chung với nhau nhưng lại chẳng nói một lời nào, có lẽ như họ đang chán vì không có gì chơi.
Đang trong lúc chán đời, bỗng Rinto xuất hiện mang niềm vui đến cho họ.
_Nè, sao nhìn mọi người buồn thế? – Rinto cười tươi nhìn ba người, nụ cười làm rung động một trái tim bé nhỏ.
_Đang chán muốn chết luôn đây. Cậu có gì vui không? – Kaito vừa nói vừa nằm xuống bàn.
_Đúng vậy, có gì vui dẫn ba đứa mình đi với. Tụi này sắp bị chán giết chết luôn rồi nè. – IA nói với khuôn mặt bất mãn.
Còn Lenka ngồi im, một phần vì không biết nói gì, một phần vì ngại. Dù sao đây cũng mới là lần thứ hai họ gặp nhau.
Nghe vậy, Rinto vờ nhăn mặt, vuốt cằm suy nghĩ.
_Hừm. Nếu tớ nhớ không lầm, gần đây vừa mở một khu vui chơi thì phải.
Vừa nhắc đến “khu vui chơi”, cả ba như được tiếp thêm sức sống. Cùng lúc bật dậy hẳn. Đôi mắt ba người đều trở nên long lanh lạ thường.
_Đi, tụi mình đi khu vui chơi đi. – Lenka quay sang nắm tay áo IA, kéo kéo như một đứa trẻ đòi mua kẹo.
IA cũng không kém, liền hưởng ứng.
_Ừ, đi. Hai tụi mình đi liền, ngay và lập tức. – IA nắm tay Lenka, thể sự đoàn kết.
Cảm thấy ấm ức, Kaito liền chen vào.
_Yah, sao hai cậu bỏ rơi tớ rồi.
_Đâu có. Tính quay sang rủ cậu nè. – IA cười, nháy mắt tinh nghịch.
Kaito đỏ mặt. Vì đó nhìn IA dễ thương cực kì. Đột nhiên, Kaito nảy sinh một ý định nho nhỏ.
_Vậy còn nghe được. – Kaito cười, gãi đầu.
Thấy IA rủ Kaito, Lenka cũng muốn lên tiếng rủ Rinto, nhưng cô cứ thấy ngại ngại. Cô nhìn sang Rinto. Vô tình, Rinto nhìn lại. Lenka đỏ mặt.
_Um, cậu cũng đi chứ?
_Đương nhiên, tớ không đi, ai chỉ chỗ cho các cậu. – Rinto nháy mắt.
Lenka cười tươi, gật đầu.
_Ok, vậy thống nhất bốn đứa mình đi. – IA phấn khích.
Nhưng hình như IA quên gì đó. Cô khựng lại một chút. Làm ba người kia cũng ngạc nhiên.
_Sao thế? – Kaito hỏi.
IA khoanh tay, gãi gãi cằm.
_Hình như thiếu thiếu gì đó.
_Yo, mọi người tính đi đâu à? Sao tập trung đông đủ thế? – từ đằng sau, một tiếng nói quen thuộc vang lên.
Cùng lúc, bốn người quay lại. IA như nhảy cẩng lên vui mừng. Liền chạy ra khoát tay Rin.

_Rin, Rin, Rin, Rin, Rin. – nguyên một liên khúc “Rin” của IA vang lên, mắt IA long lanh. _Đi khu vui chơi với tụi tớ đi.
Rin phì cười.
_Rồi, rồi. – Rin đáp, rồi quay sang nhìn người bên cạnh hỏi. _Cậu đi không?
Câu này còn phải hỏi sao? Rin đi mà Len không đi thì ở nhà đống bụi quá. Len gật đầu.
_Yeah, vậy sáu đứa mình đi. – IA vui vẻ.
Cả sáu người vừa quay lại, liền thấy ba hình dáng không thể nào xa lạ hơn được nữa.
_Đi chơi mà không rủ tụi này là không được rồi. – cô gái tóc xanh – Miku lên tiếng, cô giả bộ buồn rầu.
_Coi bộ chị quá già để được đi khu vui chơi nhỉ? – Luka tỏ vẻ thất vọng và đau khổ.
_Có vẻ chúng ta không được hoan nghênh? – Gakupo nhìn đám sáu người, nói với giọng bất mãn.
Cả sáu người cùng ngạc nhiên. Không hiểu tại sao nay lại đông đủ đến vậy. Khựng lại một chút, IA liền chạy ra làm sứ giả hoà bình.
_Ấy, đâu có. Tụi này cứ tưởng các cậu bận chuyện bên Top 5 chứ.
_Làm sao bận được khi hết hai người đứng ở đây rồi. – Luka vừa nói vừa đá mắt về Len và Kaito.
_Yeah, vậy được rồi. Chín người chúng ta cùng xuất phát thôi. – IA lại một lần nữa phấn khích tột độ.
Thế là cả nhóm chín người, cùng nhau kéo ra khu vui chơi. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, họ đã có những giây phút thật sự vui vẻ và hạnh phúc.
Không ai biết trước được đau khổ sẽ đến lúc nào, nên cứ hạnh phúc khi còn có thể nhé!
~~
Tám người, theo sự hướng dẫn của Rinto, cuối cùng họ cũng đến được khu vui chơi như mong muốn.
Cả nhóm đứng ngoài, đều ngạc nhiên thán phục bởi vẻ đẹp và sự rộng lớn của khu vui chơi này. Họ không ngờ là gần trường mình lại có một nơi như vậy.
Bước vào cổng, cả nhóm mua vé vào cổng rồi đi vào. Cầm vé trên tay, không ai lại không phấn khích, hào hứng. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên họ được đi khu vui chơi, nhưng đây là lần đầu tiên học được đi với đông đủ bạn bè như vậy. Vì vậy, cảm giác đó cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng sau cảm giác phấn khích thì cả nhóm lại nhăn mặt. Chỉ bởi một điều đơn giản: “Rộng quá không biết đi nơi nào trước!”.
_Ê, hay trời nóng thế này, tụi mình đi trượt thác trước đi. – IA đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí u ám.
_Ý kiến hay đó nha. Tớ đồng ý. – Rin liền hưởng ứng.
Rin và IA quả là bạn thân của nhau. Tính tình cũng như sở thích đều khá giống nhau. Thấy Rin đồng ý, IA và Rin liền đập tay ăn mừng.
_Cũng được đó chứ. Vậy thống nhất đi trượt thác trước ha? – Kaito cũng gật gù đồng tình.
Sau khi thấy mọi người đều gật đầu đồng ý thì Rin và IA nhảy cẩng lên vui mừng. Rồi thế là cả chín người kéo nhau đi mướn đồ bơi. Vì họ biết là trượt thác xong, thế nào cũng xuống nghịch nước một chút.
Mất khoảng 10 phút, nhóm cũng đến được chỗ trượt thác. Những cái thác nước chảy xiết, rồi vòng cung, vào ống đủ kiểu càng làm ánh mắt của IA long lanh hơn bao giờ hết. Ở đây được chia làm hai khu. Một bên dùng để chơi trượt thác, cầu trượt. Một bên dùng để bơi.
Nơi đây được trang trí rất đẹp. Những thác nước màu xanh, được ánh nắng chiếu vào làm cho trở nên óng ánh, lấp lánh. Bên cạnh là những ống trượt đủ màu sắc, và cũng khá là ngoằn ngoèo.
Vì không có cái phao nào chứa đủ chín người, nên cả nhóm đành phải ngậm ngùi chia nhóm nhỏ mà chơi. Ở đây chỉ có phao hai và ba người.
Lượt đầu là của IA và Rin. Hai cô nàng xung phong đi trước. Cả hai đã yên vị trên chiếc phao, IA ngồi trước, quay ra sau hỏi Rin.
_Rin, cậu sẵn sàng chưa?
_Chỉ đợi cậu sẵn sàng thôi. – Rin nháy mắt.
IA quay lên, cô nắm chặt dây phao.
_Ok, là cậu nói đó nha. – IA cười “đểu”.
Bỗng một tiếng “ào” vang lên. Chiếc phao của Rin và IA đã được đẩy xuống thác. Hai cô gái mặc dù không sợ nhưng vẫn cứ thích hét lớn.
Chiếc thác ngoằn ngoèo, lúc ra ngoài trời, lúc lại chui ống. Làm IA và Rin phấn khích hơn.
_Rin, cậu muốn nhanh hơn nữa không? – IA hỏi khi thác nước có vẻ chậm đi một chút.
_Cậu làm được sao? – Rin hỏi ngược lại.
IA nhếch mép cười.
_Đương nhiên, cậu nghĩ tớ là ai.
Chỉ sau câu nói đó, IA đã dùng SC của mình điều khiển dòng nước, khiến nó trở nên hỗn loạn theo ý của IA. Lúc nhanh lúc chậm, có lúc nước ngập qua đầu nữa chứ. Nhưng dù vậy, IA và Rin đã cười rất vui vẻ.
Trong lúc đó, ở nơi quan sát, Len luôn nhìn theo chiếc phao của IA và Rin. Và đã không thoát khỏi ánh mắt của Kaito.
_Sao thế? Cậu ghen à? – Kaito cười cười, khoác vai Len.
Len nhếch mép.
_Lát nữa tớ cũng được vậy thôi. Ai như cậu!
Câu nói của Len có nghĩa là lát Len cũng sẽ được đi với Rin, vì hai người quen nhau, đi với nhau cũng dễ hiểu. Không như Kaito, muốn đi với IA nhưng không được, vì lượt sau IA đã hẹn đi với Luka và Miku, lượt sau nữa thì với Lenka. Không còn một chỗ trống nào cho Kaito chen vào.
Bị chơi lại một vố đau, Kaito cười ra nước mắt, quyết tâm thuyết phục IA đi với mình cho bằng được.
_Nhìn hơi ghê, nhưng có vẻ rất vui nhỉ?! – Lenka nói Miku.
Miku chưa kịp trả lời thì Rinto liền chen vào.
_Không sao, lát cậu đi với tớ không cần phải sợ. – Rinto cười.
Câu nói của Rinto làm Lenka gượng đỏ mặt, cô không dám đối với mặt Rinto nên chỉ khẽ “ừm” và gật đầu.
Miku đứng kế bên khẽ cười chúc phúc cho họ. Còn Len thì có cảm giác yên tâm.
Cuối cùng IA và Rin cũng trượt xong. Hai cô nàng vui vẻ chạy lên chỗ quan sát, khuôn mặt vẫn không kiềm được sự phấn khích.
_Nè các cậu, nãy tớ mới nghĩ ra một ý định. Chín người chúng ta, chia làm ba cái phao, rồi mỗi phao có một người điều khiển SC nước, sau đó thi nhau coi ai về đích đầu tiên thì đội đó thắng. Các cậu thấy sao? – IA nói nguyên một tràng, cũng may là mọi người đều kịp nghe.
Sau khi nghe IA nói, Miku xoa cầm suy nghĩ.
_Nhưng mà theo tớ nhớ thì chỉ có cậu với Kaito là SC nước thôi. Làm sao chia?
_Đúng rồi, đúng rồi đó. Không chia, không chia đều được đâu. – Kaito vui mừng liền chen vào, cậu muốn chung đội với IA.
_Còn Rin mà. – IA vừa nói, vừa chỉ tay qua Rin.
Rin ngạc nhiên, tự chỉ tay vào mình rồi hỏi lại.
_Tớ? Tớ làm sao?
IA thản nhiên, đi qua khoác vai Rin.
_Thì cậu có SC Invi còn gì. Trong đó có khả năng điều khiển nước mà phải không Rin-sama? – IA nháy mắt, cố tình nhấn mạnh chữ “sama”.

Rin cười ha ha. Gỡ tay IA rồi nói.
_Để tớ biểu diễn cho cậu xem ha?!
_Ok, rất sẵn lòng. – IA vui vẻ vỗ tay.
Rin giả vờ tập trung, đưa tay ra. Rồi từ nâng dòng nước lên, ban đầu thì có vẻ điêu luyện, nhưng lúc sau thì những dòng nước trở nên loạn xạ, bay tứ tung. Nếu Rin không ngừng kịp chắc có lẽ IA đã ăn “trọn gói” “đặc sản” của khu vui chơi này. IA được dịp toát hết mồ hôi, trợn mắt, không nói nên lời nhìn Rin.
Rin quay qua, giở giọng ngây thơ, khoác tay IA nói.
_Hai đứa mình một nhóm ha?! – Rin cười tít mắt.
IA lắc đầu, gỡ tay Rin ra rồi nhìn về hướng mọi người xua tay nói.
_Tớ SC nước mà, sao chung đội với cậu được. Nhưng thôi, vì an toàn tớ rút lại ý kiến vừa nãy. Coi như tớ chưa nói gì đi. – IA xoa hai bên thái dương.
Thế là mọi người được một phen cười ha hả. Cách thể hiện của Rin và IA rất tốt, nếu không theo ngành diễn viên thì quá uổng. Ngay cả IA và Rin cũng bật cười vì hành động “diễn sâu” vừa rồi của mình.
Đến lúc mọi người ngưng cười thì Rinto đột nhiên lên tiếng.
_À, nếu nước không đủ SC thì còn gió mà. Chị Luka, Miku và tớ đều là SC gió. Gió cũng có thể điều khiển nước, mọi người thấy sao?
_Ý kiến hay đó chứ. – Luka vui vẻ tán thành.
_Quá hay luôn là đằng khác. – Kaito xém tí nhảy lên vui mừng, cậu khoác vai rồi vò đầu Rinto nói tiếp. _Thằng nhóc này, ý kiến của cậu hay khỏi chê.
Khỏi nói chắc ai cũng biết lí do vì sao Kaito lại phấn khích như vậy. Chỉ đơn giản một điều, cậu có thể cơ hội chung đội với IA rồi. Thần tình yêu có vẻ như đã mỉm cười với Kaito.
Mọi người đều đồng ý, vì họ khá tin tưởng vào khả năng điều khiển gió của cả ba.
_Vậy giờ chia nhóm sao đây? – Gakupo, chàng trai có tư tưởng “nói một câu tốn 10.000 Yen”, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
_Thì chia đại đi. Tớ với———–
Kaito vẫn chưa nói hết câu thì bị IA chen vào.
_Tớ với Rin một nhóm nha.
“Là cậu với tớ một nhóm chứ?!” – Kaito khóc ròng trong suy nghĩ, đã nói chia đại vì muốn chung nhóm với IA mà thôi. Sao IA không hiểu điều này?
Nếu Rin mà không thích Len, chắc có lẽ Kaito đã nghĩ Rin và IA quen nhau. Dính gì mà dính như sam vậy không biết! Chả hiểu sao Rin có Len rồi mà vẫn cứ bám lấy IA. Từ phấn khích, Kaito đã chuyển sang ấm ức.
Nhưng…
Rin cười hì hì, rồi nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Len.
_Tớ, Len và… – Rin nắm tay Len, vô tình lướt ngang qua, thấy Luka đứng gần đó, liền tiện tay kéo Luka về phía mình. _Chị Luka chung một đội nha.
_Được thôi. Chị rất sẵn lòng chung nhóm với hai đứa nhóc đầu vàng khè này. – Luka cười, vò đầu Rin nói.
IA giận đỏ mặt, đưa tay chỉ về phía Rin, giả bộ ôm tim.
_Cậu… cậu… cậu… – sau khi nói xong ba lần “cậu”, IA trở về trạng thái “tỉnh rụi”. _Kaito, hai đứa mình một đội cũng được. – IA đi một mạch tới chỗ Kaito, hất mặt về phía Rin. Sẵn tiện kéo Miku đi chung. Miku cũng không nói gì, vui vẻ đi cùng.
Dù là kẻ thay thế nhưng Kaito cũng hạnh phúc lắm.
_Ừ, hai đứa mình và Miku một đội. – Kaito liền phản ứng.
Cả đám lại được dịp cười lớn. IA với Rin thật hết nói nổi luôn mà. Đây có lẽ là lí do mà hai người chơi thân được với nhau.
Sau khi “mê trai” bỏ bạn xong, Rin nhớ chợt nhớ ra cô em gái thân yêu của mình.
_Không được, còn Lenka thì sao?
Lenka, người con gái bất hạnh có cô chị “thương em”, cuối cùng cũng được nhớ tới. Lenka chưa biết trả nào thế thì mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, làm cô trở nên lúng túng hơn. Cô cúi đầu xuống.
_Em không biết nữa.
_Đừng lo, tớ sẽ chung đội với bạn ấy. – Rinto tự nhiên đi lại rồi “càng tự nhiên hơn” thẳng tay vòng qua khoác vai Lenka.
Khi Rinto vừa đặt tay xuống, Lenka có hơi giật mình một chút. Sau đó, cô quay sang nhìn mặt Rinto.
Hành động của Rinto, làm mọi người cực kì ngạc nhiên, riêng Rin thì nhíu mày. Dù sao cũng là con gái, hơn nữa họ cũng mới quen biết, như vậy chẳng qua quá thân thiết rồi sao?! Với lại em gái cô, đâu phải cứ muốn đụng là đụng đâu.
_Cái tay, bỏ cái tay của cậu ra được rồi đó. – Rin chỉ thẳng tay Rinto.
Lúc này, Rinto mới ý thức được hành động của mình. Cậu liền thả tay ra, gãi đầu cười.
_Xin lỗi.
_Rồi, vậy là đủ nhóm rồi ha. Len, Rin, chị Luka một nhóm. Gakupo, Rinto, Lenka một nhóm. Kaito, Miku và tớ một nhóm. – IA thống nhất lại.
_Ừ, vậy đi. Chúng ta xuất phát. – Kaito nói.
Mọi người chuẩn bị hô được thì bị Miku chặn lại.
_Mà khoan đã. Chơi không vậy chán lắm. Chúng ta đặt ra phần thưởng đi.
Thấy ý kiến của Miku quá ư là có lí, nên mọi người đều im lặng suy nghĩ. Mọi người có vẻ rất tập trung về khoảng này.
Mất tận năm phút suy nghĩ, Luka là người mở đầu.
_Nãy chị thấy một quán kem, hay nhóm về đích sau cùng bao hai nhóm còn lại ăn kem đi. Thấy sao?
_Được đó chị. Chơi xong bảo đảm rất đói, ăn kem là hợp lí nhất. – chưa biết thắng hay thua, nhưng Rin đã nghĩ tới chuyện được bao kem miễn phí.
_Mọi người thống nhất vậy ha? – Luka nhìn mọi người.
Tất cả cùng đồng ý. Sau khi thống nhất hết ý kiến. Mọi người trở về nhóm của mình. Trên khuôn mặt ai cũng không giấu nổi sự phấn khích, nhưng hơn hết là sự quyết tâm giành suất kem miễn phí về nhóm mình.
Ba nhóm nhanh chóng đi lấy phao ba chỗ, rồi đặt đúng vị trí. Sau đó, liền vào phao. Người điều khiển thì ngồi cuối cùng.
Như vậy, theo thứ tự ngồi của mỗi nhóm. Nhóm Len là Len, Rin và Luka. Nhóm IA là Kaito, IA và Miku. Nhóm Lenka là Gakupo, Lenka và Rinto.
_1, 2, 3, XUẤT PHÁT. – Kaito hô lớn.
Ba chiếc phao lao xuống với vận tốc chóng mặt. Bất chấp dòng nước cuốn nhanh, ba người khiển gió đã dùng sức gió để áp chiếc phao lao nhanh hơn. Riêng Luka “thâm hiểm”, một tay làm dòng nước nhanh hơn, một tay làm chậm hai phao kia.
Hai phao kia cũng chẳng vừa, từ ý định tới đích đầu tiên chuyển sang ý định làm hai đội còn lại về sau. Thế là cả ba nhóm có một cuộc đấu nước kinh hoàng xảy ra. Nước văng lên tung tóe, ai nấy đều ướt sũng, nhưng nụ cười thì mãi không ngơi.
Sau một hồi “mèo vờn chuột”, “chuột vờn kiến” thì kết quả cũng đã được phân thắng thua công bằng. Nhóm về đầu tiên là nhóm của Rin, Len, Luka. Nhóm về thứ hai là nhóm Rinto, Lenka, Gakupo. Và nhóm về cuối cùng chắc ai cũng biết rồi.
Khỏi nói, khuôn mặt của IA và Kaito lúc này, không-thể-nào-thảm-hơn, hay nói theo một cách khác đó chính là “méo mặt”. Nhìn thấy hai khuôn mặt đó mà Miku cảm thấy mình tội lỗi tột độ. Dù sao Miku cũng là người điều khiển, nên cảm thấy rất có lỗi với hai người họ.

Còn về sáu người kia, thì đập tay ăn mừng là từ biểu hiện trạng thái của họ lúc này.
Sau đó, cả chín người quyết định ở lại “tung nước” một chút, cùng nhau chơi hết những trò trượt ống khác.
~~
Chơi đùa với nước đã đời xong, cả chín người thay đồ rồi quyết định chơi tàu lượn siêu tốc là trò cuối cùng. Sau đó về ăn kem.
Hôm nay là gần cuối tuần, khu vui chơi cũng khá đông khách. Đa số là học sinh, sau khi đi học về liền rủ nhau vào chơi. Hơn nữa, bây giờ cũng gần tối, có thêm nhiều người vào. Mà trò tàu lượn siêu tốc là một trong những trò nổi tiếng nhất của khu vui chơi này.
_Kaito đi mua vé lâu thế! – IA phàn nàn, rồi uống một hơi hết nửa ly coca.
Cả đám đang ngồi trên ghế đợi Kaito quay lại, nãy giờ chắc cũng được 10 phút rồi.
Rin ngốn cả đống bắp rang vào miệng, sau đó trả lời.
_Chắc ậu ấy òn phải ếp àng đó. (Chắc cậu ấy còn phải xếp hàng đó).
_Nuốt đi rồi nói. – giọng Len trầm ấm nhẹ nhắc nhở và đưa cho Rin ly coca.
Len vừa dứt lời, Rin bị nghẹn họng. Cô lấy nhanh ly coca, uống ừng ực đến cạn ly, mới cảm thấy bình thường trở lại.
Len nhíu mày. Bao nhiêu tuổi rồi còn để bị sặc như vậy? Còn Rin, biết thế nào Len cũng nhìn mình bằng ánh mắt không hài lòng, cô quay sang Len cười hề hề.
_Ăn bắp, ăn bắp đi. – Rin tự cho bắp vào miệng mình, sau đó liền đút cho Len.
Chỉ đơn giản là Len nhìn Rin bằng cặp mắt “Không được có lần sau đó.” thôi. Rồi cậu cũng há miệng ra để Rin đút cho.
Đợi thêm năm phút nữa, mới thấy Kaito từ đằng xa chạy về. Về tới nơi, cậu thở không ra hơi, giật phăng ly nước của Rinto uống cạn. Sau khi nạp đủ lượng nước, Kaito quay trở lại với gương mặt vui vẻ đầy phấn khích như lúc nãy.
_Có vé rồi nè, chín người chúng ta cùng một lượt luôn đó. – Kaito hí hửng, cầm mấy tờ vé vẫy vẫy.
_Mà sao lâu thế? Đứng ngắm em nào hả? – câu nói đầy sự chăm chọc của Rinto, liền thu hút ánh nhìn của IA.
Thật ra, IA cũng thích Kaito lắm, nhưng cô không dám nói. Vì cô biết Kaito là người nổi tiếng, lại đẹp trai và tốt bụng, hơn hết là có nhiều nữ sinh theo. Từ đó cô mặc cảm và không dám nói ra tình cảm của mình. Rồi cô cố gắng đối xử với Kaito như những người bạn bình thường. Và biểu hiện của Kaito, càng làm cô khẳng định Kaito với mình nên làm bạn thì tốt hơn.
Khi không thể đến với nhau, con người ta thường chọn cho mình một vị trí an toàn để ở bên cạnh người họ yêu thương, đó là tình bạn!
Vì đơn giản một điều, tình bạn thường bền vững hơn tình yêu!
Nghe Rinto nói vậy, IA càng buồn hơn. Nếu không kịp cầm nước mắt, chắc có lẽ sẽ có một vài giọt lăn trên má cô.
Khi đơn phương một ai đó, người ta dễ trở nên yếu lòng hơn.
_Tớ đâu có rảnh vậy. Chỉ đơn giản là muốn chín đứa mình đi cùng lượt với nhau, nên tớ phải đứng năn nỉ người bán vé cho riêng chúng ta một lượt ấy. – Kaito nói với giọng hãnh diện.
_Ồ, vậy à. Kaito nhà ta giỏi quá nhỉ?! – IA tỏ ra bình thường, vui vẻ đứng lên.
Dù cho là vậy, IA vẫn không khỏi đau lòng vì không thể tiến xa hơn được với Kaito. Thôi thì cứ để mọi sự tuỳ duyên vậy!
Được IA khen, Kaito có phần đỏ mặt, cậu ưỡn ngực, vỗ vài cái đầy tự hào.
_Đương nhiên, tớ mà.
Thấy vậy, cả đám cười phá lên, lắc đầu.
_Vậy tụi mình đi thôi. – Miku nói rồi cả nhóm đứng dậy đi.
Đi một đoạn ngắn là tới chỗ tàu lượn siêu tốc. Cả nhóm phấn khích khi thấy người ta chơi. Phải nói là nó cực kì cực kì đáng sợ, do những vòng lượn thành vòng tròn, rồi những lần vào hang, ra ngoài trời.
Mọi người có vẻ rất hào hứng để được chơi trò này, chỉ riêng một mình Rin nhăn mặt và có phần sợ hãi.
“Nó cao hơn mình nghĩ.”
Thật ra trong tất cả các trò cảm giác mạnh, Rin sợ nhất trò này. Vì khá cao và ngoằn ngoèo hơn các trò khác, hơn nữa, nó tạo cho cô cảm giác không an toàn. Vì vậy, Rin không muốn chơi, nhưng thấy mọi người đều chơi hết nên cô cũng muốn chơi chung cho vui. Chứ thực sự thì cô khá sợ nó.
Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Rin, Len nắm chặt tay cô, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.
_Không sao đâu. – Len cười nhẹ.
Hành động và lời nói của Len làm tim Rin đập thình thịch. Rin đỏ mặt, chỉ biết im lặng gật đầu. Rin khẽ nhìn xuống đôi bàn tay đan chặt nhau.
Lúc Len quay đi cũng là lúc Rin nhìn Len, đôi mắt Rin hiền dịu, nhẹ nhàng.
“Không cần biết là bao lâu, tớ sẽ nắm chặt tay cậu. Chỉ cần cậu không buông, tớ cũng sẽ không buông.”
Chuyến tàu lượn chạy thêm vài đoạn nữa rồi dừng hẳn ngay cổng ra vào. Những người chơi trước từ từ bước ra. Khi thấy người ra hết, cả nhóm Rin bước vào.
Trong lúc Len không để ý, Rin đã nắm tay Len kéo đi. Cô cười tươi.
_LenLen, đi thôi. Tụi mình sắp bị bỏ lại rồi kìa.
Len hơi bất ngờ khi bị kéo đi, nhưng rồi ánh mắt cũng dịu lại, nhìn Rin đầy sự yêu thương.
Thế là cả nhóm cũng yên vị trên chuyến tàu. Nhờ sự yêu thương, cưng chiều của cả nhóm nên Gakupo “được” ngồi một mình.
Vậy nên, đội hình ngồi trên ghế sẽ là: Rin-Len, IA-Kaito, Rinto-Lenka, Luka-Miku, Gakupo.
Khó khăn lắm Kaito và Rinto mới có thể ngồi chung với IA và Lenka. Viện đủ lí do, cuối cùng cũng có một lí do được cả nhóm chấp nhận. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người mà!
Chuyến tàu bắt đầu chạy đi. Ban đầu rất chậm, nhưng cũng làm cho một người sợ đến thoát mồ hôi. Rin nhắm chặt mắt, không dám nhìn quang cảnh xung quanh.
Từ từ, chuyến tàu nhanh hơn. Chạy tới khúc dốc cao. Chuyến tàu lao xuống với vận tốc “ánh sáng”. Trừ Rin, Len và Gakupo ra, còn lại đều hét rất to. Dù sợ hay không sợ mấy người đó đều hét. Kiểu như muốn tạo không khí một chút.
Mặc dù đã nhắm mắt, đã nắm chặt tay Len, nhưng cũng không làm Rin đỡ sợ hơn. Rin cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi của mình, nhưng vô dụng, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
Tay Len bị Rin bóp đến đỏ ửng, nhưng vẫn không nói gì. Len tháo dây an toàn ở vai phải ra. Cậu chồm qua phía Rin, gỡ dây an toàn ở vai trái. Rồi kéo Rin vào ngực cậu. Tay phải cậu ôm chặt đầu Rin, không cho Rin nhìn sang chỗ khác.
(Trên ghế ngồi có ba dây an toàn. Một dây ở bụng. Hai dây từ bụng bắt chéo nhau kéo lên vai. Len ngồi bên phải, Rin ngồi bên trái nên khi tháo một dây ra, hai người có thể quay mặt vào nhau.)
_Mọi chuyện đều ổn. – Len khẽ thì thầm vào Rin.
Rin ngạc nhiên. Trong phút chốc, mọi lo lắng, sợ hãi vừa rồi tan biến theo không khí, như chưa một lần tồn tại. Cô dụi đầu vào ngực Len, khẽ gật đầu.
_Mọi chuyện đền ổn. – Len lặp lại lần nữa.
Vẫn là giọng trầm ấm mang lại cảm giác an toàn, tin tưởng này. Rin thật sự thích giọng nói của Len. Và cứ như vậy, Len đã nói suốt quãng đường chuyến tàu chạy.
Về phần IA và Kaito.
Sau khi được toại nguyện ngồi chung với IA, trên suốt đoạn ray tàu chạy, Kaito luôn cố gắng tìm lúc thích hợp cũng như chuẩn bị tâm lí để nói ra câu này. Đôi lúc Kaito tính nói thì IA lại hét lên do chuyến tàu lao xuống dốc. Mà cứ mỗi lần như vậy là Kaito phải chuẩn bị lại từ đầu.
Đến tận vòng cuối cùng, Kaito cũng tìm được lúc thích hợp. IA có vẻ ngồi yên sau lần gào hét vừa nãy. Hít một hơi thật sâu, Kaito quay sang nhìn IA.
_IA, tớ thích cậu.
Sau khi nói xong, Kaito thở phào nhẹ nhõm, cậu quan sát biểu hiện của IA. Tuy nhiên, nó hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng.
IA mở to mắt. Lấy tay chỉ về một hướng đằng xa, hét lớn.
_CHÁY, CHÁY KÌA.
Cả nhóm nghe vậy, liền nhìn sang. Quả thật có một đám cháy rất lớn. Cũng may là vòng cuối, nên chuyến tàu cũng dừng lại ngay sau đó. Cả nhóm liền chạy đi, nhưng do Rin bị choáng nên Len đã cõng cô theo sau.
Nhờ Luka, Miku và Rinto nên cả nhóm chỉ mất khoảng mấy chục giây sau đã tới nơi. Chỉ khi họ vừa đặt chân xuống, IA và Kaito đã dùng toàn bộ năng lượng SC nước của mình để dập tắt đám cháy. Rinto, Luka, Miku cũng dùng gió hỗ trợ. Năm người rất tập trung, cố gắng khống chế ngọn lửa lớn này.
Chỉ mấy phút sau, đám cháy đã được dập tắt và may mắn hơn là không ai bị thiệt mạng. Cả nhóm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc sau, Len cõng Rin tới. Cái đầu tiên đập vào mắt cậu là một chữ “E”. Chữ “E” này thật lạ. Tại sao mọi thứ cháy thành tro lại tạo ra được một chữ “E”? Một điềm báo gì chăng? Hay chỉ đơn giản là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Thấy Len kì lạ, cả nhóm liền nhìn theo. Mọi người đều khá ngạc nhiên. Chữ “E” sao? Có nghĩa là gì? Một chữ “E” huyền bí, vẫn chưa có lời giải thích.
Chỉ riêng một mình Len, dường như cậu đã hiểu nó có ý nghĩa gì.
~~
Sau cuộc vui, mọi người đều đã về nhà của mình. Chỉ còn lại IA và Kaito.
Giữa bầu trời đêm đầy sao sáng và một vầng trăng khuyết. Không gian trở nên tĩnh lặng, êm đềm.

_Hình như lúc trên tàu lượn cậu có nói gì với tớ phải không? – IA mở lời, khi thấy Kaito không nói gì.
Hồi nãy, không phải là IA không nghe, chỉ là lời nói của Kaito thoáng qua như một cơn gió, khiến cô không thể khẳng định được mình có nghe nhầm hay không. Hơn nữa, lúc Kaito nói cùng lúc IA nhìn thấy đám cháy, làm cô hơi hoang mang.
Kaito đỏ mặt, cố tình nhìn sang chỗ khác.
“Có nên nói ngay lúc này không? Ngại quá, lỡ cậu ấy từ chối rồi sao sau này làm bạn được nữa? Ầy, tại sao lúc nãy lại có đám cháy chứ? Bực mình quá.”
Kaito gãi đầu, nhăn mặt.
_Kaito? – IA khó hiểu.
_À, không có gì đâu, tớ không có nói gì hết. – Kaito gãi đầu cười, xua tay trả lời.
_Vậy à. – IA buồn, cúi mặt xuống đất.
Hoá ra, tất cả đều là do IA tưởng tượng. Kaito và cô nên dừng lại ở đây thôi, không nên tiến xa hơn nữa. IA cố gắng tỏ ra bình thường, cô gượng cười.
_Thôi trễ rồi, tớ về nha.
IA vẫy tay chào Kaito, rồi không đợi cậu chào lại, cô quay lưng bước đi. Nhưng chỉ được ba bước, Kaito đã kêu IA lại.
_IA. – Kaito kêu.
IA khựng lại, cô định quay lại nhìn Kaito, nhưng chưa kịp thì Kaito liền lên tiếng cản lại.
_Không, đừng quay lại nhìn tớ. Nếu cậu nhìn tớ, tớ sẽ không nói được đâu. – Kaito lúng túng.
“Không nói được sao?”
Tim IA bắt đầu đập nhanh hơn dù vẫn chưa hiểu chuyện gì. Nhưng tự nhiên, cô cảm thấy hồi hộp, rồi cảm thấy lo lo gì đó. Tuy vậy, cô vẫn làm theo lời Kaito nói.
Thấy IA không quay lại, Kaito thở phào, hít một hơi thật sâu. Sau đó, bằng tất cả sự chân thành Kaito cũng đã thốt lên được tiếng nói từ tận trái tim mình.
_IA, tớ thích cậu. Thật sự thích cậu, từ lâu lắm rồi.
Mọi thứ dường như đã ngừng lại khi Kaito kết thúc câu nói đó.
Trong không gian tĩnh mịch, từng câu từng chữ của Kaito đã được IA nghe rất rõ. Cô mở to mắt, tưởng chừng như tim cũng ngừng đập từ lúc đó. Rồi không tự chủ, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô lại nở nụ cười. Những giọt nước mắt của hạnh phúc hoá ra lại đơn giản như thế!
IA quay lại nhìn Kaito, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
_Tớ cũng thích cậu, từ lâu lắm rồi.
Còn gì hạnh phúc hơn, khi được người mình thích tỏ tình.
Hạnh phúc, thật ra chẳng ở đâu xa, nếu như bạn biết trân trọng những thứ mình đang có! Và hãy thể hiện sự biết ơn bằng một câu cám ơn chân thành, vì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Cám ơn, về tất cả mọi thứ cậu dành cho tớ! Cám ơn, vì đã luôn bên cạnh tớ! Cám ơn, vì đã cho tớ biết thế nào yêu thương thật sự! Cám ơn, vì ngày đó đã đến bên tớ! Cám ơn, vì người đó là cậu! Cám ơn cậu!
~~
Phòng Len.
“Đến đây. Hãy đến đây.”
Một giọng nói vang lên trong đầu Len. Giọng nói này ngày càng gần và rõ hơn. Nó luôn như vậy mỗi khi Len chìm vào giấc ngủ.
“Hãy đến đây. Ta và ngươi sẽ thống trị Vocaloid. Mau đến đây.”
Len bắt đầu cảm thấy khó chịu, người cậu toát hết mồ hôi. Khuôn mặt nhăn nhó, cậu cứ lăn qua lăn lại.
“Không bao giờ. Ta sẽ bảo vệ Vocaloid.”
Len cố gắng chống lại lời nói kia. Cậu cảm thấy như có ai đó đang thiêu đốt cậu. Một màn đen không lối thoát. Thân thể Len bị màn đen đó bao bọc, làm cậu trở nên nhỏ bé.
“Đó chỉ là suy nghĩ lúc đầu. Đến đây, hãy đến đây. Ta và ngươi sẽ thống trị Vocaloid.”
Len bất lực, ngồi xuống ôm đầu. Cậu không muốn nghe những lời nói đó nữa, nhưng trớ trêu thay, dù có cố gắng thế nào, lời nói vẫn vào đầu cậu.
“Đến đây, hãy đến với ta. Ngươi sẽ không còn cô độc nữa.”
Bất chợt, đầu Len trở nên trống rỗng.
“Cô độc? Ta cô độc sao?”
“Đúng vậy. Ngươi nhìn coi, xung quanh người chẳng có ai. Hãy đến đây, ta sẽ làm bạn với ngươi.”
Len làm theo lời nói ấy, cậu nhìn xung quanh. Quả thật, ngoài cậu ra, chẳng có ai cả. Một cảm giác cô đơn, lạc lõng ngập tràn trong cậu. Quả thật, cậu đã bị bỏ rơi, bị chính những người cậu yêu quý nhất bỏ rơi. Quả thật, cậu chỉ có một mình…
~Bên ngoài, có một cô gái đang nhìn Len bằng cặp mắt lo lắng. Cô nắm chặt tay của Len. Khẽ nói vào tai cậu.
_Đừng sợ, tớ luôn ở đây, bên cạnh cậu!~
Đột nhiên, Len thấy có gì đó âm ấm. Một thứ gì đó đang lan toả, lan toả trong trái tim cậu. Và chính nơi trái tim vang lên.
“Cậu không cô độc đâu!”
Bất giác, Len đưa tay lên trái tim. Cảm nhận hơi ấm đó.
“Hãy đến đây, ta sẽ làm bạn với ngươi!/Đừng sợ, tớ luôn ở đây, bên cạnh cậu!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng lại không làm Len hoang mang. Bởi, cậu đã sự lựa chọn cho chính mình.
_Tớ tin cậu. – Len khẽ thốt lên thành tiếng.
Sau đó, khuôn mặt Len giãn ra. Những khó chịu, cảm giác bị thiêu đốt không còn nữa. Len cảm thấy dễ chịu hơn. Vô thức, cậu nắm lại bàn tay ấy.
Rồi cô gái – Kagamine Rin, nhìn xuống đôi bàn tay của hai người, cười nhẹ.
_Tớ sẽ nắm chặt tay cậu. Vậy nên, hãy ngủ một giấc thật ngon nhé!
~~
Phòng hiệu trưởng.
Vẫn là cái bàn tròn chính giữa và bảy cái ghế xung quánh, nhưng cái ghế trung tâm thì bị bỏ trống.
_Có thể chỉ trong nay mai… – cô Saka nói, ánh mắt xa xăm.
Sau đó, mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng. Cả sáu người ngồi bên cạnh nhau, nhưng không tạo ra bất cứ một tiếng ồn nào.
Ngoài kia, vầng trăng rất sáng, soi sáng cả bầu trời đêm. Vầng trăng tuy đẹp nhưng cũng thật buồn.
Mọi thứ, đang dần đi đến hồi kết.
~~
Trong một ngôi nhà kín.
Ngôi nhà thật lạ. Một cái thánh giá được đặt chính giữa, dưới chân thánh giá là một cái thùng dài, hay nói chính xác hơn là một cái hòm.
Trong hòm, là một cậu thanh thiên tóc đỏ, dường như đang chìm vào giấc ngủ. Chợt, ngón tay cậu sẽ động đậy.
~~
Lời tác giả.
Chắc các bạn cảm thấy hơi chán vì chap này khá dài nhỉ?
Ban đầu Shana tính chia làm hai chap, nói đúng hơn là cắt luôn rồi đó. Nhưng rồi chợt nhớ lại ý định ban đầu nên thôi.
Vì…
Đây là bức thư dài 7100 chữ, gửi tới người mà Shana thương nhất! Nó chính là thông điệp và là câu trả lời của Shana.
Không biết đọc xong người đó có hiểu không nhỉ?!
-Rin-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.