Đọc truyện Thành Phố Hoang Vắng – Chương 41
Vừa qua tết Nguyên đán, đột nhiên Thái Hồng nhận được
điện thoại của cha.
Lúc đầu cô vẫn không tin đó là Hà Đại Lộ, hai năm trôi
qua, giọng của cha già đến mức cô suýt không nhận ra: “Thái Hồng, về nhà một
chuyến đi.”
“Cha…”
“Mẹ con bị bệnh tim, ngày mai phẫu thuật. Bác sĩ bảo
cuộc phẫu thuật có tính rủi ro cao, không loại trừ khả năng sẽ xảy ra bất
trắc.”
“Dạ?”
“Mẹ con nói… trước khi phẫu thuật muốn gặp mặt con một
lần.”
“…” Trong lòng lo lắng, cô không biết nên nói gì.
“Chắc chắn về nhé!”
“Vâng, thưa cha.”
Cô còn định hỏi kỹ hơn, nhưng đầu dây bên kia đã cúp
máy.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, giờ này không thể mua được vé
tàu, cô dẫn theo Quý Huyên đón chuyến xe khách đường dài cuối cùng đi ngay
trong đêm. Vốn không muốn để Quý Hoàng đi cùng, nhưng Quý Hoàng lo cô chăm sóc
người bệnh không có thời gian chăm sóc con, kiên quyết đi cùng cô.
Suốt quãng đường, tâm trạng cô thấp thỏm lo âu, nhưng
lại không dám tin là đó là sự thực. Cha là một người không có chủ kiến, cũng
không biết nói dối, cúp điện thoại gấp gáp như thế cũng có thể là giả. Theo như
Thái Hồng biết, Minh Châu trước giờ không hề có vấn đề về tim mạch, chứng viêm
khớp ở chân cũng là mãn tính. Cô đoán là do mẹ muốn gặp cô nên dựng cái bẫy
này. Những ngày còn bé, để bắt Thái Hồng học đàn, Minh Châu luôn miệng nói mình
bị viêm gan, mỗi lần cô không chịu tập đàn đàng hoàng là Minh Châu lại kêu đau,
để con gái dưới sự thúc ép của sự day dứt mà chăm chỉ luyện tập. Nhưng mỗi năm
kiểm tra sức khỏe, gan của bà đều hoàn toàn bình thường, bà diễn kịch nhiều quá
khiến Thái Hồng cảm thấy chán ngán vô cùng.
Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. Ngồi suốt năm tiếng trên
chiếc xe khách xóc nảy, Quý Huyên lại chẳng chịu ngoan ngoãn ôm trong lòng mà
bé chẳng lúc nào chịu yên, một hồi đòi ăn, một hồi đòi thay tã, một hồi làm đổ
bình sữa, một hồi lại không chịu để người khác ôm, cứ nằng nặc đòi xuống đất
đi… khiến Thái Hồng bực bội gắt gỏng, suýt nữa định xuống xe gọi điện thoại về
hỏi cho ra lẽ.
Chỉ có Quý Hoàng vẫn vô cùng nhẫn nại dỗ dành Quý
Huyên, tay cầm một tượng gỗ nhỏ không ngừng biểu diễn cho bé xem.
Bảy tiếng đồng hồ ngồi trên xe khách khiến người ta
mệt mỏi rã rời. Bước ra khỏi bến xe, Thái Hồng lập tức gọi điện cho cha, hỏi
bệnh viện nào. Hà Đại Lộ nói ngắn gọn là tầng ba bệnh viện Nhân dân.
Xem ra là bệnh thật rồi. Trong phút chốc, Thái Hồng
cuống lên, tầng ba là phòng ICU và khu phẫu thuật, khi xảy ra chuyện của Hàn
Thanh, Thái Hồng ở tầng ba cùng với Đông Lâm chờ đợi Tần Vị phẫu thuật.
“Anh đi tìm nhà nghỉ đi, một mình em vào bệnh viện được
rồi.” Thái Hồng nói với Quý Hoàng.
“Mẹ em không muốn nhìn thấy Quý Huyên sao?” Quý Hoàng
hỏi.
“Cũng đúng, em phải mang con theo.”
Cô đặt túi xách xuống, đón lấy Quý Huyên, rồi hối hả
chạy ra ngoài, Quý Hoàng đưa tay kéo cô lại: “Anh nên đi cùng em thì tốt hơn,
chí ít có thể giúp em bế con.”
Lòng cô đang rối như tơ vò, chẳng suy nghĩ được gì nữa
bèn gật đầu bừa: “Cũng được. Đến lúc gặp mẹ em, anh có thể đứng ngoài cửa đợi
em.”
Cả nhà ba người ngồi taxi vội chạy đến bệnh viện, cận
đúng nửa tiếng trước khi Minh Châu được đưa vào phòng phẫu thuật.
Hà Đại Lộ chặn cô ở cửa, cùng không còn lòng dạ hỏi
han Quý Hoàng, kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: “Thái Hồng lát nữa con gặp mẹ
con, nếu bà ấy nhắc đến chuyện gọi điện thoại, con sẽ nói thế nào?”
Thái Hồng ngẩn ra: “Cha, cha muốn con nói sao?”
“Cha và mẹ con sống với nhau đã mấy chục năm, mẹ con
là người thế nào cha hiểu rất rõ. Cú điện thoại đó chắc chắn không phải bà ấy
gọi, con phải tin bà ấy!”
“Cha, đến lúc này rồi mà cha vẫn bận tâm chuyện ấy
sao?” Vừa nhắc đến chuyện này, Thái Hồng lại cảm thấy phiền lòng, không kiềm
chế được hỏi ngược lại một câu.
“Nói như thế, con vẫn không chịu tin bà ấy? Không chịu
tha tha thứ cho bà ấy?”
“Cha, tin tưởng? Tha thứ? Cha không cảm thấy câu nói
đó quá tùy tiện, đơn giản sao?” Thái Hồng nói. “Đây không phải chuyện nhỏ, nó
liên quan đến một mạng người! Con không có tư cách tha thứ cho mẹ, mẹ nhất thiết
phải hối lỗi, nhất thiết phải cầu xin sự tha thứ của cả nhà Quý Hoàng.”
Hà Đại Lộ thở dài, đột nhiên nghẹn ngào nói: “Ca phẫu
thuật rất nguy hiểm, con có thể… nói vài câu khiến mẹ con yên lòng không? Coi
như cha cầu xin con đấy.”
Thái Hồng ngơ ngẩn nhìn ông, hơn hai năm không gặp,
tóc cha đã bạc trắng, nếp nhăn trên khuôn mặt càng hằn sâu hơn. Tim cô nhói
đau, gật đầu: “Con sẽ nói, thưa cha.”
Tay bồng Quý Huyên, cô lặng lẽ đi theo Hà Đại Lộ vào
phòng bệnh.
Suốt hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cô cảm thấy mình
quay về thời thơ ấu, quay về ngày mình bị bỏ rơi. Cô hoàn toàn không nhớ gì về
cảnh tượng lúc đó, nếu trẻ sơ sinh cũng có ý thức, chắc sẽ đau khổ lắm nhỉ?
Nhưng Minh Châu đã viết lại cuộc đời cô, cô chưa từng cảm thấy đau khổ vì thân
thế của mình. Nghĩ đến đây, bất chợt cô đứng lại, hai mắt đẫm lệ, toàn thân run
bần bật, tưởng như không ôm nổi Quý Huyên trong lòng.
Có người bước qua nắm lấy tay cô.
Bàn tay đó rất ấm áp, thô ráp nhưng rất vững chãi. Cô
khẽ quay đầu liền trông thấy Quý Hoàng.
“Anh đi cùng em vào đó.” Anh nói.
Hai người lặng lẽ đi đến cạnh giường của Minh Châu.
Sắc mặt của Minh Châu tái nhợt, đôi môi hơi tím tái,
bà không có gì thay đổi, chỉ là trông có phần béo ra.
“Mẹ ơi!” Thái Hồng khẽ gọi một tiếng.
“Cuối cùng con vẫn kết hôn với cậu ta.” Đôi mắt Minh
Châu vẫn sáng ngời, pha sự sắc sảo và hay bắt bẻ như xưa.
“Đây là cháu ngoại của mẹ.” Cô bồng Quý Huyên đến
trước mặt bà.
Trong phút chốc, ánh mắt của Minh Châu liền dịu xuống,
đưa tay xoa xoa khuôn mặt đứa trẻ: “Thật xinh xắn… Tên là gì?”
“Quý Huyên.”
Bà gật gật đầu: “Tên cũng hay.”
Thái Hồng vừa định cất tiếng, một cô ý tá bước vào và
nói: “Đã đến thời gian phẫu thuật rồi, mời người nhà ra ngoài.”
“Mẹ ơi, cứ yên tâm phẫu thuật nhé, mẹ sẽ không sao
đâu!” Thái Hồng siết chặt bàn tay của Minh Châu, mỉm cười cổ vũ bà.
“Mẹ thật sự không có gọi cú điện thoại đó.” Tiếng của
Minh Châu hơi khàn khàn, nếp nhăn trên miệng ba hằn sâu hơn: “Hãy tin mẹ, mẹ
thật sự không gọi!”
“Con tin mẹ.” Những giọt nước mắt của Thái Hồng bắt
đầu rơi xuống.
“Quý Hoàng.” Minh Châu ngước lên, nhìn thẳng vào mặt
Quý Hoàng, đưa một tay về phía anh. “Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Anh thoáng ngần ngừ, bước đến, nắm tay bà: “Thưa mẹ,
xin hãy yên tâm dưỡng bệnh, con sẽ chăm sóc Thái Hồng thật tốt.”
“Tôi không phải muốn hỏi cậu câu này.” Minh Châu túm
chặt tay anh, nói. “Tôi muốn hỏi rằng, con gái tôi lấy cậu rồi, cậu có kế hoạch
gì cho tương lai của nó không?”
Quý Hoàng hơi ngớ người.
“Mẹ à, kế hoạch gì thì đợi sau phẫu thuật hãy nói
nhé!” Thái Hồng dè dặt chen ngang một câu.
“Không được.” Bà quát to một tiếng. “Mẹ muốn nghe bây
giờ!”
Quý Hoàng lập tức nói: “Con sẽ trân trọng Thái Hồng
suốt đời, đồng cam cộng khổ, không ruồng rẫy, phụ bạc cô ấy. Con sẽ dùng hết
khả năng của mình quan tâm cô ấy, tôn trọng cô ấy, mang đến cho cô ấy một cuộc
sống hạnh phúc. Trước mắt tụi con tạm thời ở lại Trung Bích, muốn chuyển đến
thành phố này để tiếp tục phát triển sự nghiệp, con sẽ nghe theo ý kiến của cô
ấy.”
Cuối cùng, Minh Châu tỏ vẻ yên tâm, bà gật đầu, buông
tay Quý Hoàng ra: “Cậu nói phải giữ lời.”
“Con xin cam đoan với mẹ.”
Cả nhà cô đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, lặng lẽ chờ
đợi.
Một tiếng trôi qua, bên trong im lặng như tờ, tựa như
tất cả đều rất thuận lợi. Mười phút nữa trôi qua, đột nhiên tiếng chuông reo
lên inh ỏi, bên trong rất nhiều tiếng máy móc vang lên, rất nhiều bóng người
loang loáng không ngừng đi qua đi lại.
Những người bên ngoài đều đứng bật dậy, đến Quý Huyên
cũng bị dọa sợ không dám kêu khóc.
Thấp thỏm đợi chờ một hồi, một bác sĩ từ trong phòng
phẫu thuật đi ra, nét mặt rất nặng nề, nói: “Xin lỗi…”
Bỗng nhiên một cơn gió âm u, lạnh lẽo thổi lùa qua
hành lang, khiến toàn thân Thái Hồng lạnh toát.
Mẹ cô, Lý Minh Châu đã nhẹ nhàng ra đi như thế.
Trong cơn bàng hoàng, hai cha con ôm nhau khóc nức nở.
Phải rất lâu sau Thái Hồng mới bình tĩng lại. Cô đi
đến trước mặt Quý Hoàng, khẽ nói: “Cám ơn anh, đã khiến mẹ em yên lòng trước
khi ra đi.” Anh nhìn cô, khẽ thở dài: “Em vì anh mà đã từ bỏ tất cả, còn điều
gì mà anh không thể từ bỏ vì em chứ?”