Đọc truyện Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới – Chương 62: Vô Sỉ. tại website TruyenChu.Vip
-“Tuyết…chị có giận em không đây..?” Trần Nguyên thấp thỏm đứng trước cửa phòng của Bích Ngưng Tuyết, trong lòng có chút sợ hãi. Đã hơn nửa năm hắn không gặp Bích Ngưng Tuyết rồi, mặc dù cứ hai ba ngày là hắn sẽ gửi thư từ báo cáo đàng hoàng, nhưng hắn vẫn có chút sợ sệt.
-“Nhóc con, đàn ông con trai thì phải tự tin lên. Đạp cửa lao vào đi!” Giọng nói hí hửng của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên, cứ mỗi lần Sói ca nói với điệu bộ này thì Trần Nguyên lại cảm giác có gì đó không hay sắp xảy đến.
-“Bốp.” Trần Nguyên cũng ngu ngơ nghe theo Sói ca, không hề nghĩ ngợi giơ chân đạp mạnh cánh cửa phòng.
-“Ầm!” Cửa phòng của Bích Ngưng Tuyết bị Trần Nguyên dùng chân đạp bay, sau đó Trần Nguyên vội vàng lao vào.
Nhìn một vòng trong phòng, Trần Nguyên ngay tức thì trợn tròn đôi mắt, há hốc mồm!
Trước mặt hắn, Bích Ngưng Tuyết đang ngồi ở dưới đất ngơ ngác nhìn hắn đạp tung cánh cửa xông vào! Cạnh chân nàng là một cái rổ len bị đổ, xem ra là do Bích Ngưng Tuyết giật mình nên hất rớt xuống đất.
Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy thì cũng không thể khiến trai thẳng Trần Nguyên há hốc mồm. Đơn giản là hiện giờ trên người Bích Ngưng Tuyết chỉ có một cái áo khá mỏng màu trắng, hơn nữa, cái áo này còn không cài cúc. Áo không cài cũng không có gì, nhưng cái chính là hiện giờ Bích Ngưng Tuyết chỉ mặc độc có một cái áo! Do đó, đồi núi đầy đặn mê người của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt con sói già chính hiệu dê xồm Trần Nguyên.
-“Hú….” Một tiếng tru man dại vang lên khắp biệt viện của Trần Gia, lúc này Trần Nguyên đã cảm thấy bờ môi khô khốc, nước miếng nuốt ừng ực. Tim hắn bỗng dưng đập càng lúc càng nhanh, máu từ tim được đẩy đi với tốc độ như đua xe công thức một, không ngừng đổ dồn về ba chỗ: tim, chim, mũi. Tình hình là có thể phun ra bất cứ lúc nào!
-“Khặc…chị Tuyết….em không có cố ý..khặc!!” Trần Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cảnh tượng ngây ngất và động lòng người trước mặt mà mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn trào. Hắn vừa vẫy vẫy tay ra ý bảo là mình không phải cố ý, vừa lén lút thụt lùi về phía cửa.
-“Hừ!” Sát khí! Từ trên người người Bích Ngưng Tuyết tỏa ra một chút sát khí.
Thoáng cái Bích Ngưng Tuyết đã vơ lấy cái ghế, ngay sau đó một cái ghế to to được quán thâu đấu khí màu xanh lá chói mắt trong nháy mắt hiện ra trước mặt Trần Nguyên, đập mạnh lên người hắn.
-“Cha mẹ ơi!!” Vốn dĩ với tốc độ của một Đấu Vương chín sao như Trần Nguyên, cho dù có là vật siêu nhỏ với tốc độ âm thanh hắn còn né được, huống hồ là cái ghế to như vậy, đương nhiên là càng không có khả năng chạm vào người hắn. Nhưng hiện tại coi như là Trần Nguyên đang nhận lỗi, cũng chỉ có thể đứng ở đó chịu đòn mà thôi! Không có cách khác, dù sao cũng phải để cho Bích Ngưng Tuyết hạ hỏa đã!
Cái ghế được quán thâu đấu khí đập mạnh vào người Trần nguyên, khiến cho cả người hắn bay ngược về phía sau. Trước khi bị bay đi, ánh mắt Trần Nguyên ‘không cẩn thận’ lại lia tới hai điểm nhỏ trên núi đồi cao vút của Bích Ngưng Tuyết, ấy, màu hồng truyền thuyết kìa, giống như màu hồng của hoa anh đào quá! Đây là nhận xét cuối cùng của Trần Nguyên trước khi bị bay ra ngoài ….
-“Phụt!” Cuối cùng cũng đã xịt ra rồi! Một luồng máu nóng xộc thẳng lên mũi Trần Nguyên, ngay lập tức hắn cảm thấy có cái gì đó chảy qua mũi mình, ngay sau đó Trần Nguyên ngã xuống trong niềm hạnh phúc vô hạn.
-“Sướng mắt rồi nhé! Hí hí hí…” Nụ cười đê tiện của Sói ca vang lên văng vẳng bên tai Trần Nguyên.
Một lúc sau.
Lúc này, ở trong phòng của Bích Ngưng Tuyết.
Bích Ngưng Tuyết đã mặc xong quần áo vào, mặt đỏ bừng ngồi im lặng bên mép giường. Còn Trần Nguyên sau khi sửa cửa phòng thì lại khá ngượng ngùng đặt mông ngồi bên cạnh, đồng thời âm thầm kêu khổ trong lòng. Thầm trách bản sao lại quá “thú tính” như vậy? Trước khi đạp cửa xông vào sao không dùng chấm ngón tay đục lủng cửa thăm dò một chút cơ chứ, lại còn lao vào một cách thô bạo. Mặc dù kết quả là được phê như con tê tê, nhưng nói tóm lại tình huống hiện tại có lẽ là mất nhiều hơn được!
Nhìn vẻ mặt vừa giận vừa thẹn hiện giờ của Bích Ngưng Tuyết là biết, trong vài ngày kế tiếp mình sẽ không được sống yên ổn rồi, ít nhất là sắp tới thì ngay cả bàn tay xinh đẹp của chị ấy cũng đừng hòng mơ tưởng tới. Hu hu… Sói ca, ta ghét ngươi!
-“Cuối cùng đệ đã về, ta cứ tưởng đệ quên ta rồi chứ!” Bích Ngưng Tuyết mặt đỏ bừng nhìn Trần Nguyên, lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, nói thực là nàng rất nhớ Trần Nguyên, nhớ hắn vô cùng, đêm nào nàng cũng nằm mơ thấy hắn, mặc dù biết việc quân rất nhiều, nhưng nàng vẫn có chút giận dỗi Trần Nguyên.
-“Quân doanh…nhiều việc quá…khụ..khụ…xin lỗi chị!” Trần Nguyên gãi gãi đầu, giọng nói có chút run run, nhưng ánh mắt lại vô ý liếc xuống ngực của Bích Ngưng Tuyết.
-“Ngực của chị ấy…cũng khá là lớn đấy chứ!” Nhìn bộ ngực cao vút, to to của Bích Ngưng Tuyết, trong đầu Trần Nguyên không khỏi tái hiện lại hình ảnh hai nụ hồng xinh đẹp ban nãy. Nghĩ tới đó trên mặt Trần Nguyên không khỏi lộ ra vẻ dâm dê siêu cấp vô địch.
Bích Ngưng Tuyết tức giận giẫm mạnh chân đạp xuống chân Trần Nguyên, nhìn thấy cái mặt phê phê dê xồm đậm chất sắc lang của Trần Nguyên lúc này, nàng dám chắc là hắn đang nghĩ tới chuyện xấu xa! Không dừng lại ở đó, nàng còn bất mãn kéo lỗ tai của hắn.
-“Ối!” Trần Nguyên đau nhưng vẫn ráng bịt miệng mình lại không để thanh âm thốt ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng pha lẫn ngượng ngùng của Bích Ngưng Tuyết, Trần Nguyên chỉ biết cười ngượng ngùng, trong lòng hắn thầm nghĩ, cái này sao có thể trách em được chứ! Tại vì ngực chị đẹp quá thôi…ngay lập tức Trần Nguyên liền cúi xuống nhìn lỗ thủng nho nhỏ trên áo của mình, tuy rằng “ném ghế thần chưởng” của Bích Ngưng Tuyết đập thẳng vào người Trần Nguyên, nhưng không hề gây chút tổn thương nào cho hắn cả.
………………………………………………….
-“Nhiệm vụ quốc gia: Kết giao với Thái Dương đế quốc, thành công thưởng hai sao, mười vạn điểm giao dịch. Thất bại: Thiến!” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên, khiến hắn đang phê như con tê tê ngay lập tức lạnh hết sống lưng.
-“Cái mẫu thân nhà ngươi Sói ca, ngươi éo bao giờ cho ông có được thoải mái à!?” Trần Nguyên sau khi từ phòng của Bích Ngưng Tuyết trở về, đầu óc vốn đang trống rỗng với vô số tiểu thiên sứ hạnh phúc bay lượn xung quanh thì Sói ca đã đạp hắn rớt xuống địa ngục.
-“Hừ…để ngươi thảnh thơi quá đâu có được, ta thích bán hành người đấy, ý kiến gì!?” Sói ca lạnh lùng trêu tức Trần Nguyên.
-“Lão tử đã định từ chối thẳng thừng đám Thái Dương rồi, thế bất nào ngươi…cái đinh công mệnh nó mà…” Trần Nguyên tức tối đá bay cái cửa, trực tiếp phóng thẳng đến Hoàng Cung.
Đưa ra lệnh bài vào cung, hộ vệ trong cung liền dẫn dắt Trần Nguyên đi tới Chính Điện. Trần Nguyên đi qua bước lại cả mấy chục vòng trong trong đại sảnh nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Thiên đâu, Trần Nguyên cười quái dị, bực bội thầm nghĩ trong lòng:
-“Có lẽ nào là lão đã ngủ say không biết trời sao?! Hay là đang làm chuyện kia với hoàng hậu cho nên không thể phân thân! Nếu có lão tử nguyền rủa hoàng hậu sẽ sút lão ra đây, bế quan tỏa cảng! Hứ!”
Vừa nghĩ tới đây thì Trần Nguyên đã thấy Nam Việt Hoàng Đế Lý Thiên hổ báo trường mẫu giáo với vẻ mặt giận dữ vọt vào đại sảnh với tốc độ ánh sáng, đôi mắt trừng lên hung dữ nhìn Trần Nguyên, quát lớn:
-“Đệch, có gì thì ẳng mau lên!” Thái độ này của Lý Thiên nhất thời khiến Trần Nguyên ngẩn người, hắn khó hiểu gãi đầu, thầm nghĩ:
– “Thế là bị bế quan tỏa cảng thật à!” Không thể không nói, miệng của Trần Nguyên đúng là đen như chó mực! Có khi còn hơn cả mắm tôm! Khắm không thể tả.
Đúng như hắn suy nghĩ, Nam Việt hoàng đế bệ hạ của chúng ta hôm nay đột nhiên thú tính dâng trào, sau khi xử lý xong công việc quốc sự liền bộc lộ hùng phong khi xưa phá bốn ải trảm sáu tướng giết thẳng tới Chính Điện, quyết chí đại triển hùng phong, giết cho vị mẫu nghi thiên hạ của Nam Việt không còn manh giáp. Vừa mới làm xong màn dạo đầu, ngay lúc lửa dục đang hừng hực, đã đạt đến mức đỉnh điểm, chuẩn bị vểnh mông xách thương thúc ngựa thì cùng lúc đó ở bên ngoài, tên thái giám liền truyền đến tin Trần Nguyên xin cầu kiến. Đúng là sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới ngay lúc này. Lửa giận trong lòng Lý Thiên hừng hực như mặt trời, liền quát lớn:
-“Bảo hắn cút ngay! Hôm nay cẩu hoàng đế Quốc Hoa có dẫn quân đánh tới kinh thành, lão tử cũng kệ, làm xong rồi tính tiếp!” Nhưng vị hoàng hậu này lại không cho phép điều đó, bà vốn đã nghe được danh tiếng cùng những chiến công hiển hách của Trần Nguyên, trong lòng bà đã có suy nghĩ tuyển hắn làm rể hiền cho con bà, hôm nay đã muộn như vậy mà hắn còn chạy tới cầu kiến chắc chắn phải có chuyện quan trọng.
Võ Vân Phượng vốn là hoàng hậu hiền lương một đời, năm nay ba mươi bảy tuổi, lúc nào bà cũng lấy nghiệp lớn của Lý Thiên làm trọng, lúc này lập tức cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ dính lệnh bế quan tỏa cảng, đuổi ra ngoài. Từ hồi theo đuôi Hoàng Hậu cho đến nay, Lý Thiên lúc nào cùng kính trọng Võ hoàng hậu, nên hắn đành cố nén lửa giận, mặc lại quần áo, trực tiếp giết ngược trở ra. Nếu là quan lại khác, có lẽ Lý Thiên còn có thể trưng ra được một ít phong độ đế vương, nhưng người đến là Trần Nguyên, vừa có thể sẽ là con rể, hơn nữa còn là người có thể cùng hắn uống rượu trò chuyện bàn việc nước, vì vậy cũng không quan tâm, mở miệng liền mắng thật thô tục “đệch! Có gì thì ẳng lên!”
Trần Nguyên hồ nghi nhìn Lý Thiên nói:
-“Có nhất thiết chúng ta không liên minh với Thái Dương không!?”
Vừa nhắc tới quốc sự, Lý Thiên cũng lập tức sửa lại tác phong và lời nói, bày ra phong phạm đế vương gật đầu nói:
-“Ừm.. vì giang sơn cơ nghiệp Nam Việt, trẫm quyết định như thế!”
-“Ta phản đối! Bệ hạ, người đừng tưởng từ chối là hay! Thực tế người đang đi một nước cờ vô cùng dở đấy!” Trần Nguyên nghe xong liền lắc đầu.
-“Ý ngươi là sao!?” Lý Thiên nghe Trần Nguyên nói xong không có nổi giận, trong lòng cảm thấy kỳ quái, liền đưa ra câu hỏi, chủ yếu hắn muốn nghe lời giải thích của Trần Nguyên.
-“Một hoàng đế tốt, khi đối diện lợi ích quốc gia sẽ không vì bất kỳ chuyện tình cảm nào mà lay động. Với tư cách là một hoàng đế, nếu không vô tình không máu lạnh, thì không phải là hoàng đế tốt. Chúng ta có thể lợi dụng Thái Dương để đạp đổ Quốc Hoa, sẵn tiện gom luôn một vài thành trì vùng biên giới của Thái Dương! Mặc dù làm vậy có chút vô liêm sỉ, nhưng chúng ta bắt buộc phải làm. Muốn chiến thắng thì chúng ta không nên câu nệ tiểu tiết, chúng ta phải ác hơn đối phương, độc hơn đối phương, chúng ta phải giảm bớt tử vong cho quân sĩ, phải để họ không hy sinh vô ích. Cho nên ta nghĩ chúng ta nên…hợp thành liên minh với họ.”