Đọc truyện Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới – Chương 47: Kết Thúc Chiến Tranh. tại website TruyenChu.Vip
Đuổi theo Trần Nguyên gần cả một ngày…đại quân của Quốc Hoa đã đến một nơi thâm sơn cùng cốc, nơi bọn chúng đứng thì vô cùng bằng phẳng, còn xung quanh là những vùng đồi núi cao nhưng có thể dễ dàng leo lên được. Do cả ngày đuổi theo Trần Nguyên không ngừng nghỉ, cho nên bây giờ tên lính Quốc Hoa nào cũng lâm vào trạng thái vô cùng mệt mỏi.
-“Tên ranh con đó chạy tới chỗ nào rồi, người đâu, đây là nơi nào!?” Lão rùa già Quan Vân mệt mỏi gọi bừa một tên lính lại hỏi.
-“Bẩm nguyên soái, đây là vùng Định Nam ạ!” Tên lính đó có vẻ rất thông thạo vị trí địa lý của Nam Việt hồi bẩm Quan Vân.
Đột nhiên một cơn gió lạ ùa tới, trong lòng Quan Vân chợt lạnh ngắt, nổi hết da gà, trong lòng bồn chồn không yên.
-“Nơi này thật kì lạ…nhất định có gì đó không ổn… truyền lệnh cho tất cả binh sĩ hành quân ra khỏi chỗ này.” Lão rùa gia Quan Vân quay sang tên tướng lĩnh bên cạnh.
-“Thùng…thùng…thùng….thùng…..” Lão rùa già Quan Vân vừa dứt lời thì tiếng trống trận từ bốn phía xung quanh nổi lên, âm thanh mạnh mẽ vang vọng tới tận trời xanh, khí thế thúc giục vô cùng khẩn trương. Theo tiếng trống đó, từ bốn phương tám hướng trên những đỉnh núi xung quanh hiện ra vô số binh mã, rõ ràng là đã sớm đã phục kích từ trước, chỉ chờ tiếng trống lệnh là tấn công.
-“Có địch…bên này cũng có…” Quân lính Quốc Hoa hoảng sợ nhìn xung quanh.
-“Giết…giết….” Quân Nam Việt mai phục đã lâu, trước đó liên tục thắng những trận lớn, sĩ khí sớm đã dâng cao ngút trời, lúc này xông vào trận địa như hổ lạc bầy cừu, khí thế hừng hực, không thể cản phá.
-“Trúng kế thằng nhóc đó nữa rồi! Toàn quân ứng chiến!” Quan Vân gào lên, giọng nói tràn đầy sự tức giận và không cam lòng.
Quân lính Quốc Hoa được huấn luyện vô cùng kỉ luật và nghiêm khắc, gặp biến không loạn, lập tức nâng cao vũ khí xông trận nghênh chiến.
Quân Nam Việt bố trí thiên la địa võng, từ trên các sườn núi xông thẳng xuống đất với khí thế ngất trời, thế đánh này được gọi là “Thập Diện Mai Phục.”
Trần Nguyên là một người mới, đến tên hắn bên phe Quốc Hoa còn không biết, nhưng chỉ cần nghe giọng hoặc thấy hình dáng của hắn thì cũng đủ khiến đám binh tướng Quốc Hoa kinh hồn bạt vía, tất cả quân lính Quốc Hoa đều cầu trời khẩn phật mình không gặp phải tên cuồng sát này, hậu quả khi gặp hắn cũng chỉ có chết.
Giao tranh bắt đầu, vẫn là Trần Nguyên hung hăng đi trước đồ sát, “uỳnh..uỳnh…” trường đao trong tay hắn đi tới đâu thì người chết tới đó, những nơi đao kình đi qua đầu rơi máu chảy tung tóe, lần lượt từng tên lính Quốc Hoa ngã xuống, Trần Nguyên không khác gì tử thần đoạt lấy sinh mạng người khác.
-“Ya…giết…giết…giết hết đám Quốc Hoa này trả thù cho các anh em đã chết!” Trần Nguyên vung đao gầm lên.
-“GIẾT!” Đáp lại hắn là hàng chục vạn tiếng gầm của quân lính Nam Việt.
-“Mẹ nó, mày nói vậy thì coi lại mày đi, mày không giết quân lính phe tao chắc.” Lão rùa già Quan Vân tức giận lẩm bẩm trong mồm nhưng không dám hét lớn, chắc có lẽ lần trước hét lớn bị đao kiếm truy sát nên lần này đã khôn hơn.
Vùng đất Định Nam trở thành bãi chiến trường kinh khủng nhất trong lịch sử chiến tranh Nam Việt, trận chiến này kéo dài từ trưa cho đến tối, nửa đêm, bình minh rồi lại trưa…thi thể chất cao như núi.
Mỗi một tên lính QUốc Hoa đều cầu khẩn ông trời phù hộ, cầu cho tên điên cuồng đó sớm kiệt sức, lúc đó có thể giết hắn lập công, nhưng điều đó chỉ là hoang tưởng. Lúc bọn chúng nhìn thấy Trần Nguyên cũng là lúc chúng trở về với đất mẹ.
Có Trần Nguyên tung hoành, sĩ khí của quân Nam Việt càng đánh càng cao hơn, quân Quốc Hoa chém giết với quân lính Nam Việt một ngày một đêm không có chút khởi sắc nào, đành phải tạm thời rút lui.
Trước đó một ngày…..
-“Trần Nguyên, ngươi có thể nhìn được sơ hở của bên Quốc Hoa không!? Ngươi sẽ chuẩn bị như thế nào để công phá trận địa này?” Nguyên Soái Vũ Thường Kiệt chỉ vào bản địa đồ, theo tình hình trên địa đồ, dường như không có chỗ nào có lợi cho bên Nam Việt, cho dù trận thế phòng ngự của bên Nam Việt rất chặt chẽ, lực lượng hai bên bố trí dày đặc khắp cả các vùng xung quanh Chi Lăng thành, còn về vũ khí hay trang bị của hai bên cũng cơ bản là giống nhau.
-“Nếu giao tranh tại Chi Lăng thành, căn bản sẽ tốn vô số thời gian và nhân lực mới có thể đánh lui quân Quốc Hoa…Nhưng….” Trần Nguyên nhìn vào địa đồ rồi nói ra ý kiến của hắn.
-“Nhưng gì? Mau nói ta nghe thử?” Vũ Thường Kiệt chau mày, mất kiên nhẫn bảo Trần Nguyên nói ra.
-“Nếu chúng ta lập ra bẫy rập liên hoàn tại vùng này sau khi mạt tướng dẫn quân tập kích quấy phá bọn chúng…rồi sau đó kích thích bọn chúng…nhường thành cho bọn chúng…rồi chính mạt tướng sẽ dẫn dụ bọn chúng đuổi đến vùng này..nhưng…!” Trần Nguyên chỉ tay vào từng phần địa đồ, rồi kéo ngón tay đến vùng Định Nam cách Chi Lăng thành hai trăm dặm. Nơi này là một vùng đồi núi trũng, phía dưới vô cùng bằng phẳng, nếu quân Nam Việt mai phục ở trên vùng núi này, sau đó Trần Nguyên dẫn dụ một đám quân Quốc Hoa đã mỏi mệt vào nơi này, sau đó đánh xuống thì sẽ có thể đánh tan được quân Quốc Hoa.
Nhưng Trần Nguyên cũng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, theo như tình thế hiện nay, quân mình hiện tại chỉ có năm mươi vạn, lại không có trọng giáp quân, cho dù diệt sạch kị binh của Quốc Hoa, làm cho chúng mệt mỏi, thì cho dù có dụ được quân Quốc Hoa tiến vào chỗ này rồi xua quân xuống đánh, cho dù có đông đến cỡ nào cũng chỉ có thể làm quân Quốc Hoa thiệt hại phần lớn mà thôi, còn quân Nam Việt cũng sẽ thảm trọng vô, đây quả là một tình thế vô cùng khó quyết định.
-“Có điều…trong cuộc chiến tranh lần này… trận chém giết này nếu thắng sẽ ảnh hưởng với kết cục của cả cuộc chiến..cho nên mạt tướng sẽ bât chấp tất cả mà thực thi kế hoạch này.” Trần Nguyên nắm bàn tay lại, đôi mắt tràn đầy khí thế sát phạt.
…………………………………………………………………………………….
Quay lại trận chiến…
Lúc này Trần Nguyên đang chém đông chém tây, đại tướng của quân Quốc Hoa có muốn đánh hay không thì cũng chỉ có con đường chết, quân lính Quốc Hoa bây giờ đã sợ hãi đến mức chân run như cầy sấy. Lúc này Trần Nguyên đang vung đao chém giết, từng chùm lôi cầu theo đao chiêu phát nổ liên tiếp làm cho quân Quốc Hoa máu chảy đầu rơi, huyết nhục lẫn lộn.
Trần Nguyên giết tới long trời lở đất, mãi đến khi lão rùa già Quan Vân lập tức hạ lệnh lui binh chạy trốn thì mới dừng, Trần Nguyên cũng không cho quân đuổi theo, mà đứng đó nở một nụ cười tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn, lúc này tứ chi đã vung vãi, máu chảy thành một cái ao nhỏ, mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian.
Sau khi lui binh khỏi chiến trường, quân Quốc Hoa liền trở lại Chi Lăng thành để nghỉ ngơi, nhưng trớ trêu thay, khi chúng vừa bước tới cổng thành thì đã thấy hàng vạn cái xác quân mình chất thành đống trước thành, đứng trên thành lâu chính là Nguyên Soái Vũ Thường Kiệt, lúc này lão già Quan Vân mới biết bản thân mình đã bị mắc lừa kế điệu hổ ly sơn, ngay khi lõ chưa đưa ra được quyết định nào thì một tiếng nổ vang lên, sau lưng hắn những vách đã từ trên cao rơi xuống đất, tạo thành một lá chắn chắn hết đường lui của quân Quốc Hoa.
Ngay sau đó là một loạt những tiếng nổ liên hoàn, một con đường được hình thành, cùng với con đường đó hằng hà sa số nước lũ phun trào, tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức khiến cho quân Quốc Hoa không biết làm gì, chỉ có thể đứng bất động đó nhìn dòng nước dữ ùa tới cuốn bay bản thân, trước sức mạnh khổng lồ của tự nhiên, bọn họ chỉ nhỏ bé như vậy, thậm chí ngay đến cơ hội phản kháng cũng bị nước lũ vô tình nuốt trôi…
Mọi chuyện trước mắt khiến cho người ta chấn động, uy thế của trận lũ quét khiến cho người ta sợ hãi, những người xung sợ hãi, nghĩ tới cái tên bày ra kế hoạch này là Trần Nguyên thì ai cũng lạnh hết sống lưng.
Cũng may là Chi Lăng thành được xây dựng với cấu trúc vô cùng chắc chắn, cho nên trận lũ quét này không hề gây chút ảnh hưởng nào tới Vũ Thường Kiệt cùng binh lính ở trong thành.
-“Không ngờ….thằng nhóc con Trần Nguyên này lại có thể bày tính bố cục huyền diệu như thế này! Lão rùa già Quan Vân quá xui nên mới gặp phải tên cuồng sát này…Hai trăm vạn quân chỉ trong vòng nửa tháng đã không còn một tên nào còn sống…” Vũ Thường Kiệt đứng trên tường thành lắc lắc đầu, giọng nói tràn ngập sợ hãi và nể phục.
………………………………………………………………
Lùi lại mấy ngày trước đó.
-“Huyền Vũ, ngươi dẫn theo một vạn quân men tới thượng nguồn sông Quân, xây đập chặn dòng nước lại cho ta, mấy nay mưa to, thế nước rất dữ, hãy cẩn thận. Rồi sau đó cho người đặt cái này xuống đất..khi nào có pháo sáng bắn lên trời thì hãy cho quân di tản đến nơi thật cao, thật an toàn rồi hãy cho xạ thủ bắn lửa vào nó.” Trần Nguyên nói nhỏ vào tai Huyền Vũ.
-“Thuộc hạ đã rõ.” Huyền Vũ sau khi nghe xong liền chấp hành mệnh lệnh.
…………………………………………………………….
Bốn ngày sau đó nước lũ mới từ từ thoát đi hết, Trần Nguyên cũng phải nhờ tới thần uy của Sói ca để giúp nước có thể dễ dàng thoát đi hơn, cùng với hồi phục lại những chỗ mà hắn đã dùng pháo để nổ tung tạo thành đường cho lũ kéo về.
Sau khi trận lũ quét qua đi, khắp nơi dưới Chi Lăng thành đều rải rác cờ xí và xác binh sĩ Quốc Hoa bị chết đuối, vô số binh khí áo giáp cũng rơi lả tả, xác chết khắp nơi khiến người ta phải đau lòng, tất cả mọi thứ xung quanh đều có vẻ thảm thương vô cùng.
-“Nhóc con, làm rất tốt…mặc dù hơi tàn nhẫn…nhưng tất cả cũng là vì lợi ích của Nam Việt..” Nguyên soái Vũ Thường Kiệt đi đến vỗ vỗ vai Trần Nguyên, giọng nói có chút thổn thức và tự hào, nhìn ra xa nơi những thi thể dính đầy bùn nhão trên mặt đất.
-“Nhóc con…ngươi làm rất tốt…” Giọng nói ngọt ngào của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên. Từ lúc chiến tranh xảy ra cho đến khi kết thúc, Trần Nguyên không hề nghe Sói ca nói một câu nào với hắn, cho dù là hắn có đổi thuốc hay đan dược, Sói ca cũng không lên tiếng, chỉ quăng những thứ hắn cần ra thôi.
-“Sói ca…ta tưởng ngươi quên ta luôn rồi chứ!” Trần Nguyên không để ý đến sự thay đổi trong giọng nói của Sói ca, hắn chỉ thấy vui mừng khi Sói ca nói chuyện lại với hắn, không chửi lộn với con hàng này hắn có cảm giác vô cùng buồn chán.
-“Ừm…khi về nhà chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn!” Giọng nói lạnh lùng cổ điển vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Được được….đổi cho ta Đấu Vương bốn sao cái đã!” Trần Nguyên vui vẻ nói với Sói ca.
-“Được…bốn mươi vạn điểm giao dịch….” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca vang lên.
-“#$%^&* Ngươi là đồ khốn kiếp Sói ca…” Giọng nói tràn ngập tức giận của Trần Nguyên vang lên.
………………………………………………………………………………….