Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Chương 16: Kịch chiến.


Đọc truyện Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới – Chương 16: Kịch chiến. tại website TruyenChu.Vip

Trần Nguyên thận trọng tiến về khu rừng rậm trước mặt, bỗng nhiên một tiếng rống to từ mấy chục mét truyền đến từ phía xa, một con hổ to với chiều dài vượt quá tám mét, thân cao hai mét lao ra, toàn thân nó được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ cháy hừng hực, nhiệt độ của ngọn lửa khiến cho cây cỏ xung quanh nó cháy rụi.
Tuy nó đứng cách Trần Nguyên khá là xa, nhưng ánh mắt của nó hung ác, nhìn thẳng về phía Trần Nguyên, gầm lên một tiếng, sau đó chỉ trong nháy mắt vọt thẳng về phía Trần Nguyên. Tốc độ của nó cực kì nhanh khiến người khác phải kinh hãi, chân sau dùng lực , bỗng nhiên nhảy lên vung trảo đánh về phía Trần Nguyên. Ngọn lửa bao quanh người nó bùng cháy mãnh liệt, thiêu đốt cây cối xung quanh, lửa cháy rực trời.
-“Rống….” Sau một tiếng rống to là móng vuốt nhanh như chớp điện đánh tới Trần Nguyên, cơ thể nó lao đến như một mũi tên sắc bén tấn công về phía trước ngực Trần Nguyên.
-“Rống rống cái khỉ gì! Điếc hết cả tai.” Trần Nguyên nhíu mày.
-“Choang….đinh….rầm…” Hàng loạt âm thanh của tiếng va chạm giữa vũ khí và móng vuốt vang lên, Trần Nguyên không chút chậm trễ, trong nháy mắt toàn thân phát ra đấu khí màu vàng đất, vận đấu khí ngưng tụ trường đao chống đỡ móng vuốt sắc nhọn của Hỏa Liệt Hổ.

-“Rầm rầm…” Tuy rằng đã chống đỡ được công kích của Hỏa Liệt Hổ, nhưng bản thân Trần Nguyên cũng không chống đỡ lại được sức mạnh vạn cân của nó, trong nháy mắt trao đổi chiêu thức thì Trần Nguyên đã bị Liệt Diễm Hổ đánh ra xa mấy chục mét, miễn cưỡng cắm trường đao xuống mặt đất để trụ lại, nhưng toàn thân thì đau nhức, hơn nữa, lớp lông trên người cũng bị ngọn lửa cháy xung quanh Hỏa Liệt Hổ đốt trụi, da dẻ đen thui, cứ như là thiên lôi, nhìn vô cùng thê thảm….
Hỏa Liệt Hổ không hề buông tha mà vẫn tiếp tục tấn công về phía Trần Nguyên, muốn nhân cơ hội nay tốc chiến tốc thắng giết chết Trần Nguyên để chứng minh sức mạnh.
Mặc dù bản thân rơi xuống dưới hạ phong, thậm chí vẫn còn đang trong hiểm cảnh nhưng Trần Nguyên vẫn bình tĩnh, nhếch mép, ánh mắt lộ vẻ hung ác, vận chuyển đấu khí lên mức cao nhất, Trần Nguyên đấm mạnh xuống đất tạo ra một vụ nổ xung quanh hắn.
-“Bùm……” Hỏa Liệt Hổ bất ngờ không đề phòng, nên ôm trọn cả sát thương của vụ nổ, nhưng chỉ mất đi vài miếng thịt. Mặc dù đã gây được tổn hại không nhỏ cho Hỏa Liệt Hổ, nhưng đồng thời Trần Nguyên cũng đã vô tình kích động hung tính của con hổ này lên mức cao nhất.
-“Gào…..Rống……Ồm….” Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp rừng sâu, Hỏa Liệt Hổ điên cuồng, đôi mắt nổi đầy tơ máu, ý định muốn giết chết cái tên khốn kiếp dám cả gan làm nó bị thương này ngày một cao.

Hỏa Liệt Hổ lao lên tiếp tục đánh về phía Trần Nguyên, đúng lúc này Trần Nguyên đã kịp thời đứng dậy, không nói gì, đấu khí đao trong tay Trần Nguyên rung lên bần bật, Trần Nguyên vận đấu khí nhanh chóng tiến về phía Hỏa Liệt Hổ đang lao tới, khi cả hai chuẩn bị giao tranh thì Trần Nguyên bất ngờ trượt xuống phía dưới, lòn qua chân của Hỏa Liệt Hổ, vung đấu khí đao chém dưới bụng nó.
-“Phụt.” Đấu khí đao trong tay Trần Nguyên đâm thẳng vào bụng Hỏa Liệt Hổ, Hỏa Liệt Hổ kêu lên thảm thiết, máu tươi chảy ra như suối, nhưng vết thương không hề khiến Liệt Diễm Hổ mất đi năng lực chiến đấu, ngược lại càng khiến nó điên hơn, ngọn lửa bao quanh người nó cháy mạnh hơn trước. Trần Nguyên biến sắc, vội vàng buông tay, đấu khí đao vỡ vụn, còn tay của hắn cũng bị sức nóng từ lửa đốt đỏ lên, nếu không phải bản thân kịp thơi phản ứng nhanh thì sợ rằng một cánh tay đã bị phế rồi, mặc dù như vậy, tay phải của Trần Nguyên lúc này trông rất giống như miếng thịt nướng, nhìn vô cùng thê thảm.
-“Gầm……” Hỏa Liệt Hổ lại gầm lên một tiếng dài, ánh mắt hung ác lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Trần Nguyên, ánh mắt đó đã nói lên hết thảy, ánh mắt đó nói với Trần Nguyên rằng: “Mày chết chắc rồi con!”
Hỏa Liệt Hổ gầm lớn một tiếng, bất chấp vết thương ở bụng đang chảy máu vọt thẳng về phía Trần Nguyên, Trần Nguyên bị tấn công bất ngờ, cũng không kịp phòng bị, một tay đã bị thương nặng không thể phản công, chỉ có thể dùng một tay chống lại…. vận đấu khí bao bọc cánh tay trái, Trần Nguyên không hề có cơ hội tránh né, chỉ còn cách sử dụng “Chiến Quyền” quyền để chống lại Hỏa Liệt Hổ, làm vậy mặc dù rất giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù có thể đấm phát chết luôn Hỏa Liệt Hổ nhưng bản thân chắc chắn cũng sẽ bị thương cực kì nặng, tuy nhiên việc đến nước này mạng hắn lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trần Nguyên cũng không còn lựa chọn nào khác.
-“Ầm ầm….” Hỏa Liệt Hổ nhảy lên, hai móng vuốt sắc lao thẳng tới Trần Nguyên, Trần Nguyên vận chuyển đấu khí thi triển Chiến Quyền thức thứ tư Quyền Phá Hải đánh ra, hai người một trảo một quyền trao đổi chiêu thức, trong nháy mắt xuất hiện một tiếng nổ cực kì lớn, nắm đấm của Trần Nguyên chứa đựng sức mạnh kịch liệt như song dữ dội bờ, quyền thế hùng dũng, đánh thẳng vào hổ trảo.

-“Răng… rắc….” hai tiếng đầu khớp xương vỡ vụn ngay lập tức vang lên trong khu rừng rậm, xương tay của Trần Nguyên và móng vuốt của con hổ cùng gãy, Hỏa Liệt Hổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, gầm thét điên cuồng, mắt lộ hung quang, ngoài ra một móng vuốt sắc nhọn nhanh chóng quẹt một vết sâu có thể nhìn thấy xương trên ngực Trần Nguyên, sau đó, người và thú đều bay văng ra, nhưng Hỏa Liệt hổ chỉ lùi lại vài bước, còn Trần Nguyên cả người văng đi mấy chục mét…. Chênh lệch thực lực đã quá rõ ràng. Tuy cả hai đều què một chi, nhưng Hỏa Liệt Hổ rốt cuộc vẫn là ma thú cấp bốn đỉnh cao sắp đột phá cấp năm, sức mạnh có thể bằng hoặc thậm chí mạnh hơn đấu linh, đã gần tiệm cận đấu Tông , mặc dù trước đó một chân đã bị què khiến tốc độ của nó giảm đi đôi chút, nhưng ba chân còn lại của nó vẫn đủ làm nên mùa xuân, nhanh chóng chạy như bay về phía Trần Nguyên.
-“Mẹ mày con mèo đáng chết kia. Có cần phải đuổi gấp như vậy không!? Hôm nay có tàn phế hai tay ông cũng phải diệt mày con mèo bự khốn kiếp!” Trần Nguyên tức giận quên cả đau gào lên, trong lòng hắn sự phẫn nộ dâng lên cực độ, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau, toàn lực vận chuyển đấu khí, mở miệng quát lên một tiếng. Đấu khí màu vàng đất đột nhiên bắn ngoài cơ thể, nhanh chóng xoay tròn quanh thân hắn, sau đó theo tay phải bay vọt lên cao, thẳng phía chân trời! Đấu khí vọt lên trời. Trong nháy đã khiến mắt bầu trời tối sầm lại, mây đen mù mịt cuồn cuộn kéo tới, sấm sét đánh liên hồi.
-“Quân Quyền, Nhất tướng công thành vạn cốt khô…Oành…đùng…” Trong chớp mắt, gió sét gào thét, hơn mười tia sét từ trên trời cao đánh xuống, tràn vào cánh tay phải Trần Nguyên, mặc dù đau đớn cùng cực nhưng Trần Nguyên vẫn vung quyền xuống đất hình thành một vòng tròn sấm sét, diện tích bao bọc cả hai dặm xung quanh vùng chiến đấu của Trần Nguyên và Hỏa Liệt Hổ. Hỏa Liệt Hổ chạy quá nhanh không thể dừng được, mà có dừng cũng không thể né được chiêu này, đành chấp nhận bị sấm chớp cùng gió lốc liên tục công kinh, lớp lớp liên tiếp đánh vào một cách hỗn loạn tạo nên âm thanh ầm ầm. Cả một vùng rừng giờ phút này cây cối đều bị cháy đen, mặt đất thì sinh ra các vết nứt, bụi đất bay đầy trời, dòng điện tản mác.
Sau khi bụi đất lắng xuống và Hỏa Liệt Hổ ăn hết đòn tấn công, nó chỉ rên rỉ được một tiếng, toàn bộ cơ thể thì đen xì, ngọn lửa trên người đã tắt lụi, ngã xuống đất cái rầm, thân hình co giật liên hồi, tỏa ra mùi khét nghẹt. Cho dù có nhìn kĩ đến máy cũng không còn nhận ra được hình dáng của nó nữa.
Ngay khi Hỏa Liệt Hổ vừa chết đi thì bên tai Trần Nguyên đã vang lên giọng nói lạnh lùng và vô cảm của Sói ca: “Nhiệm vụ hoàn thành, 3000 điểm giao dịch….. Thực lực tăng lên hai sao…..”

-“Con mẹ nó! Đổi ngay cho ta một viên Hồi Sinh đan đi, mau lên. Ông sắp tạch rồi.” Trần Nguyên cố gắng nhịn đau thều thào…..
…………………………………………….
5 ngày sau…..
-“Mẹ nó chứ, trận chiến vừa rồi quả thật mém nữa là đi tong luôn cái mạng nhỏ rồi. Cũng may trong lúc sinh tử kịp thời thông thạo chiêu thức, không thì chầu ông bà ông vãi rồi. Con Hỏa Liệt Hổ này đúng là mạnh vãi chưởng, nó mới chỉ đứng thứ ba thôi mà đã mạnh kinh khủng như vậy, chả biết mấy con đứng thứ hai và thứ nhất sẽ còn ghê gớm đến như thế nào nữa.” Trần Nguyên vừa đi theo hướng ra khỏi núi Cấm vừa lầm bầm, tuy rằng núi Cấm vẫn còn mấy con ma thú hung dữ trâu bò còn mà hắn còn chưa khiêu chiến, nhưng tạm thời thì Trần Nguyên cũng không có dự tính là sẽ làm việc đó, lần chém giết này xém chút nữa là lấy luôn mạng hắn, với lại hắn đi cũng quá lâu rồi, mặc dù không ai để ý tới hắn nhưng đi lâu quá cũng dễ bị phát hiện lắm, cho nên phải về thôi. Lần sau sẽ quay trở lại.
Lúc vào Trần Nguyên đi khá là thong thả , nhưng đến lúc ra thì lại vô cùng vội vã, năm ngày qua, Trần Nguyên đã đi lòng vòng khắp cả vùng rừng núi này, đâu cũng là vách núi vách đá, rừng rậm cây cối um tùm bao phủ khắp cả vùng núi Cấm hùng vĩ. Hiện tại cũng đã tới lúc trở lại Trần gia, với thực lực Đại Đấu Sư sáu sao hiện tại thì Trần Nguyên cũng chả sợ bố con thằng nào. Chui xuống đường hầm, Trần Nguyên cứ thế mà trở về Trần gia…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.