Thanh Mai

Chương 7


Đọc truyện Thanh Mai – Chương 7

Ngồi trên một kiệu nhỏ, thân mặc Hồng Y (quần áo đỏ – hỷ phục) có vài chuỗi pháo, tôi được đưa đến Trương gia.

Đỉnh đầu đội khăn voan đỏ, tôi ngồi trên giường cưới, Trương Giới Thụ cùng cha mẹ hắn đang ở ngoài phòng tiếp đãi bà con họ hàng.

Lúc này đây cuộc đời có bước ngoặt, tôi liền xem lại cuộc đời ở cổ đại. Tuy rằng tôi ở cổ đại đã gần hai năm, cũng thành lập các mối quan hệ với người xung quanh. Nhưng trong lòng, tôi còn có quá khứ của bản thân, thói quen đơn độc, không cần những người khác. Vô luận là thẩm thẩm hay A Hỉ, với tôi mà nói đều là sinh mệnh của khách qua đường. Cùng các nàng một chỗ thì tôi dựa theo thế giới này mà đóng tốt vai diễn của mình nên một khi rời đi tôi cũng không lưu luyến.

Mà từ đêm nay về sau, có một nam nhân sẽ hợp vào sinh mệnh của tôi, tôi mang họ hắn, trở thành vật phụ thuộc vào hắn. Trừ khi xuất hiện tình huống bị hưu, tôi cùng hắn và gia đinh hắn sẽ có quan hệ mãi mãi.

Lúc này, đại nữ nhân đều phải ghi nhớ thất xuất chi điều (7 điều có thể bỏ vợ): Không hiếu thuận cha mẹ chồng, không có con, dâm, ghen, có bệnh hiểm nghèo, nhiều lời, ăn trộm.

Những điều lệ này đều cho thấy phải theo nam nhân, trọng nam khinh nữ. Trong đó “không hiếu thuận cha mẹ chồng, dâm, ghen, nhiều lời” căn bản đều không có tiêu chuẩn khách quan, chỉ cần nhà trai hoặc cha mẹ chồng có ý định hưu để ruồng bỏ nữ nhân này, tùy tiện lấy ra một điều là có thể định tội nàng. Nếu là ở thời đại của tôi, cái này thuộc loại điều khoản ngang ngược, hợp đồng như vậy tuyệt đối sẽ bị tuyên bố không có hiệu quả.

Nữ nhân cổ đại còn kì quái hơn, bộ dáng gông xiềng này bắt đầu đều do cái tên nam nhân tròng vào cổ cho các nàng, nhưng các nàng cư nhiên cam tâm tình nguyện chịu đựng, hoản hảo hơn còn giống như bộ dạng rất vui vẻ.

Khó hiểu nhất là thời Đại Hán có một nữ nhân kêu Ban Chiêu. Nàng bác học đa tài, kiến thức bất phàm, lại biên soạn một quyển “Nữ Giới”, bên trong đối với nữ nhân yêu cầu thật hà khắc. Đến tột cùng động cơ gì đã thúc đẩy nàng cùng nam nhân đồng lõa tới doạ cả người đồng giới? Hơn nữa còn để lại hậu họa ngàn năm. Năm đó, các nhà khoa học đưa cho chính phủ xin nghiên cứu chế tạo “Quả táo”, trong báo cáo từng coi Ban Chiêu là ví dụ, thuyết minh sự tất yếu của “Quả táo”, trích như sau:

“Ban Chiêu, nữ văn học gia nổi tiếng người Đông Hán, sử gia, lúc đó ở xã hội và thậm chí đời sau đều được hưởng danh dự rất cao. Từng được Hoàng đế xuống chiếu mời làm sư phụ của công chúa và phi tần, ngay cả đại học sĩ Mã Dung vì muốn được nghe Ban Chiêu chỉ dẫn còn phải quỳ gối ở cửa đông trước Tàng Thư Các nghe Ban Chiêu giảng giải.”

Làm một nữ nhân, nếu muốn ở xã hội nam quyền trổ hết tài năng thì cần phải nỗ lực gấp trăm lần so với nam nhân. Nếu như không có cá tính cực kì cứng cỏi cùng tinh thần bất khuất, thì không cách nào làm được. Bởi vậy, Ban Chiêu tuyệt đối không phải khúm núm, cam tâm làm nữ nhân bình thường phụ thuộc nam giới.

Nhưng mà, một nữ nhân như vậy lúc tuổi già lại viết bảy quyển “nữ giới”, đem tư tưởng nữ tính chèn ép đến mức độ không thể tán thành nổi, như là “coi chồng là trời”, “trinh nữ không được cưới hai lần”, “tam tòng tứ đức”, vân vân… (tam tòng “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”: ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con trai – tứ đức “công dung ngôn hạnh”: công: giỏi việc trong ngoài gia đình, dung: dịu hiền, ngôn: vâng lời, hạnh: thật thà), những lời nói đều xuất phát từ đây. (Về bình luận thuật của Ban Chiêu, tham khảo: http://book. sina. com. cn/nzt/his/fe­ichangnux­ing/47. Shtml)


Phân tích động cơ viết “nữ giới” của Ban Chiêu, dĩ nhiên là bởi vì sự giới hạn của lịch sử, nhưng bản thân cá nhân nàng cũng từng trải qua đúng như vậy. Nàng lúc trẻ tuổi thủ tiết, hơn nữa suốt đời vẫn không tái giá. Nói cách khác nàng đến cuối đời vẫn không có sinh hoạt tình dục. Áp lực lâu dài khiến cho tâm lý nàng trở nên méo mó.

Trung Quốc có câu tục ngữ kêu “có chết cũng muốn kéo hai người chết theo”. Nói cho đúng là một người cho rằng mình rất bi thảm, hắn sẽ hy vọng người khác so với chính mình còn thảm hơn. Có lẽ chính loại tâm lý “có nạn cùng chịu” đã thúc đẩy Ban Chiểu viết “nữ giới”, đem đời sau của trăm thế hệ nữ nhân cùng nhau túm xuống vực sâu thống khổ, dùng việc này để giảm bớt nỗi khổ của mình.

Bởi vậy có thể thấy được, áp lực là cực kì không khoa học học và tai hại, ngay cả một nữ nhân kiệt xuất như Ban Chiêu cũng không thể chống cự, nói chi người thường. Cho nên khoa học giải quyết tính xúc động của mọi người là điều bắt buộc …” (sau này không có họ Ban sao? Tôi thừa nhận lòng tôi có chút méo mó khi vu cáo tiền nhân, thôi thì úp nồi lên đâu mà trốn.)

Tôi xem lịch sử, lại đọc thầm lại một lần bảy điều để bỏ vợ. Tuy rằng biết rõ nó không công bằng, nhưng đặt mình trong xã hội này, tôi cũng không thể không khuất phục sự thật. Cũng may tôi lúc nào cũng chịu theo dõi xã hội phát triển, đã thành thói quen phục tùng sự sắp đặt. Từ loại ý nghĩa trên, tôi coi như cũng bị nô lệ hóa tư tưởng nghiêm trọng. Vì vậy cũng không cảm thấy tam tòng tứ đức có gì khó làm. Về phần trinh nữ không được gả hai lần thì nếu không phải vì sinh tồn, gả một lần tôi cũng không muốn gả. (kiểu như cho dù là chính thất cũng không gả =.=)

Nhằm vào bảy điều bỏ vợ, cuộc sống của tôi về sau quy định trong mấy nguyên tắc cơ bản: 1. Hiếu kính cha mẹ chồng, cùng em chồng có quan hệ tốt, giữ gìn gia đình an bình đoàn kết – 2. Trượng phu định đoạt, muốn nạp thêm thiếp thì cũng cấp cho cái giường. – 3. Nói nhiều tất hớ hênh, nên ít nói chuyện hoặc không nói lời nào – 4. Nam nhân khác, đứng sang bên đi.

Bất quá, ba điều không được bỏ vợ (có cưới nay không có chỗ nào về, trong ba năm chịu tang , trước nghèo hèn rồi sau đó phú quý) thì tôi ít nhất có thể phù hợp hai điều nên bản thân tôi cũng không quá lo lắng.

Đối với kế hoạch tương lai, sự suy nghĩ của tôi quay lại trước mắt, việc cấp bách là giải quyết vấn đề động phòng. Về cấu tạo thân thể của nam nữ, tôi đã hiểu không ít. Thông qua A Mộc, tôi biết cơ thể người nào cũng có dùng một cây gậy th*t. Nhưng về hành vi tình dục (câu dẫn ~~) thì tôi lại biết rất ít.

Cũng bởi vì sau khi JP bùng nổ, mọi người sống sót sau tai nạn đều bị sợ hãi đến mức nhất trí cho rằng “tính” là đứng đầu vạn ác. Do đề phòng quá mức nên đã đem toàn bộ sách vở, tranh vẽ, hình ảnh, đoạn văn miêu tả đề cập đến “tính” đều bị cắt bỏ (hết sạch H). Sự việc lần này có thể so sánh với chuyện Tần Thủy Hoàng đối sách chôn Nho gia. Từ đó về sau “tính” của nhân loại thoái hóa đến giai đoạn động vật, chỉ vì cần sinh sản đời sau mới tiến hành. Sau khi thụ tinh nhân tạo mở rộng, tiếp đó tử cung nhân tạo xuất hiện khiến cho nhân loại cuối cùng tiến vào thời đại vô tính.

Cho nên từ kho tin tức phong phú của A Mộc, tôi liền lục soát vài đoạn khoa học thô thiển miêu tả “Sống mái lưỡng tính khi thâm nhập, tiến nhập quá trình cũng chính là quá trình sống mái lưỡng tính giao hợp … Màng trinh bị đả thương xé rách sẽ khiến cho đau đớn nên xuất huyết, miệng vết thương có khả năng tự lành…”

Tuy rằng tin tức hữu hạn nhưng chuyện này thao tác rất đơn giản, vài đoạn kia để cho tôi hiểu được cần làm chuyện gì rồi. Duy nhất có điểm không chắc lắm là không biết đau đớn kia đến tột cùng như thế nào, tôi có cần hay không khởi động A Mộc trấn áp cơn đau ?

Tôi ngồi trên giường cưới chờ Trương Giới Thụ vào. Bởi vì phòng ở Trương gia rất nhỏ hẹp, động tĩnh ở gian ngoài truyền vào rất rõ ràng.


Láng giềng đều nói xong lời chúc mừng, đến phiên Lưu bà thì nghe thấy nàng lớn tiếng nói: “Trương gia tẩu tử, chúc mừng chúc mừng! Ngài thật là có phúc khí a, cưới được một con dâu mỹ nhân. Bất quá” Nàng giảm bớt thanh âm đủ để cho mọi người nghe thấy “Nghe nói tỳ nữ nhà giàu chỉ cần có điểm tư sắc, chủ nhân đều đã thu phòng (thử qua :”>), ngài có con dâu xinh đẹp như vậy, có thể hay không …?”

Nàng muốn nói lại thôi, nửa phần nói kia làm cho người tôi bắt đầu nghi ngờ sự trong sạch của tôi. Mà Lưu bà vốn muốn mọi người nghĩ vậy, bởi vì con trai gần 30 tuổi của nàng còn chưa cưới vợ, trong lòng nàng không thể nhìn người Trương gia cao hứng như vậy.

Người Trương gia trong lòng đều mất hứng, bà bà thật nghiêm túc nói: “Lưu gia thím nói vậy, tôi thấy con dâu kia ổn trọng đoan trang, không phải loại người liếc mắt đưa tình. Huống hồ Vương lão gia cũng là đọc sách thánh hiền, nói như vậy mà rơi vào tai hắn thì…”

Bà bà cũng chỉ nói một nữa, lại khiến Lưu bà kia cả kinh. Nàng đối với Vương Tiến vẫn còn có chút cố kỵ, việc chê cười chuyển thành câu chuyện lớn, người bên ngoài cũng giúp đỡ hòa giải. Nhưng không khí lại ỉu đi, vì thế mọi người liền thức thời ra về.

Sau khi tiễn khách, bà bà trong lòng vẫn mất hứng, lấy ra tấm vải trắng muốn Trương Giới Thụ trải lại trên giường cưới để xác nhận lạc hồng, chứng minh tôi trong sạch. Mà Trương Giới Thụ thật xấu hổ, cảm thấy đối với tôi như vậy là thiếu tôn trọng, hơn nữa khuê phòng là việc tuyệt đối không nên truyền ra ngoài nên tỏ vẻ phản đối. Hai người ở ngoài phòng nói thầm nửa ngày, cuối cùng bà bà dùng một chữ hiếu khiến cho Trương Giới Thụ khuất phục.

Trương Giới Thụ đút tấm vải trắng vào tay áo, có chút chột dạ và áy náy tiến vào. Kỳ thật bản thân tôi chả cảm thấy gì, tôi tới cái địa phương hoàn toàn không có riêng tư này cho nên người tôi không có điều gì không thể gặp..

Vào phòng rồi, Trương Giới Thụ vén hồng voan của tôi lên. Hắn còn đang chột dạ, việc động phòng khiến hắn có chút khẩn trương nên tầm mắt lảng tránh tôi. Nhất thời im lặng.

Tôi chờ nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, thăm dò thấy trong lòng hắn đang bế tắc. Tôi ghi nhớ quy định coi chồng là trời, chức năng của vợ là giải nỗi lo của chồng liền kính cẩn đứng dậy hành lễ với hắn: “Tướng công, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi, việc tấm vải hãy để thiếp thân lo đi”

“A! làm sao nàng biết?” Hắn càng xấu hổ.

“Thiếp vừa nghe thấy, đưa thiếp đi”


Hắn xấu hổ đưa vải trắng ra, tôi trải giữa giường, đem chăn cũng trải tốt. Làm xong vẫn còn thấy hắn đứng ngây, liền kính cẩn tiêu sái đến gần hắn: “Xin cho thiếp thân giúp ngài cởi áo.”

Nói xong tôi mở vạt áo hắn.

Hắn bị dọa hoảng sợ, mắt chợt lóe,trong lòng thầm nói: “Cô gái này như thế nào một chút thẹn thùng của tân nương cũng không thấy? Còn chủ động thoát y phục của nam nhân. Chẳng lẽ lời của Lưu bà không phải vu vơ? Không, không thể nào, nàng không giống loại người đó. Tính tình của nàng chính là như vậy thì thói quen quá khứ của nàng như thế nào lại trong sạch hiếm thấy như vậy”

Sau khi nghĩ như vậy, xem tay tôi vẫn còn để trên ngực hắn, hắn có chút cà lăm giải thích: “Nương tử thứ tội, cái kia tôi chỉ là chưa có thói quen.”

Tôi không cảm thấy có gì xấu hổ, làm bộ cũng không xong nên không thể làm gì khác hơn là cụp mi thu tay lại nói: “Không có việc gì, vậy tướng công tự mình cởi áo đi” Tôi bắt đầu cởi đồ của chính mình.

Trương Giới Thụ quay lưng lại cởi quần áo. Hắn thật khẩn trương, động tác có chút hỗn độn, đợi hắn cởi áo khoác và quần áo trong quay người lại thì tôi chỉ còn mặc đúng một cái yếm.

Hắn lại bị dọa sợ lần nữa: “Nàng, tôi…” Mặt hắn đỏ lên, tựa hồ hô hấp cũng có vấn đề, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “vù” một tiếng ngọn đèn dầu bị dập tắt.

Trong bóng tối tôi nghe thấy hô hấp hắn trầm trọng, còn ý niệm trong đầu thấy loạn bát tao (loạn xị ngậu =.=): “Trời ạ, thân thể nữ nhân đúng là như vậy. Tôi ngạt thở. May mắn tôi trong khó ló cái khôn thổi tắt đèn dầu, bằng không tôi thật mất mặt. Nàng như thế nào một chút kinh hoàng cũng không có? Chẳng lẽ nàng thật sự…”

Hô hấp của hắn bình phục một chút, chỉ chốc lát lại rối loạn, tôi biết mắt hắn đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy hình dáng của tôi. Thị lực tôi đã trải qua cải tạo, năng lực nhìn ban đêm so với hắn mạnh hơn một chút, biểu tình gì trên mặt hắn tôi cũng thấy được.

Trong lòng hắn lại suy nghĩ: “A, nữ nhân này lỏa thân làm sao lại vô tư như vậy? Chẳng lẽ tôi lại nhìn lầm nàng? Aizz! Tôi không nên dễ dàng như vậy mà đáp ứng hôn sự này, càng không nên liên lụy trong sạch của gia môn…”

Tôi thấy Trương Giới Thụ ngờ vực vô căn cứ, nên nhắc nhở hắn:”Tướng công việc gì phải cố sức đoán đi đoán lại, thiếp thân trong sạch hay không trên giường sẽ rõ”(*cười tủm tỉm*)

Trong lòng hắn hoảng hốt: “Trời! Chẳng lẽ đây là lời mà một nữ nhân nên nói? Nàng sao có thể nói những lời như vậy mà không để ý”


Tôi thật sự không rõ hắn nghĩ như như vậy làm gì, tôi là đều nói thật a. Đầu thu, ban đêm đã có chút se lạnh, tôi cảm thấy se se liền hỏi hắn: “Tướng công, thiếp thân liệu có thể lên giường trước hay không, thiếp có chút lạnh”

Hắn giống như bị nhắc nhở, liền nói: “Được được, ngươi ngủ trước đi”

Tôi chui vào chăn, hắn nhìn không rõ cơ thể tôi nên nhẹ nhàng thở ra.

Tôi thấy hắn một thân áo đơn đứng đó mà không có ý lên giường bèn làm tròn bổn phận hiền thê nhắc hắn: “Tướng công, đêm khuya sương càng nặng, coi chừng bị lạnh, chàng vẫn nên nhanh lên giường đi”

Trong đầu hắn hoàn toàn rối loạn, nhớ tới vừa mới nhìn thấy cơ thể của tôi thì bản năng nam tính có chút rục rịch. Nghĩ đến những ngờ vực vô căn cứ với tôi, lại muốn đấy cửa chạy ra. Lại sợ kinh động cha mẹ khiến bọn họ lo lắng. Lại nghĩ tôi là nô tỳ, nếu không trong sạch chỉ sợ cũng bị ép buộc kỳ thật cũng không thể trách tôi được.

Hắn giằng co mãi không xác định được chủ ý. Trong lòng tôi có chút khó nhịn, sớm biết hắn là người phiền phức như vậy tôi đã không chọn làm phu quân.

Khẩu khí của tôi bất giác liền thay đổi: “Trương Giới Thụ, ngươi do dự như vậy là có ý nghĩa gì? Tôi nếu không trong sạch, ngươi cũng đã cưới tôi, ngậm bồ hòn thì ngươi cũng không thoát. Tôi nếu trong sạch, ngươi sao cứ phải buồn lo vô cớ? Tục ngữ có câu vàng thật không sợ lửa, ngươi chưa luyện thì làm sao biết? Ngươi mau tới nghiệm đi để tôi còn ngủ ngon”

Được biết rằng hắn sẽ không hại tôi nên tôi trước mặt hắn có phần thiếu đề phòng.

Hắn thấy cũng đúng, bèn cởi giày chuẩn bị lên giường, bỗng nhiên tỉnh ngộ một chuyện: “Nàng, chẳng lẽ có thuật đọc tâm?”

“Tôi không có thuật đọc tâm.” Tôi không nói láo nha, tôi là đọc đầu óc!

Hắn nghĩ lại, vừa rồi thanh âm của Lưu bà lớn như vậy lại nghe nói người ở Vương phủ nói nàng thường ngày rất thông minh, khéo hiểu lòng người, quả thế thật. Liền không vì chuyện này mà suy nghĩ.

Lời tác giả: Hai ngày nay mua bản “Quỷ thổi đèn”, thấy mỗi buổi tối đi trộm mộ, không còn khí lực viết văn. Chuyện phòng the này để sau giải quyết đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.