Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 30: Thất hoàng tử


Đọc truyện Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi – Chương 30: Thất hoàng tử

Chuyển ngữ ♥ Tiểu Mộc
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My 

Loại thức ăn bình dân thô tục như thịt nướng thì làm sao có thể xuất hiện trong phòng bếp Hầu phủ chứ? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi.

Tử Tô giật khóe miệng, tìm thịt tươi ngon nhất trong phòng bếp rồi tự mình động thủ cắt thịt thành những lát mỏng, ướp thêm gia vị, lấy thêm lửa và than rồi trở về viện Lưu Lam, đốt một bếp lửa nướng thịt ở một góc viện.

Mùi thịt nướng từ trong viện Lưu Lam phiêu đãng bay ra ngoài, càng bay càng xa, bọn hạ nhân ở xung quanh ngửi thấy mùi thơm, đều không nhịn được đến dò xét thì thấy trong nội viện, Lưu Lam lại đang dựng bếp nổi lửa để nướng thịt như một nơi sơn dã.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người giật mình sợ hãi, mấy nha hoàn lập tức chạy đi báo chủ tử của mình tình huống nơi này, lát sau một đoàn người khí thế mạnh mẽ lập tức kéo nhau đến viện Lưu Lam.

Nhìn thấy hai chủ tớ Diệp Thanh Dao đang vui vẻ, sung sướng ngồi vây quanh đống lửa, Diệp lão phu nhân tức giận tới mức run rẩy nhưng mà dù biểu cảm của bà ta có thay đổi như thế nào thì Diệp Thanh Dao và Tử Tô đều chưa hề ngẩng đầu liếc đoàn người lấy một lần, chỉ tập trung ngồi nói chuyện với nhau như không có gì thay đổi.

Một đám phu nhân và trẻ nhỏ đi theo Diệp lão phu nhân nhìn thấy bà ta lại một lần nữa bị cách nói chuyện và thái độ không mặn không nhạt của Diệp Thanh Dao khiến cho tức giận đến mức muốn ngất xỉu thì liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến đưa Diệp lão phu nhân trở về. Diệp Thanh Dao cong đuôi mắt, vừa ăn mẻ thịt mới nướng xong, vừa nói: “Thật sự là không tức giận mà cứ liền té xỉu luôn như vậy à?”


Tử Tô không nói gì, chuyên tâm hầu hạ tiểu thư. Tuy nhiên nhìn đám nữ nhân Diệp gia này, nhất là lão yêu bà Diệp lão phu nhân kia bị tiểu thư đùa bỡn, còn tức giận đến mức ngất đi, nàng cảm thấy tâm tình thật sảng khoải.

Chỉ bằng mấy người này cũng muốn gây khó dễ cho tiểu thư ư? Quả thực là chuyện cười!

Chuyện thịt nướng chỉ là một việc nhỏ do trong lúc rảnh rỗi Diệp Thanh Dao nghĩ ra để đám nữ nhân Hầu phủ diễn trò hay cho nàng xem giải buồn, bị nàng nhanh chóng bỏ quên ở sau đầu cho dù sau khi tỉnh lại Diệp lão phu nhân đột nhiên hạ lệnh, sau này phòng bếp không được phân dù chỉ một ít thịt cho viện Lưu Lam.

Ngay lúc Diệp Thanh Dao đang cảm thấy hết sức nhàm chán rồi thì cuối cùng Hình bộ thượng thư cũng đã có phản ứng trước lời đồn đại về nàng. Đương nhiên Diệp Thanh Dao không có hứng thú đi để ý tới chuyện phủ Tĩnh An Hầu sắp tới sẽ khó xử như thế nào, nhưng Tử Tô luôn trốn bên cạnh xem cuộc vui lại ngửi thấy mùi hấp dẫn.

Mặc dù từ trước đến nay nàng ấy đều hành xử ổn trọng, thậm chí hơi lạnh lùng nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi, sau khi đi theo Diệp Thanh Dao thì tính cách lạnh lùng đã giảm bớt rất nhiều, lại cảm thấy hết sức mong chờ xem trò hay của phủ Tĩnh An Hầu.

“Một việc đơn giản như vậy lại để bao lâu mà vẫn chưa có kết quả, thật nhàm chán!” Nửa tháng sau, khi thấy quan hệ thông gia giữa Hình bộ Thượng thư và phủ Tĩnh An Hầu vẫn chưa có kết quả thì Diệp Thanh Dao không nhịn được mà cảm thán, cũng thật quá nhàm chán rồi.

Tử Tô bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nhàm chán sao? Trong nửa tháng này, phủ Tĩnh An Hầu có không biết bao nhiêu náo nhiệt, nhất là mấy tiểu thư chưa xuất giá, mỗi ngày đều đợi chờ lo lắng, sợ “vận may” được gả cho một kẻ ngu sẽ rơi trúng trên người các nàng.


Phủ Tĩnh An Hầu hiện có sáu vị tiểu thư, trong đó Đại tiểu thư Diệp Linh Vận vừa hai mươi tuổi, trước kia vào cung làm phi tần nhưng lại không được sủng ái, Nhị tiểu thư Diệp Linh Bình vừa mười tám tuổi đã có hôn ước, chỉ chờ đối phương giữ đạo hiếu ba năm là sẽ thành hôn, tính thời gian thì đúng là năm nay, Tam tiểu thư Diệp Linh Kiều tuổi vừa mười bảy chưa có hôn phối, Tứ tiểu thư chính là Diệp Thanh Dao, mà Ngũ tiểu thư Diệp Linh Như mười lăm tuổi chưa có hôn phối còn Lục tiểu thư Diệp Linh Tâm mới chỉ có chín tuổi.

Trừ Diệp Thanh Dao và Diệp Linh Tâm nhỏ nhất, bốn vị kia đều là con gái của Diệp Cảnh Minh, trong đó Đại tiểu thư và Ngũ tiểu thư là con vợ cả, hai người còn lại là con gái của tiểu thiếp Nhạc phu nhân và Lưu phu nhân và Diệp Linh Tâm nhỏ nhất kia là con gái của chi thứ ba Diệp Cảnh Hồng.

Cho nên trong phủ Tĩnh An Hầu người chưa có hôn phối lại phù hợp niên kỷ (tuổi tác) chỉ có Tam tiểu thư Diệp Linh Kiều, Tứ tiểu thư Diệp Thanh Dao và Ngũ tiểu thư Diệp Linh Như. Bây giờ lời đồn đại bên ngoài nói rằng năm đó lúc Diệp Thanh Dao sinh ra trời sinh dị tượng khiến cho Hình bộ Thượng thư không hài lòng một chút nào với việc để nàng làm con dâu của ông ta, vì thế trong lòng hai người Diệp Linh Kiều và Diệp Linh Như tràn đầy uất ức, nhất là Diệp Linh Kiều.

Không nói đến thứ tự, nàng ta lớn hơn Diệp Linh Như hai tuổi, là tỷ tỷ, huống chi nàng ta chỉ do tiểu thiếp sinh ra mà Diệp Linh Như lại là tiểu thư con vợ cả, vô hình chung thì đã cao hơn nàng một cái đầu rồi.

“Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài sao?” Tử Tô nhìn Diệp Thanh Dao đang đi về phía cửa ra vào, hỏi.

Diệp Thanh Dao gật đầu nhẹ nói: “Đi dạo chơi một chút.”

Nhưng ngay khi Diệp Thanh Dao mang theo Tử Tô sắp ra khỏi cửa thì lại bị Diệp Linh Kiều ngăn lại, “Tứ muội, muội đường đường là thiên kim tiểu thư Hầu phủ, sao có thể cả ngày xuất đầu lộ diện ngoài đường chứ?”


Diệp Linh Kiều oán hận Diệp Thanh Dao đã lâu, không nói đến việc tiểu viện bị cướp lấy, bây giờ toàn bộ thấp thỏm lo âu ngày đêm trong lòng nàng ta đều do Diệp Thanh Dao ban tặng, cái đồ “sao chổi” chết tiệt này có thể gả cho một kẻ ngu thì đã phải cảm tạ ông trời rất nhiều rồi, tốt xấu gì đó cũng là trưởng tử của Hình bộ thượng thư đại nhân thế nhưng chỉ bởi vì lời đồn đại gì đó đã làm cho ánh mắt của Thượng thư đại nhận chuyển đến người nàng ta rồi.

Diệp Thanh Dao lạnh nhạt nhạt liếc nàng ta, không hề có ý định quan tâm tới nàng ta mà trực tiếp đi sang bên cạnh nàng ta đến cửa ra vào.

Thấy Thanh Dao như thế khiến cho Diệp Linh Kiều tức giận, đuổi theo hai bước chắn trước mặt Diệp Thanh Dao, sắc mặt âm trầm nói: “Bổn tiểu thư nói sao muội không trả lời, đây là thái độ gì vậy?”

Đôi lông mày của Diệp Thanh Dao hơi nhíu lại, con ngươi trong trẻo lạnh thêm vài phần: “Ta muốn làm chuyện gì còn chưa tới lượt cô để ý tới, tránh ra!”

Bị đôi mắt thanh lãnh của Diệp Thanh Dao nhìn chằm chằm, không hiểu sao đáy lòng Diệp Linh Kiều hơi sợ hãi, nhưng bây giờ nàng ta rất tức giận vì Diệp Thanh Dao không để nàng ta vào mắt nên chẳng những không tránh ra mà còn đến gần Diệp Thanh Dao hơn một chút, chanh chua nói: “Muội nói gì vậy? Ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho muội, muốn muội chú ý một chút tới thân phận của mình, cả ngày đi ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy, quả thực khiến phủ Tĩnh An Hầu quá mất mặt!”

Đôi mắt Diệp Thanh Dao lại lạnh thêm vài phần, từ trước đến nay, nàng không thích tranh giành miệng lưỡi cùng người khác, huống chi còn là một người nàng không thèm để mắt đến chứ? Cho nên nàng theo thói quen tốt mà cả hai đời đều tuân theo, trực tiếp tát một cái khiến Diệp Linh Kiều bay sang bên cạnh, dọn dẹp đường đi, sau đó mang theo Tử Tô bước ra ngoài cửa lớn Hầu phủ.

Để lại sau lưng là tiếng thét chói tai của Diệp Linh Kiều và một vài tiếng động lộn xộn, Diệp Thanh Dao cũng không hề quay trở lại, thoáng một chốc đã nhanh chóng biến mất trên đường phố bên ngoài phủ Tĩnh An Hầu.

Sau mấy lần ngoặt liền tới đường Vĩnh Ninh phồn hoa náo nhiệt bậc nhất kinh thành, bên cạnh là một ngõ dài nhỏ, trong đó ở trung tâm một đầu ngõ nhỏ bên cạnh phố Vĩnh Ninh, một dặm tính từ trái sang phải là từng cửa hàng san sát cạnh nhau mọc lên như rừng, mỗi cửa hàng tuy không lớn nhưng lại vô cùng tinh xảo, dù là nội thất trang trí hay đồ vật bán ra đều là tinh phẩm, nơi này chính là chỗ mua sắm được đám phu nhân trong kinh thành hoan nghênh nhất.


Diệp Thanh Dao bước vào đầu ngõ nhỏ, đi vào một cửa hàng trang sức, nhìn những đồ trang sức tinh mỹ thì lúc này nàng lại vô tình nghe thấy một câu: “Mấy ngày nữa sẽ là đại thọ 70 tuổi của Thái hậu nương nương, ta nghe cha ta nói Thất hoàng tử điện hạ sắp trở lại kinh thành rồi đấy!”

Một nữ tử khác nghi ngờ hỏi: “Ai là Thất hoàng tử? Không phải chỉ có sáu vị hoàng tử sao?”

“Cô không biết à? Thật ra trong triều còn có một vị Thất hoàng tử, chỉ là từ nhỏ thân thể vị Thất hoàng tử này đã không tốt nhưng lại được quốc sư đại nhân thu làm đệ tử, mang khỏi kinh thành để chữa bệnh, bây giờ chắc là bệnh đã chữa xong, cũng đến lúc phải trở về rồi.”

“Chuyện cô nói là thật sao? Tại sao từ trước đến giờ ta chưa hề nghe nói qua vậy? Còn nữa vậy mà vị Thất hoàng tử kia lại là đệ tử của quốc sư đại nhân, trời ơi!”

Nữ tử kia nghe thấy thế liền giảm bớt tiếng nói xuống, thần bí nói: “Thật ra ta cũng vừa nghe cha ta nói hôm qua, trong triều có rất ít người biết đến sự tồn tại của Thất hoàng tử, năm đó, hoàng tử  này là do Quý phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung sinh ra, ta còn nghe nói, tại lễ mừng thọ của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng có ý muốn tuyển phi cho Thất hoàng tử đấy.”

Càng về sau, giọng nói chuyện càng nhỏ dần, mà tuy Diệp Thanh Dao tỏ vè bình thường xem trang sức nhưng bên tai không ngừng quanh quẩn mấy lời vừa nghe ban nãy, nàng đã sớm biết, sư phụ của nàng Vô Trần lão nhân là quốc sư Kim Nguyệt quốc nhưng lại không nghĩ tới, sư huynh lại là hoàng tử Kim Nguyệt quốc, còn là một vị hoàng tử không được biết tới.

Nàng cứ nghĩ rằng, hắn có thể là nhi tử của một vị Vương gia nào đó trong hoàng thất, vì dù sao người đời đều biết đương kim hoàng thượng chỉ có sáu vị hoàng tử, mà trong sáu người đó không có người nào tên là Phượng Uyên Dung.

Không ngờ Phượng Uyên Dung lại là con của Quý phi? Quan trọng nhất là hắn còn sắp… tuyển phi nữa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.