Bạn đang đọc Thanh Mai Trúc Mã Nhà Bên Full – Chương 27
“Tử Bạch!” Vương Tiêm thấy Tử Bạch ngã trên mặt đất, liền bị dọa sợ, cô muốn đi tới đó, thì đột nhiên có người giữ chặt.
“Vương Tiêm đừng gấp, nơi đó không qua được, chúng ta đi từ phía sau vào.” Tử Tuệ tuy rằng cũng rất sốt ruột, nhưng cũng có lý trí.
“Đúng vậy, từ đây ra bên kia sẽ bị bảo vệ ngăn lại.” Trương Vũ cũng khuyên.
Một hồi ba người rời khỏi hậu đài đi vào khu chờ, thấy Tử Bạch nằm ở trên gường.
“Làm sao vậy! Không phải chỉ bị đá một cú thôi sao? Như thế nào lại thành ra như vậy!” Vương Tiêm trong lòng dò hỏi Miêu Miêu.
“Chủ nhân, đây là quy định, tuy rằng chỉ bị đá một cú, nhưng lại dẫm đứt dây chằn ở xương sườn hắn, hơn nữa nội tạng xuất huyết, đối với luyện võ, về sau sẽ có hậu di chứng, khi tập liền khó thở.” Miêu Miêu nói.
“Nghiêm trọng đến thế sao!” Vương Tiêm lúc này nhìn Tử Bạch ở bên cạnh, khuôn mặt hắn tái nhợt, bộ ngực thật sự có cảm giác lõm vào một chút, cô có chút đau lòng không dám đụng vào người Tử Bạch.
Lần này Miêu Miêu không nói nữa.
Xe cứu thương rất nhanh liền tới, bởi vì thi đấu bị thương, cho nên người phụ trách của đối thủ kia cũng tới, đối thủ cũng là vẻ mặt xin lỗi, hắn cảm thấy sức chân hắn không quá lớn, như thế nào đem người đá thành như vậy.
Một phen cấp cứu, bác sĩ ra nói yên tâm, đã không có chuyện gì, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng, còn nói cho Vương Tiêm biết rằng Tử Bạch về sau không thể tập võ được nữa.
Đối thủ cũng còn nhỏ, lúc này sợ tới mức ngồi dưới đất, còn người phụ trách đi nộp viện phí.
Bởi vì Tử Bạch bị đối thủ đá thành ra như vậy, bọn Trương Vũ sắc mặt cũng không tốt, đặc biết là Vương Tiêm trực tiếp đi qua dội một cái tát vang lên.
Đối thủ không kịp trở tay, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một hồi, ba mẹ Tử Bạch đã tới, đi cùng còn có phụ huynh ba nhà, dù sau cũng có con họ ở đây, huống chi họ nhìn Tử Bạch từ nhỏ tới lớn, chuyện lớn như vậy, đều bị dọa.
“Tử Bạch, con sao lại thành ra như vậy.”
Tử Bạch vừa mới tỉnh liền thấy mẹ mình ở méo gường, hắn kéo kéo miệng:”Mẹ, con không sao.”
“Đã thành ra như vậy còn nói là không sao.”
Vừa nãy bác sĩ đã nói, lúc bị đá tới bệnh viện ngay sẽ không có việc gì nghiêm trọng, nhưng mà lại lần nữa sử dụng sức lực nên bị thương càng nặng hơn.
“Mẹ, sao mọi người đến nhanh vậy?” Tử Bạch không hề nói đến vết thương trên người mình.
“Là ba của Trương Vũ đưa đến đây.”
“Vậy sao? Vậy chú Trương đâu?” Tử Bạch nhìn bốn phía không thấy ba Trương Vũ.
“Chú ấy cùng ba con đi giải quyết chuyện này, chuyện này nhất định không thể tha cho bọn họ!” Sắc mặt mẹ Tử Bạch nháy mắt không vui.
Tử Bạch nhìn thấy Vương Tiêm đang đứng ở một bên, khóe miệng nhè nhẹ ôn nhu, lôi kéo cô nói: “Bị dọa sợ rồi sao?”
“Ừm, làm tớ sợ muốn chết.” Nước mắt Vương Tiêm rơi xuống.
“Không phải tớ không có việc gì sao? Đừng khóc.” Tử Bạch nhè nhẹ đau lòng, xoa khuôn mặt cô, cảm giác lại gầy đi rồi.
“Chúng ta không luyện võ nữa, không muốn luyện nữa, Tử Bạch chúng ta không luyện nữa được không?” Vương Tiêm khẩn trương nắm tay Tử Bạch