Thanh Mai Trúc Mã Ngưng Làm Bạn

Chương 64


Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Ngưng Làm Bạn – Chương 64


Đinh Khánh Lam ngồi chờ phim chiếu mà đã ăn hết tới ba hộp bỏng to đùng, cứ vừa ăn vừa đút cho Lý Ngộ Tranh.

Bộ phim do Đinh Khánh Lam chọn, là phim hành động mà cô mong chờ bấy lâu nay.

Lý Ngộ Tranh không thích phim hành động cho lắm, nhưng vẫn là chiều theo ý của cô.

Ngồi chờ một lúc lâu cuối cùng bộ phim cũng bắt đầu chiếu.

Đinh Khánh Lam thì mắt mở thao láo chú ý xem phim, còn Lý Ngộ Tranh thì đầu gật gù như sắp ngủ tới nơi.

Nhưng rồi cũng không kháng cự được lâu với cơn buồn ngủ này.

Phim gì mà chán ngắt, vậy mà cô lại có thể thích cho được! Lý Ngộ Tranh tựa đầu vào vai Đinh Khánh Lam, quyết định đánh một giấc.

Bộ phim kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, vậy mà Đinh Khánh Lam từ đầu tới cuối vẫn vô cùng hăng say, không hề mất sức.

Toàn là đánh đánh đấm đấm, có ai đi hẹn hò mà lại xem phim hành động như thế này không? Một thằng thì xem không biết chán, một thằng thì ngủ say như chết.

Đúng là không thể hiểu nổi mà!!

Hai tiếng dài đằng đẵng trôi qua, bộ phim kết thúc.

Lý Ngộ Tranh được Đinh Khánh Lam gọi dậy, cùng nhau tiếp tục công cuộc hẹn hò.


“Tiếp tới ở đâu?”
“Chúng ta đi hội chợ nhé? Ở đấy có quán chụp ảnh đẹp”
“Được”
Lý Ngộ Tranh cả người uể oải, chẳng bù cho Đinh Khánh Lam.

Cô cứ kéo anh đi thay hết bộ này tới bộ khác, chụp không biết bao nhiêu là ảnh.


“Nhiều lắm rồi, em còn muốn chụp tiếp sao?”
“Không đủ”
Vậy là Lý Ngộ Tranh bị Đinh Khánh Lam lôi đi lôi lại, kéo dài những một tiếng rưỡi.

Ảnh chụp được gộp lại thành một album dày cộp.

Đinh Khánh Lam cầm lấy quyển album hài lòng gật đầu lẩm bẩm: “Tần này cộng với ở nhà là ok rồi”
“Em nói gì? Ở nhà gì cơ?”
“Không có gì, buổi hẹn họ kết thúc tại đây! Chúng ta về thôi”
“Về à? Có muốn ăn ở ngoài không?”
“Thôi, em muốn về nhà” Đinh Khánh Lam ôm quyển album chạy trước, mặc cho Lý Ngộ Tranh lững thững theo sau.


Vậy là chỉ còn bốn ngày nữa là tới sinh nhật Lý Ngộ Tranh rồi, cô không còn nhiều thời gian nữa.

Suốt ba ngày tới Đinh Khánh Lam đều ở trong phòng, Lý Ngộ Tranh tìm tới thì nhất quyết không chịu gặp.

Anh lên tới phòng cũng bị cô khóa chặt cửa rồi đuổi về không thương tiếc.

Đinh Khánh Lam đến cả bữa ăn cũng không thèm xuống, chỉ đợi có người mang lên tận phòng.


Đinh Lý hỏi cô cũng chỉ bảo là có việc đang giải quyết gấp, Mặc Tần Sênh hỏi cô cũng nói tương tự.

Lý Ngộ Tranh thật không thể hiểu nổi tại sao, mỗi lần bị cô đuổi về tim đều nhói lên một cái.

Đã ba ngày rồi cô đều lạnh lùng hờ hững với anh, hỏi ông bà Lý cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.

Rốt cuộc là tại sao? Hôm trước hẹn hò vui vẻ hôm sau liền trở nên lạnh nhạt? Anh đã làm gì sai hay sao?
Lý Ngộ Tranh suốt mấy ngày đều làm việc với cái đầu trống rỗng, hôm nào cũng như người mất hồn.

Anh trở lên cáu gắt hơn rất nhiều, khiến nhân viên mỗi lần tới báo cáo công việc đều ở trong tâm trạng sợ hãi.


Tới ngày thứ tư, anh phát hiện Đinh Khánh Lam muốn ra ngoài, liền nghỉ ở nhà một hôm.

Đinh Khánh Lam vừa ra khỏi cổng, Lý Ngộ Tranh liền bám sát theo sau.

Để tránh bị phát hiện, anh đã đi bằng xe hơi.

Đây là xe của Lý Ngộ Trình, nhưng ông rất hiếm dùng tới nó nên anh đoán chắc rằng Đinh Khánh Lam sẽ không thể nhớ nổi.

Đầu óc cô hay quên, chỉ cần ít thấy là sẽ không nhớ gì cả.


Đinh Khánh Lam đi tới một nhà hàng khá lớn, cũng mất tầm mười lăm phút.


Cô cuống xe, Lý Ngộ Tranh vẫn ngồi lặng im quan sát.

Sau khi Đinh Khánh Lam đã khuất sau cánh cửa, anh mới từ từ xuống xe.

Vừa đặt chân vào thì Đinh Khánh Lam cũng vừa hay mở cánh cửa phòng ăn.

Lý Ngộ Tranh nhanh mắt liếc lên số phòng, rồi đi tới quầy tiếp viên.


“Cho hỏi, phòng số 12 ai đặt rồi?”
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin ạ”
“Nói nếu không muốn bị đuổi việc” Giọng nói anh mang theo khí lạnh khiến cho người đối diện không rét cũng run.


“Dạ…!dạ…!là Triệu thiếu gia, Triệu Hoàng Sinh.”
“Triệu Hoàng Sinh?” Lý Ngộ Tranh nghe được cái tên này, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Đinh Khánh Lam tới gặp Triệu Hoàng Sinh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.