Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Ngưng Làm Bạn – Chương 56: Lắc Tay
Đinh Khánh Lam về đến nhà thì bắt gặp ngay Lý Ngộ Tranh đang đứng ở cổng chờ cô.
Bộ đồ trên người còn chưa được Lý Ngộ Tranh thay ra, đừng nói là anh vừa về đã đứng đây đợi cô nhé?
“Em đi đâu?”
Đinh Khánh Lam đánh nước bọt cái ực, không biết nên trả lời như thế nào.
Cô không thể nói là đi gặp Triệu Hoàng Sinh được, nhưng phải lấy lí do gì đây?
“Anh hỏi em đi đâu?” Lý Ngộ Tranh hơi mất kiên nhẫn, càng nhìn tới con môtô kia càng cảm thấy bực bội.
“Em…!em đi mua sắm”
“Đi tận đâu để mua đồ? Đồ đâu?” Cái nhíu mày càng sâu hơn, Lý Ngộ Tranh đang cố ngăn mình không được nổi nóng.
Rõ ràng là cô đang nói dối, cô dám nói dối anh? Rốt cuộc cô đi đâu mà anh lại không thể biết?
“Em…!em không ưng được cái gì, nên đi về này” Đinh Khánh Lam gãi đầu cười trừ, tránh đi ánh mắt thăm dò của Lý Ngộ Tranh.
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu lặng lẽ dắt xe vào.
Lý Ngộ Tranh thấy Đinh Khánh Lam vẫn cố tình giấu diếm, không kìm được mà đạp mạnh vào cánh cửa cổng.
Trước giờ cô chưa từng giấu anh một chuyện gì cả, cô đi đâu làm gì anh đều biết hết.
Tại sao lần này lại muốn giấu anh?
Đinh Khánh Lam bị dọa cho giật bắn mình, hàng mi run rẩy nhìn chàng trai đang nổi lên cơn nóng tính.
Hic, sao chưa gì anh đã cáu rồi!! Đinh Khánh Lam nhanh chân cất xe, Lý Ngộ Tranh thấy cô cứ vậy mà đi vào lòng càng day dứt và khó chịu.
Đang cố hít thở sâu để trấn tĩnh lại tinh thần, thì một bàn tay mềm mại từ sau lưng vòng lên ôm lấy anh.
Lý Ngộ Tranh chưa hết tức giận, nhưng chỉ cần nhìn thấy bàn tay nhỏ bé ấy cũng đủ để nguôi đi dù chỉ là một chút.
“Em chỉ muốn đi hóng gió một chút thôi mà, anh vì thế lại nổi nóng với em” Đinh Khánh Lam vừa nói vừa cạ cạ vào lưng anh.
Lý Ngộ Tranh vẫn đứng im, không hề động đậy.
“Vậy sao em nói đi mua đồ?”
“Đúng là đi mua đồ, anh nhìn này” Đinh Khánh Lam nói rồi từ trong túi quần rút ra được hai chiếc lắc tay.
Chạy lên đứng đối diện với Lý Ngộ Tranh, rồi lắc lắc trước mặt anh.
Lúc nãy trong khi ra về, cô đã nhìn trúng cái này ở một tiệm vặt bên đường, ngay lúc đó liền nghĩ tới Lý Ngộ Tranh.
Cô phải chọn lâu lắm mới tìm được cái ưng ý đó nha.
Lý Ngộ Tranh nhìn đôi lắc tay trước mắt, chân mày mới giãn ra được chút ít.
Anh không nói gì, chỉ đợi Đinh Khánh Lam nói tiếp.
“Em chỉ ưng mỗi cái này thôi” Đinh Khánh Lam mím môi, nâng niu đôi vòng tay, cúi gằm mặt đầy ủy khuất.
Lý Ngộ Tranh cảm thấy bản thân hơi quá đáng, đưa tay lên xoa xoa tóc cô.
Đinh Khánh Lam cảm giác như khí tức của Lý Ngộ Tranh đã không còn, liền ùa vào lòng anh.
Bàn tay đang vuốt lấy đầu cô thật ấm áp, cảm giác khác hoàn toàn với khi bị Triệu Hoàng Sinh xoa đầu à nha.
“Em đeo cho anh nhé?” Đinh Khánh Lam kiễng chân hôn một cái vào cằm anh, cười híp con mắt.
“Ừm”
Cô nắm lấy tay Lý Ngộ Tranh, cảm thấy vô cùng hứng khởi.
Lúc trước khi hai người còn là đại bạn thân kia, Đinh Khánh Lam cũng đã nhiều lần muốn mua đồ đôi, nhưng Lý Ngộ Tranh lại không chịu.
Anh nói mấy cái đấy hoa hòe hoa sói, chỉ hợp với mấy tình yêu sến súa mà thôi.
Giờ thì anh coi đi, hai người sau khi yêu nhau đích thị là cặp đôi “sến súa” mà anh nói rồi đấy!
Lý Ngộ Tranh được Đinh Khánh Lam đeo vòng xong xuôi, lại ngỏ ý muốn đeo cho cô.
Nào ngờ cái tên này chỉ ra dáng được cái mồm, đeo mãi vẫn không cài vào được.
“Anh có biết đeo không thế?”
“Em đeo cho anh nhanh quá, anh còn chưa kịp nhìn” Lý Ngộ Tranh lên tiếng biện minh cho sự ngáo ngơ của mình, Đinh Khánh Lam nghe vậy mà xa mạc lời.
Cô đeo cho anh rất chi là chậm rãi có được hay không!!
“Đưa em tự đeo đi”
“Không” Lý Ngộ Tranh cương quyết giữ chặt lấy tay cô, cứ nằng nặc đòi mang vào bằng được thì thôi.
Đang loay hoay mãi với cái vòng, thì tiếng của Mặc Tần Sênh vang lên từ phía sau Lý Ngộ Tranh.
“Hai đứa đang làm cái gì vậy?”
“Con đeo lắc tay cho cô ấy” Lý Ngộ Tranh không quay đầu, vẫn cứ lúi húi mà lên tiếng đáp lời.
Mặc Tần Sênh đi lại nhìn chiếc lắc tay, vừa nhìn cái đã bụp miệng cười.
“Cái này mang rất dễ, con như vậy mà không đeo được sao A Tranh?”
“Được rồi!” Bingo, Lý Ngộ Tranh cuối cùng cũng đã thành công.
Đinh Khánh Lam nhìn Lý Ngộ Tranh mà khóc không được cười cũng không xong.
Ban nãy còn đáng sợ lắm cơ mà? Bây giờ lại thành cái bộ dạng gì rồi?
“Được rồi thì vào trong đi, ở đây nóng lắm” Mặc Tần Sênh cười cười, rồi nhắc nhở một câu.
Đinh Khánh Lam nghe xong vâng dạ một tiếng rồi kéo tay Lý Ngộ Tranh đi vào trong, tiến thẳng lên phòng.