Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 47: “Lâm Hiểu, anh chỉ là không muốn em chịu ủy khuất.”


Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 47: “Lâm Hiểu, anh chỉ là không muốn em chịu ủy khuất.”

Xe đạp kêu vang loạn một đường, Lâm Hiểu tay ôm mỳ ăn liền
nhưng suy nghĩ lại lâm vào hỗn loạn, tự hỏi đêm nay phải xuống tay như
thế nào… Không đúng! Là tự hỏi làm thế nào để hắn chủ động xuống tay!
(Sắc nữ!!!!)

Khụ khụ, được rồi, theo một góc độ nào đó mà nói, hai cái này cũng không có gì khác nhau.

Lâm Hiểu nhớ tới tình cảnh khi cô cùng hắn ở chung, nói thật, càng ở chung, cô càng cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái. Chẳng hạn khi đàn ông đã xác định quan hệ, thậm chí còn chưa đến bước xác định
quan hệ mà chỉ ở mức trạng thái ái muội thôi, cố ý cũng tốt, vô tình
cũng được, t*ng trùng lên não là loại chuyện không thể nào tránh. Nhưng
Lý Bác Thần cùng với nhũng người đàn ông khác hoàn toàn tương phản, càng ở chung hắn lại càng cẩn thận. Lâm Hiểu nghĩ không ra, thời gian bọn họ ở chung một chỗ cũng không tính là ngắn, động tác thân mật dẫn đến lau
súng cướp cò cũng không thiếu, nhưng như thế nào mà tên hỗn đản này vẫn
có thể chịu đựng. Một lần hai lần cô còn có thể cảm động rơi lệ, nhưng
đến lần sau, Lâm Hiểu không nhịn được kinh sợ hoài nghi___người này rốt
cuộc giới tính có vấn đề gì không a!

Lâm Hiểu nghĩ đến đây liền vội vàng dùng sức gõ đầu mình, vừa mới xuất hiện chuyện không thể giải thích liền hoài nghi giới tính
người đàn ông của mình cũng quá quá 囧.

Miên man suy nghĩ một hồi, bọn họ cũng đến cửa nhà. Bác Thần
dựng xe ở một bên, nhìn Lâm Hiểu vẫn còn đứng ngốc một chỗ, nhíu mày
nói: “Còn không mau đi tắm rửa, nếu không tắm nhanh sẽ bị cảm đấy.”

Lâm Hiểu lấy lại tinh thần, “nga” một tiếng, buông mỳ ăn liền ra lại cầm quần áo đi vào toilet.

Cả người lạnh lẽo mà được tắm rửa bằng dòng nước ấm áp thật
vô cùng siêu thoải mái nhưng Lâm Hiểu nghĩ đến Bác Thần trên người vẫn
là ẩm ướt nên không dám tắm lâu, nhanh chóng mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

Lúc này Bác Thần đang ngồi trước bếp than, phỏng chừng đã
đun xong nước sôi. Lâm Hiểu lại gần nói: “Em xong rồi, anh cũng mau đi
đi.”

Bác Thần lên tiếng, đi vào phòng tắm. Không biết Lâm Hiểu có
nhìn lầm không, nhưng cô cảm thấy hắn đối xử với mình có phần lãnh đạm.

Lâm Hiểu đứng ngây người, nghe tiếng nước trong phòng tắm
chảy ào ào, môi gắt gao mím chặt. Không hề có chút cao hứng phấn chấn
nào, bộ dạng này của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Cô, một
người con gái hao tổn tâm tư nghĩ làm sao để cùng hắn hảo hảo trải qua
một đêm, nhưng phản ứng của hắn như thế này nghĩa là sao?

Lâm Hiểu cảm thấy khó thở, một bên cầm gói mỳ, một bên bóp vụn gói mỳ của hắn.

Bác Thần vốn không có thói quen tắm rửa quá lâu, nhưng khi đi ra đã thấy Lâm Hiểu úp xong hai bát mỳ. Bác Thần đi đến trước bàn, vốn
định chuẩn bị rót nước nóng vào lại phát hiện mỳ của hắn đã chín, nói
chính xác hơn thì đâu có đơn thuần là chín, mà đã chín đến mức thành bột rồi.

Bác Thần nhíu mày, nhìn về phía Lâm Hiểu, người bị nhìn chột dạ lảng tránh ánh mắt.

Được rồi, cô chính là cố ý làm như thế đó. Người này tắm cũng quá nhanh, bát mỳ của hắn cơ bản vẫn chưa biến thành bột hoàn toàn đâu.

Tâm tư Lâm Hiểu Bác Thần vừa nghĩ liền ra ngay, biết rõ
nguyên nhân tại sao cô làm như vậy, hắn cũng không biết nói gì, chỉ đành cam chịu gặp hạn. Giả vờ cái gì cũng không biết, cầm bát mỳ lên ăn. Vốn chỉ là mỳ ăn liền hương vị bình thường, hiện tại ăn vào lại càng “bình

thường” hơn.

Không khí có chút im lặng, Bác Thần không nói chuyện, Lâm Hiểu cũng không mở miệng, chỉ còn tiếng động phát ra từ ti vi.

Nhà cách cách truyền đến tiếng khóc của trẻ con, nhưng một
lát sau liền yên tĩnh lại. Lâm Hiểu nhíu mày, chẳng lẽ một buổi tối thân mật khó khăn lắm mới có được sẽ cứ thế mà tiêu tùng sao. Lâm Hiểu không cam lòng, chân cô đá đá Bác Thần hỏi: “Anh bày vẻ mặt thối đó cho ai
xem hả?”

Cô vừa nói vừa nhìn phản ứng của Bác Thần, tâm tình không
yên, hạ giọng tức giận nói: “Anh vừa rồi còn vui vẻ lắm mà, như thế nào
bây giờ lại thay đổi thất thường, uống nhầm thuốc à?!”

Bác Thần đứng lên tiến lại gần Lâm Hiểu, xoa đầu cô: “Nói ai
bày mặt thối? Anh…đây chẳng phải là do bởi cùng em ở một chỗ nên khẩn
trương không biết làm gì ư.”

Lâm Hiểu biết cái cớ hắn tùy tiện nói ra này thật đúng là giả đến đòi mạng nhưng sắc mặt cô lại tốt hơn nhiều. vốn định hừ nhẹ ngạo
mạn nâng cằm lên nhưng không ngờ mũi nhỏ ngứa ngáy không khống chế được, biến thành một cái hắt xì.

Bác Thần một bên vội vàng đưa giấy cho cô, một bên trách cứ: “Em xem em đi, còn nghịch nước nữa không.”

“Nói nhiều!” Lâm Hiểu dùng giấy ăn lau mũi, mơ hồ nói không rõ.

Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Đi về phòng mặc thêm quần áo vào, anh nấu cho em bát canh gừng.”

Lâm Hiểu cảm thấy đây chính là dấu hiệu cảm mạo nên cũng không phản bác, ngoan ngoãn bước về phòng.

Trong nhà có gừng lại không có đường đỏ, Bác Thần đành phải sang nhà hàng xóm xin.

Đến khi nấu xong, Bác Thần vừa vào phòng thì thấy một đống
chăn lớn trên giường, lát sau mới phát hiện thì ra Lâm Hiểu đang dùng
chăn bọc lấy chính mình. Trong tay cô còn cầm chiếc điện thoại hỏng vừa
rồi, trên mặt xuất hiện vẻ rối rắm.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Hiểu vội vàng ngẩng đầu, cau mày nói: “Sao anh đi lâu vậy?”

“Vốn sang bên kia xin Xuân thẩm một ít đường đỏ, nhưng Xuân
thẩm biết em ốm nên đã giúp anh nấu một bát, em nhân lúc còn nóng uống
đi.”

Lâm Hiểu tiếp lấy uống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ than: “Cay quá.”

“Cay mới tốt, nhanh chút nhân lúc nóng uống đi.” Bác Thần
buồn cười nhìn Lâm Hiểu nhỏm dậy, cố gắng một ngụm uống hết, sau đó đi
ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Lâm Hiểu vừa uống xong liền phát hiện Bác Thần không thấy, trong lòng quýnh lên, liên thanh gọi: “Anh ở đâu?”

“Đang khóa cửa.” Bác Thần ở phòng ngoài nói vọng vào.

Lâm Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói: “Anh lại đây một chút.”

Bác Thần nghe lời ngoan ngoãn tiến vào phòng Lâm Hiểu, đứng ở bên giường hỏi: “Làm sao vậy?”


Lâm Hiểu trừng mắt nhìn hắn đứng cách xa giường, hung hãn nói: “Anh đứng xa như vậy làm gì? Lại đây.”

Bác Thần tiếp tục ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống giường lặp lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Hiểu ngồi ở đầu giường, nhìn hắn dùng một bên mông ngồi ở cuối giường, trong lòng tức giận, xoay người nắm chặt cổ tay hắn, dùng
sức kéo hắn lại, tiếp tục hung hãn quát: “Sao tối nay anh cứ làm như thể lại gần em là chết hay sao, lo em ăn anh à?”

Bác Thần bất đắc dĩ bị Lâm Hiểu kéo đến bên cạnh, chủ động
cầm tay cô nói: “Làm sao có thể sợ em, anh còn ước gì em nhanh chóng ăn
anh.”

Lâm Hiểu nhìn vào mắt hắn, vươn tay ôm vai hắn, khóe miệng cong lên: “Thật sao?”

Bác Thần nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, nói: “Lừa em làm
gì?!” Nói xong tay hắn đặt lên trán cô, “Uống xong canh gừng có thấy đỡ
hay không?”

“Ân.” Lâm Hiểu gật gật đầu, “Vốn cũng không có gì mà.”

“Cái này không nói trước được.” Bác Thần nói, lại yên lặng
gạt chăn của cô từ trên lưng xuống dưới đùi đỡ cô nằm xuống, “Thời gian
không còn sớm, em đi ngủ đi, ngày mai sẽ tốt hơn.”

Lâm Hiểu có điểm ngốc, bị hắn đặt nằm xuống cũng có chút ý
thức muốn ngủ. Nhưng đợi đến khi Bác Thần từ trên giường đứng lên, Lâm
Hiểu mới có phản ứng. Hành động của hắn ý là thúc giục cô đi ngủ sớm một chút, đừng cố ý xằng bậy?!

Rõ ràng cơ hội ở ngay trước mặt, hắn còn nghĩ cách đẩy ra, đó là loại suy nghĩ chết tiệt gì vậy!

Lâm Hiểu tức giận, xốc lên cái chăn đã được hắn dém kỹ, phẫn
nộ nói: “Anh đây là có ý gì?” Cô tệ đến thế sao, tệ đến nỗi khiến hắn
một chút phản ứng cũng không có?!

Đối mặt Lâm Hiểu phẫn nộ, Bác Thần làm bộ như không biết nói: “Có ý gì là sao?”

“Anh___”Lâm Hiểu mới nói một chữ thì đột nhiên phát hiện những lời phía sau làm cách nào cũng không thể thốt nên.

Nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt của Bác Thần, cô cắn môi trào
phúng cười mỉm: “Lý Bác Thần, anh giả bộ thuần khiết cho ai xem? Ngay cả người yêu của mình còn không dám làm, chắc bởi vì anh thấy em quá tệ
cho nên anh không hạ thủ được?”

Lâm Hiểu nói xong, lại nhấc chân xuống giường, lấy tay đẩy
hắn ra: “Được, mặc kệ cái lí do rách nát của anh, không phải anh muốn kệ em một mình một phòng sao? Anh không cần đi đâu, em đi!”

Lâm Hiểu ngay cả dép còn chưa đi, chân trần bước nhanh ra cửa, Bác Thần vội vàng níu lại: “Lâm Hiểu, đợi đã.”

Lâm Hiểu thật sự bốc hỏa, cô không cần suy nghĩ đã gạt tay
hắn ra, thấp giọng quát: “Tránh ra xa một chút, không muốn chạm vào em
thì cũng đừng chạm vào!”

Hàm răng cắn chặt vào môi đau đớn, Lâm Hiểu cũng không để ý tới, quyết tâm muốn rời khỏi đây.


Bác Thần nhìn dáng vẻ của cô, biết cô tức giận thật rồi, hắn
vội vàng ôm chặt, thấy cô giãy dụa, đôi chân để trần lạnh lẽo, nên hắn
quyết đoán ôm cô thả lên giường.

Lâm Hiểu giãy dụa không có hiệu quả, khi người cô sắp chạm vào giường liền cố gắng hung hăng đẩy Bác Thần ra: “Ai cho anh chạm vào em? Tránh xa ra!”

Lâm Hiểu không hiểu tại sao lại cảm thấy rất thương tâm. Hốc
mắt cô bất tri bất giác đã phiếm hồng, cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống
nhưng nếu bị hắn thấy thật mất mặt nên liền cúi xuống không để hắn nhìn
thấy.

Nhìn bộ dáng của cô, Bác Thần chợt cứng đờ. Hắn phải mất bao
nhiêu khí lực mới có thể áp chế thú tính đàn ông trong người mình chỉ
có mình hắn biết. Nguyên nhân cũng bởi vì quá mức để ý tới Lâm Hiểu, hắn mới không nghĩ dùng thủ đoạn lên giường với phụ nữ áp dụng trên người
cô. Mẹ hắn sở dĩ rời đi chính là để chế tạo cơ hội này cho hắn, đây rõ
ràng là mẹ hắn tính kế, hắn càng không thể để Lâm Hiểu gặp phải ủy
khuất. Nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới tạo thành tình huống như bây
giờ.

Bác Thần tiến lại gần ngồi trước mặt cô, Lâm Hiểu theo phản xạ tính ngoảnh mặt sang bên kia.

Hắn ngập ngừng một chút, xoay mặt cô chuyển tới đối diện
mình, nhỏ giọng nói: “Lâm Hiểu, anh chỉ là không muốn em chịu ủy khuất.”

Lâm Hiểu ngẩn ra, lại cúi đầu, đồng dạng nhỏ giọng nói: “Ai
nói với anh em chịu ủy khuất?” Cô cắn cắn môi, sau lại ngẩng đầu nhìn về phía Bác Thần, “Anh có thật sự muốn kết hôn với em không?”

Bác Thần bị vấn đề này làm cho sửng sốt, muốn nhanh chóng trả lời, nhưng không hiểu sao đầu lưỡi lại tự động thốt ra: “Muốn, đương
nhiên là muốn rồi, anh – Lý Bác Thần cả đời này cũng chỉ muốn kết hôn
với mình em thôi.”

Chua chát trong lòng Lâm Hiểu cuối cùng cũng rút đi, cô nhìn
Bác Thần chăm chú: “Em cũng chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh, muốn cả đời được cùng anh ở một chỗ.” Nói xong, mí mắt cô cụp xuống, nhìn thấy cả
hàng mi đen dài, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi biến hồng: “Em năm nay 26, cũng không còn nhỏ, em biết em làm gì, muốn làm cái gì. Em, em từ nhỏ
đến lớn đều chưa từng thích qua một ai, thích đến mức chỉ muốn thời thời khắc khắc cùng người ấy ở chung một chỗ.”

Cô dừng lại một lát, rốt cuộc vẫn cố gắng nâng hai má hồng
rực lên, nhìn về khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc của Bác Thần:
“Anh Bác Thần, anh rốt cuộc có hiểu không, chỉ cần được ở cùng một chỗ
với anh, việc gì em cũng thích.”

Lời này quả thực chính là ám chỉ “tính” a…

Bác Thần hoàn toàn phát ngốc, từng lời cô gái trước mặt
ngượng ngùng nói ra khiến con sói trong hắn sôi trào. Hắn cũng không
biết nên trực tiếp hung mãnh xông tới hay vẫn là dịu dàng dụ hoặc cô.
Tâm trí tồn tại rất nhiều suy nghĩ nhưng đầu óc lại không thể nào bắt
kịp, vì vậy Bác Thần liền biến thành tên đầu gỗ ngơ ngác ngây ngốc nhìn
Lâm Hiểu.(bình loạn:cuối cùng sau bao ngày vất vả nhẫn “nhịn” chờ đợi,
anh Thần cũng không thể nào tin vào sự thật trước mắt, lời khuyên của
chị Hiểu dành cho anh là “hay là mình cứ bất chấp hết xông lên đi anh”, e chờ cảnh này của a/c 2/3 truyện rầu đó)

Lâm Hiểu nhìn hắn hoàn toàn không có phản ứng, lông mày khẽ
nhướng lên, vốn còn muốn nói thêm, vừa mở mồm lại thay đổi chủ ý. Tay
cô vươn ra, ôm cổ Bác Thần.

Cô dán sát vào mặt hắn, đầu lưỡi khẽ chạm lên bờ môi hắn, lại chậm rãi đến gần hơn, cắn nhẹ vài cái. Tiếp đó cô di dời mục tiêu đến
yết hầu của hắn, nhìn nó chuyển động lên xuống. Trong mắt Lâm Hiểu hiện
lên vài tia nghịch ngợm, dùng răng nanh vòng quanh đường cong yết hầu,
khẽ cắn một ngụm lại một ngụm.

Bác Thần hít sâu một hơi, khiến Lâm Hiểu càng thêm lớn mật,

cô quỳ xuống vượt qua đùi hắn, trực tiếp ngồi lên đó, hai tay đặt trên
bả vai hắn. Nhưng làm xong động tác này, Lâm Hiểu chợt dừng lại, lý trí
chần chờ tự hỏi, kế tiếp cô nên làm gì?

“Bây giờ nên cởi quần áo.” Bác Thần muốn xem cô gái nhỏ trước mắt này rốt cuộc có thể làm đến bước nào, nhìn thấy cô dừng lại không
nhịn được nhắc nhở.

Lâm Hiểu cứng đờ, mặt càng thêm đỏ hung hãn nói: “Em biết mà!”

Vì thế, cô đưa tay đặt vào cúc áo, muốn cởi ra, chỉ là đốt
ngón tay có chút không nghe lời, vừa động vào hàng cúc đã run run. Lâm
Hiểu thừa nhận rằng hiện giờ cô đang rất khẩn trương, nhưng trong lòng
lại cực kì quật cường, chẳng sợ bàn tay còn run rẩy, vẫn dứt khoát cởi
bỏ.

Áo ngủ được cởi ra để lộ cảnh xuân miên man, con ngươi Bác
Thần càng thêm u tối, đến cuối cùng cũng không thể nào nhịn nổi, cúi đầu hướng về khuôn ngực tuyết trắng của cô cắn nhẹ.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, áo ngủ trên người Lâm Hiểu liền
trượt xuống cánh tay, hai tay cô không tự chủ nắm chặt đầu vai hắn, bởi
vì hắn cắn nhẹ mà không khống chế được than nhẹ.

Tư thế cô hoàn hảo ngồi trên đùi hắn, càng thích hợp để hắn muốn làm gì thì làm.

Tay Bác Thần hướng tiếp về quần lót của cô, ý thức được bước tiếp theo mình sẽ làm gì, hắn dùng hết sức dừng lại, khó khăn hỏi: “Em
có biết hôm nay mẹ anh là cố ý không?”

“Biết.” Lâm Hiểu đỏ mặt gật đầu, lọn tóc đen dài phủ trước
ngực cô, che giấu điểm hồng tuyệt đẹp trên khuôn ngực tuyết trắng, biểu
tinh ngoan ngoãn ngây thơ, vẻ mặt mê người khiến người ta khó có thể tự
chủ.

Bác Thần không do dự nữa, hắn nhanh chóng trút bỏ quần áo hai người, nhấn cô ngã vào trên giường, một bên hôn lên vành tai cô, một
bên lấy tay chen vào khe hở bên dưới.

“Em…xác định sẽ gả cho anh?”

“Nói nhảm ,dong dài, đã nói không phải anh sẽ không lấy chồng mà!”

Tiến công càng trở nên triền miên, ban đầu Lâm Hiểu còn theo
phản xạ kẹp chặt hai chân, sau đó biến thành thả lỏng mặc hắn khám phá,
cuối cùng là nâng cao đầu gối. Ý thức Lâm Hiểu đã bắt đầu trì độn, hai
mắt mê mang, ngẫu nhiên bị tay hắn kích thích vào chỗ mẫn cảm, phát ra
vài tiếng than nhẹ.

Bác Thần cảm giác phía dưới của cô đã hoàn toàn ẩm ướt, rốt
cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, đem lửa nóng đặt sát vào nơi tư mật của cô,
động thân, phá tan chướng ngại cuối cùng.

Lâm Hiểu mê mang nghênh đón cơn đau đớn xé rách, muốn kêu lên nhưng bị đôi môi Bác Thần ngăn chặn.

Cô đau đớn muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại tìm được điểm mẫn
cảm nhất nơi tư mật, vừa ôn nhu vừa mang theo lực đạo, khiến đau đớn trở nên bủn rủn cùng khoái cảm, cả người lại mất đi khí lực, chỉ còn lại
tiếng ngâm nga thỉnh thoảng phát ra.

Lâm Hiểu hối hận, khoái cảm này căn bản cũng không thể làm lu mờ đi nỗi đau đớn xé rách, cô lại bị Bác Thần áp chế đến cả khí lực đẩy hắn ra cũng không có.

Không tốt, tuyệt không tốt!

Suy nghĩ đó cuồn cuộn ập đến, lần sau không làm, tuyệt đối sẽ không làm.

Lời thổ lộ “tính” lúc trước đã hoàn toàn bị cô vứt ra sau đầu, hoàn toàn không nghĩ đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.