Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 42


Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 42

Lâm Hiểu xin lãnh đạo bệnh viện tan tầm sớm. Bệnh viện đối
với ngành quản lí của cô không tính là nghiêm khắc cho nên nhanh chóng
được thông qua.

Ngồi lên xe Bác Thần, Lâm Hiểu vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh có tính toán gì không?”

Bác Thần đánh tay lái, nói: “Đón ba mẹ em về, sau tìm cơ hội
nói chuyện. Nếu có thể, anh muốn mời hai người đến nhà anh nói chuyện rõ ràng. Đương nhiên, anh sẽ bảo mẹ anh nói lời xin lỗi trước.”

Lâm Hiểu lập tức nhíu mày nói: “Nói rõ ràng ư, quên đi. Thái
độ của dì Lan đâu cần phải bàn nữa, bằng không sao mẹ em lại vừa áy náy
vừa thương tâm đến thế.”

“Mẹ em vẫn không biết thái độ của mẹ anh ư?” Bác Thần kinh ngạc nói.

“Em đoán là mẹ em vẫn chưa biết. Ngay sau khi xảy ra chuyện,
ba mẹ em lại lấp tức hòa hảo. Một hai ngày sau, hai người đều dành cả
ngày dính vào một chỗ cùng nhau đi dạo khắp nơi. Em nhớ có một lần mẹ
em tình cờ gặp dì Lan, lúc ấy dì còn an ủi mẹ vài câu. Cho nên mẹ em vẫn nói với em…” Lý gia đều là những người lương thiện.

Nhớ tới đây, Lâm Hiểu cảm thấy có chút mỏi mệt. Có đôi khi mẹ cô thật sự quá vô tâm. Chỉ vì nghe được vài câu an ủi ngoài miệng, bà
còn có thể tin tưởng đến như vậy.

“Tóm lại, mẹ em vẫn không biết thái độ của nhà anh.” Lâm Hiểu lười nhiều lời.

Bác Thần nói: “Việc này thật sự phải do ba mẹ em kể lại tình
huống thật sự cho mẹ anh biết. Bằng không, mặc kệ là anh hay em nói,
cũng không có hiệu quả.”

Lâm Hiểu không đáp. Trên thực tế, cô không hề tình nguyện để
ba mẹ mình chạy tới Lý gia rồi phải “long trọng” báo cho bên đó biết
chân tướng sự tình, chỉ bởi vì muốn cô có thể gả vào Lý gia. Nếu vậy đứa con gái như cô thật không ra gì, chỉ vì chuyện của mình mà khiến ba mẹ
phải cúi người.

Có đôi khi, có một số việc, nhiều thêm một chút nguyên tắc,
kèm theo một số phương thức xử sự, những điểm mâu thuẫn xuất hiện là
không thể tránh khỏi.

Bác Thần quay đầu nhìn sang Lâm Hiểu. Thần sắc cứng ngắc của
cô thể hiện rõ một điều – cô không muốn. Bác Thần cũng biết làm như vậy
sẽ xuất hiện vấn đề, băn khuăn của Lâm Hiểu, hắn biết. Nhất thời Bác
Thần cũng không biết nên nói sao, ánh mắt chuyển đến ven đường, đột
nhiên dẫm phanh.


Lâm Hiểu vỗn đang thất thần, phanh đột ngột như vậy khiến cô
hoảng sợ. Cô bất mãn nhìn về phía Bác Thần. Vừa quay đầu liền phát hiện
đối phương vậy mà lại đang chăm chú nhìn cô.

Chỉ thấy Bác Thần nắm tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ, sau đó nắm chặt: “Em có thể tin anh một lần không? Anh nhất định sẽ xử lí tốt việc này, sẽ làm cho ba mẹ chúng ta thân thiết như trước, sẽ làm cho mẹ anh
về sau cũng đối xử với em tốt như cũ, sẽ không bởi vì sự kiện này mà
hình thành khúc mắc.”

Lâm Hiểu cảm giác được mu bàn tay mình trong phút chốc mềm
mại cùng ấm áp. Cô nhìn vào mắt Bác Thần, ánh mắt cô chậm rãi trở nên
nhu hòa.

Bác Thần thấy vậy, cuối cùng cũng yên lòng, dùng giọng điệu
thoải mái nói: “Nếu anh không làm được, vậy mỗi ngày anh sẽ dùng một giờ quỳ trên vỏ sầu riêng ngay trước mặt em. Còn nếu anh làm được, vậy mỗi
ngày em đều phải bưng một chậu nước đến cho anh đánh răng rửa mặt, thế
nào?”

Lâm Hiểu phản bác: “Nghĩ đến hay!”

Hoàn toàn không cần phải do dự hay tự hỏi, tựa như hắn nhất
định có thể làm được. Lâm Hiểu bị suy nghĩ của mình dọa cho quẫn bách.

Bác Thần cười vài tiếng, nắm tay Lâm Hiểu hôn một cái: “Em đồng ý việc này phải không?”

Lâm Hiểu trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn làm bộ miễn cưỡng
gật đầu, sau đó hung tợn nói: “Nếu sau này ba mẹ em mà bị nhà anh bắt
nạt ra oai, anh nhất định phải chết.”

Bác Thần cười tự tin: “Đến lúc đó, anh sẽ tùy em xử trí.”

Lâm ba ba và Lâm mẹ sau khi xuống xe, vừa ra khỏi nhà ga liền thấy Lâm Hiểu cùng Bác Thần đã đón sẵn. Nhị lão cười đến vui vẻ, đặc
biệt là Lâm ba ba. Ông vỗ vai Bác Thần, hô vài tiếng “tốt” không rõ
nghĩa.

Tốt cái gì mà tốt, Lâm Hiểu nghe thấy mà chỉ muốn phun trào, vụng trộm trừng mắt với Bác Thần.

Bác Thần và Lâm Hiểu ngồi phía trước, Lâm ba ba cùng Lâm mẹ
ngồi ghế sau. Nhị lão vẫn còn đang đắm chìm trong chuyến đi vui vẻ vừa
rồi, đặc biệt là Lâm mẹ nhưng bà vẫn không quên dịch người lên phía
trước hỏi han Bác Thần. Lâm ba ba ngồi dưới nhìn dáng vẻ kính trọng của
Bác Thần khi tiếp chuyện với Lâm mẹ, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui
sướng hài lòng.


Lâm Hiểu yên lặng ngồi nghe, trong lòng lại nghĩ, đến khi Bác Thần muốn nhị lão nhà cô đến nhà hắn nói chuyện, không biết ba mẹ sẽ
phản ứng ra sao khiến cô có chút thất thần. Cũng may Lâm mẹ nói chuyện
nói đến vui vẻ, ngồi ở phía sau cũng không thể nhìn thấy biểu tình của
Lâm Hiểu, cho nên không có ai phát hiện.

Đến khi bốn người về đến tiểu khu, Lâm ba ba và Lâm mẹ lên
lầu trước, cuối cùng thì Lâm Hiểu cũng tìm được cơ hội tách riêng với
Bác Thần, cô khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ em hôm
nay vui vẻ như vậy, hay để lần khác?”

Bác Thần nhìn thoáng qua bóng dáng vừa biến mất ở cầu thang
của Lâm ba ba và Lâm mẹ, hắn ôm thắn lưng Lâm Hiểu nói: “Việc này cứ
nghe anh, không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao?”

Lâm Hiểu mân môi, Bác Thần vuốt tóc cô nói: “Anh biết em suy
nghĩ gì, nói anh ích kỷ cũng được, cái gì cũng không sao cả. Nhưng việc
này chúng ta không thể không làm.”

Bác Thần cũng có chút bất đắc dĩ. Một khi Lâm ba ba và Lâm mẹ trở về, nếu không đem chuyện này nhanh chóng giải quyết, thì sau này
bất cứ khi nào hắn muốn đến Lâm gia đều sẽ có phiền toái. Vậy nên hiện
giờ chỉ có thể thừa dịp này, đem sự tình nói cho rõ ràng. Nhưng việc
này, Bác Thần không thể nói với Lâm Hiểu.

Bác Thần nhìn Lâm Hiểu vẫn đang cúi đầu, cũng không cách nào
nói gì khác. Hắn quyết đoán xách hành lí lên, kéo tay cô cùng lên lầu.

Đến khi Lâm Hiểu và Bác Thần lên đến nơi, Lâm ba ba và Lâm mẹ đã đi vào trong nhà. Mà Lý gia quả nhiên không có ai đi ra, điều này
đúng như Bác Thần đã dự kiến.

Hai người nhìn thoáng qua, Bác Thần nắm chặt tay Lâm Hiểu,
cùng bước vào, sau đó khép cánh cửa lại đem cửa lớn hai bên đều đồng
dạng đóng chặt.

Lâm Hiểu biết ba mẹ mình buổi tối sẽ về đến nhà, trên đường
đi đón hai người, cô liền mua sẵn đồ ăn cho bữa tối. Cô thấy Lâm mẹ bước vào phòng bếp thì chính mình cũng thu xếp một chút rồi vội vàng vào
theo.

“Tiểu Thần hôm nay ăn cơm ở nhà ta đúng không?” Lâm mẹ một bên nhặt rau một bên hỏi Lâm Hiểu.

“Đúng ạ.” Lâm Hiểu cúi đầu đáp, tiếp tục bận rộn.


Đồ ăn bữa tối rất nhiều. Tuy Lâm ba ba có đề nghị muốn mời dì Lan cùng chú Lý qua ăn nhưng lại bị Bác Thần lảng sang chuyện khác.

Ước chừng hơn một giờ sau, bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm ba ba uống với Bác Thần vài chén rượu. Đợi đến khi Lâm Hiểu rửa xong bát đi ra, hai người đã ngồi bên bàn trà, trò chuyện về công ty Bác
Thần.

Lâm Hiểu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bác Thần.

Lâm mẹ rất vui vẻ, hớn hở nói: “Nhớ lại mấy lần trước Tiểu
Thần đến nhà chúng ta, nha đầu Lâm Hiểu kia ngồi chỗ nào cũng nhất quyết không ngồi bên cạnh nó, vậy mà bây giờ lại thoải mái như vậy.”

“Mẹ!” Lâm Hiểu quẫn bách nói.

“A,lại còn biết thẹn thùng.” Lâm mẹ tiếp tục trêu.

Bác Thần nhìn cảnh trước mắt mà khóe mắt cong lên. Trước mặt
Lâm ba ba và Lâm mẹ, hắn không để ý tới giãy dụa nho nhỏ của Lâm Hiểu mà kéo tay cô, nói với Lâm ba ba, Lâm mẹ: “Dì Cầm, chú. Tuy vẫn nói cháu
với Lâm Hiểu lớn lên bên nhau, đúng là lúc trước cũng có chút tình nghĩa nhưng sau khi cháu rời khỏi đây mười năm, chút tình nghĩ kia đều đã tan đi hết. Tình yêu nam nữ giữa hai bọn cháu không hề có, thậm chí cháu
cũng không nghĩ đến việc lấy Lâm Hiểu làm vợ. Nhưng bây giờ, cháu lại
phát hiện không có ai có thể so với Lâm Hiểu. Cho nên, cháu thật sự muốn lấy Lâm Hiểu về nhà, đối tốt với cô ấy cả đời.”

Bác Thần nhìn bộ dáng hài lòng gật đầu của Lâm gia ba mẹ, thì cười khổ lộ vẻ khó xử: “Nhưng chúng cháu gặp một ít vấn đề.”

Lâm mẹ vội vàng khẩn trương hỏi: “Vấn đề gì vậy? Lâm Hiểu tính tình vẫn còn trẻ con?”

Bác Thần vội vàng lắc đầu nói: “Không phải.” Nói xong, hắn
ngập ngừng một lúc mới ngẩng đầu lên nói, “Dì Cầm, tuy rằng cháu biết
nói ra việc này sẽ khiến dì khổ sở nhưng cháu vẫn muốn nói với dì.”

Khuôn mặt Lâm mẹ lúc trắng lúc đỏ lập tức nghĩ đến một chuyện: “Bởi vì lời đồn đại về dì?”

Lâm mẹ nhìn bộ dáng không phản bác của Bác Thần thì vỗ đùi khó chịu nói: “Ta biết mà! Ta biết mà!”

Bà nói xong, hốc mắt chợt đỏ, “Chị em đã vài thập niên, vậy mà bà ấy vẫn không tin ta!”

Lâm Hiểu muốn chạy qua an ủi mẹ mình lại bị Bác Thần giữ chặt, không cho cô đi.

Nhưng Bác Thần cũng không nhìn Lâm Hiểu mà tiếp tục nói với
Bác Thần: “Dì Cầm, việc này là mẹ cháu không đúng, bây giờ bà ấy đối với mọi người còn có điều hiểu lầm. Dì Cầm, cháu thay mẹ cháu xin lỗi dì.
Mẹ cháu chính là vì quá yêu con nên sốt ruột. Chỉ cần việc gì có liên
quan tới cháu, đầu óc của bà sẽ nghĩ không thông, mới có thể làm ra
chuyện như vậy. Tuy mẹ cháu phản đối việc hôn sự của cháu với Lâm Hiểu
nhưng bà đối với dì lại vạn phần áy náy. Mấy ngày nay vẫn hay thất
thần, làm đồ ăn đều nướng trọn trên bếp. Dì Cầm, nếu mẹ cháu biết bà
hiểu lầm dì, nhất định sẽ áy náy vô cùng, chỉ có điều bây giờ mẹ cháu
vẫn chưa biết rõ mọi chuyện.”

Lời nói của Bác Thần khiến cho Lâm mẹ ngẩn người. Hồi lâu

sau, bà mới ảm đạm nói: “Cũng không thể trách mẹ cháu tin lời đồn đại.
Từ trước khi xuất hiện lời đồn, mấy lần bà ấy vẫn hỏi dì ra ngoài đi đâu nhưng dì gạt bà ấy. Khi đó mẹ cháu khuyên dì đừng nên ra ngoài lung
tung nhưng dì không có nghe. Là chính dì đáng chết, không thể trách bà
ấy không tin dì.”

Nói xong, Lâm mẹ nhìn Lâm Hiểu áy náy nói: “Hiểu nha đầu, mẹ thực xin lỗi con.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Lâm Hiểu vội vàng nói.

Bác Thần cũng ở một bên khuyên bảo: “Dì Cầm, dì trước đừng ủ
rũ, tuy mẹ cháu ngoài miệng không nói nhưng đáy lòng bà chính là vẫn
luôn hy vọng tất cả chỉ do bà hiểu lầm.”

Bác Thần nói xong, dùng ánh mắt chân thành nhìn Lâm ba ba và
Lâm mẹ: “Tuy cháu biết yêu cầu này của cháu rất quá đáng, Lâm Hiểu không đồng ý nhưng cháu vẫn phải đề đạt. Cháu hy vọng chú dì có thể đến nói
rõ với mẹ cháu việc này, đem lời đồn đại làm sáng tỏ.”

Lâm mẹ vẫn còn đứng ngốc một chỗ, Lâm ba ba đã quyết đoán
đứng dậy. Tuy ông không hiểu hết mọi chuyện nhưng thời điểm cầm phải
hành động, ông chưa bao giờ lui bước. Chỉ thấy Lâm ba ba nghiêm túc nói: “Việc này quả thật chúng ta phải xuất mã một chuyến, phải nói là nên
sớm đi từ lâu rồi.”

Nói xong ông lại cúi đầu nhìn vợ mình, “A Cầm, em đứng lên,
làm sai chuyện gì thì phải có dũng cảm gánh vác hậu quả, chúng ta không
thể chậm trễ thêm được nữa. Khi em xảy ra chuyện, con gái của em liền
lập tức tiến lên giải quyết, nếu em vẫn không dũng cảm đứng lên, như vậy thì sao xứng làm mẹ con bé.”

Lâm mẹ nghe xong, lập tức có phản ứng đứng dậy, lại tiến lên
phía trước nắm tay Lâm Hiểu nói: “Hiểu nha đầu, mẹ xin lỗi con. Mẹ vẫn
nghĩ A Lan bên kia không có vấn đề gì, mấy ngày nay con đã chịu khổ
nhiều lắm phải không?”

Lâm Hiểu lắc đầu: “Mẹ, không có.”

Lâm ba ba vỗ vai Lâm mẹ: “Hiểu nha đầu ủy khuất bà biết là được rồi, trước mắt chúng ta phải giải quyết việc này đã.”

Lâm mẹ gật đầu, nghe theo Lâm ba ba.

Lâm ba ba nhìn vào mắt Lâm Hiểu, giống như không tiếng động an ủimà cũng như khuyên cô không cần lo lắng.

Bác Thần cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, hắn nói với
Lâm mẹ: “Dì Cầm, cháu cam đoan với dì, nếu mẹ cháu biết bà hiểu lầm dì,
nhất định sẽ áy náy. Đến lúc đó, dì chỉ cần không nói chuyện với bà vài ngày, cam đoan bà sẽ càng thêm áy náy, lại quấn quýt lấy dì. Biện pháp này tuyệt đối rất tốt, dì an tâm.”

Lâm Hiểu vừa nghe thì không thấy gì nhưng cẩn thận nghĩ lại
như thế nào cảm thấy lời này của Bác Thần dường như có chút không đúng.

Đây chẳng phải hắn đang miêu tả lại chuyện của hai người mấy
hôm trước sao. Trong thời khắc quan trọng như bây giờ, cô vẫn không nhịn được véo mạnh vào thắt lưng hắn, khiến Bác Thần hít mạnh một hơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.