Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 39
Dì Lan thực sự đã nhắm ngay vào điểm yếu của một người đàn
ông. Nếu người vợ tương lai có khả năng ngoại tình rất lớn, vậy thì bất
cứ người đàn ông nào cũng sẽ không dám lấy người con gái mà tùy thời đều phải chuẩn bị tâm lý người ấy có thể sẽ ngoại tình. Nhưng nếu chỉ vì
một chuyện chưa chắc sẽ xảy ra mà tuyệt tình rời bỏ người yêu, vậy thì
tên đàn ông đó được xem là cái gì?
Nhưng Bác Thần đã quá hiểu mẹ hắn. Bà ra quyết định như vậy chỉ vì quá mức coi trọng hắn.
Bác Thần cố gắng dùng ngữ khí thoải mái nói chuyện với mẹ
mình: “Mẹ, chuyện này mẹ nghe ai nói? Mẹ đã từng sang Lâm gia làm rõ
chuyện này chưa? Chỉ vì đầu đường cuối phố đều đồn đại, mẹ hành động như vậy có phải rất cả tin không?Nếu đây thực sự chỉ là hiểu lầm, nhà chúng ta lại làm ra hành động tráo trở như thế, vậy tương lai thanh danh bị
thối không phải biến thành nhà chúng ta hay sao?”
Dì Lan lập tức tiếp lời nói: “Nếu không bằng không chứng thì mẹ dám nói sao? A Cầm thân với mẹ nhất, cô ấy có hành động kỳ quái gì
đều không qua khỏi mắt mẹ. Có một lần mẹ gặp cô ấy đang đi về, trang
điểm ăn mặc vô cùng xinh đẹp, còn nói với mẹ là đi gặp bạn. A Cầm có bạn bè ở đâu mẹ không biết, hiện tại nghĩ lại, nhất định là đi gặp đàn
ông!”
Dì Lan nói xong, đại khái cũng hiểu được mình không nên nói
vậy về người chị em tốt nên bổ sung: “Mẹ biết không thể trách A
Cầm,những ngày trước cô ấy cũng rất khó khăn.” Nghĩ đến bộ dáng Lâm mẹ
hồi đó, lại buồn bã nói tiếp, “A Cầm mấy lần vừa kể xong với mẹ liền
khóc, cảm tình của mẹ với cô ấy tuy so ra còn kém chị em ruột nhưng cũng không ít hơn là bao.”
Đáy mắt dì Lan hiện lên vẻ giãy dụa mâu thuẫn. Bà nắm tay Bác Thần,buồn buồn nói: “Thực ra từ khi cùng bọn họ đoạn tuyệt lui tới,
lòng mẹ cũng không chịu nổi, thậm chí trong lòng còn cảm thấy khó chịu
nhưng mà… Tiểu Thần, mẹ cái gì cũng có thể bỏ mặc được, duy chỉ có con
là không.”
Bác Thần nhìn bộ dáng khẩn trương lo lắng của mẹ mình, lời nói đã chuẩn bị tốt trong lòng đều không thể nào nói ra.
Hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai mẹ mình: “Mẹ, mẹ không tin vào mắt
nhìn của mình sao? Hồi trước mẹ lúc nào cũng ca ngợi Lâm gia thật tốt,
tại sao bây giờ phải thay đổi? Mẹ quá lo lắng cho con nên trong lòng mới mất đi thăng bằng vốn có. Mẹ chẳng bảo dì Cầm là chị em tốt của mình
sao, hiện tại dì ấy đang gặp khó khăn, mẹ lại bỏ mặc dì ấy, không phải
chính mẹ cũng đang xát muối lên miệng vết thương của dì ấy hay sao? Tình cảm nhiều năm như vậy, mẹ nói bỏ liền bỏ, chỉ là vì con gái dì ấy gả
cho con có khả năng sẽ ngoại tình, chính mẹ nghĩ lại, có phát hiện lý do này quá buồn cười hay không?”
Dì Lan giật mình, cúi đầu nhìn qua cũng là vạn phần thương cảm.
Bác Thần ôm mẹ mình nói: “Mẹ, ở trong lòng con mẹ vẫn luôn
xem trọng tình nghĩa nhất. Dì Cầm khổ cả đời, bây giờ lại xảy ra chuyện
như vậy, đây là giai đoạn rất khó khăn của dì, mẹ thực sự nhẫn tâm để dì ấy một mình vượt qua cửa ái khó khăn sao? Nếu mẹ vẫn cho rằng con gái
dì ấy không tốt, mẹ vẫn có thể đến an ủi dì Cầm trước, giúp dì ấy vượt
qua khó khăn trước mắt, về phần con gái dì ấy có gả cho con hay không,
sau đó vẫn có thể từ chối được mà, mẹ nói xem có đúng không?”
Bác Thần nói xong, trong lòng đau đớn nhưng bởi tính cách mẹ
hắn, chỉ có thể áp dụng phương pháp “lấy lùi để tiến”. Nếu hắn nói nhất
định phải cưới Lâm Hiểu, mặc kệ mẹ cô ấy có thế nào, cho dù mẹ hắn đến
cuối cùng có đồng ý nhưng trong lòng nhất định không thoải mái, thậm chí khi Lâm Hiểu thật sự gả về đây, cũng sẽ đối xử không tốt với cô.
Nhưng nếu cho chính bà đến xem tình huống bi thảm bên Lâm
gia, với tính cách mềm lòng của bà, nói không chừng còn có cơ điều
chuyển.
“Cũng …cũng đúng.” Dì Lan ngây ngốc gật đầu, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Bà không nói thêm lời nào, ngồi trên sô pha ngây người hồi
lâu, đột nhiên nói với con: “Nhưng mấy ngày nay mẹ vẫn chưa đi gặp cô
ấy, bây giờ mới đến có phải quá muộn?”
Bác Thần khẩn trương đợi cả buổi, cuối cùng cũng được mẹ chấp nhận ý kiến của hắn, vội vàng nói: “Làm sao có thể trách, nhà chúng ta
đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Mẹ, mẹ không cần lo
lắng nhiều. Nếu mẹ đi, con đảm bảo dì Cầm vui vẻ, cái gì cũng quên hết.”
Dì Lan giật mình vỗ đùi nói: “Con nói đúng. A Cầm tưởng như
khôn khéo nhưng thực tế lại mơ mơ màng màng, tâm tư chân thật, sẽ không
nghĩ nhiều đâu.”
Dì Lan càng nói càng thấy đúng, đứng vụt lên rồi bỗng nhiên
quay sang khuyên nhủ Bác Thần: “Tiểu Thần, mẹ nghe lời con. Nếu mẹ đã
sang với A Cầm, vậy con cũng không được thể hiện rõ ràng. Hiểu nha đầu
hiện giờ vẫn là một đứa trẻ tốt cho nên không được để con bé lần ra dấu
vết, chậm rãi làm bất hòa, sau đó chờ cơ hội mẹ sẽ tìm lí do, đem hôn sự này đẩy đi, con có hiểu không? Con cũng không cần tiếc nuối, chờ chuyện này qua đi, mẹ sẽ tìm cho con một đối tượng khác, con như thế này, muốn cô gái tốt nào mà không có?!”
Trong lòng Bác Thần thở dài một hơi nhưng vẫn trả lời: “Mẹ yên tâm.”
“Vậy con chờ chút, đừng vội tìm Lâm Hiểu. Khi nào con bé về, hai đứa tùy tiện tán gẫu vài câu là được.”
Bác Thần bị ngăn cản, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, giờ nhà Lâm Hiểu xảy ra chuyện như vậy, con dù thế nào cũng phải đến hỏi thăm cô ấy.”
“Mẹ không phải không cho con đi tìm con bé, chờ con bé tan
tầm trở về không phải vẫn còn nhiều cơ hội cho con nói mấy câu sao? Hiện tại ở vào thời điểm này, con gái dễ dàng cảm động nhất, đến lúc ấy, con bé lún quá sâu vào đoạn tình này, muốn rút hôn sự này lại càng phiền
toái.” Dì Lan ai oán nói.
Sắc mặt Bác Thần có chút cứng ngắc: “Mẹ, mẹ mau đi đi.”
Bác Thần đờ người ngồi nhìn mẹ hắn chuẩn bị ra ngoài, trong
lòng lại hận không thể chạy nhanh đến bên Lâm Hiểu. Chờ đến khi mẹ hắn
vừa đi ra, Bác Thần vội vàng đứng lên, nghe động tĩnh ngoài cửa. Chỉ cần mẹ hắn đi vào Lâm gia, hắn sẽ vụng trộm trốn đi ngay. Nào ngờ, chốc lát sau, cửa lớn nhà mình lại bị mở ra.
Bác Thần thoáng hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh sắc mặt: “Mẹ, sao mẹ đi về nhanh vậy?”
Dì Lan hơi thất vọng đi đến, nói: “Nhà bọn họ không có người, cũng không biết khi nào thì trở về, đành chờ buổi tối qua thôi.”
Bác Thần “nga” một tiếng, trong lòng so với bà còn thất vọng hơn.
___^^___^^___
Quan hệ của Tề Kỳ và Lâm Hiểu trước nay vốn rất tốt. Lâm Hiểu vừa vào nhà Tề Kỳ liền không để ý gì mà ngồi phịch vào ghế sô pha nhà
cô nàng.
“Như thế nào mà mới vài ngày không thấy đã tiều tụy đến mức
này, lúc trước cậu còn đang cảnh xuân đầy mặt cơ mà.” Tề Kỳ vừa nói
xong, đặt một đĩa đồ ăn lên bàn trà. Không có hai vị đại nhân ở nhà, các cô sẽ thoải mải, muốn làm gì thì làm.
Lâm Hiểu xê dịch mông, rời sô pha ngồi xuống thảm bên dưới,
cầm lấy bát bắt đầu ăn, nói: “Gần đây trong nhà xảy ra chuyện, phiền
phức vô cùng.”
“Chuyện gì? Tên đàn ông nhà cậu đâu?”
“Đi rồi.” Lâm Hiểu không hề biết Bác Thần đã trở về.
Lâm Hiểu thật sự muốn kể hết mọi chuyện với Tề Kỳ. Khi ở nhà
nhìn vẻ áy náy của mẹ mình, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong
lòng cô sớm mỏi mệt không chịu nổi. Đi đến chỗ Tề Kỳ, cô lập tức lộ
nguyên hình, chỉ còn kém mức dựng lên một phông nền màu xám.
Quan hệ của Lâm Hiểu và Tề Kỳ tốt lắm, Lâm Hiểu cũng không sợ mà nói toàn bộ với cô ấy. Thật sự thì cô nghẹn quá lâu đến mệt nhoài
rồi! Lâm Hiểu liền đem chuyện của mẹ mình, còn có chuyện của dì Lan nói
hết.
Tề Kỳ thổn thức nói: “Đều nói lời đồn khác xa sự thật, bên đó nhất định là không sáng suôt nhìn đúng mọi việc. Mình nói điều này, nếu mẹ cậu thật sự muốn ngoại tình, vậy bà ấy còn có thể chờ tới bây giờ
sao? Mình hiểu mẹ cậu. Nếu mình quá mức cô đơn như vậy, có người mời đi, mình cũng sẽ đí. Mặc kệ hắn là người nào, càng đừng nói là người quen.
Còn nữa, người ngày bé quen biết cũng dễ làm cho người ta có cảm giác an toàn,có thân cận hơn một chút cũng là chuyện thường.”
Lâm Hiểu thở dài nói: “Dù sao bây giờ cũng đâu thể giải quyết được.”
Tề Kỳ vỗ lưng Lâm Hiểu, thẳng thắn nói: “Tuy chuyện của mẹ
cậu có thể thông cảm nhưng cậu mới chính là người vô tội phải chịu khổ.”
Mi mắt Lâm Hiểu cụp xuống: “Đều là người một nhà, có câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sao có thể nói mình vô tội được.”
Tề Kỳ vuốt lên mái đầu đang cúi xuống của Lâm Hiểu, giống như người chị an ủi: “Cậu đã làm tốt lắm rồi nhưng lời của mình nói tuyệt
đối không quá đâu. Hiếu thuận như thế nào, rốt cuộc vẫn là vấn đề cá
nhân của mỗi người nhưng đề cập đến tương lai của bản thân, chuyện hôn
nhân của bản thân, tóm lại nhất định là có oán. Cho nên a, cậu đừng quá
ép buộc chính mình… Cậu ở trước mặt mẹ mình không thể hiện một chút oán
hận nào đã không dễ dàng gì, ở nơi này của mình cũng không cần cố gắng
chịu đựng như vậy.”
Lời này giống như chạm đúng vào dây thần kinh yếu ớt nhất của Lâm Hiểu, cô không thể áp chế được cảm xúc, lấy tay che miệng, nước mắt liền chảy ra, cuối cùng cũng cảm thấy ủy khuất trong lòng tan đi một
ít. Nước mắt rõ ràng vẫn còn rơi nhưng lại nở nụ cười, biến thành một
loại biểu tình kỳ quái: “Tóm lại, chính là tệ hết biết rồi.”
Tề Kỳ thở dài: “Cuộc sống a cuộc sống, sao có thể mãi thoải
mái tự tại đây, nhưng thời gian trôi đi, nhất định mọi thứ sẽ tốt lên.”
Lâm Hiểu cũng không đau buồn lâu, cô nhìn Tề Kỳ thu dọn bát đũa cũng lười hỗ trợ mà ngồi trên sô pha xem ti vi.
Dọn xong vài cái bát, Tề Kỳ rất nhanh đã xong việc, ngồi bên cạnh Lâm Hiểu, lấy từ dưới bàn trà một hộp bánh quy.
Lâm Hiểu theo bản năng tiếp nhận, vừa cầm trong tay mới phản ứng lại nói: “Chúng ta vừa mới ăn no mà?”
Tề Kỳ không tiếp lời của cô, bản thân cũng không có hình
tượng ngồi thoải mái trên sô pha, cố ý dùng ngón tay ngả ngớn nâng lên
cằm Lâm Hiểu: “Em gái nhỏ, đêm nay có muốn ngủ lại với chị đây không?”
Lâm Hiểu nổi da gà nhưng vẫn ra vẻ suy tư chần chờ hỏi: “Vậy em có thế tiến vào ngực chị ngủ được không?”
Tề Kỳ cứng đờ người, phát hiện cô vậy mà bị Lâm Hiểu phản lại một đòn. Đôi mắt cô híp lại, vừa cù Lâm Hiểu phát ngứa vừa nói: “Nha
đầu chết tiệt, có muốn mình xoa xoa cho cậu không, cam đoan xoa vài lần
cậu cũng có thể đạt tới kích cỡ của mình!”
Lâm Hiểu bị chọc ngứa, cười không ngừng: “Mới không cần! Cậu ấy, không biết từ khi nào thì biến thành người ghê tởm!”
“Còn không phải bởi vì gần mực thì đen sao!”
Tối hôm đó, Lâm Hiểu gọi một cuộc điện thoại cho Lâm ba ba và Lâm mẹ vừa rời nhà sáng nay. Lần này, Lâm ba ba lại tiếp tục có một
chuyến công tác, tuy rằng không lâu nhưng giờ phút này ông nào có thể bỏ lại Lâm mẹ. Vì vậy, tận dụng quan hệ, làm cho Lâm mẹ trở thành nhân
viên nấu cơm được đi theo đoàn công tác, thuận tiện còn có thể nói
chuyện giúp bà giải sầu.
Trò chuyện mười phút sau mới phát hiện điện thoại cô hết pin. Lâm Hiểu lại không mang nạp điện thoại, cô quyết định ngày mai đến bệnh viện rồi mới nạp.
Mà Lý Bác Thần ở nhà, cả buổi tối đều đứng ngồi không yên.
Thật vất vả tìm được thời điểm mẹ mình không giám sát vụng trộm gọi điện thoại cho Lâm Hiểu lại phát hiện đối phương tắt máy.
Chờ lại chờ, cho đến khi 12 giờ, Lâm gia vẫn không có ai trở về.
Rạng sáng đã tới, hắn vẫn phiền chán nhìn ra ngoài cửa sổ,
không suy nghĩ được gì, chỉ mong có thể đột nhiên nhìn thấy người hắn
đang muốn gặp nhất.
Trong lòng tồn tại một loại ngứa ngáy, giống như cào xé tâm can.