Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 25
Một kích đánh thẳng (hạ)
“Ngô Tuấn Hàn!” Lý Bác Thần tức giận quát
lên một tiếng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh. Trong đầu hắn chỉ còn vài
phần lí trí nhắc cho hắn nhớ người kia là em trai của bạn tốt.
Ngô
Tuấn Hàn bị bộ dáng đáng sợ của Bác Thần dọa lui xuống vài bước. Lâm
Hiểu nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Ngô Tuấn Hàn, trong lòng ngược lại
bình ổn vài phần, cũng chỉ là một đứa nhỏ da lông ngắn mà thôi. Lúc nhìn thấy Bác Thần đứng lên, Lâm Hiểu nghĩ hắn sẽ vì cô mà xuất đầu nhưng
lại không đoán được hắn chỉ tức giận đứng một bên nhìn Ngô Tuấn Hàn mà
không có động tác nào.
Trong lòng Lâm Hiểu lạnh lẽo, khiến cô càng
tỉnh táo hơn, mặt cô tươi cười mắt lạnh nhìn Ngô Tuấn Hàn, ngữ khí chậm
rì rì còn mang theo vài phần đùa giỡn nói: “Đúng là trẻ nhỏ, có phải tối qua vừa đái dầm nên đêm nay tìm đến mấy chị gái để an ủi không? Xem
thân hình gầy yếu của cậu, còn cả tình tình trẻ con nữa, cậu xác định
mình có thể ứng phó nổi với hai bà chị bên cạnh? Còn không bằng bây giờ
ngoan ngoãn ra khỏi cửa quẹo trái vào quán bar mới mở ngay đó, ở đấy có
nhiều gã đàn ông rất yêu thích loại hình như cậu. À, đúng rồi, nhớ cẩn
thận bảo vệ đầu gối của mình nữa nhé~!”
(giải thích tỉ mỉ của tác
giả: “OXZ”- tư thế này có thể khiến cho người ở dưới bị xước da ở đầu
gối, mà người đã xước da ở chỗ đó thì rất có thể là …đã làm qua ….tư thế đó cho nên rất nhiều cô gái làm việc ở bar và một số nơi mờ ám khác,
đầu gối đều dán băng cầm máu!*giải thích xong cầm đầu bỏ chạy* )
Đối
với một người đàn ông mà nói, đặc biệt là với những người đàn ông trên
mặt có nét trẻ con, lời này tuyệt đối là cầm kéo đâm thẳng vào ngực hắn, sau đó hắt nước bẩn vào mặt. Cảm giác đó chính là vừa đau đến nín thở
vừa cảm thấy ghê tởm.
Khuôn mặt Ngô Tuấn Hàn đỏ bừng, tay nắm chặt
thành quyền giơ lên phía trước, Bác Thần ngăn ở trước Lâm Hiểu, quát:
“Ngô Tuấn Hàn! Cậu dám đánh thử xem?”
Nắm đấm của Ngô Tuấn Hàn dừng lại trong không trung hơn nữa khuôn mặt thì cứng đờ, kết thành một chỉnh thể hài hước.
Đám người Trương Vĩ Trung được Tề Kỳ gọi tới lúc này mới đuổi đến, nhìn
thấy tình huống trước mặt khá căng thẳng nhưng lại không biết đã xảy ra
chuyện gì. Trương Vĩ Trung kéo Lâm Hiểu lại gần hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Hiểu thấy cả đám Trương Vĩ Trung đến thì rất mất mặt, cô trừng mắt nhìn Tề Kỳ, thấy cô nàng áy náy vô cùng thì không tức giận nổi. Cô quay đầu
bình tĩnh trả lời Trương Vĩ Trung: “Không có việc gì, chỉ xảy ra một
chút hiểu lầm, chúng ta trở về đi.”
Trương Vĩ Trung thấy Lâm Hiểu có
vẻ không muốn nhắc lại cũng thức thời nói: “Vậyy chúng ta trở về.” Rồi
nói với mấy người đàn ông phía sau, “Đi thôi.”
Bác Thần thấy Lâm Hiểu sắp rời đi, vội vàng bắt lấy cổ tay cô: “Lâm Hiểu.”
Lâm Hiểu xoay người rút tay ra: “Em cùng với bạn qua bên kia nói chuyện, có việc gì trở về nói sau.” Đây chỉ là một câu trả lời lấy lệ, Bác Thần
biết nhưng cũng hiểu hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói, về
nhà vẫn còn cơ hội giải thích.
“Vậy em chờ một chút anh đi nói một
tiếng, sau đó anh đưa em về nhà.” Đã bao lâu rồi hắn chưa từng để ý tới
từng cử chỉ của một người phụ nữ rồi cẩn thận lựa lời.
Lâm Hiểu ngập
ngừng một chút, định từ chối nhưng cảm thấy dù có từ chối hắn cũng sẽ cố bám lấy, còn không bằng trực tiếp đồng ý. Bây giờ cô thật sự rất mệt
mỏi, không có đủ sức lực đôi co với hắn.
Đồng ý với hắn, sau đó Lâm Hiểu cùng Tề Kỳ theo sau đám người Trương Vĩ Trung trở về bàn của họ.
Ngồi vào bàn, không khí ngay lập tức trầm lắng. Lâm Hiểu biết nguyên nhân
bởi vì cô nhưng lại không biết nên mở miệng nói gì. Trên thực tế, Lâm
Hiểu đoán được, phỏng chừng đại bộ phận những người ngồi đây đều đã biết quan hệ của cô và Bác Thần, cho dù không khẳng định nhưng nhất định đã
được cho vào vòng ái muội.
Trương Vĩ Trung chủ động nói: “Lâm Hiểu, nếu trở về em không muốn đi cùng anh ta thì anh có thể đưa em về.”
Lâm Hiểu lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Không có chuyện gì đâu, em đi về
với anh ấy được mà. Yên tâm đi, không thể xảy ra cái gì được, mọi người
tiếp tục chơi thôi.”
Triệu Đĩnh ngồi bên cạnh Trương Vĩ Trung,một đàn ông vẻ mặt non nớt , hắn cùng Lâm Hiểu xem như là có quen biết, sau khi đưa một chai bia cho Lâm Hiểu bèn nói: “Chị Hiểu, gã vừa rồi nhìn qua
cũng rất được, phụ nữ các chị đừng nên yêu cầu cao quá. Đương nhiên,
người lựa chọn là chị, nhưng mà, chị nhìn anh Vĩ Trung mà xem, không
phải vẫn thường xuyên ăn chơi đàng điếm đấy thôi.”
“Tiểu tử thối!” Trương Vĩ Trung tặng cho Triệu Đĩnh đang huyên thuyên một quyền.
Tâm tình Lâm Hiểu đã sớm tốt hơn rất nhiều, cô cười nói: “Triệu Đĩnh, xem
em nói một đống đạo lý lớn như vậy, sao không thấy mang em dâu cho mọi
người cùng biết?!” Triệu Đĩnh tuổi cũng không còn nhỏ, 24 tuổi. Hắn học
xong trung học thì ra ngoài làm việc luôn. Trước mắt vẫn đang chạy
nghiệp vụ, nghe nói làm được cũng khá.
“Ôi chao! Em đương nhiên không cần phải ép, cô bé kia còn đang ở quê, vài ngày nữa sẽ lên chỗ em, đến
lúc đó em dẫn cô ấy theo ra mắt mọi người.” Triệu Dĩnh đắc ý dào dạt
nói, lời nào lời nấy đều tỏ ra vui mừng.
Một quả bom tung ra, đám đàn ông vô cùng hào hứng vỗ lưng Triệu Đĩnh, tò mò hỏi: “Sao trước kia
không thấy chú nhắc tới? Mới yêu gần đây à? Chẳng lẽ là gặp gỡ bất ngờ?”
“Đoán linh tinh! Đó là bạn trung học của em đấy!”
Thấy mọi người ồn ào náo nhiệt trở lại, Tề Kỳ nhỏ giọng hỏi Lâm Hiểu: “Cậu không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì.” Cả thể xác và tinh thần của Lâm Hiểu đều lâm vào
trạng thái mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức nhưng lại sợ ảnh
hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Tề Kỳ không biết nên an ủi như thế nào đành nói: “Đừng để ý tới tên đàn ông kia, mình đoán hắn nhất định
đang âm thầm ở một bên chú ý cậu, chúng mình càng phải chơi thoải mái
cho hắn xem, được không, có muốn khiêu vũ hay nhảy múa gì không? Cùng ra sàn nhảy xoay xoay?”
Mặt Lâm Hiểu không chút thay đổi nhìn về phía Tề Kỳ, cảm thấy chủ ý của cô nàng thật ngốc nghếch: “Không cần đâu.”
“Hay mình đưa cậu ra quầy bar, chỗ đó có một anh chàng pha chế bộ dáng khá
được, còn pha cocktail rất ngon nữa, có muốn đi thử một ly không?”
Lâm Hiểu không hề hứng thú nói: “Bộ dạng có tốt cũng đâu thể ăn vào bụng được, bảo phục vụ đưa tới đây không phải tốt hơn sao?”
“Được rồi, chị sợ cô rồi, nếu không chị đây cùng cô uống rượu?” Tề Kỳ bất đắc dĩ nói.
Lâm Hiểu nhún vai, giơ ly rượu lên, tỏ vẻ không sao cả.
**
Bên kia Bác Thần bảo Ngô Tuấn Hạo gọi mấy người phụ nữ bên cạnh rời đi. Ngô Tuấn Hạo thấy sắc mặt Bác Thần không được tốt lắm nên kiên quyết nghe
lời lập tức cho mấy cô nàng đi luôn, trong bàn bây giờ yên tĩnh hơn
nhiều.
Ngô Tuấn Hạo đập mạnh vai Ngô Tuấn Hàn nói: “Còn không mau xin lỗi anh Thần của cậu đi! Thực cmn! Biết ngay mang cậu đi ra ngoài sẽ
gây ra chuyện mà! Người cậu dài nhưng ánh mắt cũng phải dài nữa chứ,
chuyện người khác cậu lắm mồm xen vào làm cái gì?!”
Mặt Ngô Tuấn Hàn hết trắng lại đỏ: “Anh, nhưng bà cô kia miệng cũng thực là độc!”
Ngô Tuấn Hàn cười lạnh: “Độc? Có cậu độc ấy. Bị người khác nói lại nên
không thoải mái? Đó là tự cậu chuốc lấy! Ngay cả việc lấy mắt nhìn xem
sự việc thế nào cũng không làm được, thực cmn muốn đá cậu vào trong bụng dì đào tạo lại. Lần sau có đem toàn bộ cổ phần công ty cậu cho anh, anh cũng không mang cậu ra ngoài nữa.”
Bác Thần càng nghe càng phiền
chán, ngữ khí âm trầm nói: “Ngô Tuấn Hàn, vì tuổi tác chênh lệch cùng
với anh cậu mà tôi coi cậu thành anh em nhưng tôi tự nhận mình cũng
chẳng kém gì các cậu. Tôi chưa bao giờ khiến ai phải uất ức vậy mà hôm
nay lại để người mình yêu bị cậu nhục nhã. Nể cậu là em của Tuấn Hạo,
đợi lát nữa mau đến xin lỗi Lâm Hiểu, việc này cho qua. Bằng không tin
tôi đi, chẳng sợ cậu là công tử nhà ai, cho tôi một ít thời gian tôi có
thể khiến cậu ngã xuống ngay.”
Lời này không có nửa điểm giả dối, tuy xuất thân so với người khác không cao hơn nhiều nhưng Bác Thần tuyệt
đối tin vào năng lực của mình, nếu thật muốn cá chết lưới rách, hắn cũng không sợ ai.
Năng lực của Bác Thần, Ngô Tuấn Hạo so với bất kỳ ai
đều là người hiểu rõ nhất. Ngô gia quả thật có vài phần của cải, cũng là đầu rồng trong giới thương nghiệp. Mà năng lực của Lý Bác Thần chính là nhân tài mà ngay cả đầu rồng bọn họ vẫn vô cùng mơ ước, chỉ cần hắn
nguyện ý vào làm, phế bỏ một tên nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền, việc này đối với những người lãnh đạo cấp cao là một việc rất dễ dàng. Chẳng qua bởi vì quan hệ của hắn và Bác Thần rất tốt, tuy việc này khiến người
khác vô cùng khó chịu nhưng cũng không phải là không làm được.
Nghĩ đến đây, Ngô Tuấn Hạo mới nhẹ nhàng thở ra, càng mạnh tay vỗ vào lưng Ngô Tuấn Hàn: “Có nghe thấy không, tiểu tử thối?!”
Ngô Tuấn Hàn vẫn rất khờ, hắn bây giờ mới phát hiện Lâm Hiểu chính là bạn
gái của Bác Thần, lời nói âm trầm vừa rồi của Bác Thần hắn hoàn toàn
không để ý, ngược lại giật mình thốt lên: “Anh Thần, đó là bạn gái của
anh sao?”
Có một số người, ngốc đến nỗi khiến người ta vô lực.
Lý
Bác Thần nhếch da mặt, ngay cả trả lời cũng lười. Mà Ngô Tuấn Hạo chỉ
còn biết vỗ lên đầu em hắn, muốn bổ ra xem bên trong là cỏ hay là nước.
Ngô Tuấn Hàn không biết gì vẫn một mình lẩm bẩm: “Cái này cũng có lý, vừa
rồi nhìn phản ứng của cô ấy, quả đúng là phản ứng khi thấy bạn trai ngồi bên người khác! Em còn tưởng đấy là người theo đuổi mà anh chặn không
được, em ghét nhất chính là loại phụ nữ giả vờ thanh cao, nên vừa rồi
mới phản ứng thái quá phá anh a!”
Hai mày Ngô Tuấn Hạo nhíu hết lại:
“Không phải Bác Thần từng nói qua cậu ấy đã có bạn gái sao, tại sao đến
cậu thì lại hiểu thành người phụ nữ theo đuổi không chặn nổi?”
Ngô Tuấn Hàn ngẩn người: “Chuyện này với chuyện đó thì có quan hệ gì với nhau?”
“…”
Nếu là Lâm Hiểu lúc này, nhất định hai tay sẽ nổi lên loại xúc động muốn
đánh người, tên này quả thực là tuổi còn nhỏ đã thành một tên đàn ông
thối nát bẩn thỉu.
Mặc dù hôm sau là thứ bảy nhưng cả đám người Lâm
Hiểu cũng không dám về trễ. Khoảng chừng hơn 11 giờ bọn họ liền đứng
lên, chuẩn bị ai về nhà nấy. Bàn Lâm Hiểu vừa mới đứng lên, Bác Thần
ngay lập tức nhanh nhẹn đi qua.
Lâm Hiểu nhìn thấy không nói gì thêm, chỉ một mực bước trong đội ngũ cùng ra ngoài bar.
Ra tới nơi, màng tai đau đớn tựa như được cứu vớt, thần kinh Lâm Hiểu nhẹ
nhàng thả lỏng, dừng chân lại. Cả đám người Trương Vĩ Trung Tề Kỳ cũng
dừng lại nhìn Bác Thần rồi lại liếc sang Lâm Hiểu, không nói gì thêm,
chỉ cười tạm biệt cô.
Lâm Hiểu nhìn theo bóng mọi người dời đi, sau đó quay sang bình thản nói với Bác Thần: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngô Tuấn Hàn đứng phía sau Bác Thần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khuôn
mặt trẻ con của hắn hơi mất tự nhiên nhưng giọng nói cũng không nhỏ:
“Đợi chút!”
Lâm Hiểu dừng lại, nhìn về phía Ngô Tuấn Hàn, khuôn mặt vẫn như trước không chút thay đổi.
Ngô Tuấn Hàn từng bước từng bước tiến lên, mặt nhăn nhó nói: “Tôi vừa rồi
không biết cô là bạn gái của anh Thần cho nên…Không phải, dù sao, tôi
cũng muốn nói với cô lời xin lỗi…”
Sau khi nói xong, hắn vẫn còn lo
lắng tiếp tục giải thích: “Nhưng cô nói chuyện cũng khó nghe lắm! Chúng
ta coi như là huề nhau! Còn có, anh Thần tốt lắm, cô đừng giận anh ấy,
cùng lắm thì…về sau tôi gọi cô một tiếng chị dâu.”
Cái này có tính là được ban ơn không? Cô cũng không hiếm lạ. Lâm Hiểu hơi khó chịu nhưng
nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của hắn lại thấy buồn cười. Nếu đối
phương đã muốn nhận sai, thái độ cũng tạm coi là tốt, vậy cô sẽ không
nhỏ nhen đến mức so đo với một đứa bé lớn xác: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu.”
Trả lời xong, Lâm Hiểu không nói thêm gì nữa. Cô nhìn Bác Thần, hắn lập tức hiểu ý, bước đi: “Xe của anh ở bên kia.”