Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 19: Ái muội (hạ)
Suy nghĩ của Bác Thần đông cứng trong vài giây, mãi sau mới xác định
chính mình không nghe nhầm, hắn quay đầu quỷ dị nhìn về phía Lâm Hiểu:
“Em sốt đến hồ đồ rồi à?”
Hoàn toàn không giống với những gì cô đoán trước đó!
Mặt Lâm Hiểu cứng đờ, không cam lòng cắn vào cằm hắn: “Em rất tỉnh táo!”
Bác Thần “Ai” một tiếng, cảm thấy cô cắn không nhẹ không nặng, càng giống
khiêu khích hơn, hắn vúi đầu cắn nhẹ lên chóp mũi cô nói: “Đừng đùa,
ngoan ngoãn ngủ đi.”
Động tác này vô cùng thân thiết, khiến trái tim
Lâm Hiểu càng thêm rung động nhưng kết quả trái ngược hoàn toàn với dự
đoán làm cho cô đã tức giận lại phải đè nén.
Người này rốt cuộc có phải đàn ông không?
Trong đầu Lâm Hiểu chỉ suy nghĩ vấn đề này nên cô nhìn chằm chằm Bác Thần
đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Lâm HIểu cắn chặt răng, hai tay ôm cổ hắn,
cắn vào yết hầu của hắn. Động tác đầu tiên hoàn thành hành động sau đó
của cô cũng trở nên tự nhiên hơn.
Lâm Hiểu nghe thấy tiếng hít vào
rất mạnh, trong lòng thỏa mãn vài phần. Cô dùng răng nanh khẽ cắn vào cổ hắn, đầu lưỡi mang theo dụ hoặc lướt qua da hắn, có lẽ bởi vì mới tắm
xong, cổ của hắn rất sạch sẽ, còn mang theo hương thơm nhẹ nhàng khoan
khoái.
Lâm Hiểu híp mắt lại, càng lúc càng lớn mật. Cô cảm giác được
bàn tay hắn đang nắm chặt lại nên càng thêm dụ hoặc liếm cổ hắn, rồi cắn nhẹ, tựa như có tiếu tấu giai điệu, lúc nhanh lúc chậm, từ cổ cho đến
xương quai xanh. Liếm liếm, Lâm Hiểu cảm thấy mệt mỏi, không nghĩ sẽ
tiếp tục nữa, cô thở hổn hển, dừng lại động tác.
Đang khiêu khích
người ta rồi ngừng lại, hành vi này quả thực muốn mạng hắn mà! Bác Thần
thực sự có suy nghĩ muốn cởi hết quần áo người con gái này ra sau đó bất chấp tất cả mà chiếm đoạt.
Trên thực tế, tay hắn đã không khống chế
được mà tiến vào trong váy ngủ, cảm nhận làn da bóng loáng tinh tế cùng
độ cong hoàn hảo của lưng, rốt cuộc không nhịn được, trong phút chốc hắn chuyển người, đặt Lâm Hiểu ở dưới thân.
Lâm Hiểu hoảng hốt, cô bị
động tác của Bác Thần làm cho hoảng sợ. Thân mình Lâm Hiểu vô lực, không biết hắn thoát ra từ lúc nào, còn chưa kịp phản ứng, váy ngủ trên người cô đã bị lột ra.
Cơ thể Lâm Hiểu rất ấm, loại xúc xảm khi được động
vào người cô khiến Bác Thần vô cùng kích thích. Tay hắn đặt trên hai
đỉnh mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nghe cô thở dồn dập liền cúi đầu
ngậm hai đầu nhũ tiêm, đầu lưỡi khuấy đảo nụ hoa e ấp bên dưới. Lâm Hiểu không nhịn được rên nhẹ, cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng,
đôi tay không thể khống chếđặt lên gáy hắn, giống như không để cho hắn
rời đi.
Bác Thần ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng mỏng manh nhàn nhạt
nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Lâm Hiểu trong bóng đêm cười nhẹ vài
tiếng: “Trước kia không biết em còn có mặt nhiệt tình như vậy.”
Lâm Hiểu cắn răng, cố gắng không cho mình được phép ngượng ngùng, trừng hắn: “Anh thật dài dòng.”
Giọng nói nghe như mang theo vài phần hờn dỗi mềm mại, lòng Bác Thần giống
như có lông chim lướt qua. Hắn cúi đầu, liếm lên vành tai Lâm Hiểu, cắn
nhẹ cổ non mềm, nhìn thấy cô theo phản xạ co rụt cổ lại càng đùa giỡn
“táo tợn” hơn, kỹ thuật trêu trọc quyến rũ cao siêu hơn Lâm Hiểu không
chỉ vài lần.
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến một đợt ngứa
ngáy, thân thể cô như muốn xụi lơ, hai tay vô lực ôm hắn, một đợt lại
một đợt tình triều bao phủ toàn thân cô.
Thấy Lâm Hiểu vừa khổ sở lại vừa thoải mái thở dốc, Bác Thần tựa như được ủng hộ, bàn tay lướt qua
bụng cô, xâm nhập vào trong quần lót. Khi tay hắn cởi bỏ đồ vật vướng
víu cuối cùng này xuống, Lâm Hiểu cũng không có phản kháng,hắn yên tâm
hơn vài phần. Bác Thần cúi đầu hôn lên môi cô, vô thanh vô tức đem lửa
nóng đặt giữa hai chân cô.
Lâm Hiểu cứng đờ người, cô cắn cắn môi, trong mắt rốt cuộc vẫn hiện lên vài phần do dự.
“Hiểu.” Như cảm giác được Lâm Hiểu cứng ngắc, Bác Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lâm Hiểu nghe thấy tiếng nói, đây là giọng nói của Bác Thần, trong lòng Lâm Hiểu mềm mại đi rất nhiều, thân mình chậm rãi trầm tĩnh lại, kể cả khi
Bác Thần tách hai chân cô ra cũng không hề phản kháng. Lâm Hiểu nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn xé rách, tâm trạng cô phức tạp mà khẩn trương. Cô cảm giác được vật cực nóng đó đang tiến vào nơi u cốc mềm mại nhưng
đột nhiên lại chậm chạp không tiến.
Bác Thần cảm giác được phía trước có chướng ngại thì kinh ngạc. Hắn đoán Lâm Hiểu vẫn còn là xử nữ nhưng
phán đoán này rất nhanh bị chính hắn phủ nhận. Dù sao Lâm Hiểu cũng
không còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên hắn vô lễ đùa giỡn cô cũng không có
phản đối, hơn nữa vừa rồi là cô chủ động khiêu khích, đủ loại dấu hiệu
đều cho đáp án phủ định. Nhưng, trở ngại phía dưới nói cho hắn, hắn sắp
trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.
Nói mất hứng là giả, dù vậy
Bác Thần vẫn do dự. Ngay từ đầu chậm chạp không tiến lên bởi vì có
chướng ngại ngăn trở nhưng trong chốc lát hắn nhận ra đây là Lâm Hiểu,
Bác Thần thanh tỉnh hơn vài phần, nếu đây là lần đầu tiên của Lâm Hiểu,
ít nhất cũng không thể tùy tiện nhu vậy. Hắn không nên lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn, cô bây giờ còn sinh bệnh, nói không chừng tâm lí
còn chưa rõ ràng, nếu hắn phá đi lần đầu tiên của cô, thiện cảm của cô
đối với hắn biết đâu sẽ tan biến mất, không được.
Bác Thần cố gắng
nhẫn tâm, đem chính mình rút ra. Lâm Hiểu cảm giác được cử động của hắn, theo bản năng cảm thấy mất mát, mắt cô tràn ngập sương mù nhìn hắn hỏi: “Anh Bác Thần?”
Bác Thần thở hổn hển một hơi, ngồi dậy, tay xoa đầu Lâm Hiểu, lại xoay người hôn lên trán cô. Hắn mặc quần rồi đi vào toilet.
Lâm Hiểu nhìn theo bóng dáng hắn rồi cũng ngồi dậy. Cô nhìn hắn bước đi,
trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Có phải bởi vì cô còn là xử nữ nên hắn
không dám động? Bọn họ không phải sẽ kết hôn sao? Lâm Hiểu không hiểu
được tâm trạng của mình lúc này, cô bật đèn, ánh sáng chói lòa làm cho
đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô chậm chạp mặc vào quần lót cùng váy, đầu vẫn
nặng nề nhưng cô không muốn nằm xuống mà ngồi trên giường phát ngốc.
Lúc Bác Thần tiến vào, trong phòng vẫn còn bật đèn, Lâm Hiểu ngây ngốc hồ
đồ ngồi trên giường. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa đầu cô
rồi dịu dàng nói: “Sao không ngủ đi?”
Ngủ được mới là lạ! Trong lòng Lâm Hiểu hờn giận nhưng lại ngại mặt mũi nên chỉ nhìn hắn không nói.
Bác Thần biết Lâm Hiểu lại suy nghĩ nhiều, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Em nghĩ rằng anh không biết gì sao, anh cũng không hề dễ dàng đâu, lửa đã cháy
to rồi mà vẫn phải vào toilet tự mình xử lí.”
Lâm Hiểu hiểu được ý
nghĩa câu nói, mặt cô thoángđỏ lên nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng, xoay
người đi. Nhưng tâm trạng khó chịu ban đầu vì nhìn thấy có người gặp họa mà bị đánh tan đi mất.
Bác Thần tiếp tục bất đắc dĩ nói: “Bây giờ còn chưa đến thời điểm.”
“Còn phải có thời điểm nữa sao?” Lâm Hiểu liếc mắt nhìn hắn.
“Ít nhất là không phải lúc em đang bị bệnh.” Bác Thần nói xong đột nhiên cười, “Em, nha đầu này, gấp đến thế sao?”
Mặt Lâm Hiểu nóng lên, khuỷu tay mềm nhũn vẫn cố gắng huých cho hắn một quyền: “Có anh ấy!”
“Em còn đang sốt, nếu tiếp tục làm, nhỡ anh không khống chế được thì nguy
rồi.” Bác Thần một tay bắt lấy tay Lâm Hiểu, một tay đặt lên trán cô
kiểm tra độ ấm, cũng không có nóng như lúc hắn vừa tỉnh dậy.
Lâm Hiểu mân khóe môi tiếp tục trừng hắn, nửa cười nửa không nói: “Anh lo lắng thật là nhiều chuyện.”
Thấy cô vẫn còn tức giận, Bác Thần cũng không biết giải thích thế nào chỉ có thể xoa xoa đầu cô, cố ý ở bên tai cô khiêu khích nói: “Chờ em khỏi
bệnh, chúng ta định sẵn hôn kỳ sau đó hẹn thời gian cùng làm?”
Quả nhiên Lâm Hiểu hung hăng đá hắn một cái: “Qua thôn này không còn điếm nào nữa!”
“Ôi.” Bác Thần cố ý kêu đau, sờ lên vị trí cô vừa đá, “Xem em còn sinh khí dồi dào như vậy, hay chúng ta tiếp tục?”
Nói như thể cô thèm khát lắm ấy, Lâm Hiểu phỉ nhổ hắn rồi nhấc chăn lên
chui vào trong quyết không để ý đến hắn. Ai nói cô sinh khí dồi dào,
thực ra trong người cô vô cùng khó chịu, chỉ muốn ngất đi, chẳng qua cô
liều mạng chịu đựng mà thôi. Lâm Hiểu không suy nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại.
Bác Thần tắt đèn, tiến vào trong ổ chăn, ôm cô vào lòng:
“Ngủ đi, chuyện đên nay quên hết đi, ngày mai chúng ta còn phải nghĩ
cách đưa em về nhà.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại bình thản, Lâm Hiểu nghe xong rất thoải mái. Hắn, là vì cô sao? Ý tưởng này chợt lóe lên trong
đầu Lâm Hiểu. Sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to ấm áp vỗ về lên
trán mình, vừa như yêu thương, vừa là trân trọng, cô thỏa mãn dãn hàng
mi đang nhíu lại, có lẽ bởi đã quá mệt mỏi nên không bao lâu sau liền
thiếp đi.
Bác Thần tinh ý nghe thấy hô hấp đều đặn của người bên cạnh thì biết cô thật sự ngủ rồi. Làm đàn ông tốt làm gì, đúng là không dễ
dàng. Hắn ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, đột nhiên cảm thấy vô
cùng hối hận, cơ hội hiếm có như vậy về sau phỏng chừng không còn nữa,
đầu óc vừa rồi bị nhúng nước hay sao mà không nắm lấy chứ?
Bác Thần
càng nghĩ càng hối hận, đành cúi đầu “hung hăng” hôn lên khóe môi Lâm
Hiểu. Tưởng trả thù được một chút lại khiến hắn cảm nhận làm da non mềm
của cô cùng hương thơm trên đó, lửa nóng vừa dập tắt trước đó nay lại
bùng lên. Trong lòng hắn rủa thầm vài tiếng, cố gắng áp chế dục vọng,
theo cô nhắm mắt.
==============
Lâm Hiểu là một người con gái vô
cùng khó hiểu. Cô đã có thiện cảm với người khác nhưng lại cố gắng để
không được quá mức, nghĩ muốn trầm luân nhưng lại có lí trí không chế
được chính mình. Bác Thần đối với Lâm Hiểu mà nói, là người sẽ bên cô cả đời, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, dựa vào điểm này, hắn đã đánh tan mất tầng thứ nhất- phòng bị trong cô, hơn nữa ở phương diện lấy lòng
phụ nữ, Bác Thần quả thực rất cao tay, cho nên một giây không cẩn thận,
Lâm Hiểu đã rơi xuống vực sâu, cam nguyện giao ra cảm tình chân thật của mình.
Còn Bác Thần đã từng là một tên đàn ông tệ hại trong mắt phụ
nữ. Bởi hắn nhìn như hữu tình thực chất lại vô tình, đối với tình cảm,
hắn cũng không quá mức để tâm. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình,
hắn có thể dựa vào trực giác mà lấy được lòng đối phương, ví như hành
động bỏ dở vừa rồi.
Nhưng mà, có nhiều lúc, hắn thậm chí còn lười tự
hỏi xem người phụ nữ dưới thân nghĩ cái gì, chỉ thầm nghĩ mình thích là
được. So với yêu đương hắn càng thích tình một đêm hơn chính bởi nguyên
nhân này.
Lâm Hiểu là người con gái hắn muốn cùng đi cả đời, hơn nữa
không thể phủ nhận đây là một người con gái tốt. Đối với đàn ông mà nói, có một điều rất quan trọng đó là yêu được một người con gái tốt. Ban
đầu cảm thấy cô là một đối tượng thích hợp để kết giao, trở thành đối
tượng kết hôn cũng tốt, bây giờ lại phát hiện cô vẫn còn một thân sạch
sẽ cho nên hắn rất vui sướng.
Về phần có yêu hay không, hắn chưa từng xem xét vấn đề này. Vừa rồi cố gắng ngừng lại chẳng qua vì muốn xâm
nhập vào lòng cô mà thôi.
Nhưng chính hắn cũng không biết tại sao
mình lại phải cố gắng hết sức để tiến vào thế giới của đối phương, đó là bởi vì người ấy không hề hay biết đã đi vào thế giới của hắn, thậm chí
còn sớm chiếm lĩnh một phần lãnh thổ rộng lớn.