Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 52: Yêu Một Người, Là Biết Rõ Người Ấy Không Hoàn Hảo, Nhưng Vẫn Yêu
Trường Giang đưa An Hạ lên thẳng phòng mình. Đặt cô xuống giường xong liền cởi ngay cúc áo sát cổ của cô ra, rồi mau chóng ra phía ban công hạ rèm, đóng cửa lại. Sau đó, Trường Giang quay trở ra hành lang, lúc sau đem vào một chai nước, vài gói gì thuốc hay gì đó. Hắn vẩy mạnh vài cái, không ngại ngần gì, luồn tay qua áo An Hạ rồi nhét cặp nhiệt độ vào người cô. Tất cả những hành động đó của hắn đều hết sức bình tĩnh, không chút luống cuống hay do dự, nhưng nét mặt lại không tỏ ra thư giãn chút nào. Đôi mày đậm suốt từ đó vẫn cứ nhíu chặt.
Hoàng Hải nãy giờ đi theo, không thấy anh chàng lạnh lùng kia nói một câu, thì cũng chẳng dám tỏ ý gì. Đến khi thấy Trường Giang bắt đầu lôi nhiệt kế ra xem, biểu cảm càng trở nên cứng nhắc, thì Hoàng Hải mới lựa lời, hỏi.
“Cô ấy bị sao vậy?”
“Sốt.”
Trường Giang trả lời ngắn gọn, tay vẫn đang xé một gói nhỏ trong đống vừa đem ra hòa vào nước. Tiếng thìa chạm vào thành cốc kêu một tràng lách cách đầy vội vã.
“Sao… tự dưng lại như vậy?”
Hoàng Hải bắt đầu cảm thấy lo lắng. Rõ ràng lúc ngồi nói chuyện với cậu, rồi trên suốt đường về, cậu có thấy cô biểu hiện bất thường gì đâu.
Nhưng lần này Trường Giang không trả lời thêm nữa. Hắn đem cốc nước vào, đặt lên nóc tủ đầu giường, vuốt qua mớ tóc lộn xộn của người đang nằm vật ra kia, rồi mới nhỏ giọng hỏi.
“Có khó thở hay đau ngực không?”
An Hạ lờ đờ mở mắt ra, hơi lắc đầu.
“Đau họng hay nghẹt mũi?”
Cô tiếp tục lúc lắc đầu nhè nhẹ.
“Nhức đầu, đau người?”
Lần này thì An Hạ gật đầu, vừa xong đã hắt xì một tiếng, làm Trường Giang phải lập tức đưa tay ra trước mũi cô.
“Xì ra!” Hắn ra lệnh.
Cô nhỏ cố mở mắt ra nhìn, nhưng dường như chẳng còn sức, trước bàn tay mát lạnh nọ, ngược lại còn hít vào một hơi sâu hơn. Liền đó, An Hạ lại hắt xì thêm một hơi còn dài hơn. Lần này thì không chịu được nữa, nước mũi đổ xuống ào ào, làm cho cô thực muốn khóc dở mếu dở.
“Sẽ choáng váng một chút, nhưng xì hết ra rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Trường Giang vẫn kiên trì, cố gắng nói thật nhẹ nhàng. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho bệnh nhân nhỏ bé đã ngượng càng thêm ngượng. Trời ạ, vấn đề không phải ở chỗ đó mà. Nhưng rồi lần hắt xì thứ ba đến, lần này thì An Hạ chịu thua, cô nhắm mắt nhắm mũi hỉ sạch đống tèm lem vào lòng bàn tay hắn, trước khi đổ vật xuống giường vì kiệt sức. Trường Giang đến một cái nhăn mày cũng không thấy, sau khi rửa sạch tay rồi mới rút khăn mặt từ trong toilet ra lau mũi cho cô.
“Lần này chắc cảm cúm bình thường thôi. Uống hết cái này đi rồi nằm nghỉ.”
An Hạ như người biết tội, hoặc cũng có thể vì cơn sốt làm cho hỏng người nên tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn. Dù cốc nước kia có vẻ rất khó nuốt, phải đến cả mười hơi cô nhỏ mới uống xong, nhưng cũng không một lời than van. Xong xuôi, Trường Giang mới kê lại gối cho cô nằm xuống, nhưng rồi lại không đành lòng mà tiếp tục đưa tay vuốt ve trán cô. Những tia xót xa thấp thoáng ẩn hiện trong mắt hắn.
Đến khi tiếng thở đều đều nhè nhẹ của An Hạ lấp đầy không gian, Trường Giang mới khẽ khàng đứng dậy. Hắn lặng lẽ kéo tấm chăn màu kẻ vàng trên người cô cao hơn một chút. Rồi hắn đến bên bàn học, pha thêm vài chai nước tương tự, đem tới tủ đầu giường. Sau đó, không một tiếng động, liền bước ra khỏi phòng.
Nhác thấy Hoàng Hải từ lúc đến đây vẫn cứ đứng như trời trồng tại chỗ, Trường Giang ngập ngừng một chút rồi cũng nhẹ giọng.
“Có tôi ở đây, sẽ không có việc gì.”
Hoàng Hải nhìn nét mặt Trường Giang đã trở nên dễ chịu hơn, cậu bất giác cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nãy giờ, hẳn Hoàng Hải đã bị hù cho sợ rồi. Cậu cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi.
“Thật xin lỗi… Đều tại tôi mà bạn ấy bị ốm như vậy!”
Trường Giang không vội nói gì, chỉ điềm tĩnh bước xuống lầu, rồi mở tủ lạnh kiếm ít đồ ăn phù hợp. Đến khi nồi súp rau đã yên vị trên bếp chờ chín, hắn mới chậm rãi quay sang Hoàng Hải.
“Hai người… tiến triển đến đâu rồi?”
“Hả?” Hoàng Hải bất giác giật mình trước câu hỏi không đầu không cuối nọ.
“An Hạ có hệ hô hấp không được khỏe lắm. Cô ấy rất nhạy cảm với đồ lạnh, nhất là trong mùa đông. Ngoài ra, còn dị ứng nặng với kháng sinh, và tôi cho rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy đi giày đế mềm thay vì những đôi guốc cao gót.”
Trường Giang tựa người vào bàn bếp, trong đôi mắt đen láy của hắn, chỉ là một màn đêm phẳng lặng. Hắn khoanh tay lại, trầm tĩnh nhìn vào một điểm vô định nào đó trước mắt, đều đều nhả giọng.
“Tôi không biết cậu thích An Hạ vì điều gì, và thích đến mức độ nào. Nhưng nếu cậu thực sự nghiêm túc, tôi hy vọng cậu hãy vì cô nhóc đó mà tìm hiểu mọi thứ dần dần.”
Hoàng Hải nghe những gì Trường Giang vừa nói, lại càng cảm thấy mọi việc trở nên mơ hồ hơn. Cậu bước lên phía trước một bước, với một giọng chân thành nhất, khẽ hỏi.
“Cậu có ý gì khi nói ra chuyện này với tôi?”
Trường Giang vẫn không nhìn lên. Hắn cứ thế đứng yên như một khúc gỗ. Chẳng phải đang chế giễu, cũng không hẳn là lạnh nhạt, thái độ hết sức khác thường này của Trường Giang khiến cho Hoàng Hải mãi vẫn không đoán được, anh chàng này, rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì.
“Bây giờ, có lẽ cậu nghĩ chỉ cần biết những gì có thể khiến cho cô ấy cười là đủ. Nhưng tôi lại cho rằng, càng cần phải thấu hiểu những gì đã làm cho cô ấy phải khóc. Cuộc đời phức tạp, niềm vui dễ quên, chỉ có nỗi buồn luôn cố chấp ở lại. Tương tự như vậy, cậu có thể đang thích An Hạ vì nhìn thấy điều gì đó thú vị. Nhưng hãy đảm bảo rằng, đứng trước đầy rẫy những khuyết điểm cũng như nhược điểm của cô ấy, cậu vẫn sẽ không vì chúng trái với mong muốn của mình mà thay lòng.”
Những lời của Trường Giang nói ra, không mang theo một chút xíu nào hống hách, ngược lại, cứ như được trút ra từ tận đáy lòng. Hắn mọi khi ít nói là thế, lúc nào cũng nghênh ngang mang theo bộ dạng lãnh đạm với tất cả, nhưng hôm nay, lại bất ngờ bộc bạch tâm sự. Hoàng Hải kinh ngạc chưa đủ, bắt đầu lờ mờ nhận ra những ý tứ trong từng lời lẽ ấy.
Từ đầu tới cuối, Trường Giang vẫn luôn giữ cho tầm mắt mình lơ lửng trong không trung. Hắn kiên quyết không nhìn sang, không đối mặt với Hoàng Hải, lý do tại sao chỉ riêng mình hắn mới hiểu. Cũng như trái tim hắn đã đau đến thế nào khi phải dằn lòng mà nói ra những lời bình thản như thế, vĩnh viễn cũng chỉ riêng mình hắn mới biết.
Trường Giang độc đoán và kiêu ngạo, nhưng hắn không mù quáng tới độ bất chấp phải trái trắng đen. Từ lâu, hắn đã nhận ra anh chàng đứng trước mắt mình đây không hề tệ. Cậu ta đối tốt với cô nhóc nhà hắn trong mọi trường hợp, hoàn toàn thật lòng. Cậu ta đúng là có những điều mà hắn không thể có, dịu dàng, nồng nhiệt, và hơn tất cả, luôn đặt người mình thích lên trên cả bản thân mình. Nếu có kết thân với cậu ta, An Hạ chắc chắn sẽ được vui vẻ.
Nhưng khi Trường Giang nhận ra điều ấy, cũng là lúc sự ghen tức và lo sợ trong lòng hắn bùng lên dữ dội. Gần mười bảy năm nay, An Hạ là của hắn. Giờ có ai đó muốn lấy cô đi mất, hắn thực không cam lòng.
Đồ vật cũ mất đi có thể thay mới. Thói quen cũ mất đi sẽ có một thói quen khác lấp vào. Nhưng khi cô rời hắn đi, Trường Giang liền cảm thấy đau như một phần thân thể mình bị tách ra vậy. Cũng phải thôi. Vì cô nhỏ ấy không phải đồ vật, càng không chỉ là một thói quen. Mà chính là một thứ “tình” luôn lặng lẽ nằm trong trái tim hắn. Hơn cả tình bạn, hơn cả tình thân, hơn cả duyên nợ mà hắn đã từng ấy năm nâng niu, từng ấy năm chăm sóc. Không chỉ bằng đôi tay, mà còn bằng tất cả tấm lòng của mình…
Một chữ “yêu” không thể nói ra, vì hắn cho rằng nó hoàn toàn vô nghĩa mà cũng không đủ để có thể nói lên tình cảm của hắn. Nhưng một lời “từ bỏ” lại dễ dàng để lại, vì đã đến lúc hắn phải trả cho cô bạn gái bé nhỏ kia, hai tiếng “tôn trọng” rồi. Lần này, hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, cho dù đó có không phải là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần cô thực tâm mong muốn…
Không phải hắn, thì đã sao? Cuộc đời này đâu chỉ có một mình hắn yêu thương cô nhỏ ấy thật lòng?! Hắn tự tin đến ngạo mạn, rằng chỉ có duy nhất mình hiểu biết rõ cô, thấu hiểu những thiệt thòi trong quá khứ của cô. Cô lệ thuộc vào hắn, thiếu hắn sẽ không sống nổi. Cô, chỉ có thể cả đời này ở bên hắn. Đúng, hắn đã từng nghĩ thế, cho đến khi nhận ra rằng, thực tình hắn chỉ là quen biết cô sớm hơn người khác mười sáu năm. Còn họ, có cả cuộc đời còn lại để tiếp tục những gì hắn đã làm…
“Chuyện này… Có lẽ cậu đã hiểu nhầm gì đó… Thực ra tôi…”
Hoàng Hải nhìn Trường Giang suy tư trầm mặc cả buổi, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. Trường Giang hơi nhìn lên một chút, nhưng nửa chừng như phát hiện ra điều gì đó, đột ngột xoay người lao nhanh lên lầu. Hoàng Hải lần nữa bị bất ngờ, lúng túng định đi theo Trường Giang, lại bị ánh lửa trên bếp gas giữ lại. Cậu tặc lưỡi đưa tay tắt bếp, rồi mới lật đật chạy lên.
***
Bốn tầng lầu không phải là ngắn. Tới cửa phòng, Hoàng Hải sững người lại thở dốc, thấy Trường Giang đang quỳ dưới sàn, trên tay là cô nhóc èo uột nọ với cái trán không chỉ tím bầm, mà còn rướm máu.
“An Hạ có làm sao không?!” Hoàng Hải vội chạy tới, hốt hoảng nhìn đống đồ rơi ngổn ngang dưới đất.
Trường Giang chỉ mím chặt môi lại, không nói gì. Hắn vùi cái trán nóng hổi của cô vào trong ngực mình, cả người cũng run lên. Lúc chạy lên tới đây, hắn vẫn còn kịp nhìn thấy cô nhỏ này đang cố rướn người ra với chai nước trên tủ, rồi cứ thế đâm thẳng đầu xuống đất. Giường của hắn là là loại hiện đại, có ngăn kéo đựng đồ bên dưới nên thành khá cao, hẳn cú ngã đó của cô cũng không phải là nhẹ.
“Bị chảy máu rồi!”
Hoàng Hải nhìn cái trán sưng vù của An Hạ, không khỏi xót xa. Cậu dáo dác nhìn quanh như muốn tìm thứ gì để băng lại, nhưng nhất thời không nghĩ ra, thành thử cứ mãi lúng túng. Lúc này, Trường Giang mới hít một hơi thật mạnh, thu lại ánh mắt đờ đẫn của mình rồi đem An Hạ đặt lại lên giường. Hắn tiếp tục đem nhiệt kế nhét vào trong người cô rồi bảo với Hoàng Hải.
“Trông chừng cô ấy. Tôi đi lấy thuốc. Cách xa ra một chút, có thể lây đấy.”
Hoàng Hải chỉ biết gật đầu.
Lát sau, Trường Giang quay trở vào, kéo theo cả một cây inox cao cao với cả khay vật dụng đủ loại. Hoàng Hải tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hắn đổ chút cồn ra miếng bông gòn, thành thạo dùng kẹp nhẹ nhàng rửa qua vết rách trên trán cho cô bạn nhỏ đang nằm như con cá chết gần đó. Vừa làm, hắn vừa nói với Hoàng Hải.
“An Hạ nhiều lúc cũng vụng về lắm. Lại còn hay gặp xui. Bị ngã, hay va đụng thế này không phải là điều hiếm khi xảy ra. Nếu có thể, hãy luôn đặt cô ấy trong tầm mắt.”
Sau khi dán miếng gạc trắng tinh lên trán An Hạ, Trường Giang mới lấy nhiệt kế ra. Liền đó, nét mặt cũng cứng ngắc trở lại. Hắn tiếp tục tìm kiếm thêm vài gói thuốc nào đó trong khay, nghiền nhỏ ra, pha với nước ấm rồi ngồi xuống giường. Hắn thận trọng nâng An Hạ dậy, nhẹ nhàng gọi tên cô vài lần, đến khi đôi mắt vẫn đang nhắm chặt kia gắng gượng he hé ra, mới bắt đầu giúp cô uống.
“Thực ra sốt, hay nôn, chỉ là một phản ứng tự vệ của cơ thể. Nếu không đi kèm với dấu hiệu nghiêm trọng nào khác, thì đó chỉ biểu hiện cho việc cơ thể đang cố gắng chống chọi với vi khuẩn hay virus bằng cách tự tăng nhiệt độ cơ thể lên. Vì ở nhiệt độ cao hơn bình thường, các enzyme trong tế bào và các tế bào bạch cầu sẽ làm việc hiệu quả hơn. Lúc này, chỉ cần hỗ trợ chúng bằng cách bù nước và bù điện giải.”
Hắn nâng cốc, kiên nhẫn chờ An Hạ nuốt xuống từng ngụm nhỏ, vừa hạ giọng nói khẽ. Hoàng Hải nghe mà như nuốt xuống từng lời. Nhìn những hành động hết sức dịu dàng kia, cậu ngoài khâm phục ra, còn cảm thấy ít nhiều cảm động. Từ trước tới giờ, Hoàng Hải chỉ có ấn tượng về sự lạnh lùng, ngạo mạn, không thèm nhìn người khác bằng nửa con mắt của Trường Giang. Lại ỷ mình là bạn thanh mai trúc mã mà không ít lần nạt nộ, làm mất mặt An Hạ. Không ngờ, cậu ta cũng là người vững vàng và ân cần như vậy.
Giờ thì cậu đã hiểu, vì sao An Hạ lại một lòng một dạ hướng về người này như vậy rồi.
Phải đến cả chục phút, An Hạ mới uống xong hai cốc nước đầy. Cô vừa nằm xuống không lâu, đã bắt đầu trằn trọc. Mồ hôi trên trán cũng rịn ra lấm tấm.
“Thấy khó chịu ở đâu?”
“Bạn làm sao vậy?”
Cả hai người đang đứng bên giường cô đồng loạt hỏi. Trước cái nhìn đầy vẻ lo lắng của Hoàng Hải và ánh mắt thâm trầm của Trường Giang, An Hạ càng như bị dọa cuống. Cô dường như rất muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao lại không thể diễn đạt thành lời. Chẳng mấy chốc, nước mắt đã lại trào ra thành những tiếng thút thít nho nhỏ. Cộng với bộ dạng rũ rượi khi ốm, trông cô càng thêm thảm hại.
“Sao… sao lại khóc?!” Hoàng Hải một lần nữa phát sợ. Cậu cuống quít nói với Trường Giang. “Hay đưa bạn ấy đi bệnh viện?”
An Hạ ra sức lắc đầu, có chút van xin. Trường Giang liền quay sang Hoàng Hải.
“Nhỏ này đói rồi. Nhờ cậu xuống lầu mang nồi súp trên bếp lên giúp tôi.”
Giờ thì lời nào của hắn cũng trở thành thánh chỉ. Hoàng Hải lập tức tuân lệnh. Chờ anh chàng sốt sắng đó đi rồi, Trường Giang mới lật chăn của cô ra. An Hạ như chết đuối vớ được cọc, liền túm chặt lấy ngực áo hắn.
“Không việc gì. Toilet ngay trước cửa đây thôi.” Hắn thận trọng ôm lấy người cô, cố gắng di chuyển thật đều và thật nhẹ. Nhìn vẻ mếu máo đến khổ sở kia, hắn vừa thương, mà cũng vừa buồn cười, chỉ biết vỗ về nhè nhẹ.
“Có mặt bạn trai đôi lúc cũng bất tiện nhỉ.”
An Hạ được thể, khóc lên òa òa.
***
Ăn xong, An Hạ dần giảm sốt. Nước mũi cũng đã ngừng chảy. Trường Giang rút cặp nhiệt độ ra lần thứ ba, hài lòng khi thấy vạch thủy ngân chỉ dừng ở mức trên dưới ba mươi tám độ. Hắn vứt khăn mặt vào chậu nước ấm, rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Mới có 8 giờ. Ngủ đi một chút. Đợi lát ba mẹ về tôi sẽ đưa bà trở lại phòng.”
An Hạ chăm chú nhìn hai anh chàng đã phải vất vả vì mình nãy giờ, không khỏi cảm kích. Cô kéo kéo chăn, lí nhí mở miệng.
“Hai người… Xin lỗi, và cảm ơn…!”
Đáp lại cô, Hoàng Hải chỉ mỉm cười, trong khi Trường Giang đến cả nhìn cũng chẳng. Hắn làu bàu.
“Không dám. Mẹ trẻ cứ nằm yên một chỗ, đừng gây họa gì cho tôi nữa là tốt lắm rồi!”
Cái gã này…! Đúng là trở mặt nhanh như lật bàn tay luôn! An Hạ dở khóc dở mếu nhìn vẻ khinh khỉnh của hắn, chẳng biết nói gì hơn, đành phải nằm xuống. Cô chào Hoàng Hải, rồi trùm chăn kín đầu, quay mặt vào trong tường. Trường Giang vẫn chẳng thèm để ý đến sự giận dỗi của cô, chỉ lúi húi dọn dẹp.
“Cậu thật là…” Hoàng Hải chẹp miệng. Định nói thêm gì đó, nhưng nhìn vẻ lạnh nhạt kia, dường như hứng thú cũng mất đi quá nửa. Cậu tặc lưỡi. “Thôi, tôi cũng phải về rồi. An Hạ, nhờ cả ở cậu.”
An Hạ lúc này có vẻ như đã chìm vào giấc ngủ. Hoàng Hải nhìn qua một lần, làm động tác giơ tay chào với cô, rồi xoay người bước ra cửa. Mới đang dợm bước, đã nghe tiếng Trường Giang thoảng qua. Rất trầm, như thể hắn đang cố hạ thật thấp giọng xuống.
“Cô nhóc này, từ ngoại hình, đến tư chất, tất cả chỉ miễn cưỡng dừng ở mức trung bình. Đến cả chơi cũng dở, chỉ duy nhất gặp hên ở trò đổ xúc xắc. Tính cách cũng không chỉn chu như người ta, lúc ương bướng, lúc nhu nhược, đôi khi không biết tự làm chủ bản thân mình.”
“Nhưng…” Trường Giang bước về phía giường, hơi kéo tấm chăn đang trùm kín đầu An Hạ xuống, trải ngay ngắn qua cổ cô. “… tôi hy vọng cậu vẫn sẽ đối xử tử tế với cô ấy, làm chỗ dựa cho cô ấy, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.”
“Đừng kỳ vọng, cũng đừng ảo tưởng, hãy yêu quý cô ấy đúng như những gì cậu cảm nhận. Tôi… sẽ ủng hộ hai người!”
Hoàng Hải nghe đến đâu, cả người cũng sững lại đến đấy. Cậu đứng chết trân tại chỗ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao trước tình huống này. Tưởng chừng như không khí trong phòng cũng trở nên đông cứng cả lại. Trường Giang vẫn như trước, nói mà không nhìn thẳng vào đối phương, chỉ hờ hững bỏ tay vào túi quần,
Trầm mặc một lúc, Trường Giang rốt cuộc cũng quay người lại, cố nặn ra một nụ cười thật nhạt.
“Thôi bỏ đi! Giờ tôi cũng còn việc phải làm.”
Hắn hất mặt tỏ ý bảo Hoàng Hải theo mình đi xuống. Cánh cửa phòng chậm chạp khép lại, rồi vang lên một tiếng cách nhỏ xíu. Bước chân của hai người cũng xa dần.
Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, đến tận lúc này chiếc chăn kẻ ô mới từ từ hé ra, một mảng gối đã ướt đầm nước mắt…