Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 18: Tất Cả, Là Tại Bà!
Trường Giang trở về phòng mình thì trời đã xẩm tối. Việc đầu tiên hắn làm là cởi ngay chiếc sơ mi trắng đang dính bệt vào người ra. Dưới lớp vải ướt là làn da trắng trẻo trời sinh, cùng những múi cơ đang ở quá trình hình thành, thoắt ẩn thoắt hiện. Trường Giang ném thẳng cái áo trắng của mình xuống sàn nhà tắm không thương tiếc, rồi bật nước xối ào ào lên người. Từng dòng nước ấm đổ ra, tràn lên mình hắn, nhưng dường như vẫn không đủ để xoa dịu đi sự bực bội đã sớm chất đầy trong lòng…
Sạch sẽ tinh tươm bước ra khỏi cửa, Trường Giang theo thói quen lần tìm điện thoại. Lúc này, hắn mới sực nhớ ra thứ liên lạc duy nhất đó đã được trở về với đất mẹ, vĩnh viễn nằm lại dưới lòng hồ rồi… Nhớ đến chuyện rắc rối vừa xảy ra, sự khó chịu trong lòng hắn rất nhanh, đã nhen nhóm trở lại.
Bạn Giang mở tủ bằng tốc độ ánh sáng, lấy ngay một bộ đồ mới thay vào rồi đi ra ngoài, sau khi đã sập cửa cái “Rầm!” sau lưng. Một vài người bạn ở chung hành lang với hắn phát hiện ra đây là người vừa vác bộ dạng ướt lướt thướt trở về, nay lại gặp bản mặt như đang cầm dao đi tìm người để giết kia, nhất loạt đều im thin thít. Không ai bảo ai đều tự động dạt sang hai bên, nhường lối cho hắn.
Trường Giang đứng trước cổng khu A của ký túc xá nữ, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xông vào. Nhưng khi hắn còn chưa kịp đặt chân lên cầu thang, một người mặc áo xanh có khuôn mặt nhọn hoắt như mẩu bút chì, dường như là quản lý, từ căn phòng ngay sát đó vội bước ra, ngăn lại.
“Cậu bạn này… Cậu đến gặp ai chăng?”
“Vâng!”
“À… Cậu là học sinh mới? Quy định ở đây là nam nữ không được phép tự tiện đến phòng nhau, chỉ có thể thông qua ban quản lý để chuyển lời…” Anh chàng Bút Chì hắng giọng. “Cậu định tìm bạn gái nào vậy?”
Trường Giang hất mặt nhìn lên cửa sổ phòng 203 của An Hạ. Khung cửa sổ vẫn còn đen ngòm kia càng như thổi bùng ngọn lửa giận trong lòng hắn lên cao hơn bao giờ hết. Trường Giang bẻ khớp tay răng rắc, nghiến răng dằn từng tiếng một.
“Đặng – An – Hạ! Phòng – hai – lẻ – ba! Anh làm ơn… gọi cái đồ chết trôi ấy xuống đây ngay giúp tôi!
Quản lý: “…”
Cậu bạn đẹp trai à, có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống đây uống miếng nước ăn miếng bánh đã. Chúng tôi rất không hoan nghênh bạo lực, nhất là còn ở… khu vực này đâu…
***
Năm phút chờ đợi đối với Trường Giang lúc này, còn dài hơn cả năm năm. Vậy mà đến khi anh chàng quản lý kia đi xuống, lại không hề thấy “cái đồ chết trôi” nào tấp tểnh theo sau cả.
“Hình như cô bạn đang ngủ hay sao đó. Chúng tôi không thấy khóa ngoài, mà gọi cửa cũng không thấy thưa.”
Trường Giang: “…”
“Cậu có việc gì quan trọng không? Có thể gọi điện thoại cho bạn ấy mà!”
Anh Bút Chì nhìn cậu trai cao lớn trước mặt mình đầy thấp thỏm. Bộ dạng này, không phải là có gì vô cùng nghiêm trọng vừa xảy ra chứ?! Mới rồi khu A của anh còn có nữ sinh suýt chết đuối dưới hồ nước trong công viên, báo hại anh phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để sắp xếp, lo liệu. Đừng nói là bây giờ lại thêm vụ nào tương tự nữa nhé! Anh có mấy quả tim cũng không đủ để đem ra đối phó đâu.
“Anh quản lý…” Trường Giang nhìn thẳng lên trên tầng, lạnh lùng. “Trên đó là bạn em, cô ấy rất hay mộng du trèo cửa sổ, rồi đập đầu vào tường, thậm chí dùng dao cắt tay rồi cắt cổ khi ngủ. Sợ là…”
“Hả?!” Anh Bút Chì chỉ hận không thể tức khắc đem ruột bỏ lên đầu. “Vậy… Mau mau… Mau mau vào xem thế nào!”
Trường Giang theo anh chàng trách nhiệm đầy mình nọ đi như chạy lên tầng hai. Một số bạn nữ các phòng xung quanh thấy con trai lạ xuất hiện, không khỏi vừa tò mò, vừa xấu hổ. Một vài người đã vội chui tọt vào phòng mình để giấu đi bộ quần áo pijama mùa hè đang mặc trên người, chỉ ló đầu ra hành lang hóng tin tức.
Trường Giang không thèm đếm xỉa gì tới phong cảnh trước mắt, thản nhiên đi tới phòng 203, đứng sừng sững trước cửa ra vào đang đóng im ỉm.
“Quên mất, để tôi đi xin chìa khóa dự phòng!” Anh Bút Chì cuống quít.
“Không kịp đâu anh! Sợ lúc đó đã…”
“Vậy… Vậy phải làm sao?!”
Trước vẻ muốn chết tới nơi của người nọ, Trường Giang chỉ hơi giật khóe miệng. Hắn gầm gừ trong cổ họng, tay nắm chặt thành quyền. An Hạ, lần này bà chết chắc rồi!
“Để em!”
Trường Giang chỉ phun ra hai từ, rồi không chờ anh chàng trước mặt hiểu ra chuyện gì, càng không có ý định xin sự đồng ý, hắn đã xoay người đánh “Vụt!”. Trong tích tắc, chỉ nghe tiếng gió xẹt qua. Và sau đó, một âm thanh cực kỳ khủng khiếp như trời long đất lở vang lên.
Cánh cửa phòng 203 tội nghiệp chỉ sau một cú đá của ai kia đã tung cả bản lề. Nghiêng nghiêng ngả ngả đổ “Rầm!” một tiếng đinh tai nhức óc xuống sàn. Anh quản lý Bút Chì, lẫn tất thảy các bạn nữ đang đứng gần “hiện trường” ai nấy đều hồn bay phách lạc, mặt cắt không còn giọt máu.
Cùng với đống tan hoang đó, Trường Giang hiện ra như một hung thần. Hắn bước một bước dài đã bỏ qua cánh cửa đang nằm chỏng gọng nọ, đứng ngay trước giường ngủ của An Hạ. Nhìn đống lùm lùm trước mắt, chăn trùm kín đầu, còn từ bụng trở xuống thì hở ra, một nửa người đã vắt vẻo gần rơi xuống đất, sát khí trong người Trường Giang chỉ có tăng chứ không hề giảm. “Cái thứ chết trôi” này, không hề coi âm thanh đại bác vừa rồi hắn tạo ra là cái củ khoai hà gì sao?!
Trường Giang không chút lưu tình, lập tức túm chăn, hất thẳng con người đã sắp rơi ra ngoài kia xuống đất. “Thứ chết trôi” nọ lăn lông lốc vài vòng rồi mới chịu “hiện nguyên hình” là một cô bạn nhỏ mặc bộ pijama thỏ bông hồng hồng trắng trắng, thoạt nhìn “quê” không thể tả. An Hạ nằm úp mặt lên sàn, tiếng thở đều đều vẫn phát ra như chưa bao giờ bị ngắt quãng.
Trường Giang: “…”
“Còn không chịu dậy, tôi sẽ đóng gói bà vứt về nhà ngay đêm nay!”
Tiếng hét bằng cái giọng trầm trầm kia, hình như rất lâu sau này, vẫn còn thi thoảng xuất hiện trong giấc mơ của cô nàng nào đó thì phải.
***
Con trai, hình như cũng có thời kỳ nào đó bỗng dưng đổi tính, mà người ta gọi là “đến tháng”, phải không?! Bực bội, cáu gắt, khó ở trong người… mà bạn Giang hôm nay, chính là một ví dụ điển hình.
Từ lúc ra khỏi ký túc xá, Trường Giang đã như một quả bom hẹn giờ, luôn sẵn sàng ở tư thế nổ tung. Suốt cả buổi tối, bất cứ khi nào An Hạ ngước mặt lên nhìn, đều y rằng bắt gặp bộ mặt cáu kỉnh, đen đến không thể đen hơn của hắn. Biểu cảm “muốn xông tới bóp cổ” cô viết rõ mồn một trên mặt. Đến cả lúc ngồi ăn cơm, An Hạ cũng mắc nghẹn mấy lần. Dường như thứ bạn Giang thân yêu đang bỏ vào miệng ăn sạch sẽ kia không phải là thịt gà, mà là chính cô nhóc đang ngồi trước mặt thì phải.
Mấy lần An Hạ định hỏi Trường Giang xem chiều nay hắn đã làm gì, rồi có gì không vui à. Nhưng cứ đến lúc sắp sửa mở lời, lại vừa vặn nhìn thấy đôi lông mày thẳng tắp kia nhăn lại, đôi mắt đen không khỏi trừng lên. Miệng cô lập tức ngậm chặt vào. Mãi đến tận khi điện thoại cầm tay của An Hạ rung chuông réo rắt, bầu không khí nặng nề mới bị phá vỡ một chút.
“Vâng! Mẹ nuôi à, con nghe đây!”
“An Hạ. Thằng Giang có ở với con không?! Sao mẹ gọi nó từ chiều đều báo không liên lạc được. Mẹ lo quá!” Tiếng cô Hường trong điện thoại vang lên có chút gấp gáp.
“Vậy ạ? Cậu ấy đang đi ngay cạnh con mà. Chắc điện thoại có vấn đề sao đó thôi, không có chuyện gì đâu ạ!” An Hạ vừa trả lời, vừa liếc mắt sang Trường Giang.
“Thế hả?” Lúc này, cô Hường mới thở phào một tiếng. “Vốn mẹ định gọi hỏi thăm hai đứa một tiếng xem ăn ở thế nào thôi!”
An Hạ ôm điện thoại ríu rít kể cho cô Hường nghe về trường học, về ký túc xá, rồi nhà ăn… bỏ quên cả người ở cạnh. Đến cả chục phút sau mới chịu dập máy.
“Mẹ nuôi gọi. Bảo điện thoại ông đâu sao không bắt máy!” An Hạ quên khuấy cả tâm trạng không tốt từ nãy đến giờ của người nào đó, vui vẻ huých huých khuỷu tay vào người Trường Giang.
“Mất rồi!”
“Hở?!”
“Thì là mất rồi, thế thôi!”
Trường Giang cáu, gắt một câu rồi bước nhanh lên trước. Lúc này, cứ nghe thấy mấy từ “hồ nước”, “điện thoại”… gì gì đó là hắn lại nhớ đến buổi chiều xui xẻo của mình, không khỏi nổi quạu.
Trông bộ dạng đùng đùng giận dỗi của Trường Giang, An Hạ chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết tặc lưỡi đuổi theo.
“Sao mà mất vậy?” Cô nhóc ngây thơ vô số tội quen miệng hỏi. Chưa dứt lời, người đằng trước đã đứng khựng lại. Giữa đêm tối mà An Hạ còn cảm thấy một cột sát khí bốc lên ngùn ngụt đến ngút trời, liền vội vội vàng vàng thoái lui mấy bước, biết điều ngậm miệng im re.
Trường Giang quay lưng lại, bộ dạng như đao phủ chuẩn bị ra pháp trường hành hình. Cánh tay đang đút túi của hắn vung lên, chỉ thẳng vào cô bạn nãy giờ vẫn đang đóng vai tượng đá phía sau.
“Tất cả! Là tại bà!”
Phải! Tất cả đều tại con heo ham ngủ này! Nếu không vì nó ình leo cây, mình cũng sẽ không phải đi một mình. Không đi một mình, sẽ không phải lôi điện thoại ra gọi cho nó. Không lôi điện thoại ra gọi cho nó, thì đã không bị dính vào cái vụ phiền phức hồi chiều rồi!
Trường Giang hung hăng định tội cho An Hạ xong liền bỏ đi một mạch. Để lại cô nhóc ngớ ngẩn đứng ở phía sau, hết tự chỉ vào mình, rồi lại nhìn người. Hết nhìn người, lại quay sang nhìn điện thoại.
Tại sao lại tại tôi? Mất rồi thì đành, mua cái khác thôi chứ mắc chứng gì mà bỗng dưng đổ hết tội lỗi lên đầu người ta vậy?!
An Hạ lắc lắc đầu, đang định trở về ký túc xá thì anh chàng quản lý Bút Chì cùng mấy chị mặc áo blouse trắng, xem chừng là nhân viên y tế, đã chặn cô nhóc lại ở cổng.
“Ừm… Bạn học sinh mới này, nói chuyện với em một chút được không?”