Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 1: Những Đứa Trẻ Ở Hai Nhà Sát Nhau
Lời tác giả:
Không biết từ bao giờ, có lẽ là khi mới học cấp hai, tôi đã ấp ủ mong muốn được kể ọi người nghe một câu chuyện về hai người bạn chơi với nhau từ nhỏ. Khi hai đứa trẻ ở gần nhau, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nắm trong tay những bí mật thậm chí ngay cả thân chủ của nó cũng không biết… Tất cả, rồi sẽ thế nào?
Không phải một mối quan hệ sét đánh. Cũng chẳng phải mưa dầm thấm lâu. Mà đó chính là xương cốt. Là máu thịt. Khi bạn sinh ra, đã được định trước một người ở cạnh. Khi bạn lớn lên, cũng vẫn là người ấy nắm tay bạn đi. Sẽ có lúc, một người bước nhanh hơn. Sẽ có lúc, một người bước chậm hơn. Nhưng dù nhanh hay chậm, chỉ cần trên suốt quãng đường đó, người kia vẫn luôn luôn đuổi theo, luôn luôn chờ đợi, thì bạn có nên nghĩ chăng, người đó biết đâu, lại chính là định mệnh mà cuộc đời đã dành ình…
Trường Giang và An Hạ là hai người bạn nhà ở sát vách, sinh cách nhau đúng nửa năm. Tình cảm giữa họ bắt đầu bằng một lời hứa hẹn bâng quơ của người lớn, rồi kéo dài như một thói quen, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể kết thúc khi thứ gọi là thói quen đó theo thời gian đã hòa lẫn vào trong máu thịt của họ. Bạn có thể gọi đó là tình yêu, mà cũng có thể coi như duyên trời đã định. Còn tôi, tôi lại chỉ thích nhìn chúng như một lẽ đương nhiên của cuộc đời.
Họ có thể khác biệt, có thể không nhận ra vị trí của nhau trong cuộc sống của mình. Nhưng họ vẫn luôn luôn đứng ở đấy. Không phải vì không được nhận ra hay bị người phía trước che khuất đi mà thay đổi.
“Giống như mặt trời thì mọc ở phía Đông. Tớ lớn lên trong trái tim cậu, chính là một điều đương nhiên nhất của cuộc đời này…”
Chuyện này tính ra, là từ mấy năm về trước rồi.
Đó là một buổi tối mùa thu, với những cơn gió heo may đầu mùa mang theo mùi dạ lý hương nồng nàn khắc khoải. Trong cái không gian ngập tràn sự thanh tao và dịu ngọt đó, tận cùng con ngõ nhỏ kia, là hai căn nhà sinh đôi – một vàng một xanh – tự bao giờ vẫn luôn kề sát bên nhau. Lặng lẽ, im lìm…
Giữa đêm thu tĩnh lặng, ngoài ban công tầng bốn của căn nhà màu vàng đột ngột xuất hiện bóng dáng của một cậu thiếu niên, thoạt nhìn rất thư sinh, trắng trẻo. Cậu ta tựa hồ như cây lúa non còn chưa trổ mã, đang lẳng lặng trèo qua hàng rào inox thấp lè tè – biểu trưng cho sự ngăn cách lấy lệ – để nhảy sang ban công cùng tầng của căn nhà màu xanh kia. Luồn qua những cơn gió mát mẻ, lẫn vào trong đám lá còn sót lại những bông dạ lan thơm ngát cuối mùa, nhưng lúc này, Trường Giang dường như hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức. Hắn không nói không rằng, cũng không gõ lên cửa như mọi lần nữa mà mạnh mẽ xô vào. Một bước đã đứng giữa căn phòng sát vách của căn nhà kế bên.
“An Hạ!” Trường Giang vừa xông vào nhà đã lên tiếng, bằng chất giọng lạnh đến không thể lạnh hơn.
Vùi sâu trong đống chăn nệm trên chiếc giường màu xanh nhạt đặt gần cửa, một cô bé có mái tóc đen nhánh, chỉ dài chưa chớm vai, chểnh mảng ló đầu ra.
“Đây…! Có chuyện gì?”
Trường Giang đang định trả lời thẳng câu hỏi, lại vừa vặn nhìn thấy có “người nào đó” hết sức nhàn hạ thảnh thơi tận hưởng buổi tối cuối tuần thế này… Thật là… Tự dưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bực mình.
“Khát nước quá!”
An Hạ nhướn mắt nhìn Trường Giang qua hàng tóc mái đã đến kì phải tỉa bớt của mình, rồi như không thèm quan tâm thêm, xì một tiếng.
“Vượt qua trăm sông ngàn núi, ra chỉ là để xin nước!” Một chai Lavie bay vèo sang.
Trường Giang vung tay bắt lấy. Hắn hết nhìn chai nước, lại nhìn con nhỏ hàng xóm đã tiếp tục dán mắt vào đống tranh truyện đang bày la liệt trên giường, thản nhiên như nơi đây không hề tồn tại vị khách không mời nào đó là hắn.
Trường Giang liền thấy hai khóe miệng mình giật giật.
***
Một phút… Hai phút… Không khí vẫn tĩnh lặng như tờ. Chỉ có tiếng lật giấy sột soạt của An Hạ. Đâu đây vọng lại những âm thanh lộn xộn từ ti vi của mấy nhà hàng xóm khác. Trường Giang vốn một thân cao lớn chắn ngay giữa phòng, nay lại được thêm sự phớt lờ tuyệt đối của gia chủ, bắt đầu thấy trán mình nổi một tầng gân xanh.
“Đọc cái gì mà đọc!” Rốt cuộc hắn cũng không kiên nhẫn để chờ nổi sự quan tâm của con nhỏ đầu óc luôn sạch sẽ trơn láng này nữa. Trường Giang bước thẳng đến giường An Hạ, đập tay đánh bộp xuống cuốn truyện dày cộp trước mũi cô. “Tôi đang rầu lắm đây!”
An Hạ đến tận lúc này mới chịu nhíu mày chu môi, miễn cưỡng ngước lên nhìn thằng nhóc nãy giờ vẫn đang say sưa tự kỷ nọ. Xem khuôn mặt vẫn còn non nớt trước mặt mình đang cau cau có có, lại nhìn xuống cuốn truyện đang nằm bẹp dí dưới cánh tay chắc nịch của hắn, An Hạ đành chống tay ngồi dậy. Cô bé xếp bằng trên giường, uể oải lên tiếng.
“Thế bị làm sao?!”
Gã này, ngoài việc ức chế vì cả ngày không làm xong một núi bài tập nâng cao, hay bức xúc vì thua kém anh trai mình một câu trả lời cỡ 0,25 điểm trong đề thi ra, thì còn có thể vì lý do gì được nữa nhỉ?!
Đối với những phương diện đại loại như này, An Hạ luôn tìm cách tránh né hết mức có thể. Chứ sao nữa! Cô bé còn nhớ như in một buổi chiều mùa hè năm lớp Bảy, Trường Giang một mực bắt cô ngồi cả một buổi trong phòng hắn, chỉ để nghe hắn lải nhải về mấy thứ gì đó cô hoàn toàn không hiểu, cũng không cần hiểu, càng không muốn hiểu. Mồ hôi mẹ mồ hôi con, mồ hôi vụng mồ hôi trộm tuôn rơi rào rào. Báo hại cả đêm hôm đó, An Hạ quằn quại vật vã, cứ đặt lưng xuống ngủ là mơ toàn ác mộng liên quan. Đến giờ nghĩ lại, vẫn không thôi kinh hoàng.
Vậy mà hôm sau khi An Hạ vừa mở lời nhiếc móc hắn ta, Trường Giang đã ném cho cô hẳn một cái nhìn khinh bỉ.
“Thi thoảng bà cũng nên để đầu óc vận động chút đi chứ!”
Cô bé An Hạ thiệt tình, muốn xông lên bóp cổ thằng bạn thân tự phụ này quá mà!
***
Sở dĩ Trường Giang có thể vênh mặt lên như vậy với An Hạ, là vì cậu ta đã sớm nhận thức được sự “chênh lệch đẳng cấp” của mình với các bạn học đồng tuổi. Cái này không rõ do thổ nhưỡng bên nhà Trường Giang tốt hơn hẳn nhà hàng xóm sát vách, hay vì được di truyền toàn gen trội của bố – một doanh nhân thành đạt, và mẹ – một bác sĩ tài hoa; mà hai quý tử nhà họ Phạm Đăng đều rất sớm bộc lộ khả năng, đến người lớn cũng phải kinh ngạc.
Anh trai Trường Giang – Phạm Đăng Thiên Hoàng – nghe đâu từ lúc còn chưa vào lớp Một, chỉ qua mấy bài giảng A B C vỡ lòng ở lớp mẫu giáo đã có thể tự mình đọc hết cả bộ truyện trinh thám “Sherlock Holmes”. Sau này hỏi ra, cậu cũng chỉ đùa giỡn trả lời, “Ôi thời tò mò đó mà…” (?!) Cũng vì “cái sự tò mò” đó, chưa đầy vài năm sau, tất cả sách kinh doanh trên kệ đều bị cậu cả xinh trai kia nẫng sạch. Rồi đến một tủ sách y học trong phòng mẹ, cũng không thoát khỏi kết cục hy sinh. Có lẽ chính vì sự say mê với sách vở đó, nên mới mười lăm tuổi, Thiên Hoàng đã hoàn thành xong hệ giáo dục phổ thông, giành không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ trong nước và quốc tế, thuận lợi bước chân vào một trường Đại học danh tiếng nhất nước Mỹ.
Ảnh hưởng từ sự xuất sắc vượt trội của anh trai, mà Trường Giang cũng cư nhiên trở thành niềm kỳ vọng của tất cả mọi người. Giống như Thiên Hoàng, Trường Giang từ nhỏ đã học rất giỏi. Không chỉ thể hiện khả năng ở các môn tự nhiên, đến cả văn học, ngoại ngữ, địa lý, lịch sử… cũng đều am hiểu tường tận. Các thầy cô ở trường tranh nhau giành giật cậu trò nhỏ về phe mình, hô hào thuyết giảng còn náo nhiệt hơn cả tranh cử. Mà Giang thời đó lại không tỏ ra đặc biệt thích một lĩnh vực nào. Nhưng được sự khích lệ của gia đình, và nhất là bị thu hút bởi ánh hào quang của anh trai, nên trước sau cậu bé Trường Giang đều ra sức miệt mài cày cuốc.
Cả tuổi thơ của Trường Giang, chỉ có học, và học. Mọi niềm vui hay nỗi buồn của một cậu nhóc từng ấy tuổi, cũng gần như chỉ xoay quanh những con số, đồ thị, những công thức cứng nhắc khô khan. Mà nhị công tử nhà này bẩm sinh hiếu thắng hơn người, một khi nhận ra mọi chuyện không theo ý mình muốn, liền rơi vào stress. Và tất nhiên sau đó là túm ngay lấy ai đó cạnh bên để giải tỏa rồi. Mà về lĩnh vực này, thì cô bé An Hạ tội nghiệp ngốc nghếch, đương nhiên là đối tượng một trăm phần trăm thích hợp.
***
Trước giờ vẫn luôn luôn là thế, nên An Hạ đã sớm quả quyết rằng, hôm nay gã bạn quý hóa này chắc chắn không mang đến ình điều gì tốt lành rồi. Cô bé đã chuẩn bị sẵn tư thế để đẩy Trường Giang ra khỏi cửa ngay lập tức, nếu hắn bắt đầu có dấu hiệu bất thường như cũ. Dù thế nào, lần này, An Hạ đã quyết định sẽ kịch liệt ngăn chặn mọi hành vi và động thái tiêu cực nào đó có thể gây trở ngại đến buổi tối đẹp trời thanh nhàn hiếm có này của mình.
Thế nhưng, uổng công An Hạ nâng cao cảnh giác. Khi Trường Giang ngồi phịch xuống giường cô bé, tì cằm lên tay “vào tư thế phát thanh”, thì cái miệng ngà ngọc kia không ngờ lại phun ra một lời “phản nghịch vô đạo” nhất từ trước đến giờ.
“Tôi sẽ không học đội tuyển nữa. Không cần làm thần đồng hay nhân tài cái khỉ gì nữa…”
“Và tất nhiên, đây cũng không muốn làm cái bóng của người khác nữa!”
Gương mặt Trường Giang khi đó lạnh đến mức, An Hạ cảm thấy toàn thân mình như đông cứng cả lại.