Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 39: Vợ chồng mình hãy bắt đầu lại!


Đọc truyện Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) – Chương 39: Vợ chồng mình hãy bắt đầu lại!

Thình lình, Tưởng giật mạnh bàn tay ra, nói lớn: “Đừng chạm vào ta!”

Hành động đó khiến Quyên sững người. Đặt tay lên chỗ vai bị thương, cô nhăn mặt vì đau. Để rồi Kiên thấy qua lớp vải áo, một vệt máu thẫm loang ra. Không còn tức giận nữa, cậu sốt sắng hỏi cô bị thương ư?

Chẳng màng đến vết thương đang chảy máu, Quyên nghẹn giọng nói:

“Ta không biết Tằm lại bị sẩy thai. Ta không cố ý giấu ngươi… Chỉ vì ta sợ ngươi sẽ bỏ ta mà đi. Ta hi sinh nhiều như thế lý nào ngươi còn trách ta?”

“Nhưng đó là vì Tằm bị sẩy thai!” Tưởng lớn giọng.

Quyên lần nữa đứng yên, đôi mắt hấp háy như hiểu ra. Phải, nếu sự việc bị che giấu ấy đơn thuần chỉ là chuyện nhỏ thì có lẽ Tưởng sẽ không giận dữ đến thế. Nhưng bởi Tằm bị sẩy thai nên cô trở thành kẻ đáng trách. Vì trong lúc Tằm đau đớn như thế mà Tưởng lại không hay biết gì. Cậu đã không ở bên Tằm vào thời khắc quan trọng ấy.

Quyên lặng im mãi cho đến khi tiếng Tưởng vang lên lần nữa, thật trầm:

“Không phải lúc nào người nhận được sự hi sinh cũng thấy hạnh phúc.”

Quyên chậm rãi ngước nhìn, và cùng với Kiên ngạc nhiên khi trông cảnh Tưởng rút ra con dao nhỏ rồi bất ngờ đâm vào vai phải của mình. Hành động ấy diễn ra nhanh chóng đến nỗi hai người nọ trong thoáng chốc còn chưa định hình rõ sự việc ngoài chuyện cứ nhìn theo những dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống cánh tay Tưởng.

“Ngươi làm trò gì thế, Triệu Tưởng?” Mãi một lát sau, Kiên mới hét lên.

Lạ thay khuôn mặt vẫn bình thản, Tưởng hướng đôi mắt kiên quyết vào Quyên vẫn đang đứng ngây người do quá đột ngột, mà rằng:


“Đáng lý nhát đao ngày hôm ấy là đâm vào tôi nhưng cô Quyên đã dùng thân mình che chắn, nay tôi làm vậy xem như đã trả lại cô món nợ này. Kể từ giờ về sau, tôi không muốn nhận thêm bất cứ ân tình nào nữa từ cô…”

Ánh nhìn của Quyên đầy thất thần, phản chiếu sự rạn nứt và tan vỡ. Cô cứu Tưởng bởi do sự luyến thương chứ không phải để trở thành kẻ ban ơn. Nhưng với cậu, sự hi sinh ấy chỉ là ơn nghĩa để rồi vào thời khắc này cậu sẵn sàng làm mình bị thương, sẵn sàng cắt đứt mối duyên giữa cả hai. Lòng như thể sụp đổ, đôi chân chới với khiến Quyên đứng không vững mà ngồi thụp xuống đất. Mắt mở trân trân để mặc lệ ứa trào.

Cắn răng chịu đựng cơn đau, Tưởng rút mạnh mũi dao ra khỏi bờ vai đầm đìa máu. Bàn tay buông lơi, con dao nhuộm sắc đỏ rơi xuống nền đất khô khốc. Mang dáng vẻ mất hồn, cậu khó khăn khi quay bước. Cậu sẽ về nhà, về với Tằm.

Hết nhìn Quyên rồi lại nhìn theo bóng dáng Tưởng lê từng bước ra cổng phủ, Kiên không biết nên ở bên ai an ủi. Cậu chẳng thể bỏ mặc cô gái mình thương nhưng người bằng hữu của cậu cũng đang chảy máu nhiều như thế. Rối bời, cậu đành đuổi theo Tưởng. Còn Quyên vẫn ngồi lặng đi với một gương mặt ướt đẫm nước mắt, bản thân bất giác ngộ ra thêm một điều.

Hi sinh, lẽ nào đã trở thành sự ràng buộc và gánh nặng dành cho đối phương?

Kiên mau chóng nắm lấy cánh tay không bị thương của Tưởng kéo giữ lại. Lúc mặt đối mặt, cậu bắt gặp ánh nhìn hờ hững lẫn lãnh đạm từ Tưởng, cứ như thể vết thương ngay vai chẳng hề khiến cậu đau đớn chút nào. Kiên liền đưa tay lên bịt miệng vết thương đang chảy máu, nghiêm túc nói:

“Ngươi cần phải được băng bó!”

“Tôi sẽ trở về nhà.” Tưởng kiên quyết.

“Ta biết, nhưng ngươi không thể trở về khi đang bị thương như thế!”

“So với Tằm, nỗi đau đớn này có là gì.”


“Ngươi bình tĩnh lại đi! Đường về xa xôi, ngươi không đủ sức cầm cự đâu! Nghe lời ta, băng bó vết thương xong hãy về nhà! Nếu ngươi chết trên đường đi vì mất máu thì Tằm sẽ ra sao? Cô ấy đã mất con, chẳng thể mất luôn ngươi!”

Tưởng nhìn Kiên, tiếp theo nhìn xuống vết thương đang đau nhói, im lặng. Mau chóng, Kiên gọi người làm đến bảo đi mời thầy lang về rồi cho người dìu Tưởng vào trong nhà. Tạm thời Tưởng đã ổn thỏa bây giờ đến lượt Quyên, Kiên đi vội ra sau vườn. Trông cảnh Quyên ngồi dưới đất khóc nức nở, cậu cúi xuống ôm cô vào lòng.

“Đừng khóc nữa, phải cầm máu đã…”

Quyên cứ khóc. Kiên tựa cằm lên mái đầu run rẩy, tự hỏi sao lại cố chấp như vậy?

Tưởng được thầy lang băng bó vết thương, dặn cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày mới khỏe lại. Nhưng cậu nhất quyết muốn về nhà ngay vào ngày mai. Biết Tưởng lo lắng cho Tằm và thêm việc tránh né Quyên nên Kiên không còn cách nào khác đành cho một tên người làm của phủ đi theo cùng để tiện chăm sóc Tưởng.

Về phần Quyên cứ nhốt mình trong phòng, thậm chí lúc Tưởng lên xe ngựa đi về cũng không ra gặp mặt. Dù cô có muốn thì lòng hiểu rõ, Tưởng chẳng hề muốn.

Do sốt ruột nên Tưởng dặn phu xe cứ cho ngựa chạy suốt đêm để kịp về xã Thổ. Trên đường đi, Tưởng chìm vào giấc ngủ chập chờn và cảm giác đau đớn do vết thương gây ra dù vậy bản thân vẫn cố gắng chịu đựng. Niềm mong mỏi mãnh liệt đã giúp cậu vượt qua hai ngày đi đường mà thấy thật dài đằng đẵng.

***

Cơn mưa chiều buông tầm tã. Những hạt nước hiếm hoi đã rơi xuống xã Thổ trong mấy tháng khô hạn vừa qua. Trong phòng lớn, Tằm nhìn ra ngoài cửa sổ mưa giăng, lòng tự dưng thấp thỏm chẳng yên.

Vài canh giờ trước, Tằm chợt nhiên cảm giác mình đang trông ngóng điều gì nhưng lại không rõ đấy là điều chi. Thi thoảng, Tằm cứ hướng mắt về phía xa, nơi những tia nắng cuối ngày đang thoi thóp sắp tắt lịm đằng sau dải mây đen ùn ùn kéo đến. Hẳn là sắp có cuộc viếng thăm của một vị khách phương xa. Ban đầu Tằm tự nhủ thế, rồi tiếp theo lại nghĩ, biết đâu chừng Tưởng trở về thì sao.


Tằm đứng dậy, đến bên ô cửa sổ. Màn mưa phủ trắng đáy mắt. Đúng lúc, Ngãi chạy vào phòng với bộ dạng ướt nhem. Hắn vừa từ chợ phiên về, xui thay lại gặp trận mưa tối trời tối đất này. Nhác thấy Tằm, hắn đi đến thưa một tiếng.

“Ban nãy trên đường về, con thấy thấp thoáng phía xa có chiếc xe ngựa, không biết hướng chạy có phải về hướng nhà họ Triệu. Sao con đoán…”

Ngãi chưa kịp dứt lời thì tức khắc, Tằm nghĩ đến Tưởng. Linh cảm mách bảo đó chính là Tưởng, Tằm lập tức rời khỏi phòng.

Quả đúng thế, chiếc xe ngựa đang cố chạy trên con đường đất bị bao phủ bởi cơn mưa là đang đưa Tưởng về nhà họ Triệu. Lúc về đến đây trời đã mưa to, khiến việc đi lại cũng khó khăn và chậm hơn. Tưởng cứ vén tầm màn cửa nhìn ra bên ngoài, trông mắt về phía dãy nhà lợp ngói phía xa xa, lòng càng thêm sốt ruột.

Xe ngựa ngừng đột ngột, hai người ở bên trong liền ngã chúi về sau. Tên người làm hỏi vọng ra, rất nhanh tiếng phu xe đáp lại có một bóng người cầm ô đang đứng ngay phía trước. Khẽ đảo mắt, Tưởng liền vén tấm màn cửa xe lên nhìn. Ngay trước con đường mưa, hiển hiện bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái cầm ô đứng chờ, hướng ánh mắt về chiếc xe ngựa. Cậu trông rất quen, nhìn tỏ thêm lần nữa thì lập tức nhận ra đó là Tằm. Mau chóng bước xuống, Tưởng gọi lớn.

Tằm nghe thấy, đích thị là Tưởng rồi! Không chần chừ, Tằm cầm ô bước vội về phía Tưởng cũng đang từ xa chạy đến. Khi đã trông rõ mặt, cả hai vui mừng ôm nhau. Giữ chặt dáng hình ướt đẫm của vợ, lòng Tưởng nhẹ đi cùng niềm vui khôn tả. Ngay cả Tằm cũng thấy như nhận được sự an ủi cần nhất. Xa nhau mười mấy ngày mà họ tưởng chừng thời gian dài vô tận. Bởi lẽ có quá nhiều chuyện không may đã diễn ra.

Tằm rời khỏi lòng chồng, mỉm cười bình thản. Vuốt trôi đi lớp nước mưa trên mặt vợ, Tưởng nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta về rồi, đã về rồi…”

Tằm khẽ gật đầu, tựa đầu vào bờ vai Tưởng, nhắm mắt. Khi mở mắt ra, Tằm ngạc nhiên vì thấy lớp áo ướt mưa trên vai Tưởng có vệt màu nhuộm đỏ loang lổ. Tức thì Tằm ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú mới phát hiện ra đó là máu, liền hỏi Tưởng:

“Mình bị thương ư? Tại sao lại chảy máu?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Máu ra ướt thế này cơ mà! Mình mau lên xe cùng em về nhà ngay!”

Hai người họ cùng lên xe. Chiếc xe ngựa tiếp tục đi trong màn mưa trắng xoá.


Mọi người đều vui mừng khi Tưởng trở về nhà nhưng tiếp theo lại sốt sắng trước vết thương trên vai cậu. Tên người làm đi theo cùng, được Tưởng dặn dò trước đó nên đã nói dối đấy là sự cố ngoài ý muốn, tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện của Quyên. Hắn đưa ra những gói thuốc thầy lang kê, Tằm liền bảo Ngãi đi nấu.

Sau khi thay quần áo và băng bó vết thương xong, Tưởng lên giường nghỉ ngơi. Tằm ngồi xuống bên cạnh quan sát nét mặt nhợt nhạt của chồng, lo âu:

“Mình mệt lắm à? Mình hãy chờ Ngãi mang thuốc lên…”

“Ta không sao đâu.” Tưởng trấn an, “Do ướt mưa nên máu mới loang ra thôi.”

“Hẳn mình đau lắm phải không?”

Tưởng nhìn vợ, rồi nói với giọng nghe nửa cảm thông nửa ân hận:

“Nhưng vẫn không đau bằng lúc mình bị sẩy thai.”

Tằm tròn xoe mắt và một thoáng sau ánh nhìn dịu lại, nỗi đau buồn lẫn khó xử len lỏi qua hàng mi vẫn chưa khô lệ. Tằm hỏi Tưởng đã biết hết rồi sao. Tưởng bảo là Kiên lên tận trên huyện báo tin cho mình hay. Cậu đặt tay lên bụng Tằm, xoa nhè nhẹ.

Tằm đọc được trong đôi mắt phẳng lặng của chồng một niềm đau tựu hình. Như thể, chẳng ngờ rằng Bảo Bối đã mất rồi. Là do Tằm vô dụng, không giữ được con để nó chết oan uổng thế này. Những giọt lệ rơi xuống tí tách.

Tưởng liền ôm Tằm, xoa dịu nỗi đau đớn khôn nguôi đang giày vò. Tiếng Tằm nức nở nghẹn ngào, miệng liên tục nói xin lỗi vì đã không thể bảo vệ con. Cảm nhận nước mắt ướt đẫm vai mình, vòng tay Tưởng càng siết chặt hơn. Cậu cũng đau vô vàn, chỉ biết để nước mắt chảy ngược vào lòng.

“Không sao… Bảo Bối không có duyên với chúng ta nên mới ra đi. Đối với ta, mình vẫn bình an là đủ. Chỉ cần mình sống thì chúng ta sẽ bắt đầu lại.”

Duy nhất một lời đó thôi cũng đủ làm Tằm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.