Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 15: Cậu Hai đã biết thế nào là ái tình


Đọc truyện Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) – Chương 15: Cậu Hai đã biết thế nào là ái tình

Sáng ra, Liêm dậy sớm, lòng tự dưng nôn nao kỳ lạ nên chẳng biết phải làm gì đành vào thư phòng đọc sách. Khác với mọi lần, cứ hễ cầm sách lên là mắt không rời đi chỗ nào nữa ấy vậy bây giờ cứ chốc chốc cậu lại nhìn ra cửa sổ như nhung nhớ điều gì. Tối qua, sau khi kết thúc vở Phàn Lê Huê thì Triệu xã trưởng cho gọi cả đoàn hát lại tán thưởng. Rồi ông yêu cầu ngày mai, cả đoàn đến Triệu gia hát cho người trong nhà nghe. Dĩ nhiên trưởng đoàn lấy làm vinh hạnh lắm.

Triệu xã trưởng còn ngợi khen Ái. Đối diện, Ái cúi đầu cảm tạ. Trong lúc cô đào hát nói chuyện với cha thì Liêm lại quan sát chăm chú. Ban nãy diễn, cô đánh phấn tô son trông đã đẹp rồi nay lại bôi hết lớp trang điểm, gương mặt mộc lộ ra đầy khả ái. Thật đúng với cái tên. Hỏi thử làm sao cậu không ngẩn ngơ cho được.

Trước khi rời đi, Ái lễ phép chào Triệu xã trưởng với ba bà, rồi đến lượt Tưởng và cuối cùng là Liêm. Nghe đồn con trai trưởng của Triệu gia là thư sinh nho nhã, quả chẳng sai. Gương mặt thanh tú của Liêm khiến Ái ngại ngùng chẳng dám nhìn. Nhưng cô biết, ánh mắt cậu không rời mình vì vậy càng tỏ ra e thẹn hơn.

Vì lời hứa từ trưởng đoàn hôm nay sẽ đến hát riêng cho nhà họ Triệu mà Liêm đâm ra bồn chồn, tâm tưởng không yên, mắt cứ hướng ra cửa sổ mong chờ. Chính vì tâm trí thả trôi ở tận đâu nên cậu không hề biết Tằm đã bước vào thư phòng tự bao giờ. Mãi đến khi tiếng nói của Tằm ngay sát bên tai, hồn Liêm mới trở về.

“Cậu sao vậy ạ? Không khỏe ở đâu ư?”

“À, không sao.” Liêm có phần lúng túng, “anh học bài sớm để lát nữa nghe hát. Em cũng biết hôm qua cha đã mời đoàn Hồng Đào đến Triệu gia mà.”

Đêm qua, mặc dù đứng ở phía sau nhưng Tằm dễ dàng nhận ra biểu hiện khác lạ của Liêm đối với cô đào hát đất kinh thành kia. Không đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ mà Tằm cảm giác đó là ánh mắt say đắm của một kẻ si mê. Nay nghe Liêm nhắc đến tên Ái với vẻ hào hứng khác thường, Tằm chẳng mấy ngạc nhiên. Chỉ là trong lòng tự nhiên xuất hiện một linh cảm…

Vừa hay, cửa thư phòng mở, tên Ngãi bước vào báo với Liêm đoàn hát Hồng Đào đã đến và đang ở phòng chính chờ. Như thể đã đợi rất lâu, Liêm đóng sách lại, vẻ mặt vui mừng khi cùng tên người làm rời phòng. Còn Tằm lặng lẽ theo sau.

Khi Liêm và Tằm đến phòng chính, Triệu xã trưởng và ba bà đã có mặt rồi. Mọi người trong đoàn cúi chào cậu Hai. Ái thoáng nhìn Liêm, thẹn thùng mỉm cười. Cậu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười cảm mến và ánh mắt nồng nàn. Không quá lâu, vở diễn bắt đầu. Được một lúc không thấy con trai đâu, bà Tư liền bảo Tằm đi gọi cậu.


Trong khi mọi người trong Triệu gia hứng khởi nghe hát thì Tưởng lại ở sau vườn luyện võ. Vừa kết thúc trong bài quyền đầu tiên, cậu đã bắt gặp Tằm từ xa đi lại. Trông thấy Tưởng, Tằm hỏi “sao cậu không đến phòng chính nghe hát, bà cho gọi cậu đấy”. Xoay xoay cây gậy trong tay, Tưởng thở dài chán chường, hôm qua nghe hát một lần là đủ lắm rồi, phát ốm mất thôi! Biết cậu không đi, Tằm cũng chẳng buồn quay lại đó làm gì nên ngồi xuống ghế đá.

“Ngươi không nghe hát à?”

“Tằm cũng giống cậu, không muốn phải nghe lần thứ hai.”

Nhận ra Tằm có tâm sự, Tưởng gác gậy, ngồi xuống ở phía đối diện. Cậu không hỏi gì chỉ chờ đợi, vì biết rằng nếu Tằm muốn thì nhất định sẽ nói ra.

“Có phải chàng trai nào cũng thích nghe hát không ạ?” Tằm chợt hỏi.

“Ngươi đang nói đến anh trai ta sao?” Tưởng thật tinh ý, “người thích văn chương như anh ấy thì có lẽ cũng hứng thú với hát tịch.”

“Cậu Liêm dường như thích cô đào hát tên Ái.”

Giờ thì Tưởng đã biết tâm sự của Tằm là gì rồi. Hóa ra do Liêm mang chút để ý đến Ái nên Tằm thấy không được vui. Im lặng chốc lát, cậu nói vu vơ:


“Hẳn anh ấy ngưỡng mộ giọng hát của cô Ái đó. Ta nghe cũng thấy hay hay.”

“Chỉ vì giọng hát thôi ạ?”

“Để ý một ai đó đâu hẳn chỉ vì thương mến mà do một điều nào đấy của họ nổi bật thôi. Nó hoàn toàn khác với ghét, vốn dĩ rất rõ ràng.”

Nghe Tưởng bảo vậy, Tằm liền hỏi đùa, cũng giống như cậu Tưởng ghét Tằm phải không? Đang xoa nắn bàn tay thì chợt Tưởng ngừng lại trước câu hỏi ấy. Đôi mắt khẽ đảo nhẹ, rất nhanh cậu ngước nhìn Tằm. Thấy nhỏ cười cười vì đang đùa, bất giác lòng cậu chùng lại như rơi xuống đáy hồ.

Cứ ngỡ Tưởng sẽ mắng cho một tràng hoặc cất giọng kẻ cả như mọi lần nào ngờ lại không nghe gì nữa, Tằm ngừng cười rồi quay qua. Tằm bắt gặp ánh mắt Tưởng đang hướng vào mình, một cách thẳng thắn và cũng thật kỳ lạ. Chẳng giống như mọi ngày chút nào, không hời hợt, không trêu chọc càng không thờ ơ xem thường, mà có chút sâu lắng. Tằm chớp nhẹ hàng mi, vẻ như lần đầu tiên cậu chủ luôn nói ghét mình đó lại mang cái nhìn dịu dàng lẫn ấm áp đến vậy.

“Giá mà em biết tình cảm ta dành cho em nhiều ra sao thì có lẽ em sẽ không hỏi như thế…”, Tưởng thu hồi ánh mắt khác lạ đó lại, điềm nhiên lên tiếng:

“Nếu có một ngày ta rời khỏi Triệu gia thì chắc ngươi không buồn đâu nhỉ?”


Tằm ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hiểu hết hàm ý qua lời nói kia thì Tưởng đã đứng dậy cầm lấy gậy rồi bảo: “Ta đến võ quán, cứ nói với mẹ ta như thế”. Lúc cậu bỏ đi, Tằm vẫn còn dõi theo. Đôi mắt và cả câu hỏi lạ lùng ban nãy nghĩa là gì?

Vở hát kết thúc, Triệu xã trưởng bảo đoàn hát ở lại cùng ăn cơm. Ái âm thầm nhìn về phía Liêm, và dường như không lúc nào ánh mắt cậu rời khỏi cô. Tức thì, Ái xin phép Triệu xã trưởng ra ngoài vườn đi dạo cho khuây khỏa. Lúc rời đi, cô khẽ chớp mắt với Liêm, như một ám hiệu. Cô biết, cậu là người tinh tường.

Ái đi ra sau vườn, tần ngần đứng trước cây liễu, vờ như thể ngắm cảnh nhưng thật ra là chờ một người. Chẳng quá lâu, cô nghe tiếng bước chân vang lên ở phía sau, liền khẽ mỉm cười bởi đã đoán ra đấy là ai.

“Cô Ái thấy không khỏe ở đâu à?” Quả nhiên là Liêm.

Ái chậm rãi xoay lưng lại. Trước mặt cô vẫn là gương mặt thanh tú ngời sáng cùng đôi mắt nồng nàn. Cô trộm nghĩ, thư sinh nhà gia giáo gì mà nhìn con gái đắm đuối thế kia? Cứ tưởng, cậu Hai cả đời chỉ biết chong đèn đọc sách, nào ngờ cũng khéo đưa tình ý đến vậy. Chỉ quan sát một chút thôi là nhận ra cậu si mê Ái.

“Dạ thưa, Ái thấy vườn hoa đẹp quá nên ra đây dạo chơi. Vậy còn cậu?”

“Ta sợ cô Ái buồn nên ra trò chuyện cùng, chẳng hay có được không?”

Ái vén nhẹ một bên tóc mai lên, gật khẽ. Dáng vẻ yểu điệu của cô nàng càng khiến Liêm thêm ngẩn ngơ. Ái cất bước, cậu mau chóng đi theo cùng.

Cả hai đi hết một vòng vườn hoa, ban đầu còn bàn về thơ ca hát xướng sau đó thì chợt nhiên im lặng vì chẳng biết nói gì nữa. Liêm từ nhỏ tới lớn chỉ quen với sách vở, có bao giờ để ý đến đàn bà con gái. Nếu nói về Tằm thì trong mắt cậu, đó chỉ như cô em gái nhỏ đáng yêu chứ không hề mang khái niệm thương mến. Nay đột nhiên trái tim rung động trước một cô má phấn môi đào, xinh đẹp mặn mà, làm Liêm cảm giác bồi hồi quá đỗi. Muốn tiến thêm bước nữa nhưng cứ ngần ngại.

Về phần Ái, vốn chỉ là đào hát trong đoàn, đi khắp nơi gặp nhiều người từ thượng lưu cho đến bần cùng, vương tôn công tử cũng gặp qua rồi duy có Liêm thì lại khác hẳn. Có lẽ do khí chất thanh tao kỳ lạ từ cậu mới khiến lòng cô xao xuyến. Ái hiểu cậu đang nghĩ gì. Thư sinh thì thường ngại trước con gái. Vì vậy, Ái nghĩ ra một kế sách xem như muốn biết chắc chắn tâm ý của cậu hơn.


Ái giả vờ trượt chân. Liêm còn chưa kịp phản ứng là cô đã ngả vào lòng. Lần đầu tiên được một cơ thể ấm nóng áp vào, Liêm không khỏi bất động. Hai tay vừa chạm lên tấm lưng mềm mại, ngửi mùi thơm nồng từ mái tóc suông, và ngực bị khuôn ngực tròn đó ép vào, phút chốc cậu thấy choáng ngợp.

Thấy Liêm không đẩy mình ra, lại có phần chìm đắm và siết chặt vòng tay hơn, Ái mỉm cười hài lòng. Khéo, chuyến đi xuống tận xã Thổ xa xôi này không phải là vô ích. Nét mặt hiền dịu dần thay đổi và chuyển qua sắc sảo hơn, dường như trong đầu cô đào hát tài sắc này vừa hình thành một kế sách hoàn hảo.

Trong khi Liêm còn đang ngây ngất với cảm xúc mới mẻ dành cho Ái thì phía sau bức tường gạch phía xa, Tằm yên lặng đứng nhìn. Không tức giận, không khó chịu, một đôi mắt trống rỗng ánh lên sự linh cảm ngày càng rõ ràng.

***

Từ sau ngày hôm qua, Liêm giống như người mất hồn. Sách vở hay bài học gì hầu như đều đẩy qua một bên, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Ái. Đặc biệt là sau khi đã chạm tay vào thân thể cô, dòng cảm xúc lâng lâng kia càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Một kiểu như là khao khát. Và cậu muốn gặp Ái lần nữa, thậm chí là nhiều lần sau đó. Đoàn hát không đến Triệu gia vậy thì cậu sẽ đến tìm cô.

Là người duy nhất trong nhà chứng kiến cảnh Liêm ôm lấy Ái, Tằm không khỏi nghĩ suy và băn khoăn. Cổ nhân trong sách bảo, nam nữ thụ thụ bất thân, giữa trai gái mới lớn thì chuyện đụng chạm thân thể là điều cấm kỵ. Ấy thế mà hôm qua cả hai chẳng ngần ngại ôm nhau trong vườn hoa, đủ chứng tỏ họ có tình ý. Trong lòng Tằm lúc này có một chút lo lắng mơ hồ.

Tằm chợt phát hiện Tưởng đang ngồi bên bàn đá, cặm cụi ghi chép. Nghĩ thế nào, nhỏ không lên tiếng mà khẽ khàng bước đến từ sau lưng cậu. Tằm thấy đó là một bài thơ, thật hiếm khi thấy cậu Ba nhà họ Triệu viết thơ. Đọc được một lúc, Tằm càng ngạc nhiên hơn bởi đó là thơ tình.

Tưởng lập tức xoay qua vì thình lình nghe tiếng xuýt xoa ở sau lưng. Vừa trông thấy mặt Tằm là cậu mau chóng gác bút lên nghiên mực và toan gấp tờ giấy lại tuy nhiên, Tằm nhanh hơn đã kịp giật lấy bài thơ đó. Nhỏ thích thú trước sự phát hiện thú vị này. Còn Tưởng, sau một lúc định thần, mới lo lắng nói:

“Mau trả lại cho ta! Nhanh lên!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.