Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 10: Gương mặt đằng sau những sợi tóc


Đọc truyện Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) – Chương 10: Gương mặt đằng sau những sợi tóc

Tằm lại hay chuyện Tưởng thả đôi hạc của lão Hoan nên bị Triệu xã trưởng phạt gậy, đã vậy còn bị bắt quỳ gối đến tối. Thậm chí đến giờ dùng cơm, ông cũng không cho người đi gọi cậu.

Liêm gác đũa, cất tiếng xin cho em trai. Bà Tư nãy giờ cũng sốt ruột, đưa mắt nhìn chồng. Nhưng đáp lại lời thỉnh cầu của con trai và sự mong mỏi của vợ là dáng vẻ điềm nhiên từ Triệu xã trưởng. Ông nói, “nó quen ăn sung mặc sướng nên toàn đi gây chuyện khắp nơi, lần này bị bỏ đói một bữa cho biết cái thân”. Thấy ông dứt khoát vậy, Liêm với bà Tư chỉ biết nhìn nhau, nén tiếng thở dài.

Bữa cơm kết thúc. Khi mọi người đứng dậy rời bàn thì Triệu xã trưởng hắng giọng, bảo Tằm đi xem cậu Tưởng có đang quỳ gối đàng hoàng không, nếu lơ là thì phải nhắc nhở. Ban đầu chưa hiểu lắm nhưng lát sau Tằm mới nhận ra ẩn ý đằng sau câu ra lệnh ấy. Tằm kín đáo nhìn qua bà Tư, thấy bà gật khẽ.

Tằm mang theo cơm và thức ăn, đi vòng lên phòng chính, nơi Tưởng bị bắt quỳ gối ở lối hành lang ngoài hiên. Đến nơi, Tằm thấy Tưởng vẫn yên lặng quỳ hoàn toàn khác với mọi ngày. Mau chóng, Tằm đi lại gần.

Tưởng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tằm, đã thế còn có cơm và thức ăn. Tằm bảo, “cậu ăn cơm đi ạ”. Tằm gắp thức ăn vào bát cơm rồi đưa cho Tưởng. Trước đó, Tưởng nghe cha nói phải quỳ hết giờ Tuất mới được đứng dậy và phạt không cho ăn tối. Nay lại thấy Tằm đưa cơm, cậu có chút dè dặt.

“Là ông bảo Tằm mang cơm cho cậu đó, nên cậu ăn đi kẻo đói.”

Tưởng đảo mắt, là thật sao? Tằm gật đầu liên tục. Trông nhỏ chẳng có gì là bịa chuyện, vả lại tô cơm với mùi thức ăn thơm phứt đánh thức cái đói cồn cào từ nãy giờ khiến cậu không chịu nổi nữa đành đưa tay cầm lấy.

Quan sát Tưởng ăn ngon lành, Tằm xích lại gần rồi nghiêng đầu nói khẽ:

“Tằm đã nghe chuyện cậu bắt cò giả làm hạc để lừa bá hộ Hoan.”


Nghe nhắc lại cái chuyện khiến mình ra nông nỗi này, Tưởng ngừng ăn, hỏi:

“Có phải ngươi thấy ta ngốc lắm không? Chỉ vì một đôi hạc mà phải ăn mười gậy, sau đó còn quỳ gối và không được ăn cơm.”

“Không có đâu. Ngược lại, Tằm thấy cậu thông minh lắm. Hoán cò lấy hạc, một kế rất hay. Đã vậy còn khiến cho bá hộ Hoan hết đường đòi lại hạc nữa.”

Cứ ngỡ Tằm sẽ nhân cơ hội này mà mỉa mai mình nào ngờ nhỏ khen Tưởng hết lời. Khi biết chuyện, cha giận cậu kinh khủng, mẹ thì mắng rằng chọc ai không chọc lại trúng ngay lão Hoan và Liêm thì trách cậu chơi dại. Bọn người làm cũng thấy cậu chủ khờ, quan tâm chi một đôi hạc. Riêng có Tằm là khác.

Chậm rãi quay qua, Tưởng thấy Tằm mỉm cười ra điều phục lắm. Tự dưng lòng cậu có chút vui, dù mọi người đều không công nhận việc làm đó nhưng chỉ cần Tằm quan tâm thôi thì đối với cậu cũng đã đủ rồi.

“Tằm lại nói gì khiến cậu không vui ạ?”

Tưởng khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn cơm. Không quá lâu sau, cậu giật mình khi bất ngờ một chiếc khăn tay chạm lên trán mình.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Cậu quỳ gối suốt mấy canh giờ nên trán ướt đẫm mồ hôi, để Tằm lau cho.”


Tằm vừa nói vừa khẽ khàng dùng khăn tay chấm lên vầng trán bịn rịn mồ hôi đó. Đối diện, Tưởng gần như yên lặng, bàn tay cầm tô cơm từ từ hạ xuống. Cậu thấy Tằm chăm chú lau, bất giác lòng xuất hiện cảm xúc kỳ lạ. Nó thật nhẹ nhàng nhưng mơ hồ, khiến cậu không rõ đấy là gì nữa. Tâm trạng này giống hệt trưa nay, lúc cậu nhìn Tằm bên cửa sổ thư phòng.

“Cậu thấy không khỏe sao?” Tằm nhìn nhìn.

Tưởng sực tỉnh, liền đảo mắt sang hướng khác như lẩn tránh, bảo không có gì cả. Khó hiểu, Tằm cất khăn tay vào túi áo rồi đưa ly nước cho cậu. Vì chưa hết bối rối nên Tưởng cứ đưa ly lên môi uống mà không biết nước vẫn còn nóng. Tiếp, cậu nhăn mặt phun nước ra ngoài và lè lưỡi. Tằm sốt sắng hỏi, cậu có bị phỏng không? Tưởng lắc đầu miễn cưỡng, tự nhủ sao mình lại kỳ quặc như vậy.

***

Sáng hôm sau, Tằm và hai anh em nhà họ Triệu lại đi học. Đáng lý mọi chuyện phải diễn ra như mọi lần ấy vậy mà lại có chuyện khác thường. Tằm với Liêm vẫn trò chuyện vui vẻ trong khi Tưởng chống cằm và kín đáo quan sát Tằm thay vì hướng mắt ra ngoài ô cửa ngắm trời đất. Từ lúc rời khỏi nhà, cậu đã luôn nhìn Tằm, chính bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại chú ý đến nhỏ nhiều vậy. Cậu không thể lý giải nổi nguyên nhân, cũng như ánh mắt cứ mãi hướng vào Tằm.

Mỗi lần vào lớp học, Tưởng luôn tìm ra trò thú vị nào đó để chơi nhưng hôm nay cậu ngồi yên, mắt vẫn không nhìn lên bài giảng của thầy Vãn mà là nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của Tằm. Chẳng thể đếm được bao nhiêu lần cậu nhìn về phía nhỏ. Dĩ nhiên Tằm đâu có thú vị như những trò chơi chọc phá kia ấy thế mà lại khiến Tưởng chú tâm vô cùng. Có lẽ là do cậu chợt nhận ra, Tằm trở nên thu hút lạ lùng.

Trưa hôm đó, sau khi dùng cơm xong, Tưởng nói là mình sẽ vào thư phòng đọc sách. Triệu xã trưởng và ba bà nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên. Hôm nay thằng bé đâu có đến võ quán, thế thì tại sao lại chịu vào thư phòng? Đúng là chuyện lạ.

Nói đâu xa xôi, ngay cả Tưởng cũng kinh ngạc trước việc làm này của mình. Mọi khi cậu sẽ đi ngủ hoặc kiếm cớ trốn ra đồng chơi đùa, chứ tuyệt nhiên không bao giờ bước vô thư phòng rồi cầm sách lên đọc. Chẳng qua là do cậu biết, lát nữa vào đầu giờ Mùi, Tằm sẽ đến đây học bài.

Tưởng ngồi bên bàn đọc sách khá lâu rồi mà đầu óc vẫn chưa thấm nhuần được chữ nghĩa gì. Đang ê a đọc một cách chán chường thì cửa thư phòng mở, cậu bất chợt chột dạ. Vẫn vùi mặt vào sách nhưng mắt thì đảo nhẹ xuống dưới, cậu thấy đôi chân nhỏ nhắn quen thuộc mọi lần chậm rãi đi vào phòng. Đúng là Tằm.


“Cậu Tưởng đang học bài ạ?” Dĩ nhiên là Tằm phải ngạc nhiên thôi.

“Vì ta đã hứa với cha sẽ học chăm chỉ.” Tưởng vẫn chú tâm nhìn vào sách.

Tằm bước đến chiếc ghế gần bên cạnh bàn học của Tưởng, ngồi xuống. Cậu không nhìn nhỏ mà bên tai chỉ nghe âm thanh loạt xoạt của trang giấy đang mở và nhịp thở đều đều phát ra từ lồng ngực đó. Không gian căn phòng đột nhiên bị nhấn chìm vào im lặng. Đến nỗi, có chút ngột ngạt.

Tưởng muốn bắt chuyện với Tằm ngặt nỗi lòng tự nhiên thấy hồi hộp khôn tả. Nhưng ngồi mãi như thế cũng chẳng chịu được, thế là cậu đành thu hết can đảm rời mắt khỏi trang sách, nhìn qua Tằm đang ngồi xoay lưng. Có lẽ nên hỏi điều gì đó có liên quan đến những câu thơ rối nùi này. Tức thì cậu đọc lên hai câu thơ của ai đấy chẳng rõ rồi cất tiếng hỏi:

“Ta không hiểu nghĩa của hai câu này cho lắm, ngươi giải thích được không.”

“À, nó có nghĩa là…”

Tưởng cau mày trước cảnh Tằm giải thích nghĩa câu thơ mà vẫn ngồi xoay lưng với mình. Mãi đến lúc không chịu nổi hành động này, cậu liền bảo:

“Ngươi quay lại nói chuyện đàng hoàng với ta xem nào.”

“Không được đâu ạ… Mặt Tằm kỳ lạ lắm…” Tằm lúng túng.

Câu đáp lời ấy càng khiến Tưởng tò mò. Mặt kỳ lạ là sao? Bộ hóa thành xấu xí à? Cậu thắc mắc đến nỗi đã đưa tay nắm lấy vài sợi tóc dài của Tằm, giật nhẹ:


“Ngươi xoay mặt qua đi!”

Tưởng vừa dứt lời là Tằm giật mình quay lại. Đôi mắt hiếu kỳ bỗng nhiên đứng yên, bàn tay cứng đơ buông rơi những sợi tóc khi cậu trông rõ gương mặt Tằm với đường chân mày và mí mắt được kẻ chì đen, đôi gò má ửng hồng và đôi môi son đỏ. Những thứ này cậu vẫn thường thấy ba bà mẹ của mình làm mỗi ngày.

“Ban nãy… chị Hỷ tự dưng nói muốn trang điểm cho Tằm… Tằm không chịu nhưng chị ấy cứ làm. Trông kỳ quái lắm phải không ạ?”

Trong lúc Tằm hết sức lúng túng thì Tưởng vẫn ngây người ra đấy. Từ trước đến nay, có bao giờ nhỏ trang điểm đâu nên hỏi sao không lạ được. Nhưng đó không hoàn toàn là nguyên nhân khiến cậu chủ này bất động đến vậy. Trước một gương mặt son phấn nhẹ nhàng, mái tóc xõa dài và dáng vẻ khép nép ấy, Tưởng nhận ra Tằm đẹp lạ lùng. Cậu đang thấy một hình dáng khác của cô bé mà mình hay gọi là con nhỏ nhà quê. Và dường như, cậu bị cuốn hút đến không cưỡng được.

“Cậu nhìn thế Tằm xấu hổ lắm ạ! Đúng là mặt Tằm rất kỳ cục rồi! Khéo, cậu Liêm mà thấy thì chết mất!”

Tằm không biết rằng, hai từ “cậu Liêm” vừa thốt ra, một lần nữa làm Tưởng bất động. Để rồi chẳng hiểu vì sao, cậu đã lãnh đạm nói:

“Đúng vậy! Ngươi mà để cái mặt như thế thì dọa anh trai ta mất. Mau lau đi!”

Tằm rút khăn tay ra, mau chóng lau sạch vết chì, phấn hồng và cả son. Đúng lúc, Liêm bước vào. Thấy Tưởng ngồi im lặng còn Tằm thì vội vã lau mặt, cậu liền hỏi có chuyện gì vậy. Tằm cất chiếc khăn lem luốc màu vào túi, lắc đầu. Liêm mau chóng đến bên bàn học và Tằm thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Tưởng, ngay khi lời nói dối kia vừa dứt thì bản thân rất lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng chính cậu cũng nhận thấy gương mặt trang điểm của Tằm rất xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ. Có lẽ cậu hiểu rằng, Liêm sẽ phản ứng ra sao nếu trông thấy Tằm như vậy. Và đó chính là điều mà cậu không muốn nhất.

Vào khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt của Tằm đằng sau những sợi tóc tung xõa khi ấy, Tưởng không muốn người khác được nhìn thấy, kể cả Liêm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.