Đọc truyện Thanh Mai Không Gả Hai Lần – Chương 3
“Thật xin lỗi…” Vương Dĩ Cầm cảm thấy bàn tay to lớn đang cầm cổ tay cô có một vết thương cũ, tròn tròn nằm trong lòng bàn tay, miệng vết thương bình thường sẽ không để lại vết sẹo như vậy, trừ khi… do súng gây ra. Vương Dĩ Cầm hoảng sợ, thét lên, cô liều mạng co quắp người lại, cố cách xa Phong Tiêu Dã một chút.
Phong Tiêu Dã nhận ra Vương Dĩ Cầm sợ anh, có cảm giác mất mát buông tay cô ra lùi về sau hai bước.
Đã nhiều năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quên anh rồi.
Y tá chạy đến rất nhanh, cố định kim truyền lại cho Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm lén lút nhìn trộm Phong Tiêu Dã, mơ hồ thấy anh đứng ở góc phòng bệnh, cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ, không biết phải đối mặt như thế nào với một người xa lạ như anh.
Tuy cô hiểu là anh đã giúp đỡ cô nhưng cô vẫn không thể không sợ anh. Anh rất cao, thân thể mạnh mẽ tráng kiện, tản mát ra loại khí tức khiến người ta sợ hãi.
Phong Tiêu Dã thấy mí mắt Vương Dĩ Cầm động động thì biết cô đang giả vờ ngủ, anh thở dài, xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc vô tình nhìn thấy mặt mình trong gương hơi ngẩn người ra.
Anh về Đài Loan đã hơn mười ngày, bắt xe đi khắp nơi không mục đích, khi thấy cô đơn lại đến cô nhi viện thuở nhỏ, rất muốn gặp viện trưởng Vương – người khiến anh cảm thấy thân thương như mẹ mình vậy, nhưng có một thứ cảm giác sợ hãi khiến anh không dám đi vào, lại quay lưng đi về phía nhà ga Đài Nam.
Không ngờ chuyện này lại khiến anh gặp lại Vương Dĩ Cầm.
Trong gương hiện lên hình ảnh một bộ mặt đầy râu ria xồm xoàm như người rừng, không thấy rõ diện mạo, Phong Tiêu Dã cuối cùng hiểu vì sao người đi đường lại nhìn mình như vậy, Vương Dĩ Cầm sợ hãi anh cũng đúng thôi. Tâm tình Phong Tiêu Dã tốt hơn một chút, huýt sáo đi đến quầy tạp hóa bệnh viện mua dao cạo râu và lược, vào phòng vệ sinh sửa sang lại mình.
Hơn nửa giờ sau khi anh trở lại phòng bệnh thì giường bệnh đã trống trơn, lạnh ngắt, xem ra anh vừa rời khỏi thì cô cùng bỏ đi ngay sau đó.
Trên tủ đầu giường có một ít tiền mặt và một cái nhẫn kim cương nhỏ, cùng một tờ giấy…
Cảm ơn anh, tôi không có nhiều tiền mặt, chiếc nhẫn này có lẽ sẽ bán được một ít tiền, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện và đóng viện phí giúp tôi.
Nháy mắt đã mười năm trôi qua, Vương Dĩ Cầm đã trưởng thành thật rồi. Anh nhớ trước đây cô không hề biết đề phòng ai, bây giờ còn thừa dịp anh bỏ đi để chạy trốn, nhưng mà, cô nghĩ như vậy cô thể chạy thoát được sao?
Đến khi taxi đi xa bệnh viện thì Vương Dĩ Cầm mới an tâm ngoái đầu nhìn lại.
Cô không biết phải đối mặt với người đàn ông như hổ báo kia thế nào, chỉ còn cách bỏ đi thừa lúc anh ra ngoài, cô hỏi y tá mới biết người đàn ông đó đã thanh toán viện phí và tiền thuốc men giùm cô rồi, tiền trong người cô không đủ để trả lại cho anh, cô buồn rầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út. Đây là nhẫn đính hôn của cô và Lưu Đắc Chí, cô đã đeo rất nhiều năm, dường như nó đã biến thành một bộ phận trên người cô, không biết do cô mập ra hay là chiếc nhẫn nhỏ đi mà khiến nó bó chặt lấy ngón áp út của cô, khiến cô phải dùng rất nhiều sức mới tháo nó ra được.
Bỏ lại nhẫn và tiền, viết giấy cảm ơn, sau đó Vương Dĩ Cầm lao ra khỏi phòng bệnh, bắt taxi, giờ cô muốn về cô nhi viện, ở bên cạnh viện trưởng Vương.
Taxi rất nhanh đến Đường Quả Ốc, Vương Dĩ Cầm trả tiền cho tài xế, xuống xe, đứng ngoài cổng ngắm nhìn Đường Quả Ốc được trang trí như trong truyện cổ tích.
Năm cô thi Đại học, Đường Quả Ốc được một công ty nổi tiếng châu Á bảo trợ đã thay đổi hoàn toàn, có tài sản riêng của mình, có những thành lũy như trong truyện cổ tích cùng nhiều thiết bị trò chơi, viện trưởng Vương và bọn trẻ không phải lo lắng chuyện cơm áo nữa.
Cô có thể thuận lợi học xong Đại học cũng một phần nhờ vào sự giúp đỡ của công ty kia.
Trước đấy một tháng cô sẽ về Đường Quả Ốc một lần để thăm viện trưởng và chơi với bọn trẻ, sau này khi cô đã đính hôn với Lưu Đắc Chí, đi du học rồi lại thay Lưu Đắc Chí kế thừa gia nghiệp thì càng ngày càng bận rộn, thứ duy nhất cô có thể làm cho Đường Quả Ốc chính là gửi về hơn nửa số lương của mình, tuy viện trưởng Vương nói Đường Quả Ốc giờ không thiếu tiền cô vẫn cứ gửi, xem như đó là chút lòng thành của cô dành cho Đường Quả Ốc.
Giờ đây cô mệt mỏi, tổn thương, viện trưởng Vương nhất định sẽ dùng vòng tay ấm áp chào đón cô, sưởi ấm cho cô.
“Tiểu Cầm? Tiểu Cầm!” viện trưởng Vương đang định ra ngoài thì thấy bóng người đứng trước cổng, bà lập tức chạy đến, dùng cánh tay mập mạp ôm lấy Vương Dĩ Cầm, “Tiểu Cầm, nếu đã về sao lại không vào?”
“Viện trưởng…” Vương Dĩ Cầm mở miệng, nước mắt giàn giụa, “Viện trưởng…”
“Tiểu Cầm, Tiểu Cầm… Làm sao vậy? Nói cho viện trưởng biết con sao vậy?” Vương Dĩ Cầm đột nhiên khóc khiến viện trưởng Vương không biết phải làm sao, Vương Dĩ Cầm là đứa trẻ nghe lời, ngoan ngoãn và kiên cường nhất trong viện, cho dù những đứa trẻ khác có tranh giành thế nào thì cô cũng chỉ yên lặng nhường nhịn, xuất sắc đến mức viện trưởng Vương khen ngợi không ngớt. Vương Dĩ Cầm vỡ òa trong nước mắt khiến bà lo lắng, nhớ tới cú điện thoại buổi sáng của Lưu Đắc Chí, bà lại càng bất an hơn.
“Viện trưởng, viện trưởng…” Vương Dĩ Cầm biết cô đã khiến viện trưởng Vương sợ nhưng cô thật sự không kìm được, vừa nhìn thấy người viện trưởng như mẹ hiền này khiến những uất ức vào đau khổ của cô đều dâng lên, hóa thành trăm ngàn giọt nước mắt chảy xuống.
Viện trưởng Vương hủy bỏ lịch trình đã định, kéo Vương Dĩ Cầm vẫn khóc nức nở đến phòng ngủ của bà ở Đường Quả Ốc, để cô vùi vào lòng bà khóc cho thỏa.
“Tiểu Cầm, con có thể nói cho viện trưởng đã xảy ra chuyện gì không?” Không biết qua bao lâu, mãi đến khi tiếng thút thít của Vương Dĩ Cầm ngừng hẳn, viện trưởng Vương mới lo lắng hỏi.
“Viện trưởng, con không thể lập gia đình được, con thật sự không lập gia đình đươc…” Mắt Vương Dĩ Cầm đã sưng lên vì khóc, mũi cũng đỏ ửng, vô cùng đáng thương nhìn viện trưởng Vương, “Đắc Chí chỉ thích đàn ông…” Vậy mà cô lại ngu ngốc cho rằng hai người đó chỉ là bạn thân mà thôi.
Viện trưởng Vương sửng sốt, không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, vài năm nay bà cũng rất lo lắng việc Vương Dĩ Cầm kết hôn, tuy đã gặp Lưu Đắc Chí đưa Vương Dĩ Cầm về Đường Quả Ốc vài lần nhưng bà vẫn lo Vương Dĩ Cầm làm dâu nhà giàu có sẽ chịu nhiều cực khổ, nhưng không ngờ lại có chuyện thế này.
“Viện trưởng, con nên làm gì bây giờ? Con chỉ muốn có một gia đình, có một người chồng dựa vào lúc khó khăn, có hai đứa con thật đáng yêu. Viện trưởng, mong muốn của con rất quá đáng sao? Viện trưởng…” Vẻ mặt Vương Dĩ Cầm yếu ớt và bàng hoàng chưa từng có, “Vậy mà Lưu Đắc Chí dám nói, hết thảy đều không ảnh hưởng đến việc con gả cho anh ta, con nên sinh một đứa con vì anh ta, cả đời con đều có thể sống như bà hoàng ở Lưu gia, nhưng tới bây giờ con cũng không muốn làm bà hoàng…”
Viện trưởng Vương đau lòng ôm Vương Dĩ Cầm vào ngực, “Chuyện đến nước này, dù thế nào ta cùng sẽ không đồng ý cho con bước vào Lưu gia đâu, trước tiên con cứ ở lại Đường Quả Ốc đi rồi tính tiếp!” Đứa trẻ của bà không cần làm bà hoàng giàu có sang trọng, trách nhiệm của bà là che chở cho chúng, để chúng có được hanh phúc và vui vẻ đích thực.
Phong Tiêu Dã chiều hôm sau mới đến Đường Quả Ốc.
Anh ở khách sạn gần bệnh viện một đêm, vứt bỏ bộ quần áo như của người lang thang đi, cắt tóc, cạo râu cẩn thận, ngủ một giấc cho thỏa, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Dĩ Cầm khi gặp lại mình, Phong Tiêu Dã tràn đầy mong đợi.
Ánh nắng chiếu xuống, nhẹ vỗ về thành lũy như cổ tích và hoa cỏ trong Đường Quả Ốc, bọn trẻ chơi đuổi bắt trên cỏ, tiếng cười cuốn theo gió mát, cảnh tượng này đều là những gì Phong Tiêu Dã thường mơ, nhưng lại đẹp gấp trăm lần những giấc mơ của anh.
Khi anh đi khỏi Đường Quả Ốc, Đường Quả Ốc chỉ là tòa nhà ba tầng cũ nát, vì không nhận được tài trợ mà thu chẳng bù nổi chi, đất đai có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào; khi anh ở Mĩ đã nghe tin Đường Quả Ốc được một công ty lớn giúp đỡ, đã khác xưa rất nhiều, mấy năm này ngoài việc quyên góp giấu tên cho cô nhi viện thì anh hoàn toàn không biết gì về Đường Quả Ốc cả.
Phong Tiêu Dã rất vui mừng, những đứa trẻ bất hạnh giống như anh giờ đây đã có thể trưởng thành trong sự sung túc và ấm áp rồi.
Điềm Điềm là một cô bé thân thể gầy yếu, không thể chạy nhảy như những đứa trẻ khác, đang đứng ở ban công nhìn Phong Tiêu Dã. Cô bé ôm búp bê vải, giống như chim cánh cút lặc lè đi đến thành ban công, tò mò nhìn anh.
Phong Tiêu Dã ngồi xuống xoa đầu cô bé, màu mắt cô bé rất giống màu nho tím, ánh mắt trong suốt như sương mai, cô không hồng hào như những đứa trẻ khác, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt, môi thâm tím.
“Anh trai.” Cô bé lấy hết can đảm vươn ngón tay trắng noãn ra, đụng đụng vào bàn tay to đang vịn vào thành ban công của Phong Tiêu Dã, thử làm quen.
“Ngoan.” Phong Tiêu Dã thấy cô bé nín thở, bộ dạng dè dặt đáng yêu không khỏi giương cao khóe môi.
“Anh trai.” Cô bé đến gần ban công hơn, dùng tay nắm lấy ngón tay Phong Tiêu Dãm đôi mắt màu nhỏ sáng lên, “Anh trai.”
”Em tên gì?” Phong Tiêu Dã vân vê mũi cô bé, vừa thấy thú vị lại vừa đau lòng, sao một cô bé xinh đẹp như phấn điêu ngọc mài thoạt nhìn lại yếu ớt như vậy? Cha mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ đứa trẻ đáng yêu thế này chứ?
May là cô bé cũng may mắn như anh, gặp được viện trưởng Vương, được sống trong Đường Quả Ốc.
“Điềm Điềm.” Giọng nói trong trẻo phát âm rõ từng chữ, xoay người gọi viện trưởng Vương đang ngồi cạnh cây thừa lương già: “Mẹ! Mẹ! Anh trai này! Anh trai này!” Cô bé cọ cọ lòng bàn tay non mềm vào những nốt chai trên ngón tay thô ráp của Phong Tiêu Dã, cảm thấy thú vị nên vui vẻ cười khanh khách.
Viện trưởng Vương và Vương Dĩ Cầm đang ngồi trên thảm cỏ dưới gốc cây thừa lương già, vừa trò chuyện vừa nhìn bọn trẻ chơi đùa, nghe tiếng Điềm Điềm gọi, viện trưởng Vương đứng lên đi về phía ban công, Điềm Điềm còn quá nhỏ, không thể phân biệt được người tốt và người xấu nên bà không yên tâm để cô bé tiếp xúc với người ngoài.
Viện trưởng Vương và Vương Dĩ Cầm đi đến thành ban công, từ trên cao nhìn xuống thấy Phong Tiêu Dã đang ngồi vươn tay vào ban công cho Điềm Điềm chơi đùa.
Phong Tiêu Dã ngẩng đầu lên, cười toe toét với viện trưởng Vương.
“Cậu là…” Viện trưởng Vương đeo kính lão vào, nghi hoặc hỏi.
“Viện trưởng.” Phong Tiêu Dã đứng lên, vẫn cười với viện trưởng Vương.
“Tiểu Dã? Con là Tiểu Dã!” Viện trưởng Vương kích động vươn tay, nắm lấy cánh tay Phong Tiêu Dã, “Con là Tiểu Dã.”
“Viện trưởng, con là Tiểu Dã đây.” Thời khắc này, Phong Tiêu Dã lệ nóng vòng quanh.
“Tiểu Dã, Tiểu Dã!” Viện trưởng Vương muốn ôm Phong Tiêu Dã, chợt nhận ra bị ban công cản trở, vội buông Phong Tiêu Dã, chạy ra khỏi cửa chính, Phong Tiêu Dã cũng xoay người lau đi nước mắt ở khóe mắt, đi nhanh đến cửa chính Đường Quả Ốc, ở cửa chính được viện trưởng Vương mạnh mẽ ôm lấy, “Tiểu Dã, Tiểu Dã…”
Viện trưởng Vương vẫn luôn nhớ thương Phong Tiêu Dã, không biết sau khi anh được nhận nuôi có sống tốt không, nếu không phải lúc trước kinh phí của viện quá eo hẹp thì bà tuyệt đối sẽ không để cặp vợ chồng nước ngoài kia nhận nuôi Tiểu Dã… dù bà hiểu sống trong gia đình tốt thì Tiểu Dã mới có thể được chăm sóc và giáo dục tốt. Sau khi Tiểu Dã được nhận nuôi, bà liền mất liên lạc với anh, Tiểu Dã dường như là đứa con bà lạc mất, trở thành tâm bệnh của bà.
“Tiểu Dã?” Vương Dĩ Cầm đi sau viện trưởng Vương, ngơ ngác nhìn Phong Tiêu Dã đang khom người cho viện trưởng Vương ôm, ký ức bị phong kín của cô đã dần dần hé mở, “Anh Tiểu Dã?”
“Tiểu Cầm! Tiểu Cầm! Là Tiểu Dã đấy! Là anh Tiểu Dã của con đấy!” Viện trưởng Vương lau nước mắt, coi Phong Tiêu Dã như bảo vật dâng lên cho Vương Dĩ Cầm.
“Anh Tiểu Dã? Anh thật sự là anh Tiểu Dã?” Thân thể Vương Dĩ Cầm run rẩy, giọng nói cũng run rẩy, không thể tin những gì mình vừa nghe vừa thấy.
“Tiểu Cầm, anh là anh Tiểu Dã đây.” Phong Tiêu Dã vươn tay về phía Vương Dĩ Cầm, “Lại đây để anh Tiểu Dã ôm một cái nào!”
Vương Dĩ Cầm dù sao cũng không còn là đứa trẻ nữa, cô do dự, chậm chạp bước về phía Phong Tiêu Dã, bị Phong Tiêu Dã ôm lấy, “Tiểu Cầm.” Phong Tiêu Dã thấp giọng, thì thào nói bên tai Vương Dĩ Cầm, nước mắt Vương Dĩ Cầm không không kìm được mà chảy xuống.
Cô cứ nghĩ cô đã quên rồi, giờ mới nhận ra cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Khi anh Tiểu Dã được cặp cô chú người nước ngoài nhận nuôi phải rời khỏi Đường Quả Ốc cô đã trốn trong chăn cắn răng không cho phép mình khóc, không cho phép nước mắt mình níu chân anh Tiểu Dã, một dì trong Đường Quả Ốc nói Đường Quả Ốc không thể nuôi được nhiều người như vậy, có một đứa trẻ được nhận nuôi là chuyện rất tốt, nên cô đã mất đi anh Tiểu Dã như thế, từ đó về sau cô không bao giờ dám nhắc đến anh Tiểu Dã nữa, phong ấn anh ở góc sâu nhất trong ký ức mình, không dám chạm vào.
Phong Tiêu Dã bây giờ khiến Vương Dĩ Cầm cảm thấy rất xa lạ, Phong Tiêu Dã từ đầu đến giờ đều lạnh lùng kiệm lời khiến Vương Dĩ Cầm thấy hơi ngượng ngùng và lạ lẫm, chỉ có Vương viện trưởng là mặt mày rạng rỡ, vui mừng giới thiệu Phong Tiêu Dã với bọn trẻ ở Đường Quả Ốc, đứa con thất lạc của bà cuối cùng đã trở về rồi.
Sau khi ăn cơm trưa, Vương Dĩ Cầm cùng Phong Tiêu Dã và viện trưởng Vương cho bọn trẻ ngủ trưa, Điềm Điềm luôn ôm chặt Phong Tiêu Dã không buông, Phong Tiêu Dã nghe viện trưởng Vương nói mới biết Điềm Điềm vì bị bệnh tim mà bị bỏ lại ở cô nhi viện, mới năm tuổi đã phải trải qua hai cuộc phẫu thuật. Phong Tiêu Dã càng dịu dàng và kiên nhẫn hơn với Điềm Điềm, mà Điềm Điềm cũng cực lỳ thích Phong Tiêu Dã.