Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng

Chương 08


Bạn đang đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng: Chương 08


Chương 8: Giữa chúng ta có quá nhiều điều xin lỗi
Avatar trên MSN của Vương Xán là đóa hoa hướng dương vàng rực rỡ, từ ngày Trần Hướng Viễn add MSN cô, anh đã cảm thấy cái avatar này rất hợp với con người thật của cô. Lúc nãy thấy hình avatar đó vụt tắt trên màn hình máy tính, anh bất giác cười buồn, phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
Hôm qua, lúc anh đang làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ Thẩm Tiểu Na – bà Lưu Ngọc Bình: “Hướng Viễn, lâu lắm không gặp cháu rồi, cô còn có việc nhờ cháu.”
Thật ra Trần Hướng Viễn biết bà Lưu Ngọc Bình tìm anh thường là để kể khổ. Bố của Thẩm Tiểu Na và bố anh là đồng nghiệp, đồng thời cũng là hàng xóm, họ cùng sống trong một khu tập thể, từ trước tới giờ, quan hệ đều rất tốt.
Vợ chồng Thẩm Gia Hưng – Lưu Ngọc Bình bắt đầu kinh doanh từ khi Thẩm Tiểu Na còn rất nhỏ. Lúc đầu là xuống phía Nam nhập hàng, kinh doanh thời trang. Về sau, khi đã tích lũy được một khoản tiền, họ bắt đầu mở xưởng may, đi lên từ hai bàn tay trắng nên cũng gặp nhiều khó khăn vất vả. Bận lo công việc, họ ít có thời gian chăm sóc Thẩm Tiểu Na, nhiều khi còn gửi cô ở nhà Trần Hướng Viễn.
Bố mẹ Trần Hướng Viễn luôn mong có một đứa con gái. Hai người đều làm trong doanh nghiệp nhà nước, vì chính sách nhà nước không thể sinh thêm con nên coi Thẩm Tiểu Na như con gái. Thẩm Tiểu Na vì thế thân thiết với gia đình Trần Hướng Viễn còn hơn bố mẹ ruột của mình.
Khó khăn lắm doanh nghiệp nhà họ Thẩm mới có được quy mô lớn, cuộc sống ổn định. Nhưng vì muốn có thêm con nên dù Lưu Ngọc Bình đã gần bốn mươi tuổi vẫn cố sinh thêm một cậu con trai. Mải mê công việc và bận lo cho con trai nhỏ nên họ vẫn không có thời gian chăm sóc con gái. Với tình trạng như vậy, tính cách Thẩm Tiểu Na không ngang ngược mới kì lạ.
Sau khi kinh tế Thẩm gia phát triển, họ đã chuyển nhà mấy lần, hiện tại họ ở khu nhà sang trọng ven sông. Sau khi làm việc xong, Trần Hướng Viễn lái xe đến đó. Thẩm Tiểu Na lúc này vẫn chưa về nhà. Lưu Ngọc Bình gọi người giúp việc đem trà lên rồi bắt đầu kể khổ, từ việc con trai Thẩm Dư Tuệ đến trường không nghe lời, cứ hai ba ngày lại gây họa bắt bà đến giải quyết hậu quả; đến chuyện con gái Thẩm Tiểu Na lớn như vậy rồi mà còn làm bà lo lắng, cứ đi làm ngày một ngày hai rồi nghỉ như cơm bữa, hầu như không thấy bóng dáng đâu; hễ đến công ty là lại tranh luận mâu thuẫn với bà, tự động sửa kế hoạch, hoặc bỗng nhiên nghĩ ra một điểm mới là tranh luận đòi tiến hành mà nhất định không xem xét nó có khả thi hay không.
Phàn nàn về con gái xong, bà bắt đầu nói đến chuyện công ty, vẫn là những chuyện vụn vặt. Sau hai năm, tình hình bán hàng của công ty giảm sút nghiêm trọng, bà đã bỏ ra một số tiền lớn mời một tổng giám sát kinh doanh mới Diệp Tri Thu đến làm việc. Người này năng lực vô cùng xuất chúng, trong thời gian nửa năm, số lượng đặt hàng của công ty Tín Hòa đã đạt được doanh thu cao nhất trong vài năm gần đây. Bà vui mừng nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng, bà sợ sau khi Diệp Tri Thu nắm được toàn bộ nguồn khách hàng rồi thì sau này sẽ rất khó khống chế cô ta.
Trần Hướng Viễn không biết làm thế nào, mặc dù anh đã học đến Thạc sĩ, lại làm việc ở ngân hàng nhiều năm nay, kinh nghiệm cũng có thể coi là phong phú nhưng cũng hoàn toàn không hiểu sự kiêng nể, vừa yêu vừa ghét của các ông chủ doanh nghiệp tư nhân với giám sát chuyên ngành của họ. “Cô à, nếu đã mời được tổng giám sát kinh doanh đến rồi thì hãy quy định rõ phạm vi quyền hạn. Cô nên tin tưởng cô ta, lấy các chỉ tiêu kiểm tra, ràng buộc cụ thể mới đúng chứ!”
“Hướng Viễn, cháu không biết tính đặc thù của ngành thời trang. Nguồn khách hàng là mạch máu của chúng ta, có ông chủ nào lại yên tâm đem toàn bộ nguồn khách hàng cho người khác chứ? Nói đúng ra thì tổng giám sát Diệp mới có hai mươi tám tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Na nhà ta mấy, nhìn thỉ chỉ thấy là một cô gái yếu ớt mong manh, nhưng thật sự vừa giỏi giang, chín chắn lại vừa…”
“Thế nên trong lòng, mẹ luôn coi cô ấy như con gái đúng không?” Thẩm Tiểu Na không biết về từ lúc nào, đứng ngoài cửa, nhìn họ không chút cảm xúc, lạnh lùng nói.
Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng nghiêm khắc: “Tiểu Na, sao em lại nói chuyện với cô như vậy?”
Nhưng anh biết, chỉ e Thẩm Tiểu Na nói trúng tim đen của mẹ cô, bởi vì bà Lưu Ngọc Bình chỉ thở dài một tiếng rồi im lặng. Nhưng thái độ của Thẩm Tiểu Na lại càng lạnh lùng hơn: “Mẹ, mẹ không thử nghĩ xem. Diệp Tri Thu kiếm tiền dựa vào năng lực thực thụ, tự do tự tại. Mẹ phải bỏ ra hai mươi vạn mới kí được hợp đồng với chị ta mà vẫn còn lo chị ta đi mất. Làm sao chị ta có thể chọn làm con gái mẹ cơ chứ?”
“Tiểu Na.”
Thẩm Tiểu Na liếc nhìn Trần Hướng Viễn một cái: “Anh Hướng Viễn, anh cứ làm cái thùng rác của mẹ em mãi như thế mà không thấy phiền à? Tiếp theo, mẹ em sẽ trách bố em đấy. Anh nghĩ mẹ em chỉ đơn giản mời anh đến ăn cơm thôi sao?”
Bà Lưu Ngọc Bình tức giận đứng dậy: “Hướng Viễn, cháu xem đấy, người ta nói con gái luôn có tình cảm với bố mẹ, chỉ có nhà cô, con gái coi bố mẹ như kẻ thù. Mẹ cũng không hiểu, bố mẹ đã có điểm nào không phải với con. Con nói con muốn học thiết kế thời trang, bố mẹ nhờ vả quan hệ cho con đến học Học viện Mĩ thuật, đến khi con tốt nghiệp rồi lại bỏ ra cả đống tiền để con ra nước ngoài mở mang…”
“Tiền, tiền, tiền. Lúc nào bố mẹ cũng chỉ biết đến tiền thôi. “Thẩm Tiểu Na cũng tức giận không kém gì bà Lưu Ngọc Bình: “Đầu tiên là vì kiếm tiền mới không quan tâm đến con. Kiếm được một chút rồi lại lo không có ai hương khói, kế thừa tài sản nên vội sinh em trai, nhưng vẫn không quan tâm con. Sau đó, lại sợ con gây chuyện mất mặt bố mẹ nên lại dùng tiền đuổi con ra nước ngoài. Con đã chịu đủ rồi…”
Trần Hướng Viễn quay người, đặt tay lên vai Thẩm Tiểu Na: “Tiểu Na, đừng nói những lời mà sau này phải hối hận.”
Hiện tại, cũng chỉ có Trần Hướng Viễn mới có thể làm Thẩm Tiểu Na nguôi giận.
Bà Lưu Ngọc Bình nhiều năm kinh doanh, mặc dù nổi giận nhưng rất biết cách xuống nước, lập tức nhẹ giọng: “Tiểu Na, mẹ cũng vì tốt cho con, hai đứa đều là cốt nhục của bố mẹ, tài sản trong nhà sau này cũng là của con và em trai. Công ty bất động sản thì giao cho em trai, công ty thời trang này sẽ giao cho con. Mẹ tìm Hướng Viễn đến, chỉ là hy vọng cậu ấy khuyên con chăm chỉ làm việc, hiện tại tranh thủ học hỏi giám sát Diệp. Điều này mới là quan trọng.”
“Mẹ tính kĩ quá rồi đấy!” Thẩm Tiểu Na hậm hực nói: “Vừa muốn Diệp Tri Thu toàn tâm toàn ý dốc sức ẹ, lại vừa đề phòng chị ta mọi lúc, mọi nơi. Mẹ bắt con đi làm nhưng lại không cho chút thực quyền nào cả. Con mất bao công sức để thảo ra kế hoạch thương hiệu cấp hai, mẹ cứ lần lữa không phê chuẩn. Trên danh nghĩa con là tổng giám sát thiết kế, nhưng mẹ nói xem, có ý tưởng thiết kế nào của con được chấp nhận không? Mẹ bảo con phải nghiêm túc làm việc như thế nào đây?’

“Tiểu Na, những việc này có thể từ từ thương lượng, đặc biệt là thương hiệu cấp hai liên quan đến vốn đầu tư. Con còn không biết, hiện tại bên bố con đang điều vốn của mẹ. Áp lực của mẹ thật sự quá lớn. Ít nhất con cứ học hỏi tổng giám sát Diệp trước đi, chuẩn bị đầy đủ không thừa đâu.”
Lúc đó, điện thoại của Thẩm Tiểu Na bỗng đổ chuông, cô nói vài câu rồi cườ hỏi: “Quán rượu bầu trời xanh? Được, biết rồi, đến ngay đấy.”
Bà Lưu Ngọc Bình nói: “Lại đi à? Cơm đã làm xong rồi…”
Trần Hướng Viễn cũng nói: “Tiểu Na, đừng có cả ngày chỉ biết đi chơi như thế.”
Tâm trạng của Thẩm Tiểu Na rõ ràng đã thay đổi: “Được rồi, được rồi! Con đảm bảo sau này sẽ đi làm đúng giờ, các thiết kế xuân thu cũng sẽ thương lượng với tổng giám sát Diệp. Anh Hướng Viễn, có bạn tìm em, em không ăn cơm đâu. Em đi trước đây.”
Thẩm Tiểu Na chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió. Bà Lưu Ngọc Bình nhìn theo bóng con gái rồi lắc đầu thở dài.
Trần Hướng Viễn cười nói: “Cô đừng lo lắng. Tiểu Na chỉ là đứa trẻ ham chơi một chút. Em cũng đồng ý nghiêm túc làm việc rồi. Cháu sẽ cố gắng khuyên bảo em ấy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Bà Lưu Ngọc Bình tiếp tục phàn nàn về vấn đề cạnh tranh ngày càng khốc liệt trong ngành thời trang. Chỉ có một mình bà quản lý công xưởng, lại không yên tâm giao quyền cho người khác nên thường có cảm giác lực bất tòng tâm. Công ty bất động sản của ông Thẩm Gia Hưng quy mô ngày càng lớn nhưng ông lại hoàn toàn không bàn bạc gì với bà. Hơn nữa, ông còn điều động một số vốn lớn làm ảnh hưởng đến hoạt động công ty thời trang của bà.
“Hướng Viễn, cô không hiểu lắm về đầu tư bất động sản. Không phải ngành bất động sản đang rất nóng sao? Trước đây ông ấy cũng điều động vốn từ cô, nhưng chưa bao giờ thường xuyên như lúc này, hơn nữa càng lúc con số càng lớn. Tại sao không vay ngân hàng như trước kia nữa?”
Trần Hướng Viễn hiểu những lo lắng của bà. Lúc đầu chỉ yên lặng ngồi nghe, nhưng đến đây anh có chút không yên.
Thẩm Gia Hưng rõ ràng chưa nói rõ với vợ những khó khăn về nguồn vốn của công ty Tín Hòa. Trần Hướng Viễn không nghĩ rằng mình có thể thay ông ấy nói với bà, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của bà, anh ít nhiều khó nhẫn nại.
“Cô à, năm nay hầu hết các ngân hàng đều hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch cả năm rồi, thế nên việc thẩm tra cho vay rất nghiêm ngặt.”
Bà Lưu Ngọc Bình nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Hướng Viễn, nghe cháu nói như vậy cô cũng yên tâm phần nào rồi. Cô cứ hỏi ông Thẩm là ông ấy lại nổi khùng lên. Cô chỉ có thể cố gắng điều vốn, xem có giúp được ông ấy không.”
Ông Thẩm Gia Hưng thường ít khi về nhà ăn cơm. Sau khi cùng bà Lưu Ngọc Bình và Thẩm Dư Tuệ ăn tối xong, Trần Hướng Viễn đứng lên cáo từ. Lưu Ngọc Bình nhất định đòi tiễn anh xuống, đứng bên cạnh xe anh, bà tiếp tục căn dặn: “Bây giờ, cô hoàn toàn không quản được Tiểu Na. Nó nói sẽ dọn ra ngoài. Nếu không phải đến nhà cháu, cô làm sao có thể đồng ý cho nó đi được. Cháu giúp cô để ý nóột chút, đừng để nó giống như con ngựa hoang.”
Trần Hướng Viễn khẽ gật đầu: “Cháu sẽ khuyên em nó chăm chỉ làm việc.”
“Hướng Viễn, bây giờ chỉ có lời nói của cháu, Tiểu Na mới chịu nghe thôi. Haizz… chỉ có thể đợi đến khi hai đứa kết hôn, tính nó mới thay đổi được.”
Trần Hướng Viễn không đợi bà phàn nàn xong, vội vàng nói: “Cô, Tiểu Na chưa nói với cô sao? Cháu đã có bạn gái rồi, Tiểu Na cũng từng gặp rồi!”
Bà Lưu Ngọc Bình bất ngờ, thảng thốt nhìn Trần Hướng Viễn: “Hướng Viễn, có phải Tiểu Na đã gây chuyện làm cháu tổn thương không? Cháu phải biết, nó là đứa trẻ ham chơi, cháu nhất định không được thờ ơ, thật ra nó rất quan tâm đến cháu.”
“Tiểu Na xem cháu như một người anh trai, cháu cũng mãi mãi quan tâm Tiểu Na như một đứa em gái. Điều này xin cô cứ yên tâm.”
“Nhưng hai đứa…”
“Cô, không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi! Cháu về đây.”

Trần Hướng Viễn lên xe, nhưng anh không đi thẳng về nhà mà dừng xe ở ven sông cách nhà không xa. Anh ngồi trên chiếc ghế dài, rút một điếu thuốc rồi châm lửa hút, nhìn tàn thuốc dần bay lên cao. Mặc dù ngồi đối diện với dòng sông rộng lớn, anh cũng không thể không thừa nhận, trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Trần Hướng Viễn tất nhiên biết về khó khăn của công ty Tín Hòa. Một tháng trước, ông Thẩm Gia Hưng đã đến tìm anh, hi vọng có thể thông qua anh để lấy được vốn vay mới. Sau khi đã nghiên cứu tài liệu của Tín Hòa, anh vô cùng bất ngờ, chỉ đành thẳng thắn nói với ông Thẩm Gia Hưng, trong hoàn cảnh này, nếu không hoàn trả toàn bộ số vốn vay trước thì rất khó có thể tiếp tục nhận vốn vay. Thế nhưng, ông Thẩm Gia Hưng vẫn yêu cầu gặp cấp trên của anh để thương lượng.
Đúng như lời Trần Hướng Viễn nói, ngân hàng từ lâu đã nhận được thông báo về hiện tượng bong bóng bất động sản nên quyết định thu hẹp vốn cho vay và tỏ ra vô cùng cẩn trọng trước yêu cầu của công ty Tín Hòa.
Công ty bất động sản sẽ có hậu quả như thế nào nếu nguồn vốn luôn bị đứt mạch, anh hiểu rất rõ. Bố mẹ anh luôn coi Thẩm Tiểu Na như con gái, vợ chồng Thẩm gia cũng coi anh như con trai. Qua nhiều năm như vậy, tình cảm đã vô cùng thân thiết. Thế nhưng, nói cho cùng họ cũng không phải là người một nhà. Ở vào tình cảnh như hiện nay, chỉ e Vương Xán sẽ cảm thấy anh can thiệp vào quá sâu rồi.
Nghĩ đến Vương Xán, nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng Hướng Viễn bỗng như được giải tỏa, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Người con gái này giống như mỗi khi cô giải thích tên của mình vậy, tựa ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống cuộc sống của anh, đôi mắt cong cong biết cười yêu kiều nhìn anh, làm anh không thể không mở rộng lòng mình.
Thậm chí Thẩm Tiểu Na còn để ý thấy nụ cười của anh mỗi khi nhắc đến Vương Xán, nửa đùa nửa thật kèm theo giọng ghen tị nói: “Anh Hướng Viễn, bây giờ anh thích cô ấy hơn cả em sao?”
“Tiểu Na, không giống nhau mà.”
“Anh tất nhiên không được phép coi một người con gái khác giống em.” Thẩm Tiểu Na thật thà, không khách khí kéo tay Trần Hướng Viễn, cười hì hì nói: “Bởi vì, không có ười con trai nào giống anh trong trái tim em.”
Nhìn nụ cười ngây thơ đáng yêu của Thẩm Tiểu Na, Hướng Viễn chỉ cười rồi lắc đầu.
Trần Hướng Viễn ngồi bên sông, hút mấy điếu thuốc rồi mới trở về nhà. Hôm sau khi đi làm, vừa ngồi vào bàn làm việc, đang định hẹn Vương Xán tối nay đi ăn. Thế nhưng Vương Xán lại nhắc đến vấn đề khó khăn của những công ty bất động sản nhỏ, anh nghe xong thấy như có ám thị trong đó, cứ như đang bóng gió đến công ty Tín Hòa khiến anh lập tức cẩn trọng.
Sau khi Vương Xán thoát QQ, anh mới nhận ra rằng câu trả lời của mình thật gượng gạo. Vương Xán đọc xong chắc sẽ không vui.
Tất nhiên Vương Xán không phải là người ngang bướng, vô lý. Hơn nữa nói cho cùng, Vương Xán nhắc đến chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến công việc của cô. Thế nhưng phản ứng của anh có vẻ hơi quá. Anh cũng không thể đối phó với cô giống như đối phó với Thẩm Tiểu Na, lấy đạo lý ra để cô ngoan ngoãn nhận sai.
Anh suy nghĩ một lát rồi cầm máy gọi điện cho Vương Xán.
“Xán Xán, vẫn đang bận à?”
“Em đang trên đường.”
“Lúc nãy khi nhắc đến công ty của bố Tiểu Na, thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Vương Xán vẫn nói ba từ đó. Lúc này thật ra cô không có tâm trạng nói chuyện, càng không muốn nhắc đến Thẩm Tiểu Na. Trần Hướng Viễn vẫn như trước, nhanh chóng nói lời xin lỗi làm cô có cảm giác thất vọng.
“Bố mẹ cô ấy trước giờ luôn đối xử rất tốt với anh, nên…”
“Nên anh nghĩ là câu hỏi của em sẽ ảnh hưởng xấu đến lợi ích của họ phải không?”
“Là anh nghĩ quá nhiều rồi, anh xin lỗi.”
“Hướng Viễn, có lẽ người nghĩ nhiều không phải chỉ có một mình anh. Em thấy giữa chúng ta có quá nhiều lời xin lỗi. Hơn nữa tất cả những chuyện đó đều liên quan đến Thẩm Tiểu Na.”

Trần Hướng Viễn im lặng một lát: “Lời em nói là sự thật. Anh thừa nhận, anh đúng là không xứng đáng làm bạn trai em.”
Vương Xán thất vọng, cười gượng một tiếng: “Hình như anh đang nhắc em đừng kì vọng quá cao vào anh.”
“Không, nếu không được bạn gái kì vọng thì anh đúng là không cứu chữa được.”
Vương Xán thở dài một tiếng: “Em sắp đến nơi rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé!”
“Chết rồi! Anh ấp ủ một bài nghiên cứu sâu, bây giờ mới viết được đoạn đầu.”
Câu tự châm chọc chính mình hiếm thấy này của Trần Hướng Viễn đã truyền đến Vương Xán, cô rất khó để kiềm chế: “Thật không? Không được dưới hai nghìn từ, nhất định phải thật hay đấy!”
“Em phỏng vấn xong anh sẽ đến đón em, vừa pha café cho em vừa viết nghiên cứu cùng em rồi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Vương Xán hứng khởi: “Em thích món ăn Hồ Nam.”
“Được, lát gặp nhé!”
Vương Xán cảm thấy, cho dù có người nói cô vô lo vô nghĩ cũng không oan uổng, bởi tâm trạng của cô rất dễ thay đổi. Mình đúng là rất dễ dỗ dành, Vương Xán cười tự chế giễu mình đồng thời cũng tự biện hộ: Nhưng dễ dỗ không phải là một cái tội, đã vui vẻ lên rồi thì cần gì phải so đo nữa.
Vương Xán biết, nếu theo chuẩn mực của mẹ cô, yêu đương chưa được bao lâu mà đã đến nhà bạn trai là không thỏa đáng. Nhưng buổi chiều mặt trời chói chang, chỉ lên uống một cốc café thôi mà, cô nghĩ không cần đấu tranh tinh thần làm gì. Hoàn thành phỏng vấn xong, Trần Hướng Viễn đến đón Vương Xán đến nhà anh ở một chung cư cao cấp mười sáu tầng trong trung tâm thành phố. Sau khi bước vào phòng, cô lập tức bị không gian gọn gàng sạch sẽ làm cho giật mình.
Vương Xán chạy tin tức bất động sản, đã thấy rất nhiều căn nhà kiểu mẫu, dù xa hoa hay thiết kế độc đáo đến mức nào cũng không th làm cô dễ dàng lộ vẻ xúc động. Trước mắt cô là căn nhà có hai phòng, diện tích không lớn lắm, thiết bị nội thất vô cùng đơn giản, tường màu trắng tinh, ghế sofa màu xám, sàn gỗ màu sậm, rèm cửa màu trắng sữa, không có chút sắc màu rực rỡ nào, bên cạnh ti vi trong phòng khách là hai giá bày chi chít đĩa CD, nhìn qua cũng có thể thấy chủ nhà đã dày công sưu tập.
Điều khiến Vương Xán ngạc nhiên là căn nhà không vương một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều được bày ngăn nắp gọn gàng, hoàn toàn không giống căn phòng của một người đàn ông độc thân. Tiếp tục đi đến phòng ăn nối liền với bếp, cũng như vậy, các đồ dùng làm bếp đều sáng loáng, không hề có dấu vết của lửa.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
Vương Xán cảm thán: “Trời ạ! Gọn gàng quá!”
Trần Hướng Viễn cười: “Đừng ngạc nhiên, mỗi tuần nhân viên tạp vụ đến dọn dẹp giúp anh một lần, cứ cho anh là ngời ưa sạch sẽ, cũng chỉ là trong phạm vi hợp lí thôi.”
Vương Xán cười nói: “Đã có ai nói căn nhà của anh giống như đang trong giai đoạn hoàn thành lắp đặt thiết bị, chuẩn bị lắp phần mềm thì bỗng nhiên bị dừng lại chưa?”
Trần Hướng Viễn ngơ ngác rồi cười nói: “Anh chưa bao giờ nghe thấy lời bình phẩm nào như thế, nhưng Tiểu Na nói nhà anh chẳng có chút hơi người nào cả.” Anh chỉ vào hai chiếc gối hình quả bí ngô ngộ ngộ trên ghế sofa: “Cái này, nó nhất định đòi mua về đặt ở đây, nói là có thể trung hòa không gian. Nó còn bắt anh treo tranh vải, anh thực sự không chịu được, chỉ đành xin nó nương tay tha cho anh.’
Vương Xán không thể không thừa nhận, Thẩm Tiểu Na nói rất đúng. Căn nhà này không có đồ trang trí, nhìn có vẻ lạnh và sạch sẽ đến mức thiếu đi không khí cuộc sống. Hai chiếc gối đó không có tác dụng lắm trong việc trung hòa không gian mà còn chẳng ăn nhập gì đến toàn bộ không gian ở đây.
Trần Hướng Viễn bật đầu DVD, mở một CD chỉ có nhạc dương cầm, đồng thời cũng xay xong bột café. Anh đang dùng máy pha café, nước trong bình siêu tốc phát ra những tiếng phì phì.
Động tác của anh rất nhanh nhẹn và thành thục, nhất cử nhất động đều rất tự nhiên. Vương Xán nhìn anh say mê. Anh quay đầu lại, cảm nhận được ánh mắt cô dường như có chút kì là: “Em sao vậy?”
Cô giấu ánh mắt nói: “Nhạc thật là hay!”
“Đây là Dạ khúc của Chopin, bản nhạc được chơi bởi Anton Rubinstein, so với bản của Phó Thông thì anh thích bản này hơn, ý cảnh sâu sắc, đong đầy cảm xúc, làm tâm tư con người cũng trở nên yên bình, nhẹ nhàng.”
Vương Xán nghĩ, trong lòng cô đúng là không thể nói là yên bình được. Cô chuyển chủ đề: “Phòng bếp này bài trí đúng là rất đầy đủ, anh có bao giờ vào bếp không?”
Trần Hướng Viễn cười: “Xin lỗi, anh không biết nấu nướng. Bình thường nếu không phải tiếp khách thì anh về nhà bố mẹ ăn cơm. Họ sống cách đây không xa lắm. Như thế có phải là mất điểm lắm không?”

Vương Xán lắc đầu cười: “Nếu anh biết nấu ăn thì em sẽ tự ti lắm.”
“Điều quan trọng là hiệu quả cơ. Em có biết vì sao mà Lưu Hạo theo đuổi được Ngô Tĩnh không? Chính là nhờ vào tài năng nấu nướng đấy. Món tây món ta, món gì cậu ấy cũng là cao thủ. Ngô Tranh nói có một số món ăn chưa cần kể đến hương vị, quá trình nấu cũng đã phức tạp đến mức xa xỉ, làm cô ấy sau khi đưa vào miệng rồi, cảm giác không gì có thể đền đáp, chỉ đành lấy chính mình ra để trả.” Anh nửa đùa nửa thật nói: “Nghe cô ấy nói như vậy, chút nữa là anh đã đi bái Lưu Hạo làm sư phụ để học nấu ăn rồi.”
“Em cứ nghĩ, chỉ có mẹ em mới hay dặn dò con gái kiểu nguyên tắc thục nữ hiền thê như “Quản được dạ dày người đàn ông tức là đã giữ được trái tim họ”. Em phải về nhà kể lại sự tích của Lưu Hạo với mẹ mới được. Con trai thời nay giác ngộ đến mức này rồi, mẹ sẽ không bắt em xuống bếp cùng bà nữa.”
Anh nhìn cô cười: “Anh pha café cũng không tệ, có thể coi như một mở đầu tốt đẹp rồi nhỉ?”
Vương Xán không thể ngừng nghĩ về hàm ý sâu xa trong câu nói của anh, tim bỗng đập liên hồi. Nhưng Trần Hướng Viễn lại dường như hoàn toàn không cảm nhận được nhịp đập vội vàng của trái tim cô, anh quay đầu, ấn vào nút điều chỉnh nhiệt độ trên ấm café, chăm chú đợi café chảy ra quá nửa ấm rồi tắt máy. Anh đổ café đã pha ra cốc, bọt café màu nâu đỏ rất bắt mắt, hương thơm đậm đà.
“Uống đi em. Đây là bột café Colombia anh mua ở quán Lục Môn đấy, hương vị đúng là rất tuyệt.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Vương Xán nhìn anh cho thêm sữa và đường vào cốc của cô, cười nói: “Đồng nghiệp Lý Tiến Hiên luôn cười em, anh ấy nói rằng theo cách cho đường và sữa của em thì tốt nhất nên đi uống ca cao nóng.”
Trần Hướng Viễn mỉm cười: “Anh không nghĩ uống café mà lại có quy tắc kì quái như thế, thói quen của mỗi người là điều quan trọng hơn.”
Uống xong café, Trần Hướng Viễn bước vào bếp rửa ấm pha và cốc, nhìn từng động tác ngăn nắp của anh, sự rung động trong lòng Vương Xán lúc trước lại trỗi dậy. Cô ngượng ngùng, không dám nhìn tiếp, bước ra phòng khách, đứng ở cửa sổ phòng nhìn ra ngoài, ánh mặt trời như thiêu đốt, con đường phía dưới như ngày càng nóng hơn.
Vương Xán tựa đầu vào cửa kính cũng có thể cảm nhận được cái nắng gây gắt đó. Không biết bao lâu sau, Trần Hướng Viễn bước tới sau lưng, hai tay ôm chặt lấy cô, cằm anh tì lên tóc cô. Vương Xán thu tầm mắt lại, xoa những ngón tay thon dài của anh. Trần Hướng Viễn nắm chặt tay cô, chạm đến môi cô rồi hôn say đắm, hơi nóng phả ra đầu ngón tay mang đến một cảm giác khó tả. Vương Xán không muốn tiếp tục tỏ ra thận trọng, cô quay người ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh.
Một không gian êm đềm và riêng tư như vậy đi kèm với tiếng dương cầm cảm động lòng người, nụ hôn này càng lúc càng nồng cháy, không giống với những lần động chạm nhẹ nhàng trước đây của hai người. Vương Xán ghì chặt lấy vai Trần Hướng Viễn, ý thức mơ hồ đón nhận nụ hôn của anh.
Chưa từng có ai hôn cô sâu và dài như vậy, cô không thể tả được trong lòng mình đang lo lắng hay hưng phấn nữa, tiếng đập của trái tim cứ thổn thức bên tai, không biết từ bao giờ người cô đã áp sát người Trần Hướng Viễn.
Cửa bỗng mở ra, Vương Xán kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vòng tay Hướng Viễn ôm cô cứng đờ. Từ bờ vai của anh, cô chỉ nhìn thấy Thẩm Tiểu Na mở cửa, ôm một quả dưa hấu bước vào, tiện tay vứt chìa khóa ở cạnh cửa. Vương Xán và Thẩm Tiểu Na mặt đối mặt, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Vương Xán nảy sinh vô số ý nghĩ khác nhau. Cô khóc dở mếu dở phát hiện ra, điều đầu tiên cô nghĩ đến là mình vẫn còn may, nếu sự xuất hiện kì quặc của Thẩm Tiểu Na muộn thêm mấy phút nữa, với sự say đắm như vừa rồi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Kiểu bối rối đó đúng là làm cô không có chỗ để chui xuống.
Mặt Vương Xán nóng bừng nhưng lại hiểu được rằng, nếu thiếu sự che chắn của Trần Hướng Viễn, cô sẽ không tránh được việc để lộ mình trước ánh mắt của Thẩm Tiểu Na, chỉ đành giữ nguyên trạng thái đó không cử động.
Thẩm Tiểu Na lấy lại được bình tĩnh trước, chỉ nheo mắt một cái, không có chút gì tỏ ra mình là người chen ngang, ung dung bỏ dép ra, chân không bước vào nhà đồng thời cũng chào hỏi: “Vương Xán, chào cô.”
Vương Xán miễn cưỡng trả lời lại: “Chào cô.”
“Sao em lại đến đây?” Trần Hướng Viễn trầm tiếng.
“Không phải em cố ý đến đây làm phiền hai người đâu. Anh xem, quả dưa hấu này to quá, một mình em ăn không hết nên mới mang lên đây chia cho anh một nửa.” Thẩm Tiểu Na nhanh nhẹn giải thích, không có chút hàm ý gì khác. Cô đi qua chỗ anh đứng, bước vào bếp rồi tự nhiên lấy trên kệ ra một con dao chia quả dưa làm hai, một nửa cho vào túi giữ hoa quả, một nửa cho vào tủ lạnh, sau đó quay đầu, nhếch mép, rõ ràng có ý trêu đùa Vương Xán: “Cô có ăn dưa hấu không?”
Vương Xán cũng coi như đã tranh thủ lúc vừa rồi chỉnh lại quần áo, không có ý định nói chuyện khách sáo với ai. Cô đẩy Trần Hướng Viễn ra, không thèm để ý đến Thẩm Tiểu Na rồi với lấy túi xách. Trần Hướng Viễn chạy lên trước một bước: “Anh tiễn em!”
“Không cần đâu!” Cô giật lấy túi xách: “Tạm biệt!”
Trần Hướng Viễn chạy theo cô ra ngoài: “Vương Xán, xin hãy nghe anh giải thích.”
“Về chuyện một mình không ăn hết cả một quả dưa sao? Cái này không khó nói lắm! Không cần đâu.” Thang máy dừng trước mặt Vương Xán, cô bước vào, quay người làm động tác ra hiệu anh: “Xin dừng bước.”
Giọng nói của cô không để anh nói được thêm câu nào. Bên trong thang máy có một phụ nữ dắt theo một em bé nhìn anh một cách kì lạ. Trần Hướng Viễn chỉ đành dừng lại ở phía ngoài thang máy.
Vương Xán xuống đến tầng một, bước ra khỏi tòa nhà. Lúc này đã xế chiều, trời cũng bớt nóng hơn nhưng không khí oi bức vẫn bao trùm. Cô buồn rầu bước đi vài phút, trán toát mồ hôi mới nghĩ ra là phải gọi một chiếc taxi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.