Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng

Chương 24


Bạn đang đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng: Chương 24


Chương 24: Lời nguyện chúc của cô, tôi không cần
Sau những cơn mưa dai dẳng, nhiệt độ ngoài trời cũng dịu hẳn xuống, càng ngày lại càng lạnh thêm, cả thành phố Hán Giang bắt đầu bước vào mùa đông lạnh giá.
Do ảnh hưởng của nền kinh tế Mỹ càng lúc càng nghiêm trọng, thị trường bất động sản bắt đầu gặp nhiều chấn động. Tình hình nhà đất ở Hán Giang lạnh lẽo chẳng khác nào mùa đông năm nay. Chỉ trong một đêm, tình hình đã thay đổi rõ rệt. Loạt nhà mới đưa ra không được quan tâm nhiều, bộ phận khách hàng trở nên lạnh tanh vắng ngắt, không còn hiện tượng xếp hàng rồng rắn chỉ vì chút chiết khấu, người tiêu dùng lúc này vô cùng lí trí và khôn ngoan. Cho dù trong lòng định rõ giá cả nhà đất chưa hề giảm xuống rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều đợi xem doanh nghiệp nào không chịu đựng nổi mà hạ giá trước.
Ngày hôm nay, Vương Xán nhận lệnh làm một bản báo cáo phân tích giá cả, trước tiên phải chạy tới phòng vấn một vị quản lí ở cục nhà đất, sau đó lại đi phỏng vấn một vị giáo sư kinh tế, tiếp đó đang định đi phỏng vấn bà Từ Hoa Anh, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Hoa, đại biểu cho giới thương nhân. Di động bỗng đổ chuông, là số điện thoại lạ, cô bèn nhấn nút nghe.
“Xin chào.”
“Vương Xán, xin chào cô.”
Đầu dây kia truyền lại giọng nói của Thẩm Tiểu Na, Vương Xán bất giác cau chặt đôi mày rồi đáp: “Th魠tiểu thư, xin hỏi có việc gì không?”
“Tôi muốn gặp cô nói chuyện vài câu.”
“Xin lỗi, tôi không rảnh.” Vương Xán chẳng buồn nghĩ nhiều liền trả lời luôn. “Bây giờ tôi còn phải đi phỏng vấn, tạm biệt.”
Vương Xán hoàn toàn không hề cảm thấy hiếu kì xem Thẩm Tiểu Na muốn nói gì với mình, vội vã chạy vài bước rồi nhảy lên xe buýt. May mà lúc này vắng người nên còn chỗ ngồi. Cô vừa ngồi vào chỗ lại thấy di động reo, lấy ra xem lại là Thẩm Tiểu Na.
“Vậy thì lúc nào cô có thời gian?”
“Gần đây công việc của tôi rất bận, có chuyện gì thì nói qua điện thoại cũng được.”
“Nói chuyện qua điện thoại không tiện, tôi muốn nói về anh Hướng Viễn với cô, chắc không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.”
“Nếu là chuyện đó thì bỏ đi, tôi cảm thấy tôi và cô không có chuyện gì cần nói liên quan đến anh ấy hết, xin lỗi, tôi dập máy đây.”
Vương Xán còn chưa kịp nhét chiếc di động vào trong túi thì chuông lại reo, cô cảm thấy phát bực.
“Cô cho rằng làm thế này thì sẽ có ý nghĩa sao, Thẩm tiểu thư? Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không có thời gian, cũng không muốn nói chuyện với cô, cho dù cô có nói điều gì đi chăng nữa.”
Thẩm Tiểu Na cũng nói chuyện chẳng hề khách khí: “Này, Vương Xán, xin cô hãy ăn nói lịch sự một chút được không? Cho dù chỉ là chút lễ nghi giao tiếp bình thường trong xã hội, tôi tìm cô nói chuyện, cô cũng không nên từ chối gay gắt như vậy.”
“Được rồi đấy, Thẩm tiểu thư, trước kia nể mặt anh Hướng Viễn, tôi vẫn nhường cô vài phần, nhưng không có anh ấy, cô đối với tôi mà nói chẳng khác gì người qua đường. Tôi rất bận, không có thời gian, không có tâm trạng, càng không có hứng thú nói chuyện cùng cô, xin đừng gọi điện cho tôi nữa. Cảm ơn, tạm biệt.”
Đầu kia điện thoại đột nhiên không có tiếng động gì hết, Vương Xán thở phào nhẹ nhỏm, dập diện thoại, tận dụng thời gian xem lại đề cương phỏng vấn đã viết. Bà Từ Hoa Anh trước nay luôn là người thông minh, mạnh mẽ, có thể coi là nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân, cô không muốn mất mặt chỉ vì không chuẩn bị thật tốt trước khi phỏng vấn. Thế nhưng cô còn chưa kịp đọc hết bản đề cương, di động lại reo lên lần nữa, cô lấy ra xem, vẫn là số điện thoại đó. Vương Xán tức giận đùng đùng, ấn ngay núi từ chối nhận, sau đó gọi điện cho Trần Hướng Viễn.
Trần Hướng Viễn nhanh chóng nhận máy: “Xán Xán, chào em.”
Vương Xán cố nén hết tức giận, cố gắng giữ cho giọng nói mình ở mức bình tĩnh nhất: “Hướng Viễn, chào anh, em vừa mới nhận được ba cuộc điện thoại liên tiếp, tất cả đều từ Thẩm Tiểu Na, cô ta nói có chuyện muốn nói với em. Em đã nói rõ với cô ấy rằng em không muốn nói chuyện, cũng không có gì đáng nói cả. Thế nhưng cô ta vẫn không ngừng gọi tới. Bây giờ em phải làm việc, không muốn nhận những cuộc gọi như thế nữa, phiền anh chuyển lời cho cô ấy, đừng gọi đến làm phiền em nữa.”
“Xin lỗi em, Xán Xán, anh sẽ gọi điện bảo cô ấy không làm phiền em ngay lập tức.” Giọng nói của anh thể hiện rõ sự chán nản, ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Em… dạo này vẫn ổn chứ?”
Bao nhiêu tức giận trong lòng Vương Xán đột nhiên tan biến hết, cô cũng hiểu rằng mình trút giận lên đầu Trần Hướng Viễn là không công bằng. “Em vẫn ổn, cảm ơn anh.”
“Em đang ra ngoài phỏng vấn sao?” Trần Hướng Viễn nghe thấy tiếng báo trạm của xe buýt. “Hôm nay nhiệt độ rất thấp, dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết rơi, em hãy mặc ấm một chút.”

Đối với lời quan tâm này, Vương Xán cảm thấy vô cùng xót xa. “Xin lỗi, em sắp đến nơi rồi, tạm biệt anh.”
Vương Xán xuống xe, cơn gió Tây Bắc lạnh giá khiến cô bất giác run lên cầm cập, vội vã túm chiếc áo ngoài chặt hơn trước, cô nhanh chân bước vào trong tòa nhà trụ sở của tập đoàn Phong Hoa.
Đây không phải lần đầu tiên Vương Xán đến tập đoàn Phong Hoa phỏng vấn, mỗi lần đến cũng đều có thu hoạch lớn. Lần này, sau khi phỏng vấn xong, cô vội vã bắt taxi quay về tòa soạn, trong lòng vô cùng hứng khởi, bởi vì bà Từ Hoa Anh nổi tiếng dũng cảm đã nói ra những lời đầy thách thức.
“Tốc độ đầu tư vào bất động sản đã giảm dần, bản thân tôi cho rằng trong khoảng thời gian nửa năm tới sẽ chạm đến mức đáy, vậy nên mọi người cần phải thận trọng.”
“Đầu tư biến đổi nhanh chóng, các nhà đầu tư thậm chí còn cảm nhận được sự thay đổi của thị trường sớm hơn các doanh nhân.”
“Với mô hình cung cấp đất như hiện nay, tôi cho rằng nhìn chung giá nhà đất sẽ không sụt giảm nhiều, mà có thể duy trì một thời gian khá dài, không thể nào xuất hiện việc giảm giá nhanh như mọi người vẫn đợi. Tuy nhiên, việc chôn chân giữ vốn lâu ngày sẽ khiến các nhà đầu tư nhỏ hoặc tầm trung không trụ nổi, vậy nên giá nhà đất ven đô rất có thể sẽ biến động.”
“Trong ngành bất động sản, tôi không phải là một nhân vật lớn, công ty chúng tôi cũng chỉ là một tập đoàn địa phương, sản phẩm hiện nay mới được coi là sản phẩm mang tầm bản địa. Có điều, theo quan điểm của mình, tôi nghĩ sắp tới giới bất động sản sẽ trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Một vài vấn đề được che lấp lại bằng bề ngoài phồn vinh dần dần sẽ được bộc lộ ra hết, một vài người thích đầu cơ, định “lướt sóng” kiếm hời sẽ “chết”, chết một cách khó coi, thị trường cần những thời điểm thế này để loại trừ bớt những kẻ như vậy.”
Vương Xán đã phỏng vấn nhiều người, tuyệt đại đa số đều ăn nói không hề cấm kị lúc bình thường, có điều khi trả lời phỏng vấn đương nhiên sẽ thận trọng. Sau từ “mặc dù” bao giờ cũng được che chắn bởi từ “thế nhưng”, tất cả các phương diện đều đề cập tới, nhưng ít khi trực tiếp đưa ra kết luận. Đứng ở lập trường của người phóng viên, cô hoan nghênh những con người dám nghĩ dám làm.
Cả đường đi Vương Xán đều suy tính xem sẽ phải viết bản thảo như thế nào, ngay khi xuống taxi, chuẩn bị đi vào trong tòa soạn, Thẩm Tiểu Na liền nhảy xuống từ chiếc xe Bend dòng CVR màu trắng đậu gần đó chặn đường cô, thái độ không hòa nhã chút nào.
“Chuyện có gì lớn lao, có đáng để cô phải gọi điện mách lẻo anh Hướng Viễn không? Đúng là nhõng nhẽo, ha ha… Chẳng có bản lĩnh gì cả.”
Vương Xán nhìn Thẩm Tiểu Na một cách chán nản: “Thẩm tiểu thư, tôi phải nói thế nào thì cô mới hiểu. Tôi không muốn nói chuyện với cô, tôi cho rằng bản thân cũng chẳng có điều gì muốn nói với cô. Nếu cô nhanh chóng chấp nhận quan điểm này thì tôi có cần phải gọi điện cho anh Hướng Viễn nữa không?”
Thẩm Tiểu Na cười mỉa mai rồi nói: “Chính bởi vì trong trái tim anh Hướng Viễn có tôi, cho nên cô mới hận tôi đến mức độ này, chị không cảm thấy mình nhỏ nhen đến mức nực cười hay sao?”
“E là người đáng cười đó không phải là tôi, ha ha.” Vương Xán nghiêm mặt lại nói tiếp: “Thẩm tiểu thư, cô cứ việc an lành, tĩnh lặng ngự trị ở vị trí thần thánh của mình trong trái tim anh Hướng Viễn, điều này chẳng hề liên quan gì đến tôi cả. Tôi có thể nói rõ ràng với cô một điều, tôi với Hướng Viễn dù có yêu nhau hay chia tay, đều là chuyện giữa hai người chúng tôi. Đối với Trần Hướng Viễn mà nói, cô có lẽ là trách nhiệm mà anh ấy phải gánh vác. Còn đối với tôi mà nói, cô với tôi chẳng có chuyện gì đáng nói. Thời gian của tôi rất quý giá, xin lỗi, không nói chuyện thêm với cô được nữa.”
Thẩm Tỉểu Na không hề có ý nhường đường. Vào mùa đông, trời tối rất nhanh, lúc này bầu trời đã sạm đen, thái độ Thẩm Tiểu Na thay đổi thất thường, Vương Xán cảm thấy vội vã, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đang định nói gì thì Thẩm Tiểu Na lên tiếng.
“Tôi thực sự đã nhìn nhầm cô, cô ăn nói ghê gớm, sắc sảo lắm chứ không phải dạng vừa. Được thôi, buổi chiều hôm nay liên tục gọi điện cho cô là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô.”
Vương Xán cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, chấp nhận lên tiếng thuận hòa hơn: “Không sao cả, thái độ của tôi cũng không ra gì, cũng cần phải nói một lời xin lỗi. Bây giờ tôi phải nói lời tạm biệt rồi, tôi phải về viết bản thảo.”
“Cô mau đi làm việc đi.” Thật không ngờ Thẩm Tiểu Na lại mỉm cười tươi tắn, quay người chỉ vào quán cà phê màu xanh lục ở phía đối điện rồi nói: “Tôi sẽ sang bên kia ngồi đợi chị, tóm lại hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với chị, dù phải đợi lâu cũng không sao cả.”
Vương Xán không biết nên khóc hay nên cười, nhưng bản tính cô nhu hòa, nếu người ta đã nói chuyện hòa hợp như vậy, cô cũng không thể nào mặt lạnh từ chối được. Vậy là cô đành gật đầu nói: “Được thôi, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.”
Vương Xán chạy nhanh vào tòa soạn, Thẩm Tiểu Na lại gọi giật cô lại: “Đợi một chút, Vương Xán, lần này xin đừng gọi điện cho anh Hướng Viễn nữa nhé.”
Vương Xán đành phải gật đầu mỉm cười, sau đó mới đi vào tòa soạn. Vừa mới vào đến văn phòng của bộ phận kinh tế, Lý Tiến Hiên đã mỉm cười nói với cô: “Này, Vương Xán, sao bây giờ em mới về? Buổi chiều hôm nay có một cô gái gợi cảm đến tìm đấy, lại còn tìm ở từng căn phòng một, khi thấy không có em không có mặt ở đây mới chịu ra về trong bực bội đấy.”
Vương Xán hoàn toàn không ngờ Thẩm Tiểu Na lại nóng vội, hấp tấp như vậy, đành lên tiếng cho qua chuyện: “Lẽ nào em cũng có fan hâm mộ tìm tới tận nơi để xin chữ ký?”
Lý Tiến Hiên vui vẻ nói: “Em đúng là tự huyễặc bản thân quá đấy.”
Vương Xán chẳng buồn tán gẫu thêm nữa, liền mở máy tính viết bản thảo, nhanh chóng ném hết mọi chuyện ra khỏi đầu. Đợi đến lúc hoàn thành xong bản thảo, nộp cho biên tập thẩm định, chủ nhiệm gật đầu đồng ý, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Xán sực nhớ ra Thẩm Tiểu Na vẫn đang ngồi đợi mình bên quán cà phê đối diện, khẽ thở dài một tiếng. Nhìn thời gian đã quá tám giờ tối, cô vội cầm chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài, đến trước thang máy thì bắt gặp La Âm.
“Để mình đưa cậu về nhé.” Xem ra hôm nay tâm trạng củaa La Âm rất vui vẻ.

“Không cần đâu, mình có hẹn rồi, người ta vẫn đang đợi bên quán cà phê kìa.”
La Âm nhanh chóng hiểu ý bật cười nói: “Hai người làm lành rồi sao?”
Vương Xán buồn bã lắc đầu nói: “Làm lành? Không hề có việc này, đây có phải là trò chơi con nít đâu.”
La Âm cảm thấy kinh ngạc: “Gần dây, mình tình cờ gặp Trần Hướng Viễn mấy lần ở bên quán cà phê. Đều vào khoảng thời gian tan làm, một mình ngồi bên cửa sổ, mình cứ tưởng anh ấy đang đợi cậu.”
Vương Xán ngây lặng người đi, nhất thời cảm thấy tâm trí hỗn loạn, La Âm biết ý nhìn cô rồi nói thêm: “Có lúc không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc, khoan dung và thấu hiểu là cần thiết. Này, mình thấy càng lúc càng thích nói mấy câu triết lý kiểu này rồi đấy. Cậu cũng phải nắm chắc lấy hạnh phúc của mình đi.”
Hai người nói lời tạm biệt, Vương Xán liền qua quán cà phê đối diện bên đường, thấy Thẩm Tiểu Na ngồi bên cửa sổ cầm di động tiêu khiển, đến lúc Vương Xán bước lại gần thì cô mới nhận ra. Không khí trong quán cà phê ấm áp, Thẩm Tiểu Na cởi áo khoác vắt sang một bên, bên trong chỉ mặc đúng một chiếc áo len có khuy cài. Vương Xán thầm ngưỡng mộ, cô vẫn luôn sợ lạnh, mùa đông chẳng dám ăn mặc kiểu này. Cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo len cao cổ, ngồi đối diện với Thẩm Tiểu Na. Nhân viên phục vụ tới gần, cô gọi một cốc cappuccino, thêm một đĩa bánh bao nhỏ.
“Xin lỗi, để cô phải đợi lâu rồi.”
“Không sao cả, tôi nói là dù lâu thế nào cũng đợi cô mà.”
Vương Xán mỉm cười nói: “Được thôi, có chuyện gì?”
Thẩm Tiểu Na liền đặt chiếc đi động xuống, nghĩ một hồi rồi nói: “Buổi chiều hôm nay anh Hướng Viễn có gọi điện thoại cho tôi, nói rất nặng lời.”
Vương Xán không hề cảm thấy hối lỗi, chỉ nhún vai bày tỏ thái độ.
“Bây giờ tôi cũng nói thẳng với cô luôn, cô có yêu anh Hướng Viễn không?”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?” Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước, biết rằng những chuyện Thẩm Tiểu Na muốn nói tuyệt đối không phải dễ chịu gì, nhưng Vương Xán vẫn cảm thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi quá đỗi thẳng thắn này.
“Đương nhiên là có liên quan rồi. Tôi với anh Hướng Viễn lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ.” Thẩm Tiểu Na chán nản nghịch chiếc PSP đặt trên mặt bàn, ngón tay cô thon dài, sơn móng tay màu xanh dương, trên tay còn đeo chiếc nhẫn có hình thù kì dị, che hết cả một đốt ngón tay. “Tôi dám nói, cho dù tôi có một người anh trai ruột thịt thì cũng không thể nào đối xử với tôi tốt hơn anh ấy.”
Vương Xán nản lòng nhìn đĩa bánh bao nhân viên phục vụ mang tới rồi nói: “Không cần nói lại tình tiết này cho tôi nữa. Hướng Viễn từng nói với tôi rằng, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm giữa hai người vô cùng sâu sắc, hai người dựa dẫm vào nhau, trước kia hai người còn định kết hôn, vì cô mà anh ấy đã chia tay với người bạn gái trước kia… Cô xem, tôi đều biết cả rồi, không cần phải nói cho tôi tình cảm giữa hai người sâu đậm đến độ nào đâu, thực sự là không cần thiết. Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề được không?”
Thẩm Tiểu Na nhất thời nghẹn lời, Vương Xán nói xong lời thứ lỗi, chăm chú ăn bánh bao, cô đích thực đang rất đói, cho nên ăn rất ngon lành. Thẩm Tiểu Na nhìn thấy cô ăn bánh bao không chú ý đến mình, trong lòng bất giác cũng phát bực.
“Cô cho rằng tôi vô vị tới đây để khoe mẽ chắc? Cô đúng là người phụ nữ quá mức vô tâm, vừa chia tay bạn trai xong đã bắt đầu hẹn hò với người khác rồi.”
Vương Xán biết người mà Thẩm Tiểu Na đang nhắc tới chính là Hoàng Hiểu Thành, nhưng không hề có ý định lên tiếng giải thích. “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cô thì phải.”
“Cô có biết khoảng thời gian này công việc của anh Hướng Viễn vô cùng bận rộn, vậy mà cứ tan làm là lại chạy tới đây, một mình ngồi ở đây rất lâu để nhìn cô tan làm không? Tôi thực sự cảm thấy anh ấy ngốc nghếch như vậy, thật chẳng đáng chút nào.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì, Thẩm tiểu thư?” May mà La Âm đã nhắc tới chuyện này trước đó Vương Xán mới có thể giữ được bình tĩnh như vậy, ăn hết một cái bánh bao, cô uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi. Nếu cô cảm thấy hành động của anh ấy có vấn đề thì hãy trực tiếp chuyện với anh ấy.”
Thái độ bình thản này của Vương Xán thực sự khiến Thẩm Tiểu Na nổi khùng. “Cô cho rằng anh Hướng Viễn không thể nào từ bỏ được cô cho nên thấy mình rất to tát đúng không? Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn cho cô với anh Hướng Viễn một cơ hội.”
Vương Xán thực sự không biết nên khóc hay nên cười trước lời tuyên bố hào hùng của Thẩm Tiểu Na. “Tôi thực sự không biết Trần Hướng Viễn có cần cái cơ hội mà cô nói hay không, còn về phần mình, có lẽ tôi không cần lắm.”
“Không cần ải nói với tôi những lời nhõng nhẽo đó. Nếu cô đã từng hẹn hò cùng anh Hướng Viễn thì chắc cũng hiểu rằng anh ấy là một người đàn ông vô cùng tốt. Anh ấy lương thiện, có chí tiến thủ, có trách nhiệm, sau này cô không thể tìm được người nào tốt hơn anh ấy nữa đâu. Anh ấy vẫn muốn níu kéo lại tình cảm giữa hai người…”

Vương Xán cầm chiếc bánh bao thứ hai, mặt nghiêm nghị nói: “Thẩm tiểu thư, cô sẽ đối xử thế nào với người bạn trai cũ của mình?”
Thẩm Tiểu Na ngây đi một lát rồi nói: “Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?”
“Rất tốt, đây cũng chính là đáp án mà tôi định trả lại cho cô.”
Thẩm Tiểu Na lại ngây lặng giây lát rồi mới hiểu ra sự việc, nhất thời tức giận: “Cô đúng là biết giả bộ giả tịch đấy Vương Xán, trước mặt anh Hướng Viễn thì ra vẻ hiền thục, dịu dàng, anh ấy nên tới đây mà nhìn cái chân tướng bạc bẽo, xấu xa vốn có của cô.”
Vương Xán đập bộp lên mặt bàn rồi lạnh lùng nói: “Thẩm tiểu thư, vốn dĩ những chuyện xảy ra giữa tôi với Trần Hướng Viễn đều không cần thiết phải nói chuyện với bất cứ một ai khác. Nếu cô nhất định đòi nói, cũng đc. Có điều, tiền đề chính là, mọi người đều phải giữ được phép lịch sự tối thiểu, nói chuyện theo phương thức của những người đã trưởng thành.”
Thẩm Tiểu Na nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nhất thời nghẹn lời, không nói được gì. Vương Xán cảm thấy mình đang thắng mà không cần xuất quân. Người phụ nữ tuổi tác tương đồng ngồi trước mặt cô lúc này rõ ràng đã được chiều chuộng quá mức, hành vi có phần bá đạo, thế nhưng mồm miệng lại không lanh lợi, sắc sảo cho lắm. Cô lại cầm chiếc bánh bao lên, tiếp tục ăn ngon lành. Ăn hết chiếc bánh bao này, cô lại nhấp thêm cà phê, mới cảm thấy chiếc dạ dày được an ủi đôi phần. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này.
“Thẩm tiểu thư, tôi chân thành khuyên cô, đừng có tìm tôi vì những chuyện thế này nữa.” Ngữ khí của Vương Xán chậm hẳn lại, nói chuyện hiền hòa cùng Thẩm Tiểu Na: “Tôi và cô vốn dĩ là người không quen biết, cho dù cô nói cái gì, tôi cũng có thể không để tâm đến. Nhưng Hướng Viễn nói cho cùng đã yêu thương, chăm sóc cô bao năm nay, xin hãy tôn trọng anh ấy một chút, cho anh ấy một khoảng không gian sống riêng tư, đừng có nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh ấy nữa.”
“Tôi thực sự quan tâm đến hai người…”
“Cô cứ việc tiếp tục quan tâm anh ấy, không cần thiết phải nghĩ đến tôi. Sau này hai người tiếp tục làm anh em cũng được, phát triển theo hướng khác cũng được, cứ tùy ý, không cần thiết phải đến thông báo cho tôi.”
“Cô đừng giả vờ đại lượng nữa, tôi với anh Hướng Viễn không có bất cứ khả năng nào khác.” Thẩm Tiểu Na bình tĩnh lại, tựa lưng vào sau ghế, ngẩng đầu lên trần nhà. “Cô đừng ghen bóng ghen gió nữa, mọi thứ không như cô vẫn nghĩ đâu.”
“Tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Thẩm Tiểu Na đưa mắt sang nhìn Vương Xán rồi nói tiếp: “Không sai, từ nhỏ tôi đã cảm thấy anh Hướng Viễn chính là người thân thiết nhất của mình trên đời, tôi hoàn toàn ỷ lại, dựa dẫm vào anh ấy mà không cần phải bận tâm đến bất cứ điều gì. Cho dù thất tình hay ngang ngược gây họa, chỉ cần có anh ấy ở bên cạnh, tôi biết sẽ luôn có một người an ủi, chăm lo ình. Tôi đã từng nói với anh ấy rằng muốn gả cho anh ấy, lúc đó tôi vừa bị người yêu bỏ rơi, rất đau lòng, bố mẹ lại chỉ lo chỉ trích tôi không nghe lời, khiến cho họ bị mất mặt, hoàn toàn không hề an ủi, dỗ dành tôi. Tôi nghĩ, trên thế giới này có vô số đàn ông, nhưng chỉ có mỗi mình anh Hướng Viễn đối xử với tôi tốt nhất, luôn luôn chiều chuộng tôi, gả ột người mà tôi có thể ỷ lại, như vậy có lẽ cũng không tệ.”
Vương Xán nắm chặt bàn tay đang cầm cốc cà phê đến mức trắng ngắt lại, cô nhìn vào mặt cà phê, im lặng không nói gì.
“Thế nhưng sau đó vài hôm, tôi càng nghĩ lại càng nghi ngờ mình đã làm một chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời.”
“Một người nguyện ước, một người chấp nhận, anh ấy là người trưởng thành, biết rằng hứa hẹn hôn nhân đồng nghĩa với cái gì, cho nên không thể nào coi là chuyện sai lầm.” Vương Xán cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, trầm mặc, lên tiếng bình phẩm.
Thẩm Tiểu Na dường như muốn cười, nhưng lại chỉ khẽ động bên mép. “Với tính cách của anh Hướng Viễn, cho dù có hối hận, nhưng để không làm tổn thương người khác, anh ấy cũng nhất định sẽ chấp nhận. Thế nhưng tôi đột nhiên thấy rằng, tôi không nên ước nguyện một cách vô lí như vậy.”
Vương Xán hoàn toàn không biết phải nói gì mới ổn.
“Tôi hoàn toàn không có khái niệm về hôn nhân, bố mẹ tôi cũng vậy, cả cuộc đời cãi cọ, mâu thuẫn, quá nửa là vì chuyện tiền nong, tôi nghi ngờ không hiểu giữa hai người có từng yêu nhau hay không. Tôi nghĩ, nếu lấy anh Hướng Viễn, khẳng định sẽ không giống bố mẹ mình. Sau khi đã đính hôn, tôi đột nhiên nhận ra, tôi không hề có cảm xúc rung động với anh ấy giống như tên bạn trai khốn kiếp trước kia.” Cô nhìn Vương Xán, chân thành nói tiếp. “Tôi nói như vậy, cô có thể hiểu được chứ?”
Vương Xán đột nhiên nhận ra rằng, cô lắc đầu cũng không được mà gật đầu cũng không xong, may mà Thẩm Tiểu Na không đòi một đáp án từ cô.
“Tình cảm thân mật hoàn toàn khác với tình cảm nam nữ yêu nhau tha thiết. Tôi biết thứ cảm xúc rung động kia là như thế nào, không thể nào lừa dối anh Hướng Viễn để bắt anh ấy phải lấy mình được.”
Vương Xán hoàn toàn không ngờ cuộc đối thoại giữa họ lại đi tới mức riêng tư thế này, cô không quen bàn luận chuyện riêng của người khác, hơn nữa chuyện lại liên quan đến người đàn ông từng thân mật vớỉ cô trước kia, vậy nên khuôn mặt của cô đỏ ửng lên. Thẩm Tiểu Na nhận ra điều này, nhướng mày lên rồi bật cười.
“Cô yên tâm đi, tôi với anh Hướng Viễn là thuần khiết, nếu đã không có thứ cảm giác nồng nhiệt kia, vậy thì tôi càng không dám phá vỡ tình cảm giữa hai ngườỉ. Tôi thích cảm giác được anh ấy quan tâm, thế nhưng nếu tôi lợi dụng sự quan tâm của anh ấy để anh ấy phải chăm sóc mình cả cuộc đời này, vậy thì tôi quá mức ích kỉ. Cho nên, tôi đã hủy bỏ hôn ước.”
“Nói như vậy, hình như là cô đã hy sinh rất nhiều.” Vương Xán chỉ đành nhấc ly cà phê làm một ngụm để ổn định tinh thần. “Có điều, cô đã đánh giá quá thấp sự hy sinh anh ấy dành ình rồi, đừng quên người bạn gái năm đó của anh ấy.”
“Trước khi tôi nói muốn kết hôn cùng anh ấy, thì hai người họ đã chia tay rồi.”
“Tôi thấy cô là con người dám làm dám nhận đấy, Thẩm tiểu thư, đừng nói với tôi nguyên nhân khiến hai người họ chia tay không phải vì cô.”
Thẩm Tiểu Na vội vã lên tiếng. “Vu Lâm cũng nói với tôi như vậy, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi chứ? Là do bạn gái cũ của anh Hướng Viễn quá đỗi nhỏ nhen, so đo tính toán quá nhiều đấy chứ? Động một tí là lại giở tính tiểu thư đỏng đảnh, không có chuyện gì cũng hầm hầm tức giận xông tới cãi nhau cùng anh Hướng Viễn…”
Vương Xán lên tiếng ngắt lời cô. “Ừm, cô ấy đã so đo tính toán bạn trai của mình quan tâm đến em gái hơn cả bản thân, cho nên cô ấy là tiểu thư đỏng đảnh, hẹp hòi, nhỏ nhen. Thật ngại quá, nhưng tôi lại vô cùng thấu hiểu tâm trạng của cô ấy, hơn nữa còn cảm thấy bản thân cũng uất ức không kém gì cô ấy. Cho nên tôi thực sự không thấy được chúng ta còn chuyện gì cần nói với nhau nữa.”
Thẩm Tiểu Na lúc này càng thêm căng thẳng. “Cô đừng có giả ngốc với tôi nữa. Tôi ăn no không có việc gì làm chạy tới đây nghe cô nhiếc móc hay sao?” Cô do dự một hồi, dường như hạ sẵn quyết tâm. “Bởi vì anh Hướng Viễn quá yêu cô.”

Vương Xán trợn tròn mắt nhìn Thẩm Tiểu Na, còn Thẩm Tiểu Na lập tức lảng tránh ánh mắt đó.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy thương hại anh Hướng Viễn cứ tự mình dày vò bản thân, nếu không còn lâu mới nói với cô những lời này.”
“Nói như vậy, có nghĩa là cô đang mong rằng tôi sẽ cảm động sau đó chịu đi tìm Hướng Viễn đấy chứ?” Vương Xán bật cười. “Thẩm tiểu thư, tôi phải nói với cô thế nào thì cô mới hiểu được đây, vấn đề giữa tôi với anh ấy phát sinh do cô, nhưng không phải chỉ cần cô chạy tới đây nói với tôi vài câu là có thể giải quyết được vấn đề. Cô cho rằng nói với tôi mấy câu Trần Hướng Viễn chỉ có tình cảm anh em với mình, không hề có rung động nam nữ, tôi sẽ hiểu ra mọi chuyện, lập tức quay lại làm lành cùng anh ấy sao?”
Thẩm Tiểu Na tức giận đùng đùng nói: “Nếu không thì cô còn muốn thế nào nữa? Tôi với anh Hướng Viễn từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, đó là chuyện đã xảy ra, cô không chấp nhận được thì cũng chẳng thể nào thay đổi. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cô còn khó chịu thì đúng là nực cười.”
“Cô đã nói rõ ràng những gì chứ? Nếu tôi không hiểu sai thì cô đã nói rõ địa vị đặc biệt của mình trong trái tim Hướng Viễn, người khác chẳng thể nào thay thế được. Nổi trắng ra chỉ cần cô bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh ấy tình nguyện kết hôn cùng cô, anh ấy tuyệt đối không chối từ. Nõi rõ rằng bản thân cô khoan dung, đã bằng lòng nhường lại người đàn ông này, tôi cần phải cảm kích cô đúng không.” Vương Xán gần như bật cười thành tiếng, Thẩm Tiểu Na nhất thời không biết nói gì.
Hai người im lặng một hồi lâu, Vương Xán đã nghĩ kĩ phải nói thế nào để cáo từ, nhưng Thẩm Tiểu Na lại tiếp tục nói thêm, thái độ vô cùng buồn bã.
“Cô cho rằng hôm nay tôi giải thích đi giải thích lại với cô thế này là đang tự khoe mẽ sao?” Bàn tay cô vô thức chạm đến chiếc PSP trên mặt bàn. “Trên thực tế, tôi chẳng có thứ gì để khoe khoang cả. Kể từ sau lần cô nghe được chuyện hai chúng tôi đã từng đính hôn, anh Hướng Viễn càng lúc càng lẩn tránh tôi. Có biết anh ấy đã nói những gì không? Anh ấy nói rằng chúng tôi đều có cuộc sống riêng tư, không nên nhúng tay vào cuộc sống của người kia quá nhiều.”
Vương Xán vẫn im lặng không nói gì, cô không sợ Thẩm Tiểu Na tức giận, nhưng thực sự không muốn đối diện với vẻ mặt buồn bã, đau khổ của cô lúc này.
“Tôi vốn luôn cho rằng, có thể giống như trước kia, tôi nhõng nhẽo, nũng nịu đôi chút thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Thế nhưng tôi đã sai, anh ấy đối xử với tôi khách khí, khách khí đến mức xa lạ. Ngày hôm qua, tôi dẫn theo một nhà thiết kế trang phục về nhà, lúc xuống xe gặp được anh ấy. Nếu là trước kia, anh ấy nhất định sẽ giáo huấn, mắng mỏ tôi rằng con gái thì phải biết tự trọng, không được dễ dàng đưa đàn ông về nhà, thay bạn trai thì cũng không nên nhanh chóng quá vậy, phải biết chung tình. Thế nhưng hôm qua, anh ấy chỉ tới chào hỏi, dặn dò tôi đừng chiếm chỗ đậu xe của người khác, sau đó liền đi lên gác. Lúc này tôi mới nhận ra rằng, lần này tôi thực sự đã phạm sai lầm.”
Nói đến sau cùng, đôi mắt của Thẩm Tiểu Na đã long lanh, thế nhưng vẫn quật cường nghiến răng, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Vương Xán.
Vương Xán bình tĩnh nhìn cô rồi nói: “Cô mong mỏi anh ấy sẽ làm thế nào? Tôi không muốn giáo huấn cô, có điều mỗi một người trưởng thành đều phải học cách chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Anh ấy đã lo lắng, chịu trách nhiệm về bản thân cô bao nhiêu năm nay rồi, hy sinh rất nhiều, cô còn thấy chưa đủ hay sao?”
“Tôi biết ngay là cô sẽ nói như thế mà.” Thẩm Tiểu Na hất cao cằm lên rồi nói tiếp. “Tôi không yêu cầu cô phải thấu hiểu tình cảm giữa tôi và anh Hướng Viễn. Nếu cô cho rằng tôi hoàn toàn đang hưởng thụ tình yêu thương, bao bọc của anh Hướng Viễn mà chẳng hề quan tâm đến anh ấy, thì cô đã lầm rồi. Nói thật thì tôi không hề thích cô, tôi cho rằng cô hoàn toàn khônghợp với anh Hướng Viễn. Thế nhưng tôi không muốn anh ấy phải đau khổ, cho nên tôi bằng lòng tới đây giải thích rõ ràng cho cô nghe, anh ấy thực sự rất yêu thương cô.”
Vương Xán mỉm cười khổ sở. “Tình yêu là chuyện của riêng hai người trong cuộc, cô sao lại giải thích rõ ràng gì với tôi chứ? Nếu giữa tôi và Hướng Viễn còn cần đến người thứ ba lên tiếng, vậy thì vấn đề giữa chúng tôi chẳng phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng nhờ vào mấy lời giải thích của cô.”
“Cả hai người đều đau khổ như nhau. Được thôi, tôi thừa nhận tôi chính là phiền phức lớn nhất tồn tại giữa hai người, bây giờ mối phiền phức lớn nhất này tự nguyện biến mất, có được không?”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vương Xán, Thẩm Tiểu Na lại từ từ lên tiếng: “Không cần phải nhìn tôi như thế, tôi làm vậy không phải là vì cô, mà vì anh Hướng Viễn. Anh ấy quá trọng tình cảm, tôi không muốn thấy anh ấy tiếp tục dày vò bản thân như thế này. Cô có biết tôi đi theo anh ấy, nhìn thấy anh ấy bước vào quán cà phê này, ngồi hơn một tiếng đồng hồ đó để nhìn cô tan sở thì có cảm giác thế nào không? Tôi hy vọng anh ấy luôn vui vẻ, nếu anh ấy tiếp tục được ở bên cô mà được vui vẻ vậy thì tôi bằng lòng chúc phúc cho hai người, triệt để rút khỏi cuộc sống của anh ấy.”
Vương Xán lạnh lùng đáp lại: “Đúng là một ân huệ to bằng trời, thế nhưng tôi không hề cảm động. Lần trước ở nhà, cô nói bố mẹ cô diễn vai thượng đế, còn cô bây giờ đang làm cái gì hả? Phải chăng cô đang muốn thể hiện cho tôi thấy, cô có thể khống chế cuộc sống của Hướng Viễn, tương lai của của chúng tôi quyết định bởi ý nguyện của cô, cô cho rằng tôi sẽ cảm động sao?”
“Tại sao cô cứ cố tình bóp méo ý đồ của tôi vậy, tôi muốn cô cảm động để làm gì? Điều tôi muốn lúc này chính là anh Hướng Viễn không còn hận tôi nữa, tôi đã gây ra hiểu lầm giữa hai người, tôi muốn sửa sai.” Thẩm Tiểu Na cuối cùng không thể nào kìm nén thêm nữa, nước mắt tuôn trào khỏi bờ mi. “Cô còn muốn tôi phải làm thế nào?”
Vương Xán đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vừaảnh tỉnh bản thân phải chăng đã quá mức kích động, vừa vội vã lấy giấy ăn đưa cho Thẩm Tiểu Na. May mà Thẩm Tiểu Na nói lời xin lỗi rồi xin phép vào trong nhà vệ sinh. Vương Xán ra sức suy ngẫm, cô thà ở lại văn phòng viết đi viết lại bản thảo cũng không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện khiến người ta hao tâm tổn lực thế này.
Thấm Tiểu Na quay lại, đã lau sạch nước mắt, cũng dặm lại phấn, thái độ trở lại bình tĩnh như trước. “Xin lỗi, lúc nãy tôi đã quá kích động.”
“Người cần nói tiếng xin lỗi phải là tôi mới đúng, Thẩm tiểu thư. Tuy rằng cô thiện ý tới đây không phải vì tôi, có điều tôi thừa nhận lúc nãy mình cũng đã quá lời. Thế nhưng tôi vẫn muốn nói rõ một diều, hành động của cô rất khẳng khái, nhưng tôi không cần. Tình yêu mà tôi muốn tuyệt đối không thể xuất phát từ sự hy sinh của một người nào đó, cho dù là cô hay là Hướng Viễn. Nếu thực sự cảm thấy bị kẹt giữa tôi và Hướng Viễn, nếu Hướng Viễn không nhận ra được tình cảm cùa bản thân, vậy thì chúng tôi tiếp tục nói thêm cũng không có kết quả gì.”
Thẩm Tiểu Na nghiêm túc suy ngẫm, một lúc sau mới cười nhạt một tiếng: “Cô căn bản chưa từng yêu anh Hướng Viễn, đúng không? Nếu không, tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy được?”
“Tôi không có ý định tiếp tục bàn luận với cô về vấn đề này nữa. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu cô thực sự muốn tốt cho anh Hướng Viễn, vậy thì đừng làm bất cứ điều gì nữa. Hãy tôn trọng lựa chọn của anh ấy trong cuộc sống, chúng ta hãy tự giải quyết những vấn đề của bản thân thôi.”
“Nếu đã vậy, tôi cũng chẳng còn điều gì để nói nữa.” Thẩm Tiểu Na ngây ra một hồi, sau đó đứng bật dậy.
“Cứ để tôi thanh toán, tôi còn muốn ngồi đây một lúc. Tạm biệt.”
Sau khi Thẩm Tiểu Na đi, Vương Xán mới có thể thả lỏng hai vai xuống, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến mức không còn làm được bất cứ việc gì. Cô nhìn ra cửa sổ, ngoài trời dường như đang mưa nhỏ, con đường tối mịt được chiếu sáng bằng đèn đường với những con người vội vã qua lại. Phía đối diện bên đường chính là nơi cô làm việc, bên đó vẫn đèn điện sáng trưng, chắc hẳn còn nhiều biên tập viên chưa ra về.
Trẩn Hướng Viễn thực sự đã từng ngồi đây ngắm nhìn cô sao? Anh đã từng yêu cô không? Hoặc là, bản thân cô thực sự vẫn chưa yêu anh đủ sâu đậm?
Vương Xán chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, đang định gọi nhân viên phục vụ tính tiền, ngẩng đầu lên liền thấy Cao Tường đang đứng trước mặt mình.
“Dự báo thời tiết cuối cùng đã báo chuẩn một lần, bên ngoài đang có tuyết đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.