Bạn đang đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng: Chương 18
Chương 18: Tình yêu đúng là thứ giày vò lòng người
Vương Xán thật sự kinh ngạc khi đọc quảng cáo bán căn hộ xuất hiện dày đặc trên mặt báo của công ty bất động sản Tín Hòa.
Tất nhiên, chuyện sóng gió to lớn giữa các chủ sở hữu nhà và nhà đầu tư đã lắng lại bằng những cách không hề lạ lùng.
Vương Xán đi phỏng vấn cục quy hoạch. Đúng như cô dự đoán, thấy văn bản trả lời về việc thay đổi quy hoạch, chỉ có một vài chỗ thay đổi. Giám đốc bộ phận khách hàng thậm chí còn gọi điện mời cô đến phỏng vấn về tình hình thay đổi quy hoạch. Cô suy nghĩ một lát nhưng vẫn đến đó phỏng vấn.
Khoảng cách giữa các tòa nhà không hề thay đổi, nhưng vườn hoa trung tâm giai đoạn một được thiết kế mới lại hoàn toàn, đang trong gia đoạn gấp rút trồng cây. Diện tích vẫn không lớn nhưng không còn là một vườn hoa sơ sài nữa. Những ki-ốt bán hàng sát phố cũng đã quy hoạch thành bãi đỗ xe như trước.
Vương Xán tiếp tục đi phỏng vấn những chủ sở hữu nhà có phản ứng quyết liệt trước đây. Cô nhận ra những câu trả lời không giống nhau. Luật sư Hàn dứt khoát từ chối gặp mặt. Rất nhiều người bắt đầu có hy vọng, tinh thần cũng lạc quan hơn.
Một vị chủ sở hữu nhà dự đoán một cách bi quan, đến khi sóng gió qua đi, bãi đỗ xe vẫn bị cải tạo thành những ki-ốt bán hàng mà thôi. Lợi ích từ chỗ này rất lạc quan, Tín Hòa cũng chẳng có lí do gì bỏ qua cả, “Tóm lại thực ra chúng tôi chỉ có được một vườn hoa.” Một vị chủ sỡ hữu nhà khác lại khẳng định một cách chắc nịch, luật sưu Hàn nhận tất cả cá yêu cầu của rất nhiều chủ sở hữu nhà ở đây và bí mật có một thỏa hiệp nào đó với nhà đầu tư, nên bỗng nhiên không có ý kiến gì.
Vương Xán thừa nhận, những lời nói của họ cho dù có kèm nỗi tức giận thì cũng không phải là vô lý. Hơn nữa, cũng không có bằng chứng nên cô chỉ có thể nghe mà thôi. Sự thật là sau khi không có người dẫn đầu sáng suốt thống nhất hành động cho tổ chức, các chủ sở hữu nhà quả nhiên đã thành những hạt cát rời rạc, mỗi người một ý kiến. Cho dù có người phản đối thì cũng không có giá trị thời sự nữa rồi.
Vương Xán viết một bài báo rất ngắn mang tính trần thuật khá hời hợt rồi nộp lên. Chủ nhiệm Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên với kết quả này.
Điều làm Vương Xán bất ngờ vẫn là chiến dịch bắt đầu thúc đẩy kế hoạch bán nhà có vẻ rất hoành tráng của Tín Hòa. Cô gọi điện cho bộ phận quảng cáo, tìm hiểu một chút về tiền đầu tư, thời gian quảng cáo và rút ra kết luận: Xem ra vấn đề tiền vốn của Tín Hòa đã được giải quyết.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Vương Xán quyết định nhờ Trần Hướng Viễn chứng thực. Tất nhiên, cô không muốn tìm kiếm đề tài viết bài mà chủ yếu muốn biết anh đã can thiệp sâu đến mức nào trong kế hoạch vay vốn của Tín Hòa.
Cô kể với Trần Hướng Viễn về quảng cáo của Tín Hòa gần đây, anh liền nói: “Giám đốc Nhiếp đúng là có năng lực hơn người. Anh ta đã lập lại toàn bộ kế hoạch bán nhà mới, nghe nói đã đạt được những hiệu quả tích cực.”
“Nhưng tất cả đều cần vốn đầu tư. Tín Hòa đã vay được vốn chưa? Xét duyệt vốn đâu có nhanh như vậy?”
Anh chần chừ một lát: “Tín Hòa đã hủy đơn xin bảo lãnh của công ty bảo lãnh tài chính. Chú Thẩm nói đã được bơm vốn từ một đối tác, nhưng hiện tại vẫn trong giai đoạn bí mật.”
Vương Xán thở phào nhẹ nhõm, không hề có ý muốn nghe ngóng tiếp, “Em chỉ cần biết, anh không tiếp tục can thiệp vào chuyện này là em yên tâm rồi. Còn về Tín Hòa, trừ phi chủ nhiệm yêu cầu, nếu không em sẽ không tiếp tục tìm hiểu nữa. Dù sao Vãn báo cũng là tờ báo viết về cuộc sống của thành phố, quy mô của Tín Hòa cũng không đến mức phải đưa tin về tài chính trên báo chuyên ngành. Bí mật của ông ấy có lẽ sẽ được bảo mật.”
Tín Hòa coi như đã an toàn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cuối cùng người chịu ảnh hưởng chính là Trần Hướng Viễn. Vu Lâm gọi điện nói với Vương Xán tin tức cô vừa nghe được, phó giám đốc phụ trách tín dụng ngân hàng thành phố mới quả nhiên không phải là Trần Hướng Viễn. Và khủng khiếp hơn là, nội bộ ngân hàng có tin đồn anh có khả năng bị điều ra khỏi bộ phận tín dụng, đến một chi nhánh ngân hàng xa xôi làm việc,
“Cô nên biết, bộ phận tín dụng là bộ phận quan trọng trong ngân hàng công thương Nhà nước, bị điều khỏi bộ phận tín dụng có nghĩa là không chỉ bị ngăn cản thăng chức một lần.” Vu Lâm thở dài trong điện thoại, “Lần này Hướng Viễn phải trả giá quá đắt rồi.”
Bỏ điện thoại xuống, Vương Xán nhìn vào màn hình trước mắt rất lâu, trong lòng chất chứa những muộn phiền.
Thế nhưng khi hai người gặp nhau vào buổi tối, Trần Hướng Viễn dường như không hề phiền não, anh tỏ ra vô cùng bình thản.
“Anh cũng nghe được lời đồn, nói kiểu gì cũng có. Anh thấy lúc này chắc là sẽ không điều chuyển đâu.”
Vương Xán không thể kiên nhẫn được nữa, “Vấn đề của Tín Hòa căn bản không cần anh giải quyết. Hướng Viễn, anh thấy có đáng không?”
Trần Hướng Viễn im lặng. Một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh sẽ không nói dối em, Xán Xán. Lúc đó đúng là anh đã nghĩ đến vấn đề nên hay không nên.”
“Đúng vậy.” Vương Xán nhếch mép cười tự chế giễu, “Càng khiến em trở thành một con buôn tin tức.”
“Xán Xán, đừng nói như vậy. Anh biết em lo nghĩ cho anh. Sau này, mỗi khi quyết định việc gì, anh sẽ nghĩ đến cảm nhận của em.” Trần Hướng Viễn ôm chặt Vương Xán, nhìn cô chân thành, “Đừng buồn phiền về chuyện này nữa. Cho dù làm việc ở đâu, chỉ cần cố gắng sẽ đều có cơ hội.”
Rõ ràng, anh biết những lo lắng của cô, anh đồng ý an ủi vỗ về cô nhưng lại không muốn nói chuyện cụ thể về nguyên nhân làm cô lo lắng. Cô không biết anh có hiểu, cô phiền muộn hoàn toàn không phải vì anh mất đi cơ hội thăng tiến, vì công việc của anh rơi vào thoái trào. Yêu một người tất nhiên hy vọng người ấy có tiền đồ xán lạn. Nhưng với tình trạng hiện tại của họ, Vương Xán vẫn không thể nói đến việc suy nghĩ về công danh hiện thực.
Vương Xán yêu người đàn ông này sở dĩ vì anh là một người đàn ông ân cần. Thậm chí cô còn thấy được, anh không hề có chút oán trách, luôn gánh vác mọi việc rất tự nguyện. Cô rất thích khí chất bình tĩnh, chín chắn của anh.
Đáng tiếc, sự gánh vác này nói cho cùng cũng không phải vì cô mà phát huy. Đây mới là căn nguyên nỗi phiền muộn của cô. Vương Xán thử phân tích xem có phải cô đang đố kị không, nhưng lại nghĩ, cho dù trong lòng có chút đố kị thì chẳng qua tình yêu của họ chưa đủ vững vàng.
Vương Xán vô cùng chua xót phát hiện ra rằng, tình yêu đúng là thứ giày vò lòng người. Cô bỗng có những hoài nghi lo lắng. Những hoài nghi ấy một khi đã xuất hiện thì không có cách nào dùng lý trí xóa bỏ được. Cô không thể trở về trạng thái yêu đương nồng cháy, ngọt ngào như ban đầu nữa.
Sau khi cấp trên của Trần Hướng Viễn nhậm chức, anh ta bắt đầu tiến hành thu hồi toàn bộ những khoản đầu tư không tốt, ngăn chặn những biến đổi nhỏ của vốn đầu tư. Công việc của Trần Hướng Viễn vì thế mà trở nên bận rộn hơn trước rất nhiều. Khoảng đến cuối tuần, hai người mới có thời gian hẹn hò.
Vương Xán nghĩ, cô cũng có thể tranh thủ cơ hội này, để bản thân bình tâm hơn. Vài ngày liên tiếp cô đều về nhà đúng giờ. Đầu tiên bà Tiết Phượng Minh chú ý đến sự biến đổi trong thời gian nghỉ ngơi của con gái nên lập tức hỏi. Nghe con gái nói bạn trai gần đây công việc vô cùng bận rộn, bà mới thở phảo nhẹ nhõm, “Rất tốt, mẹ luôn cảm thấy khi yêu lúc nào cũng dính lấy nhau sẽ không tốt lắm, quan tâm đến sự nghiệp một chút cũng là biểu hiện có trách nhiệm với tương lai.”
Vương Xán chỉ đành gật đầu nghe chỉ giáo.
Bà Tiết Phượng Minh lại tiếp tục đề nghị với con gái: “Nếu các con thật sự hạnh phúc khi ở bên nhau thì lúc nào sắp xếp thời gian mời cậuấy về nhà ăn cơm.”
Vương Xán giật mình, vội lắc đầu: “Để sau mẹ ạ. Bây giờ đúng là rất bận rộn mà.”
Nói qua loa với mẹ không hề khó khăn, nhưng qua loa với bản thân đúng là một chuyện không hề dễ dàng.
Lần đầu tiên Vương Xán biết “tâm sự chất chứa” là một từ miêu tả rất thật. Những tâm sự trong lòng cô cứ chất đầy và nặng trịch, không có cách nào xóa nó đi và tất nhiên không thể giải phóng được nó.
Đến chiều hôm sau, Vương Xán vừa đi phỏng vấn về, viết xong bài, đang ngồi ngẩn ngơ trước màn hình máy tính thì trên QQ đột nhiên xuất hiện cửa sổ chat. Cô nhấn vào xem, là Hà Lệ Lệ.
“Vương Xán, cậu có cần thiết phải cạn tàu ráo máng như vậy không?”
Vương Xán vô cùng kinh ngạc. Đúng lúc này điện thoại trên bàn cũng đổ chuông, cô chỉ đành nhấc điện thoại lên nghe. Khó khăn lắm cô mới hình dung qua loa về cuộc điện thoại này rồi mới nghi hoặc trả lời.
“Là sao hả, Lệ Lệ?”
“Hoàng Hiểu Thành hôm qua nói với tớ là đã tìm được nhà rồi, chuẩn bị dọn đi.”
Vương Xán sực tỉnh. Cô hơi tức giận, nhưng lại có cảm giác chột dạ không tên. Lầm trước Hoàng Hiểu Thành đến đây công tác, đúng là cô đã khuyên anh không nên thuê nhà cùng Hà Lệ Lệ nữa. Mặc dù cô nghĩ động cơ của mình hoàn toàn tốt đẹp, thế nhưng cũng có thể tưởng tượng Hà Lệ Lệ sẽ tức giận đến mức nào khi nghe được điều này. Lời biện hộ giải thích của cô có khi còn khiến đối phương tức giận hơn nữa.
Không đợi Vương Xán nói gì, cửa sổ chat lại liên tục hiển thị tin nhắn mới.
“Tớ biết cậu đã khuyên anh ấy. Từ khi trở về từ Hán Giang, anh ấy luôn tỏ ra xa cách với tớ, hoàn toàn không giống trước đây.”
“Ở đây vốn rất tốt, cũng không cách xa địa điểm làm việc của Hoàng Hiểu Thành. Anh ấy không có lí do gì khi tìm một nơi khác để ở.”
“Cậu việc gì phải như vậy? Tớ coi cậu là bạn mới tâm sự hết với cậu. Cậu đã có bạn trai rồi, tớ đã gây trở ngại gì cho cậu chưa?”
Tốc độ đánh máy của Hà Lệ Lệ đúng là không hề chậm. Vương Xán không phản ứng kịp, chỉ đành ngồi thở dài trước màn hình máy tính, thầm trách mình đã tự chuốc họa vào thân, tại sao lại rảnh rỗi đi lo chuyện không đâu chứ.
“Bình tĩnh một chút đi, Lệ Lệ. Cậu thấy cứ sống cùng như vậy, bản thân cậu ngày càng lún sâu hơn thì có nghĩa lý gì không?”
“Nếu không thấy anh ấy mà có thể từ bỏ thì tớ đã được giải thoát từ lâu rồi. Sau khi tốt nghiệp tớ mất gần nửa năm mới đến được Thượng Hải, cậu không nhớ sao?”
Vương Xán nghĩ lại, sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi. Lúc đó cô còn mải nói chuyện công việc, đến nỗi chuyện thất tình cũng chỉ có thể để nó tự đến tự tiêu tan, làm gì có thời gian để tìm hiểu những hoạt động của người khác.
“Từ khi học cấp hai tớ đã bắt đầu nhận thức được mình yêu anh ấy. Trước đó, tớ chỉ vô tình quan tâm đến anh ấy thôi.”
“Tớ nỗ lực học hành chỉ có thể hy vọng có thể tiếp tục học cùng trường trung học trọng điểm với Hoàng Hiểu Thành.”
‘Tớ thi vào đại học Hán Giang cũng chỉ vì anh ấy thi trường này.”
“Tớ đã thử rồi, về quê làm việc và quên anh ấy đi, bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tớ không làm được nên mới xin nghỉ việc đến Thượng Hải.”
“Khó khăn lắm tớ mới lấy được dũng khí, mặt dày mày dạn dọn đến thuê nhà cùng anh ấy.”
“Trong khoảng thời gian đó, tớ lại về quê một lần, nhưng vẫn không có tác dụng.”
“Cậu dựa vào đâu mà cho rằng tớ phải sống thế nào mới có ý nghĩa?”
“Tớ chỉ xin cậu nghĩ cho tương lai tiền đồ của anh ấy, khuyên anh ấy đừng tùy tiện chuyển công tác. Thế mà cậu lại làm ra những việc như vậy?”
“Cậu đã từng nói, cậu và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. Vậy cậu có cần thiết phải can thiệp vào cuộc sống của anh ấy như vậy không?”
“Tớ chỉ muốn đi bên cạnh cuộc sống của anh ấy mà thôi. Ước vọng này quá đáng lắm sao?”
Từng dòng tin nhắn xuất hiện vừa nhanh vừa vội vã trên màn hình máy tính. Vương Xán cảm thấy không biết phải làm sao, cô gửi một emoticon giơ lá cờ trắng đầu hàng.
“Được rồi, được rồi. Xin cậu dừng lại một chút! Là tớ sai, đúng là tớ không nên nhiều chuyện.”
Những dòng đối thoại trên màn hình cuối cùng cũng dừng lại.
“Xin lỗi. Lần trước Hoàng Hiểu Thành đên đây công tác, tớ đã nói với anh ấy là tớ đã có bạn trai, tình cảm rất tốt, hy vọng anh ấy vì sự nghiệp của bản thân mà đưa ra sự lựa chọn lý trí.”
“Cậu chỉ nói vậy thôi sao?”
“Xin cậu nhẫn nại nghe tớ nói hết. Tớ cũng đã nói với anh ấy rồi. Nếu anh ấy không đón nhận tình cảm của cậu thì tốt nhất hãy rời đi, để cậu tự bước ra. Tớ thấy mình nói câu này là hoàn toàn vì quan tâm đến cậu. Nếu cậu nghĩ sự quan tâm này là thừa thãi thì tớ chỉ đành nói câu xin lỗi cậu. Sau này tớ tuyệt đối không nói nửa câu về chuyện của các cậu, như vậy đã được chưa?”
“Hy vọng cậu nói được làm được.”
Cuộc nói chuyện như vậy thật sự làm Vương Xán vừa ấm ức vừa không biết làm sao. Cô chỉ đành kìm nén bản thân, trả lời một câu: “Tớ bảo đảm.”
Bên kia một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Vương Xán thở dài nhẹ nhõm. Cô tự hỏi tại sao La Âm lại khuyên người ta đến mức phải tâm phục khẩu phục, đến lượt cô thì nói thế nào cũng thành sai.
Vương Xán tắt QQ, uể oải chống đầu ngồi ngây người. Bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô, cô ngoảnh đầu lại thì ra là La Âm.
“Sao vậy, sao mà như người mất hồn mất vía thế?”
Vương Xán miễn cưỡng cười, “Không có gì, chỉ là tớ đang nghĩ một vài chuyện.”
La Âm nhìn qua phòng làm việc, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì thì đi theo tớ, đi xem nhà mới của tớ đi.”
“Hoàn thành xong rồi à?”
La Âm gật gật đầu, “Chỉ còn thiếu nội thất bên trong thôi. Nói thật, ngoài đóng góp ý kiến ra thì tớ không phải lo lắng gì cả, đến vật dụng trong nhà cũng đều do Trương Tân đặt trước. Anh ấy nhận một quảng cáo ngoài trời, đến một thành phố khác trong tỉnh, phải làm việc ở đó nửa tháng. Hôm nay tớ đi nhận những vật dụng mà anh ấy đặt. Hơn nữa tớ muốn trước khi anh ấy quay về, kỰ đặt hết rèm cửa và chăn ga gối đệm, cũng coi như góp chút công sức cho ngôi nhà này. Cậu giúp tớ đi ngắm màu rèm cửa. Tớ thấy mình không có năng khiếu về màu sắc lắm.”
Phóng viên chỉ cần nộp bài viết, không có việc gì phát sinh đột xuất thì việc sắp xếp thời gian cũng rất tự do. Vương Xán lập tức gật đầu, xách túi đi cùng La Âm.
“Cậu định đặt rèm cửa ở đâu?”
“Cạnh khu nhà có một cửa hàng nhỏ, nhưng màu sắc ở đó lại không được đa dạng cho lắm. Tớ đọc giới thiệu trên mạng, có rất nhiều người đến chợ bán buôn vải, nhưng cậu cũng biết tớ ít khi dạo chợ, thế nên mới rủ cậu đi cùng.”
“Tháng trước tớ vừa đi phỏng vấn vài cửa hàng đồ gia dụng, trong đó có một cửa hàng do một cô gái thiết kế nội thất, học trường mĩ thuật. Thiết kế của cô ấy rất đặc biệt, hơn nữa còn có thể phối hợp màu sắc nội thất với các thiết bị gia dụng. Tớ viết một bài báo, thấy phản ứng rất tốt nên giới thiệu cho cô ấy vài mối làm ăn. Sau đó còn có nhiều nhà thiết kế đến tìm cô ấy để tham khảo nữa. Cô ấy luôn nói là nợ tớ mộợi tớ kết hôn sẽ giúp tớ miễn phí. Chuyện này xa xôi quá, tớ gọi điện hẹn cô ấy giúp cậu nhé.”
“Được đấy, nhưng tớ khá lạc hậu, những kiểu tớ thích rất bình thường. Nếu ý tưởng của cô ấy quá đặc biệt thì tớ sẽ không hiểu nổi đâu.”
“Yên tâm đi, cậu nói chuyện với cô ấy rồi sẽ biết. Thẩm mỹ của cô ấy tuyệt đối chuyên nghiệp.”
Vương Xán lập tức lấy điện thoại ra gọi, đúng lúc cô ấy có thời gian, đồng ý có mặt sau một tiếng nữa.
Căn hộ mới của La Âm nằm trong một khu mới xây dựng. Cho dù cách trung tâm thành phố khá xa, giao thông không thuận tiện lắm, nhưng quang cảnh xung quanh có vẻ rất thanh nhã, từng tòa nhà cao tầng xen lẫn với nhau một cách tinh tế, xung quanh có nhiều cây xanh, trong gió có hương thơm dịu ngọt của hoa ô liu. Vương Xán hít sâu một hơi rồi nói, “Ơ, tớ cứ nghĩ hoa ô liu nở lâu lắm rồi mà.”
“Đây là hoa ô liu nở muộn, loại này khác. Mấy tháng nay bận từ sáng đến tối, cũng vì ngửi mùi hoa ôl iu nên tớ mới nhận ra là đã qua nửa năm rồi.”
La Âm mua căn hộ ở tầng mười tòa nhà. Nhà có ba phòng được thiết kế vô cùng đơn giản và thực dụng, lại không mất đi sự ấm áp.
“Oa, một phòng đọc sách thật xa xỉ. Tớ ghen tị quá.”
Vương Xán ngạc nhiên, phòng đọc sách này phải rộng hơn hai mươi hai mét vuông, trên các mặt tường đều đặt những giá sách màu nâu đậm. Ngoài ra, không có vật dụng gia đình nào đặc biệt. Trước mắt là một tấm bản gỗ giúp làm mờ ánh sáng và tạo cảm giác rộng rãi của không gian.
La Âm cười nói: “Lẽ nào cậu ít khi thấy các căn hộ xa hoa lắm à? Dù cậu có khen căn hộ của tớ thì cũng đừng có khoa trương như vậy chứ?”
“Căn hộ xa hoa thì liên quan gì đến tớ? Lần đầu tiên tớ thấy người bạn của mình lại có phòng đọc sách rộng như vậy.”
“Cứ ngồi đây đi, lát nữa sẽ có nguời đem ghế sofa đến.”
La Âm lấy hai chiếc đệm cói trong góc nhà ra, đưa cho Vương Xán một cái. Hai người ngồi chính giữa căn phòng trống rỗng.
“Chỗ này thường thì người ta làm phòng ngủ chính, chuyển thành phòng đọc sách là ý của Trương Tân. Theo nguyên văn lời anh ấy thì từ khi đi làm tớ luôn thuê nhà trọ, phòng ngủ cũng là phòng đọc sách, chỉ có một chiếc bàn rất đơn sơ, một cái máy tính xách tay cứ chuyển qua chuyển lại, tớ đã chịu vất vả quá lâu rồi. Nói cho cùng thì cũng là một người làm nghệ thuật, một người viết lách nên khi chuyển đến nhà mới sẽ để tớ hưởng thụ một chút. Cậu xem, anh ấy cũng biết hiểu cho nỗi khổ của người khác đấy chứ, ha ha.”
“La Âm, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu. Trương Tân đúng là quá tốt với cậu.”
Lầ này La Âm không đùa nữa, cô gật đầu, “Đúng, đúng là anh ấy rất tốt với tớ. Tớ trân trọng những thứ hiện có.”
Vương Xán chỉ cảm thấy mắt hơi ướt, thầm thì nói: “Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Mặc dù là bạn tốt, nhưng rất ít khi họ bộc lộ tình cảm như thế này, hai người nhất thời im lặng. Ánh mặt trời ấm áp mùa thu xuyên qua cửa sổ soi chiếu lên người họ, có một chút nóng nhưng không có cảm giác bừng bừng như giữa hè.
Vương Xán nhìn chằm chằm vào những hạt bụi đang bay lượn, bất giác nghĩ, sau này liệu có hạnh phúc giản dị như vậy không?
Vương Xán sinh ra vốn đã cởi mở, trước nay chưa bao giờ bi quan. Nhưng lúc này nghĩ đến Trần Hướng Viễn, trong lòng cô lại có chút đau xót. Cảm giác lạ lùng này dường như làm cô lo sợ.
Tiếng nói chuyện trong phòng bỗng chốc ồn ào. Những công nhân ở cửa hàng đồ gia dụng đã đến. Sau một hồi bận rộn, ghế sofa, bàn ăn, giường, bàn đọc sách và các đồ vật khác đã được sắp xếp gọn gàng. Một lúc sau, cô gái thiết kế ở cửa hàng vải cũng đến. Dáng người cô cao cao, khuôn mặt không phải xinh đẹp nhưng lại vô cùng hoạt bát, trên tóc cài một chiếc trâm nhỏ. Cô mặc một chiếc áo bằng vải gai màu cà chua, kiểu dáng rất đặc biệt, vừa giống áo phương Tây lại có một chút kiểu cách và các chi tiết của trang phục dân tộc, trên vai khoác một chiếc ba lô lớn.
Vương Xán giới thiệu họ với nhau, “Đây là đồng nghiệp của tôi, La Âm. Đây là Sắc Sắc. Cô chủ của cửa hàng thiết kế nội thất Sắc Sắc.”
La Âm bị cái tên này làm cho phì cười. Cô gái đó dường như cũng biết phản ứng của người khác. Cô cười tỏ vẻ không hề để bụng “La Âm, tôi đã đọc chuyên mục chị viết trên Tuần san thành phố. Tôi rất thích.”
“Á, cậu mở chuyên mục trên tạp chí bao giờ thế? Tớ chưa thấy bao giờ.” Vương Xán không giấu được sự ngạc nhiên.
“Thành phố lập một trang tạp chí, mời tớ viết chuyên mục. Tớ có số đầu tiên họ gửi đây.” La Âm mở túi sách, lấy ra một quyển tạp chí còn chưa mở bìa ngoài ra đưa cho Vương Xán, “Sắc Sắc, cái tên này của cô thật đặc biệt!”
“Cừa hàng của tôi tên Sắc Sắc (“sắc” trong từ “nhan sắc”) thì không sai. Thật ra tên của tôi là Lâm Sắt Sắt, “Sắt” trong từ “Cẩm sắt”. Bạn bè của tôi cố ý trêu chọc tôi, gọi tôi là Sắc Sắc. Thật tội nghiệp cho cái tên của tôi, đã bị bọn họ làm sai lệch rồi.”
Nói như vậy rồi cô lại tỏ ra điềm nhiên rồi ngắm qua căn phòng mới một lượt. La Âm vội vã nói trước, “Sắt Sắt, tôi không thích những thứ đặc biệt lắm, những kiểu nghệ thuật hiện đại đối với tôi là những câu đố không thể giải được. Tôi không thể thưởng thức nó.”
“Yên tâm, tôi tuyệt đối không đem nhà của khách hàng ra để làm vườn thí nghiệm đâu.” Lâm Sắt Sắt tự tin nói, “Chị cứ nói ý tưởng của mình đi, rồi tôi sẽ nói ý kiến riêng. Tôi còn đem theo các mẫu đến đây, chị có thể tham khảo.”
Tham gia thảo luận về kiểu dáng màu sắc rèm cửa sổ ột căn nhà mới toanh và tràn đầy ánh sáng này làm tâm trạng Vương Xán phấn chấn. Cô nghĩ, đến làm rèm cửa cũng phải bàn bạc với nhau mới có được một kết quả hài lòng nhất huống chi là tình yêu. Trong khoảng thời gian này, cô ít nhiều nhiễm tính hướng nội của Trần Hướng Viễn rồi. Cô đã không còn là người nói năng không kiêng kị nữa rồi. Có lẽ họ phải thẳng thắn thành thật với nhau hơn nữa, nói ra tất cả những nghi hoặc chứ không thể để những tâm tư ấy lặng lẽ lớn dần.
Lâm Sắt Sắt đo xong kích thước, mời La Âm và Vương Xán đến phòng làm việc của cô để trình bày cho họ xem tận mắt phương án phối màu. Họ vui vẻ đồng ý rồi bắt xe đi. Văn phòng làm việc Lâm Sắt Sắt ở trong một tòa nhà. Một không gian không quá rộng nhưng được trang trí đầy những màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng đủ loại. Nhưng có một điều khá lạ là, các loại màu sắc đan xen trộn lẫn với nhau như vậy mà không hề rối mắt, ngược lại còn có cảm giác sinh động, hoạt bát.
Lâm Sắt Sắt mở máy tính, phối màu trên máy một cách thuần phục. La Âm nhìn say mê, đối với người thiếu khả năng về màu sắc như La Âm thì kiểu phối màu này là một ma thuật. Ba người rất hào hứng. Lâm Sắt Sắt cũng bị cuốn theo, đưa ra hết phương án này đến phương án khác, sửa theo suy nghĩ của La Âm. Cuối cùng La Âm cũng bị Lâm Sắt Sắt thuyết phục, chấp nhận một phương án phối màu mà cô cho là tương đối mạnh bạo. Tiếp theo là một vài chi tiết như chọn nguyên liệu, chọn phụ kiện, xác nhận thời gian nhận hàng và lắp đặt.
Khi Lâm Sắt Sắt đi nghe điện thoại, Vương Xán vu vơ lấy cuốn tạp chí của La Âm ra xem. Vẫn chưa kịp lật đến trang mục của La Âm thì cô đã bị một bài báo ảnh thu hút, ngồi đọc mà ngẩn người.
La Âm hỏi Vương Xán một câu gì đó, không thấy cô trả lời liền quay đầu ra nhìn, vô cùng ngạc nhiên, “Ớ, đây không phải cậu sao?”
Người trong ảnh chỗ tay La Âm chỉ đúng là Vương Xán. Cô đứng rất gần Cao Tường, hai người đang cụng ly. Ánh đèn xuyên qua chiếc ly của hai người, khiến àu vàng của rượu champange ánh lên lấp lánh.
Vương Xán giọng yếu ớt nói: “Đúng vậy.”
“Party thử rượu ở quán bar Fly, một đêm thưởng thức ruợu lãng mạn.” La Âm đọc tiêu đề của bài báo rồi cười lớn, “Sự có mặt của các nhân vật nổi tiếng trong thành phố, bữa tiệc của rượu và âm nhạc. Vương Xán, không phải là phú thương hay nghệ sĩ mà có thể tham dự bữa tiệc thì đã vô cùng lợi hại rồi.”
Vương Xán nhớ trong bữa tiệc không chỉ có một nhiếp ảnh gia tác nghiệp. Nhưng cô thực sự không hiểu, “Tớ không phải là người nổi tiếng, sao lại đăng ảnh của tớ lên chứ? Chết thật, nhất định là vì Cao Tường đứng bên cạnh tớ rồi.”
“Hiệu ứng ánh sáng, góc độ chụp của bức ảnh này rất đẹp. Anh ta tên là Cao Tường à, nhìn rất quen.”
“Anh ta là chủ bữa tiệc đó, vẫn thường đến quán Lục Môn, là bạn của Tô San, chắc cậu cũng từng gặp anh ra rồi.” Vương Xán buồn rầu nhìn bức ảnh, “Tớ không muốn lên tạp chí theo kiểu này.”