Bạn đang đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng: Chương 16
Chương 16: Nếu không phải vì yêu anh
Mặc dù đã đồng ý với Vu La Âm khuyên Trần Hướng Viễn từ bỏ can thiệp vào vấn đề tiền vốn của Tín Hoà, nhưng sau khi Vương Xán về đến toà soạn, để điện thoại trước mặt, mấy lần định gọi cho anh nhưng rồi lại thôi. Cô nghĩ đi nghĩ lại mà không biết nên nói thế nào để mở đầu cuộc nói chuyện này.
Với sự thông minh của mình, Trần Hướng Viễn không thể không nghĩ tới việc hành động này sẽ ảnh hưởng không tốt đến mình. Nhưng anh vẫn làm thì điều này có nghĩa là anh xem trọng lợi ích của Thẩm gia còn vượt xa tiền đồ sự nghiệp của mình.
Sau khi một lần nữa đưa ra kết luận, Vương Xán không dám nói với Trần Hướng Viễn, để anh tự lựa chọn.
Cô biết trong mắt người khác, cô luôn là người vui vẻ, đơn giản. Thế nhưng trong tình yêu, sự suy tính được mất của cô cũng nghiêm trọng như vậy. Nhận thức được điều này đã đủ làm cô chán nản lắm rồi.
Cô gọi điện cho La Âm. La Âm đang bận bịu trong căn nhà mới, các nhân viên lắp đặt thiết bị không ngừng tới bàn bạc với cô về chuyện nguyên liệu. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến La Âm, hẹn sau khi tan sở sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện rồi nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Vương Xán ngồi ngây ra ở văn phòng rất lâu, nhớ ra tối nay phải tham gia cuộc kiểm định rượu của Cao Tường. Trong thiệp yêu cầu rõ là phải ăn mặc trịnh trọng đến dự, cô đành về nhà thay quần áo.
Những dịp để Vương Xán mặc lễ phục không nhiều, nhưng những cô gái trẻ luôn thích xinh đẹp, luôn chuẩn bị ình vài bộ quần áo thỉnh thoảng còn mặc. Chỉ có điều tâm trạng của Vương Xán hôm nay rất kém, thực sự không thể nói là tinh thần thoải mái như mọi khi. Cô đem tất cả quần áo ra ướm vào người, gẩy gẩy vài bộ treo trên móc rồi lấy bừa một bộ váy dạ hội bằng lụa màu xanh nước biển cô mua lần trước mà chưa có cơ hội mặc.
Vương Xán vốn định trang điểm, nhưng sau khi ngồi trước gương, cô vẫn không lấy lại được tinh thần. Cúi đầu xuống, nhìn thấy lọ nước hoa Thẩm Tiểu Na nhờ Trần Hướng Viễn đưa ình, cô càng không có tâm trạng. Ngồi ngây ra một lúc, cô chỉ dùng một ít phấn trang điểm, thoa một chút son đỏ, chào bố mẹ rồi bước ra ngoài. Bà Tiết Phượng Minh vẫn quan sát kĩ càng con gái: “Bộ váy này con mua bao giờ vậy, mẹ chưa nhìn thấy con mặc. Cổ hơi trễ quá đấy, tốt nhất là con mặc thêm một chiếc áo khoác nhỏ hoặc một chiếc áo lửng.”
Vương Xán cúi đầu nhìn lại mình: “Có lộ chỗ nào đâu mà mẹ bảo là trễ. Mẹ, con đi tham gia một bữa tiệc, yêu cầu mặc lễ phục tham gia chứ không phải là đi hẹn hò. Mẹ yên tâm, ở đó nhất định có nhiều người mặc còn thoải mái hơn con.”
“Hôm nay con sao thế? Chẳng có chút tinh thần gì cả.”
“Không có gì, con vội lắm, con đi trước đây.”
Sau khi xuống lầu, Vương Xán cảm nhận được thời tiết thực sự đã sang thu, không khí mát mẻ, làn lụa mỏng bay bay trong gió, khí lạnh mơn man làn da cô. Vương Xán hối hận không nghe lời mẹ mặc thêm một chiếc áo lửng, nhưng vì ngại quay về nên cô đến thẳng khách sạn Fly – địa điểm tổ chức party.
Quán bar Fly cách nhà cô rất xa, ở cạnh một khu công trường ven hồ. Trong tưởng tượng của Vương Xán, cùng với sự mở rộng khu trung tâm những năm gần đây, nơi này từ một khu vực hoang vắng đã nhanh chóng trở thành khu phong thuỷ bảo địa ven hồ. Nhưng với diện tích lớn, lại là khu vực tập trung dân cư sát cạnh thành phố nên từ lâu việc giải phóng mặt bằng ở đây luôn trong tình trạng đình trệ.
Vương Xán rất ít tới đây nên không khỏi có chút buồn tẻ về cái quán bar đứng đơn độc này. Tất nhiên, cô càng không hiểu tại sao Cao Tường lại chọn nơi đây để tổ chức party.
Nhưng sau khi xuống xe, Vương Xán mới phát hiện ra rằng, quán bar này được cải tạo từ một xưởng ô tô, không gian rộng rãi, kết cấu thép xưa cũ được tận dụng một cách triệt để, phối màu chủ yếu trên nền màu đen, tạo cảm giác thời thượng, gợi cho người ta một cảm giác mới mẻ.
Vừa bước vào quán bar, Vương Xán đã nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy. Cô ngạc nhiên, bước chân dừng lại theo bản năng. Cô phát hiện ra có ba nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh liền thầm nghĩ, không ngờ Cao Tường lại tổ chức hoành tráng đến vậy.
Phía trước quán bar có bục biểu diễn nhỏ, một nữ ca sĩ mặc chiếc áo hai dây lấp lánh đang hát một ca khúc tiếng Anh. Ở giữa quán có đặt vài bình rượu bằng gỗ, bốn phía bày những quầy thưởng thức rượu, trên quầy phủ những tấm trải bàn màu trắng, bày đủ các loại rượu nho. Nhân viên phục vụ mặc áo vest màu đen không ngừng rót rượu cho khách. Không khí sực mùi rượu, làm con người ta không uống rượu mà cũng có cảm giác như say.
Vương Xán nhìn qua quán bar, chỉ thấy những cặp nam nữ ăn vận toàn đồ hiệu, quần áo thoảng mùi nước hoa, vô cùng náo nhiệt, trong đó không thiếu những gương mặt nổi tiếng khu vực. Vương Xán tiếp tục ngạc nhiên về quy mô lớn của buổi party, nếu cô không đến, có lẽ Cao Tường cũng không để ý đến sự thất lễ của mình.
Nhưng đã đến đây rồi, Vương Xán chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Cao Tường. Người thì đang xem biểu diễn, người thì đang nói chuyện với nhau, hầu hết các khu vực đều đã được bưng rượu đến. Cô bước đến trước một quầy thử rượu vắng người. Không đợi cô phải ra hiệu, nhân viên phục vụ đã rót nửa ly rượu nhỏ đưa cho cô, “Đây là loại rượu nho tinh khiết của Tây Ban Nha, chọn lọc từ những loại nho thượng hạng, bóc vỏ lên men, sau đó ép lấy nước, sử dụng công nghệ ngâm và phương pháp ủ truyền thống, dùng các bom gỗ cất giữ trong một thời gian hợp lí, có màu hổ phách tự nhiên, tạo hương vị độc đáo đặc biệt. Mời cô ngửi trước rồi thưởng thức.”
Vương Xán đưa rượu lên mũi ngửi, mùi vị rượu có chút hương hoa quả tươi ngon và một vị ngọt khó diễn tả, hoàn toàn không giống với những mùi rượu nho cô từng uống. Mặc dù từ trước đến giờ cô không có sở thích thưởng thức rượu nho nhưng cũng bị thu hút liền nhấc ly rượu lên và nhấp một ngụm nhỏ.
Cảm giác khi rượu vào đến miệng hình như đã bị lẫn với hương thơm của một loại rượu khác với mùi vị cô vừa ngửi. Cô cố gắng tách đôi hai cảm giác này. Nhưng khi tiếp tục uống một ngụm nữa, vẫn không thể cảm nhận rõ hương vị này là do lúc ngửi hay khi uống. Bất giác, Vương Xán nâng ly lên rồi uống hết nửa ly còn lại.
Vương Xán không thể thử rồi đoán ra loại được đó rượu nào, chỉ nghe nhân viên phục vụ nói: “Loại rượu này có chút hương thơm của gỗ, hương vị vô cùng thanh nhã, cảm giác rất thanh và mềm, phù hợp cho phụ nữ thưởng thức.”
Vương Xán nghĩ, việc này còn kì diệu hơn cả nhân viên bán nước hoa thao thao bất tuyệt nói về nước hoa này có mùi hoa nào, điều chế ra sao. Hơn nữa, đúng là có tác dụng biểu thị ngầm. Cô vốn luôn không biết cây cao su có hình dạng như thế nào, có mùi vị gì mà lại mơ hồ ngửi được mùi hương gỗ cao su.
Cho dù nói thế nào, loại rượu này đúng là rất thơm. Sau khi uống hết nửa ly rượu nhỏ này, cô bước đến trước quầy thử rượu khác. Ở quầy rượu này, nhân viên phục vụ cũng nói kiểu như vậy, anh ta đang giới thiệu với một người đàn ông, “… Vị thơm của dưa, vị ngọt của đào và hương thơm nhè nhẹ của gỗ cao su, các mùi hương này hoà trộn vào nhau tạo nên thứ mùi vị vô cùng khác biệt…”
Loại rượu nho này không giống với loại Vương Xán vừa uống. Với màu vàng kim, dưới ánh đèn loại rượu này rõ ràng rất mê hoặc lòng người. Cô nhấc ly rượu lên, phát hiện ra loại rượu này hơi sốc hơn loại rượu cô vừa uống. Có thể nhận ra sự khác biệt, cũng coi như cô đã tiến bộ hơn rồi.
Sau khi thử ba loại rượu, Vương Xán không còn lòng hiếu kì tiếp tục nữa. Cô nhấc bừa một ly, lách qua đám đông, đi đến vị trí sát cạnh cửa sổ. Ở chỗ này không nhìn thấy sân khấu biểu diễn, người cũng vắng hơn nhiều, dùng một tấm màn che nửa rõ nửa mờ, toàn bộ chỗ ngồi là những chiếc sofa nhỏ màu tím đậm. Khi vừa ngồi xuống, đã có cảm giác êm ái dễ chịu.
Yên lặng như vậy, Vương Xán bất giác lấy điện thoại trong túi ra xem. Đúng như dự đoán của cô, Trần Hướng Viễn không hề gọi điện hay nhắn tin đến. Nói một cách nghiêm túc, hai người không hề xảy ra tranh cãi, mặc kệ ai là người nhận lỗi trước, ai là người giảng hoà trước. Thực ra Vương Xán không sợ phải chủ động gọi điện cho anh, thế nhưng lại hoàn toàn không biết nên nói gì với anh.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô gửi đi một tin nhắn, hỏi Trần Hướng Viễn đang làm gì. Sau đó rất lâu, cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Vương Xán buồn rầu cất điện thoại. Tình yêu bị rơi vào cục diện bế tắc này, cô còn cảm thấy khó khăn hơn cả danh sách các loại rượu tây, rốt cuộc phải làm thế nào, thực sự cô cũng không biết. Tâm trạng không tốt, cô vu vơ xoay xoay chiếc ly trong ánh đèn. Dưới khúc xạ của ánh điện, chất lỏng trong ly thuỷ tinh trong suốt hiện một màu hồng đào, vô cùng đẹp mắt. Lúc này trên sân khấu biểu diễn truyền đến một khúc dạo nhạc, một giọng nữ chầm chậm vang lên.
…
“Nếu không phải vì yêu anh, em đã không có tâm trạng bất an.
Từng ngày tháng không tên em nhớ anh, nhớ anh, vô cùng nhớ anh.
Tình yêu là một thứ dày vò lòng người, nhưng lại không nỡ vứt bỏ.
Em không ngừng đoán xem trong trái tim anh có tên của em không?
Nếu không phải vì yêu anh, em đã không bất giác thở dài.
Tâm trạng em không trọn vẹn, yêu anh, yêu anh, yêu anh
…
Trái tim Vương Xán trào dâng một nỗi chua xót không tên, mắt cô nhạt nhoà. Nghe một bài hát rồi khóc, đối với cô việc này chưa từng có trong cuộc đời. Cô lập tức nói với bản thân rằng mình đã uống nhiều rồi. Lúc này bỗng vang lên một giọng đàn ông: “Cô Vương sao lại ngồi một mình ở đây?”.
Vương Xán quay đầu nhìn, Cao Tường đang đứng cạnh nhìn cô mỉm cười. Vương Xán miễn cưỡng vực lại tinh thần cười nói: “Anh Cao, chào anh. Party náo nhiệt quá. Tôi vừa mới biết ở đây lại có một quán bar lớn như thế.”
“Lúc đầu tôi thuê chủ yếu là vì thích công trình phòng không ở đây, dùng để cải tạo thành hầm đựng rượu nho vô cùng phù hợp. Sau này, người đến thưởng thức rượu càng ngày càng nhiều, tôi bèn sửa thành quán bar để quảng bá rượu nho, thường thì chỉ có những người có sở thích về rượu trong giới giải trí mới biết đến nơi này. Nhưng ở đây cũng có tin đồn về giải phóng mặt bằng, nên tôi mới mua biệt thự ở bán đảo Ca Lâm.”
“Ồ, thảo nào mà quán bar tên là Fly, hoá ra có ngụ ý là tên của anh Cao.” (Tường có nghĩa là bay)
“Loại rượu mà cô đang cầm trên tay là rượu nho đỏ kh, hương vị vô cùng đặc biệt. Cô ngửi lâu một chút, có mùi hoa anh đào và mùi hoa mai.”
Vương Xán nhấc ly rượu đưa sát lên mũi và hít sâu, “Đúng là rất thơm, nhưng tôi đã bị các nhân viên phục vụ ở đây làm ơ hồ khi họ giới thiệu các loại hương vị rồi, không thể phân biệt loại nào với loại nào. Tôi chỉ biết một mùi chính xác là gỗ cao su, mỗi loại rượu ít nhiều đều có hương thơm của loại gỗ này.”
Cao Tường cười lớn. “Thông minh, cô đúng là đã nắm được trọng điểm rồi đấy.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh thôi, anh Cao đừng trách tôi thất lễ nhé.”
“Thật ra tôi cũng không phân biệt được.” Cao Tường ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nói, “Tôi bị viêm mũi dị ứng từ lâu, bình thường khứu giác đã vô cùng kém. Thường thì tôi dựa vào các bài viết giới thiệu của các nhà sản xuất để nói, thế mà đã doạ được không ít người đấy.”
Vương Xán chỉ đành cười tỏ ra mình đã hiểu. Lúc này một người đàn ông trung niên cầm chai bia bước đến chào hỏi Cao Tường, “Chủ tịch Cao, sao lại trốn một mình ở đây uống rượu với người đẹp thế này?” Ánh mắt anh ta sáng rực nhìn về phía Vương Xán.Vương Xán vốn rất chán ghét cái nhìn thiếu lịch sự này, bèn quay đầu đi.
“Anh Lưu, anh là người trong ngành, hãy đi thưởng thức kĩ những loại rượu này.”
“Chủ tịch Cao, tôi vẫn muốn nói chuyện với anh về chuyện hợp tác…”
Cao Tường cười nhẹ một tiếng, kết thúc luôn chủ đề này, “Anh Lưu, hôm nay không nói chuyện làm ăn chỉ chuyên tâm thưởng thức rượu.”
Người này không còn cách nào đành nói, “Được rồi, không làm phiền anh với người đẹp nữa.”
“Đừng để bụng, cô Vương. Đó là người bạn trong ngành của tôi, muốn nói chuyện hợp tác với tôi. Cô uống mấy loại rượu rồi?”
“Ba bốn loại gì đó nhưng tôi không hỏi tên nên chẳng biết gì cả.”
“Cô thử loại này xem. Khi tôi đến Tây Ban Nha, người trong hầm rượu nói khi loại rượu nho đỏ khô này vào đến miệng sẽ có cảm giác như đang hôn một nữ vũ công Flamenco xinh đẹp.”
Cách ví von này làm Vương Xán không thể không cười. “Nếu tôi đến đó thưởng thức rượu, e rằng họ sẽ nói uống loại rượu này giống như được hôn một dũng sĩ đấu bò tót anh tuấn.”
Cao Tường cười lớn: “Cô Vương, cô hoàn toàn có khả năng viết bài giới thiệu về rượu nho. Cô có thể suy nghĩ đến việc giúp tôi viết một bài quảng cáo sâu sắc đấy.”
Vương Xán cảm thấy hình như không thể khống chế miệng của mình, cứ mỉm cười mãi.
“Cô uống thử xem, rồi nói với tôi cảm giác thực sự của cô.”
Vương Xán thử một ngụm: “Loại rượu này hình như ngọt hơn các loại trước một chút, rất ngon, rất…” Cô bí từ, uống liền một mạch hết ly rượu. “Anh Cao, anh thấy đấy, tôi không thể làm chuyên gia thử rượu được, chỉ có cảm giác như vậy thôi.”
Lúc này một nhân viên bước nhanh đến: “Chủ tịch Cao, đến lúc ngài và đại diện công ty rượu ở Tây Ban Nha lên bốc thăm giải thưởng rồi!”
“Xin lỗi, tôi thất lễ một chút, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi tham quan hầm rượu.” Anh ta đứng dậy, dặn dò nhân viên đó: “Lấy một ly rượu nho đỏ khô lên cho cô Vương nhé.”
Vương Xán biết, là khách mời, để khích lệ và lịch sự lẽ ra nên đứng dậy, đến sân khấu biểu diễn nhìn Cao Tường phát biểu, bốc thăm và cùng cổ vũ với mọi người. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không thể lấy lại tinh thần để chúc tụng anh. Cô ngồi một chỗ không cử động. Nhân viên lúc nãy nhanh chóng đem lên cho cô một ly rượu vang.
Phía bên sân khấu cười nói vui vẻ. Cao Tường chỉ phát biểu đơn giản, hoan nghênh mọi người đến với bữa tiệc ngày hôm nay. Sau đó là một người nước ngoài nói tiếng Tây Ban Nha. Phiên dịch viên là một người đàn ông có giọng thanh nhẹ, hình như là kể rất nhiều chuyện cổ tích và truyện cười có liên quan đến rượu nho. Các vị khách mời cổ vũ hò reo, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều, không khí náo nhiệt ấy hoàn toàn tương phản với góc quán bar, nơi Vương Xán đang ngồi. Cô thấy mình như cách biệt với tiếng người ồn ào náo nhiệt ấy, trở thành phông nền xa xăm, tương phản. Người cô lâng lâng, giống như có bộ phận nào đó mất trọng lượng, trong đầu lại hình như đột nhiên trống rỗng, không nhớ ra những nỗi buồn vừa rồi là do đâu.
Làm cách nào để giải sầu? Vương Xán cười, hóa ra rượu đúng là thứ có tác dụng làm người ta quên đi nỗi buồn. Cô nâng ly rượu lên, tiếp tục uống một ngụm. Nhớ đến cách ví von bằng nụ hôn, cô bất giác giữ lại rượu trong miệng không nuốt, rồi chậm rãi thưởng thức. Có chút ngọt, có chút chua và có cả cảm giác cay, hương vị phức tạp nhiều tầng lớp hòa trộn với nhau, đong đầy, chuyển động nhưng không thể cầm giữ.
Cô bỗng nhớ đến những nụ hôn mãnh liệt của Trần Hướng Viễn, môi và lưỡi quấn lấy nhau không rời, nồng nhiệt đi tới từng góc trong khoang miệng. Cô nghĩ như vậy đã là thân mật đến cực điểm rồi. Thế nhưng, kiểu thân mật ấy dường như lại yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một chút công kích của những vấn đề hiện thực.
Tất cả nỗi buồn bỗng chốc quay trở lại. Vương Xán nuốt ngụm rượu, chỉ thấy cảm giác chua xót trong lồng ngực càng lúc càng lớn, không có cách nào để nén nó lại. Cô đang nghĩ nếu cô lặng lẽ rời khỏi đây mà không nói một câu với chủ tiệc liệu có bị coi là bất lịch sự không thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô nhấc lên xem, là Trần Hướng Viễn gọi đến.
“Tiểu Xán, anh xin lỗi. Anh đang ăn cơm và nói chuyện với Minh Vũ, giờ mới đọc được tin nhắn của em. Có chuyện gì không em?”
Giọng của Trần Hướng Viễn vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong lòng Vương Xán lại dậy sóng. Đối diện với kiểu không biết có phải cố ý làm như không có chuyện gì của anh ấy không, trong lòng cô bỗng trào lên nỗi bực tức. Cô cố gắng kìm nén, nói ngắn gọn: “Không có chuyện gì cả” rồi cúp điện thoại.
Vương Xán mím chặt môi kìm nước mắt, ném điện thoại vào trong túi xách, định đứng dậy thì lúc này trên sân khấu tiếp tục biểu diễn các tiết mục. Cao Tường bước về phía cô, trên tay bưng hai ly rượu. Anh đưa một ly cho cô: “Thử chút rượu champagne năm năm này đi, đây là vật cất giữ quý giá của đại diện hầm rượu bên Tây Ban Nha. Ông ta đem nó sang cho dịp đặc biệt này.”
“Tôi không hiểu về rượu, uống vài loại rồi mà chẳng phân biệt được loại nào với loại nào. Có lẽ tiếp tục uống chỉ lãng phí nguyên liệu thiên nhiên mà thôi. Như thế thật không phải với thứ rượu quý giá của ông ấy.”
“Rượu chỉ cần uống thỏa thích là đã đáng lắm rồi.”
Vương Xán không tiện từ chối, chỉ đành nhận lấy, chạm nhẹ ly với Cao Tường, “Anh Cao, tôi đang định cáo từ anh. Xin lỗi, tôi phải về trước đây.”
Cao Tường có chút ngạc nhiên: “Vẫn còn sớm mà, chút nữa vẫn còn rất nhiều tiết mục.”
Tất cả rượu uống trong buổi tối nay bỗng nhiên làm hại Vương Xán. Cô quay đầu đi, không để Cao Tường nhìn thấy những giọt nước mắt đang trào ra. Nhưng Vương Xán lại không thể khống chế được giọng nói của mình, cô nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi… có lẽ tôi uống nhiều rồi. Rất xin lỗi.”
Vương Xán bỗng nhiên quay lưng bước đi, nhưng lại bị đổ trên ghXfa, suýt nữa là té ngã. Cao Tường nhanh nhẹn đưa tay đỡ cô, “Không sao, Vương Xán, bộ dạng cô như thế này không nên bắt taxi, đến văn phòng phía sau của tôi nghỉ ngơi trước đã.”
Sau khi khóc, Vương Xán tỉnh hơn một chút. Ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng làm việc của Cao Tường, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cô lấy khăn che kín mặt không nói một lời. Nhưng Cao Tường lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như anh đã quen với những tình huống như vậy. Anh không dò hỏi gì.
“Nhà vệ sinh ở bên này, trong đó có khăn sạch. Cô ngồi trong này nghỉ ngơi một lát. Tôi đi chào hỏi khách khứa trước đã, lát nữa sẽ đưa cô về.”
Cao Tường bước ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Xán ngồi ngây người, buồn rầu ngẩng đầu lên. Cô nghĩ lần xấu hổ này không phải là nhỏ, cô lại thất thố trước mặt một người đàn ông không phải là thân thiết lắm.
Bước vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, Vương Xán thầm nghĩ may mà trước khi ra ngoài cô không chải mascara, nên không đến mức hai hàng nước đen chảy ra từ mắt. Nhưng phấn trang điểm trên mặt đã bị lem nhem rồi, cô rửa mặt và cũng không có tâm trạng dặm phấn. Tất nhiên, cô cũng không đồng ý ngồi đây đợi Cao Tường quay lại. Cô nhìn bốn phía, viết một mảnh giấy để trên bàn làm việc của Cao Tường, đóng cửa văn phòng rồi bước ra ngoài.
Quán bar vẫn náo nhiệt như trước. Thế nhưng sau khi Vương Xán đi qua đám đông, lặng lẽ bước ra ngoài mới phát hiện ra rằng, ngoài cổng quán bar này không có nhiều xe taxi đứng chờ như các quán bar khác. Nhân viên bảo vệ nói với cô: “Khoảng sau hai mươi ba giờ, sẽ có rất nhiều taxi tập trung ở đây để đón khách. Bây giờ còn quá sớm, chỉ có thể đi sang đường, rẽ ra đường lớn mới hy vọng bắt được taxi.”
Trên đường tới đây Vương Xán cũng biết con đường này không hề ngắn, đi bộ cũng phải mất khoảng một giờ đồng hồ. Cô lưỡng lự một lát rồi vẫn đi theo hướng nhân viên bảo vệ chỉ. Lúc này trên đường chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua, không có ai đi bộ cả. Đèn đường vàng mờ ảo, gió thổi làm bóng cây lắc lư, yên lặng đến khác thường, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của cô nhỏ và nhịp nhàng gõ trên mặt đường.
Vương Xán cảm thấy người hơi lạnh, trong lòng càng như nổi da gà. Cô bất giác bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên một ánh đèn xe sáng soi chiếu vào người cô. Cô đứng sát vào bên đường. Chiếc xe đó đuổi theo rồi dừng lại bên cạnh. Cao Tường xuống xe, mở cửa cạnh ghế lái phụ ra hiệu cô lên.
“Thật không dám làm phiền anh nữa, anh Cao.” Vương Xán miễn cưỡng cười nói: “Anh cứ quay về tiếp khách đi, tôi gọi taxi cũng được.”
Cao Tường khẽ kéo khuỷu tay Vương Xán, “Những tiết mục còn lại chỉ là để làm cho khách mời uống thêm thoải mái, buổi tiếc có thể kéo dài đến nửa đêm. Tôi đưa cô về rồi quay lại cũng được.”
Chiếc xe jeep nhanh chóng ra đường lớn. “Thật ngại quá, anh Cao. Tối nay tôi uống hơi nhiều, thật là xấu hổ quá.”
“Cô chưa nhìn thấy bộ dạng của một kẻ say đâu.” Cao Tường lắc đầu cười: “Nói năng lung tung, nôn ọe, nói bậy, đánh nhau, mượn rượu giả điên… Trong quán bar dường như ngày nào cũng có. Tin tôi đi, cô như vậy là bình thường.”
Vương Xán có chút dở khóc dở cười, nhưng nghe Cao Tường nói cô cảm thấy ít nhiều thoải mái hơn: “Uống say mềm ra thì chẳng nói làm gì, nhưng điều đáng sợ là có những chuyện muốn kìm nén mà không thể kìm nén nổi. Dù sao thì sau này tôi sẽ không uống nhiều nữa .”
“Đây đúng là thời điểm yếu đầu tiên trong bữa tiệc quảng bá rượu rồi.” Cao Tường đùa.
Lúc này điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần Hướng Viễn gọi. Vì không muốn nghe điện thoại trước mặt Cao Tường, nên cô ấn nút từ chối, rồi cất điện thoại vào túi.
Cao Tường để ý thấy hành động này của cô, khẽ mỉm cười nói, “Khi tôi còn đi học, sợ nhất là lúc bạn gái giận không nghe điện thoại. Hồi đó công nghệ chưa phát triển, cho nên có một cái máy nhắn tin là tốt lắm rồi. Khi đó, cả kí túc xá dùng chung một chiếc điện thoại. Thế nên trước mặt cô quản lý và các bạn, thật sự rất khó để có thể nhỏ nhẹ dỗ dành cô ấy được. Đôi lúc lại phải tỏ ra không thèm quan tâm. Kết quả bạn gái càng giận hơn, nói tôi không xem trọng cô ấy.”
Vương Xán cười ngượng: “Thường thì con gái rất coi trọng cảm giác được trở thành người quan trọng.”
“Thế nên cứ cho thêm một cơ hội đi đã. Có thể đối phương chỉ là không biết làm thế nào để cô có cảm giác mình là người quan trọng.”
Vương Xán nghe ra ý khuyên giải trong lời nói của Cao Tường, nhất thời cảm thấy hoang mang.
“Rượu thật ra là thứ khiến người ta luôn bị phóng đại cảm xúc. Khi vui có thể vui hơn, lúc đang phiền não, uống rượu vào có khi còn buồn nhiều hơn. Thậm chí cho dù có uống say, sau khi tỉnh lại vẫn phải đối diện với thực tại.”
“Câu nói này nghe có vẻ không có tác dụng quảng bá rượu vang.”
Cao Tường bật cười, “Hôm nay đúng là phải trách tôi, vì đã không nhận ra cô đang có tâm sự, lại cứ bắt cô uống. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến tôi sẽ gọi.”
Cao Tường tắt radio. Vương Xán khẽ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế. Không biết là do cô uống liền lúc vài loại rượu, hay vì trong lòng có tâm sự mà cảm thấy hoang mang. Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái chuếnh choáng hơi men.
Lúc xe dừng lại dưới tòa nhà, Cao Tường bước xuống mở cửa cho Vương Xán, cô mới tỉnh lại. Cô cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ lịch sự của Cao Tường và bộ dạng chẳng ra sao của mình. Vừa xuống xe, cô luôn miệng nói cảm ơn.
“Cô lên nhà nghỉ sớm đi, tạm biệt.” Cao Tường khẽ nói.
Vương Xán gật đầu, “Cảm ơn anh Cao, tạm biệt.”