Bạn đang đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng: Chương 10
Chương 10: Nếu tình yêu này cần phải đong đếm
Sau khi Vương Xán viết bài về căn biệt thự đắt giá nhất thành phố, đã làm xôn xao không ít người trong ngành và được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Vương Xán không kìm nén được vội vàng lên MSN thông báo với Trần Hướng Viễn: “Chủ nhiệm Dương vừa biểu dương em đã nắm được tin tức độc quyền.”
Câu trả lời của Trần Hướng Viễn luôn rất ngắn gọn súc tích: “Chúc mừng.”
Không vừa lòng với câu trả lời đó, cô nhắn lại: “Khẩu khí của anh bình thản quá. Anh xem, chủ nhiệm của em nhiệt tình thế nào kìa.”
Trần Hướng Viễn trả lời: “Tối anh sẽ mời em đi ăn món tôm cay mà em thích nhất, sau đó đi xem phim. Như vậy đã đủ thành ý hơn lời biểu dương suông của chủ nhiệm rồi chứ?”
Miệng Vương Xán không giấu được nụ cười.
Sau khi tan làm, Vương Xán đang chuẩn bị đi ăn cùng Trần Hướng Viễn thì bỗng nhận được điện thoại của Tổng giám đốc Hồ của bán đảo Ca Lâm nói muốn gặp mặt. Cô cứ nghĩ lại có nguồn tin nào nữa nên vội vàng bắt xe đến văn phòng của ông. Không ngờ khi vừa gặp mặt, Tổng giám đốc Hồ đưa cho cô phong bì lớn, bên trong được nhét dày cộp.
“Cô Vương, cảm ơn cô đã góp công để giao dịch của chúng tôi thành công. Trong này có năm vạn tiền mặt, cứ coi như đây là chút thành ý của chúng tôi.”
Vương Xán sững người. Khi phóng viên tham gia các hoạt động viết bài có tính chất tuyên truyền cũng nhận được một chút thù lao, đây là một thông lệ trong ngành, thường thì không quá vài trăm tệ, mọi người đều biết mà không công khai, đồng nghiệp không ai nói ra, cấp trên cũng không truy cứu. Nhưng một “chút thành ý” lớn như vậy, đến nghe cô cũng chưa từng nghe thấy.
“Đừng, đừng, tổng giám đốc Hồ.” Vương Xán dùng tay đẩy chiếc phong bì lớn về bàn làm việc của ông rồi lắp bắp nói: “Cái này, số tiền quá lớn, tôi không nhận được đâu.”
Tổng giám đốc Hồ cười ha ha: “Đừng! Cô Vương giới thiệu mua bán nhà đất thành công cũng có hoa hồng, đây cũng là quy định trong ngành của chúng tôi. Cô viết tin tức bất động sản, nhất định đã từng nghe nói rồi. Hơn nữa, ông Cao cũng đã nói với chúng tôi, nhờ đọc bài viết của cô và cũng qua cô giới thiệu nên ông ấy mới tìm đến căn biệt thự của chúng tôi. Chúng tôi đã tính toán kĩ lưỡng rồi, xin cô nhận cho.”
Cái gọi là hoa hồng tất nhiên cô cũng đã từng nghe. Ngành này đa dạng chủng loại, không phải chỉ có một, công ty bất động sản ngoài lương cố định cho nhân viên kinh doanh, có lúc còn chia phần trăm cho người giao dịch mua bán thành công để khích lệ. Cô chỉ viết một bài báo phân tích những chính sách thúc đẩy kinh doanh của các công ty bất động sản, để người mua nhà có thể dễ dàng thảo luận về giá cả nhà đất. Thế nhưng có mơ hồ cô cũng không nghĩ được rằng, cái được gọi là hoa hồng này lại rơi vào tay mình.
Tác phong có chút giang hồ của Tổng giám đốc Hồ không cho cô cơ hội trình bày, anh ta cầm phong bì đưa cho cô: “Đừng chê ít, cô Vương, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác. Bây giờ tôi phải đi tiếp khách, không tiễn cô được.”
Vương Xán choáng váng bước ra ngoài, ngồi trên taxi, cô bất giác ôm chặt túi xách. Đây là lần đầu tiên cầm nhiều tiền mặt đến thế, cô có cảm giác không yên tâm.
Khi đến nhà hàng đã hẹn trước với Trần Hướng Viễn, anh đã gọi sẵn những món cô thích. Nhìn tinh thần cô có vẻ bất an, anh cười: “Em vẫn thấy phấn chấn vì lời biểu dương của chủ nhiệm sao?”
Vương Xán nhất thời hoang mang rồi cười gượng, cô đem chuyện vừa xảy ra kể với Trần Hướng Viễn, anh suy nghĩ điều gì đó: “Em định lấy số tiền này rồi làm gì?”
“Em nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù nói đây là hoa hồng em nhận được khi họ giao dịch thành công, nhưng dù sao em chỉ là phóng viên viết tin tức bất động sản, thiên hạ không có chuyện gì giấu được mãi, con số này quá lớn, em nhận không hay lắm.” Vương Xán thật thà trả lời: “Em đang không biết nên đưa số tiền này cho tòa soạn hay tổng giám đốc Hồ, đưa cho tòa soạn thì không thỏa đáng lắm, tòa soạn không thiếu số tiền như vậy, đồng nghiệp lại cho rằng em có ý làm khác người. Tổng giám đốc Hồ có lẽ sẽ không chịu nhận lại. Ông ta là người thô lỗ, em thật không muốn dây dưa với ông ta.”
Trần Hướng Viễn nghĩ ra một cách: “Hay là đem số tiền này cho anh Cao đó giải quyết, đồng thời cũng nói rõ với Tổng giám đốc Hồ về số tiền này. Anh Cao đó là doanh nghiệp lớn, ông Hồ sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Mắt Vương Xán sáng lên, gật đầu đồng ý: “Anh nói không sai. Ông Hồ đưa tiền cho em, thật ra cũng là vì nể anh ta.”
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cao Tường, chỉ nói có việc cần gặp, “Thật ngại quá, anh Cao, chuyện có hơi gấp một chút, nếu tiện có thể gặp anh luôn tối nay được không?”
Cao Tường đồng ý: “Được, vậy gặp ở quán Lục Môn, tôi vừa đi công tác về, cũng muốn qua đó uống café.”
Vương Xán như trút được lo lắng, ngồi ăn rất vui vẻ.
Trần Hướng Viễn vừa bóc tôm cho cô vừa nói: “Người bình thường thấy bộ dạng em lúc này, đúng là không thể nghĩ em vừa quyết định đi trả một khoản tiền lớn.”
“Em không có số phát tài, cả đoạn đường tới đây trong lòng thấp thỏm bất an. Quyết định đưa số tiền này cho anh Cao, mặc dù có hơi tiếc nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn nhiều.”
Vương Xán lấy khăn giấy lau miệng, vừa ngẩng đầu lên, cô thấy ánh mắt Trần Hướng Viễn nhìn cô đong đầy nụ cười: “Biểu hiện này của em thật là cổ quái!”
“Anh nhớ lại lúc mới quen em, em nói chuyện về tài chính cứ thao thao…”
“Biểu hiện rất tham vật chất, rất yêu tiền đúng không?”
Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Không, từ lúc đó, anh đã thấy đầu óc em rất tỉnh táo, em hoàn toàn biết được nên sống thế nào cho đúng.”
“Nghe điều này không giống như đang khen lắm thì phải. Hướng Viễn, con gái thường thích nghe nhất là: mặc dù em ngốc nghếch và có nhược điểm thế này thế kia, thế nhưng em thật sự rất đáng yêu, anh rất say mê em.”
“Làm gì có cái “mặc dù” kia, nửa câu sau cũng chính là điều anh muốn nói.”
Mặt Vương Xán bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Trần Hướng Viễn lái xe đưa Vương Xán đến quán Lục Môn: “Anh đợi em trên xe nhé!”
Vương Xán gật gật đầu bước vào. Cao Tường đang ngồi uống café bên bàn cạnh cửa sổ. Cô bước thẳng đến chỗ anh chào hỏi.
Cao Tường đứng dậy, kéo ghế giúp cô: “Có cần gọi bánh mì nướng vừa ra lò không?”
“Cảm ơn anh, ti vừa ăn cơm xong, không thể ăn nổi nữa rồi.”
Vương Xán lấy chiếc phong bì ra để trên bàn rồi đẩy về phía Cao Tường, nói rõ nguyên do: “Ý tốt của Tổng giám đốc Hồ tôi không thể từ chối, nghĩ đi nghĩ lại, năm vạn tệ này vẫn cứ đưa cho anh Cao xử lý, coi như là chiết khấu khi mua nhà đi.”
Cao Tường thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Vương, luật sư của tôi đã thương lượng được phần chiết khấu khá tốt. Lợi nhuận lần này của ông Hồ rất khả quan, tôi thật ra cũng là thông qua cô giới thiệu nên mới quyết định mua căn biệt thự đó, số tiền này cô hoàn toàn có thể nhận lấy.”
Vương Xán nhẹ nói: “Tôi đã theo nghề phóng viên, hơn nữa nếu muốn tiếp tục làm việc, những nguyên tắc cơ bản vẫn nên tuân thủ. Tôi biết với khả năng của mình, anh hoàn toàn không để ý đến số tiền này, nhưng đối với tôi mà nói, con số đó không nhỏ. Tôi thật sự không tiện nhận cho lắm.”
Cao Tường nhìn chiếc phong bì trên bàn, rồi lại nhìn cô, miệng khẽ cử động rồi bỗng nhiên cười nói: “Vương Xán, cô đúng là rất đáng yêu.”
Vương Xán giật bắn mình, tròn mắt nhìn Cao Tường. Bộ dạng này của cô hình như càng làm Cao Tường không nhịn được, anh cười lớn: “Đừng sợ, chỉ là tôi đang nghĩ đến một cô gái trước kia đã từng quen. Tất cả các điểm của cô đều rất giống cô ấy. Xin hãy tin tôi, người đàn ông trung tuổi tầm thường như tôi sẽ rất vui khi thấy một cô gái trẻ có lý tưởng, có giới hạn và lòng kiên trì.”
Vương Xán thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng nói: “Anh Cao, cứ quyết định như vậy nhé! Bạn tôi vẫn đợi ở ngoài, tôi xin phép đi trước.”
Vương Xán lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Coi như có thể thoải mái hơn rồi.”
“Cuối tuần sau, câu lạc bộ xe hơi tổ chức đi cắm trại ngoài trời ở một địa điểm mới xây dựng trong tỉnh. Tối thứ sáu đi, tối chủ nhật về, em đồng ý đi chứ?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi!” Vương Xán vui vẻ nói: “Hay quá, em chưa bao giờ được ngủ ở lều cả.”
“Thật ra không thú vị như em nghĩ đâu, nhưng thỉnh thoảng tham gia cũng rất hay.”
Trần Hướng Viễn đang định khởi động xe thì điện thoại đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra xem số, nhận ra cái chau mày của anh, Vương Xán đoán người gọi đến là Thẩm Tiểu Na.
Quả nhiên, Trần Hướng Viễn nói: “Xin lỗi, Tiểu Na, anh đang ở ngoài, có chuyện gì ngày mai nói được không?”
Ngừng một lát, anh không biết phải nói sao: “Đừng nói như vậy, anh không thích khẩu khí đó của em. Không, đừng đi đến quán rượu, càng không được uống say mềma nữa. Con gái một mình như vậy rất nguy hiểm.”
Lại một khoảng im lặng, anh nói: “Được rồi, về nhà anh sẽ gọi điện cho em.”
Anh tháo tai nghe ra, giải thích: “Tiểu Na nói, nó thất tình, tâm trạng không vui.”
Vương Xán nghĩ thầm trong bụng, cô đại tiểu thư này thất tình một lần mà kêu than từ đầu hè đến giờ, thời gian tiếp theo sẽ khó tránh khỏi như vậy, nhưng cô không ngại nói những lời thật lòng. Vương Xán lưỡng lự một lát rồi nói: “Vậy anh… về an ủi cô ấy đi, thất tình chắc là rất khó chịu.”
Trần Hướng Viễn lắc đầu cười gượng: “Không có gì, tính nó trẻ con thôi mà. Mỗi lần thất tình đều đòi người khác uống rượu cùng, qua rồi thì nó còn nhanh quên hơn người khác.”
Nói thì nói như vậy nhưng Vương Xán nhận thấy rõ ràng anh không yên tâm. Vương Xán nghĩ Trần Hướng Viễn đang cố gắng thể hiện thành ý thực hiện lời hứa với mình. Dường như không cần thiết lúc nào cô cũng phải theo sát anh, không cho anh tự do. “Hôm nay mệt quá, hơn nữa còn phải chuẩn bịốn xem phim nữa đâu. Anh đưa em về đi.”
Trần Hướng Viễn đang định nói gì đó thì Vương Xán bỗng giơ ngón tay lên cảnh cáo: “Không được nói câu cảm ơn với em. Có lẽ em không phải người hào phóng, nhưng cũng không phải là người nhỏ nhen.”
Trần Hướng Viễn quay người nắm lấy ngón tay ấy, kéo đến môi, vừa hôn lên đó vừa nhìn cô đắm đuối. Ngón tay cô cảm nhận rõ hơi thở nóng ấm của anh, lòng như mặt hồ được gió thổi qua, cứ nhẹ nhàng dập dờn mãi.
Nhận được nụ hôn từ Trần Hướng Viễn, Vương Xán phát hiện ra, cô không thể nào khống chế bản thân chuyển từ hào phóng xuống nhỏ nhen, tự hỏi anh sẽ an ủi Thẩm Tiểu Na như thế nào?
Anh sẽ cùng cô ấy uống rượu, nghe cô ấy trút bầu tâm sự hay là ôm cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, cho cô ấy mượn bờ vai? Tưởng tượng này làm Vương Xán có chút hối hận, lệnh cho bản thân nhanh chóng dừng lại.
Cô chỉ có thể an ủi bản thân bằng cách nghĩ: đây không phải lần đầu tiên Trần Hướng Viễn an ủi Tiểu Na, tình cảm của họ đã bắt đầu từ thời thơ ấu kéo dài đến tận bây giờ, nếu giữa họ có chuyện gì thì đã có từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng khi về đến nhà, Vương Xán vẫn có cảm giác ấm ức không vui, đọc sách không vào, cô bật dậy mở máy tính, lên QQ, vào mạng lướt web.
Đúng lúc trong nhóm bạn học có người đăng ảnh mặc áo cưới, cô cũng nhảy vào tham gia bình luận sôi nổi. Đang say mê nói chuyện với mọi người, Hà Lệ Lệ lại gửi riêng cho cô một tin nhắn.
“Vương Xán, dạo này có khỏe không?”
Từ khi Hà Lệ Lệ tuyên bố hành động kì quặc đó, họ không hề nói chuyện: “Cũng tốt, cậu thì sao?”
“Ngày kia Hiểu Thành đi Hán Giang công tác.”
“Tớ không biết. Từ sau lần gặp mặt đó, chúng tớ không liên lạc.”
“Lúc nãy tớ thấy anh ấy bỏ quà mua tặng cậu khi đi công tác ở Ấn Độ vào vali. Sau khi đến đó, nhất định sẽ liên lạc với cậu.”
Kiểu quan sát nhất cử nhất động Hoàng Hiểu Thành của Hà Lệ LệVương Xán sợ hãi: “Lệ Lệ, tớ không chơi trò nối lại tình cảm với anh ấy. Anh ấy muốn làm gì, không liên quan đến tớ.”
“Tớ biết, dạo này tâm trạng tớ không vui nên thần kinh hơi có vấn đề một chút.”
“Cùng bạn bè đi hát, đến quán bar giải sầu, đừng có buồn bực một mình thế.”
“Đi hát, đi bar mà có thể giải tỏa tâm sự, thì nó căn bản không phải là tâm sự rồi.”
Vương Xán không có lời nào để nói.
“Tớ muốn nhờ cậu giúp một việc, Vương Xán, cậu đừng chê tớ mặt dày.”
Vương Xán không kiên nhẫn nữa, lại có chút hiếu kì muốn biết rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì bèn nhắn lại: “Chuyện gì?”
“Tớ muốn nhờ cậu sau khi gặp Hoàng Hiểu Thành, khuyên anh ấy đừng xin điều chuyển sang công ty mà họ chuẩn bị thành lập ở Trung bộ.”
Vương Xán cười thầm vì đã không có tin tức mà mình muốn biết: “Nhưng tớ vốn không biết là Hoàng Hiểu Thành có ý định xin điều chuyển công tác. Hơn nữa, chuyện của tớ và anh ấy đã qua lâu rồi, tớ làm sao có thể can thiệp vào cuộc sống của anh ấy, thay đổi quyết định của anh ấy chứ?”
“Nhưng cách nghĩ của anh ấy liên quan đến cậu. Lần trước đi Hán Giang về, tâm trạng anh ấy luôn không yên. Anh ấy đã là nhân viên kĩ thuật cốt cán của công ty, nghiệp vụ rất vững, lại giỏi tiếng anh, rất có khả năng sẽ được cử sang nước ngoài làm việc. Đến tên ngốc cũng nhận ra rằng làm việc ở công ty có tiền đồ hơn.”
“Tớ đã nói rồi, tớ đã có bạn trai, ngoài lần gặp duy nhất đó, đã hai năm rồi bọn tớ không hề liên lạc.”
“Cũng chính vì bây giờ cậu đã có bạn trai rồi nên càng phải nói rõ với anh ấy, đừng để anh ấy làm chuyện ngốc nghếch.”
Cuối cùng kiểu nói chuyện thế này cũng làm Vương Xán ngán ngẩm: “Có lẽ cậu cho rằng cậu có trách nhiệm với anh ấy nhưng tớ thì không.”
Hà Lệ Lệ im lặng. Vương Xán đợi một lát rồi bật dậy đi tắm. Khi cô sấy khô tóc rồi bước đến trước màn hình máy tính thì thấy Hà Lệ Lệ gửi liên tiếp mấy đoạn đến:
“Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác, yêu một người đến mức không nhẫn tâm nhìn người ta chịu bất kỳ tổn thương nào. Vậy thì chúc mừng cậu, Vương Xán, định mệnh đã cho cậu có cuộc sống vui vẻ hơn tớ.”
“Tất cả những thứ gọi là đạo lý tớ đều hiểu. Đoạn đường dài cùng anh ấy từ mẫu giáo đến trung học cũng không thể làm anh ấy nảy sinh tình cảm vượt qua thứ tình cảm bạn bè với tớ. Đã cùng nhau học tại một thành phố trong bốn năm rồi lại làm việc ở cùng một thành phố khác trong hai năm, thế mà anh ấy chỉ coi tớ là bạn bình thường. Lẽ ra tớ nên từ bỏ từ lâu rồi mới phải.”
“Thế nhưng tớ đã thử đi thử lại rồi. Thậm chí có lần cũng xin nghỉ phép về nhà hai tháng nhưng vẫn không thể buông tay.”
“Bây giờ yêu anh ấy bằng cách này còn không đau khổ bằng việc không yêu nữa. Thế nên tớ chấp nhận số phận.”
Vương Xán nhìn chằm chằm vào màn hình, cô đã bị tấm chân tình của Hà Lệ Lệ làm cho cảm động sâu sắc. Tình cảm mà cô trải qua hình như chưa bao giờ sâu đậm đến mức này.
Trước đây, tình yêu của Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành đến rất tự nhiên, ít nhất trong quãng thời gian qua lại không có những khó khăn và ngoại lực tác động. Sau khi chia tay, dù có buồn thế nào thì cô cũng hiểu được lựa chọn của Hoàng Hiểu Thành, cũng không có sự căm hận đặc biệt nào, nỗi nhớ cứ từng chút từng chút một được nén lại, đến cuối cùng, hình bóng anh ấy trong trái tim cô cũng dần phai nhạt.
Còn về tình yêu với Trần Hướng Viễn, hiện tại thì vẫn đang tiến triển. Cô có thể khẳng định mình yêu anh ấy, nhưng cô không biết có thể yêu anh ấy đến nỗi quên cả chính mình như Hà Lệ Lệ không?”
Vương Xán cố gắng tưởng tượng, nẵ đặt ở vị trí của Hà Lệ Lệ cô sẽ làm thế nào? Nhưng cô phát hiện bản thân không thể giống Hà Lệ Lệ, ngốc nghếch chờ đợi vô vọng trong quãng thời gian dài như thế.
Vậy là, chỉ có thời gian mới chứng minh được tình cảm. Thế nhưng cô và Hoàng Hiểu Thành chỉ hẹn hò được một năm ngắn ngủi, còn với Trần Hướng Viễn mới chỉ bắt đầu mà thôi. Cô nói như vậy với chính mình nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: E rằng không chỉ là vấn đề thời gian.
“Xin lỗi, Lệ Lệ. Vừa rồi tớ không ngồi máy tính. Tớ thật sự không nghĩ mình lại có ảnh hưởng đến quyết định của Hiểu Thành. Cậu nên biết rằng, trước đây anh ấy cũng không hề thương lượng gì với tớ mà đã quyết định đến Thượng Hải làm việc.”
“Cậu đừng trách anh ấy, anh ấy có nỗi khổ riêng.”
Vương Xán lập tức hỏi ngay: “Nỗi khổ riêng gì vậy?”
Thế nhưng phía Hà Lệ Lệ hồi lâu vẫn không trả lời. Cô bình tĩnh suy nghĩ, trước kia Hoàng Hiểu Thành không thể giải thích rõ ràng trước mặt cô, bây giờ đi truy vấn Hà Lệ Lệ – người yêu đơn phương anh thì còn ý nghĩa gì nữa?
“Thôi được rồi, coi như tớ chưa hỏi, đều qua cả rồi. Lệ Lệ, giữa hai người…”
Hà Lệ Lệ tất nhiên hiểu ý Vương Xán muốn hỏi gì, nhanh chóng trả lời: “Hôm đó không xảy ra chuyện gì cả. Tớ đã đấu tranh rất lâu. Tớ không muốn sau khi anh ấy tỉnh lại, hận tớ đã dùng cách này để bám chặt anh ấy.”
Vương Xán không biết được là nên thở phào thay Hà Lệ Lệ hay cảm thấy buồn cho cô ấy nữa.
“Vương Xán, xin lỗi cậu. Tớ thật sự không nên làm phiền cậu như vậy. Xin cậu tuyệt đối đừng nói tình cảm của tớ cho anh ấy biết. Cậu chỉ cần nói rõ với anh ấy là cậu đã có bạn trai rồi, tình cảm rất tốt đẹp. Thế là đủ rồi. Tớ không muốn anh ấy ôm hi vọng chuyển đến đó rồi tình cảm không được như ý, sự nghiệp cũng bị tổn hại.”
“Tự nhiên nói chuyện này với anh ấy thì không hay lắm!” Vương Xán do dự một lát.
“Đợi anh ấy kể chuyện điều chuyển thì cũng muộn rồi.”
Vương Xán cũng hết cách từ chối: “Được rồi! Tớ hứa với cậu, nếu Hoàng Hiểu Thành liên lạc với tớ, tớ sẽ nói rõ với anh ấy tình hình hiện tại của tớ.”
“Vương Xán, cảm ơn cậu.”
Vương Xán tắt máy tính, trong lòng có chút gì đó buồn bực. Trong đầu cô bỗng xuất hiện một ý nghĩ, khoảng thời gian quen biết giữa Trần Hướng Viễn và Thẩm Tiểu Na cũng dài tương đương với Hà Lệ Lệ và Hoàng Hiểu Thành. Nhưng điều quan trọng là nếu giữa họ có tình cảm thì sẽ dễ dàng tương tác hơn cả Hà Lệ Lệ.
Liệu cô có chiến thắng được tình cảm đã vun đắp lâu dài giữa họ không? Rất rõ ràng, Trần Hướng Viễn không thể không quan tâm Thẩm Tiểu Na, và với tính cách tự do phóng khoáng, chưa chín chắn, Thẩm Tiểu Na chắc chắn sẽ không thể không dựa dẫm vào Trần Hướng Viễn. Nếu cô và Trần Hướng Viễn tiếp tục, sợ rằng nhất định sẽ phải đối diện với sự thật này.
Sáng suốt tỏ ra một phong thái rộng lượng, đối với Vương Xán mà nói không hề khó khăn. Thế nhưng cô biết rất rõ, với tính cách của mình, nói chung là trong tất cả mọi vấn đề cô không thể cư xử với Hoàng Hiểu Thành như Hà Lệ Lệ được, không thể coi cảm xúc của mình chỉ là thứ yếu, ưu tiên nghĩ đến cảm xúc của Trần Hướng Viễn được.
Đây có thể gọi là yêu chưa đủ sâu sắc. Thế nhưng anh yêu cô đến độ nào? Nếu tình cảm này cần mang ra đong đếm thì làm sao có thể gọi là chân thành được.
Khi Trần Hướng Viễn gọi điện thoại đến cũng sắp nửa đêm rồi.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Vương Xán buồn bã trả lời: “Em không ngủ được.”
“Không phải em vẫn hào hứng vì viết được tin độc quyền đấy chứ?”
“Có phải em vừa mới đi làm đâu, làm gì đến mức hào hứng thế.” Vương Xán trách móc. Lưỡng lự giây lát, cô tiếp tục: “Em tâm sự với một bạn học đang làm việc ở Thượng Hải, có một chút xúc động. Từ nhỏ cô ấy đã yêu một anh bạn, yêu rất lâu rồi, nhưng anh ấy lại chưa từng có tình cảm với cô ấy. Cô ấy rất đau khổ. Em không biết nên khuyên cô ấy thế nào.”
“Chuyện tình cảm cần chính bản thân tỉnh ngộ, cắt đứt, người xung quanh có khuyên thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, không thiết thực đâu.”
“Đúng thế. La Âm cũng nói như vậy. Cô ấy nói, lúc đầu khi nghe các độc giả thổ lộ tâm sự, cô ấy thường có cảm giác bất lực, sau đó mới tìm đúng hướng giải quyết, chỉ ghi chép lại, không phán xét về mặt đạo đức, càng không dám soi đèn chỉ đường cho họ.”
Trần Hướng Viễn cười nhẹ: “Điều này đúng, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”
“Vậy chuyện anh luôn tự nguyện chịu trách nhiệm về cuộc đời của Thẩm Tiểu Na thì nói sao đây?” Nghĩ như vậy nhưng Vương Xán lại hỏi: “Rốt cuộc là Tiểu Na sao vậy?”
“Gần đây, Tổng giám sát của Tín Hòa đột nhiên xin nghỉ việc, các khâu bán hàng và nghiên cứu sản phẩm mới xuất hiện rất nhiều vấn đề. Mẹ Tiểu Na và cô ấy bận tối mắt tối mũi. Bố mẹ cô ấy lại vì vấn đề tiền vốn mà mâu thuẫn lớn với nhau khiến không khí gia đình luôn căng thẳng. Tiểu Na trước giờ luôn ham chơi, bây giờ vừa chuẩn bị nghiêm túc làm việc lại gặp phải tình trạng này. Đúng là rất khó khăn với cô ấy.”
“À!” Nghe thì đúng là tình hình có vẻ phức tạp, Vương Xán không biết nên nói gì.
“Hơn nữa người mà Tiểu Na thích lại thẳng thừng từ chối cô ấy, lại còn nói đã có bạn gái rồi!” Trần Hướng Viễn thở dài: “Về mặt tình cảm, cô ấy đúng là rất tùy tiện, chưa bao giờ học cách chấp nhận khó khăn, biết bản thân thất tình nên tâm trạng vô cùng ủ rũ. Đúng là rất khó khuyên giải.”
“Vậy anh có đồng ý đợi cô ấy tỉnh ngộ rồi cắt đứt quan hệ không?” Vương Xán kèm giọng châm chọc.
Trần Hướng Viễn im lặng. Vương Xán cảm thấy mình hơi khắt khe, liền nhận lỗi: “Em xin lỗi, có lẽ em… em hơi ghen.”
“Vương Xán, anh hy vọng cô ấy mau trưởng thành, có thể hiểu chuyện như em thì tốt.”
“Thế nhưng em hi vọng người đàn ông của em quan tâm em một cách vô điều kiện, chứ không phải do em hiểu chuyện.” – Câu nói này, Vương Xán không có cách nào nói ra được. Cô cũng thở dài: “Anh đi khuyên bảo cô ấy đi! Đừng có lúc nào cũng giáo huấn cô ấy. Có lẽ lúc này thứ cô ấy cần là an ủi chứ không phải thuyết giáo. Mùi vị của thất tình, đúng là không hề dễ chịu.”
“Tiểu Na uống nhiều rồi, lại nhất định không chịu về nhà bố mẹ. Anh không yên tâm để cô ấy một mình trong tình trạng này nên đưa cô ấy về nhà anh, hiện đang ngủ ở phòng khách rồi.”
“Vâng.”
“Cảm ơn em đã hiểu anh, Vương Xán.”
Vương Xán nói có chút buồn bã: “Không biết nếu em thất tình muốn uống rượu thì nên tìm ai đây?”
“Đừng nói linh tinh.”
“Đúng thế, em chưa từng thử uống say. Cô ngượng ngùng nói: “Chắc là chỉ ở nhà liếm vết thương thôi.”
“Có phải anh không cho em đủ cảm giác an toàn không?”
Cô thẹn thùng, nhỏ giͮg nói: “Hướng Viễn, em làm nũng rất tệ đúng không?”
“Anh hi vọng mình có thể làm tốt hơn, Vương Xán, để em không bao giờ nghĩ đến những chuyện này nữa.”
“Hướng Viễn, anh có yêu em không?”
Trần Hướng Viễn im lặng giây lát rồi thì thầm: “Anh sao có thể không yêu em chứ?”
Tâm hồn Vương Xán xao động, buồn vui lẫn lộn, một câu nói cứ vang lên trong đáy lòng cô nhưng không có cách nào nói ra được. “Yêu em nhiều hơn một chút, được không?”
Tình yêu không thể đến theo ý muốn được, Vương Xán đã tự nhủ bản thân như vậy.