Đọc truyện Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu) – Chương 30: Pn10
Tống Trí Văn đầu năm mùng một liền nói với Giang Sam, hỏi cậu trong lúc người nhà y ở S thành đón tết có nguyện ý cùng bọn họ ăn một bữa cơm hay không.
Này rất hiển nhiên là dẫn cậu đi gặp gia trưởng, Giang Sam vừa vui mừng vừa có chút lo âu.
Cậu biết Tống Trí Văn là người phi thường có trách nhiệm, đã cam kết điều gì, đều sẽ thực hiện.
Nhưng cậu không biết Tống Trí Văn mang mình đi gặp người nhà của anh, đối với Tống Trí Văn mà nói, liệu có làm cho anh khó xử hay không, e rằng gia đình anh cũng không dễ tiếp thu anh mang một người nam nhân về nhà như vậy đâu. Bởi vì từ Thải Thải đã từng lơ đãng nói ra, cậu biết được Tống Trí Văn chính là bởi vì thích đồng tính mà cùng trưởng bối trong nhà quan hệ khá xa cách, có thể thấy được gia đình anh cũng không ủng hộ tính hướng của anh.
Mà Giang Sam sẽ không để cho Tống Trí Văn khó xử, cậu chỉ hy vọng mình sẽ trợ lực cho Tống Trí Văn, mà không phải là liên lụy.
Mùng tám ngày đó, cậu đi cắt tóc, thậm chí đi tới SPA một lần, cần phải khiến hình ảnh của mình lên tinh thần một chút.
Sáng sớm mùng chín, trước khi đón người nhà Tống Trí Văn đến Già Lam Đạo, Giang Sam đã thức dậy, cậu không biết mình là nên mặc đồ giản dị một chút, hay vẫn là mặt chính trang mới tốt, hỏi Kính Tẩu, Kính Tẩu cũng không có chủ ý.
Nàng nói tùy tiện là tốt rồi, mà nhìn Giang Sam trên mặt tuy rằng trấn định thong dong đến nhẹ như mây gió, mà trong mắt lại có một ít căng thẳng, nàng cũng chỉ bảo: “Hỏi Tống tiên sinh một chút đi.”
Mà Giang Sam không nghĩ chút chuyện như thế còn muốn hỏi Tống Trí Văn, cho nên tự mình suy nghĩ là tốt rồi.
Cậu cuối cùng quyết định mặc trung hòa hai loại phong cách, bên trong ăn mặc khá là trang trọng, bên ngoài thêm một cái áo khoác khá là tùy tính, thoạt nhìn liền OK .
Thời điểm Tống Trí Văn đến, cậu cũng vừa thay xong quần áo, đối mặt với gương nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên còn rất đang sốt sắng.
Chuyện này quả thật so với cậu năm đó làm phỏng vấn tìm việc còn khẩn trương hơn.
Nhiều năm qua, cậu ngồi đến vị trí hiện tại, trên căn bản sẽ không còn căng thẳng, nhưng hiện tại lại như vậy.
Tống Trí Văn mở ra cửa phòng thay quần áo, nhìn thấy Giang Sam ăn mặc chỉnh tề đối gương ngẩn người, quả thực như là chế phục mê hoặc, không khỏi động lòng, y cảm giác mình gần đây mỗi khi nhìn thấy Giang Sam liền t*ng trùng thượng não, cho nên nhanh chóng thu liễm tâm trí, đi tới từ phía sau cậu ôm lấy bờ vai của cậu, Giang Sam sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, đã bị y hôn lên, Tống Trí Văn vốn là không dự định tiến tới, mà hôn hôn mấy cái liền đưa tay tiến vào áo sơ mi của cậu sờ mó eo và bụng cậu, hơn nữa còn muốn tiến tới chạm vào dây nịt.
Giang Sam không thể không bắt lại tay của anh, thật vất vả cách xa anh một chút, liền nói: “Thật vất vả mới chọn xong quần áo, đừng làm nhăn.”
Tống Trí Văn cười gật đầu: “Không sai.”
Hai người đồng thời xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó Giang Sam lái xe đi tới cửa hàng lấy lễ vật, cậu vì mẹ Tống chuẩn bị một đôi bông tai phỉ thúy, giá trị hai mươi tám vạn, xem như là bỏ ra vốn lớn , cha tống lại là một bộ sách đóng bìa cứng, có người nói tác giả này là tác giả ông yêu thích, chị và em gái cùng cháu của Tống Trí Văn đều có quà tặng.
Tống Trí Văn không có ngăn cản cậu, thế nhưng lại đưa cho cậu một thẻ ngân hàng phụ không cần mật mã để trả tiền, bất quá Giang Sam không có dùng.
Tống Trí Văn lần trước đặt mua lễ vật cho cha mẹ cậu, giá trị tuyệt không dưới những thứ này.
Lại nói, điều này vốn là cậu phải làm.
Tống Trí Văn cùng Giang Sam đi lấy bông tai, thời điểm Giang Sam đem bông tai nâng ở trong tay nhìn, lại hỏi Tống Trí Văn: “Bà sẽ thích không đây?”
Tống Trí Văn nói: “Rất đẹp, mẹ rất thích phỉ thúy.”
Giang Sam thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà bình thường luôn là hẹn ăn cơm tối, mà cha mẹ Tống lại hẹn bữa trưa, Giang Sam mở ra xe của mình, Tống Trí Văn ngồi trên ghế cạnh tài xế, trong tay thay cậu cầm mấy hộp quà, trang sức này nọ, xe của mình thì được tài xế lái đi theo phía sau.
Trong thành không khí không tốt lắm, sắc trời có chút âm u, đến phụ cận Song Nguyệt Hồ, không khí đã không khác hẳn, bầu trời xanh thẳm, mặt trời rất chói, ánh nắng tươi tắn.
Lần này là dựa theo Tống Trí Văn chỉ đạo từ một con đường khác đến bên hồ, rào chắn cùng cửa lớn rất là khí thế, chặn lại đường xe chạy.
Tống Trí Văn xuống xe ấn chuông cửa, bên trong mới mở ra cửa lớn, Giang Sam đem xe lái vào, đây là lần đầu tiên cậu tiến vào trong này.
Người nhà họ Tống ngồi ở trên ghế ngoài sân cỏ chơi, nam có nữ có, Tống Trí Văn bảo cậu dừng xe một bên, mang theo cậu xuống xe.
Những người kia đã nhìn lại, vốn là phải mặc áo gió còn chưa kịp mặc, Giang Sam đã bị Tống Trí Văn lôi kéo tay hướng bên kia đi tới.
Tống Trí Văn rất tùy ý nắm tay của cậu, nói đến, đây là lần đầu tiên hai người ở bên ngoài nắm ta nhau, mà Tống Trí Văn phi thường tự nhiên, Giang Sam cũng yên lòng, lúc trước hết thảy căng thẳng, tại lúc Tống Trí Văn nắm tay của cậu hướng người nhà của anh đi tới đều tan thành mây khói.
Người nhà họ Tống mặc kệ trong lòng như thế nào, lúc này đều là phi thường hiền hoà và ôn nhu.
Tống Trí Văn tự mình đi cầm lễ vật cho người nhà, thậm chí tự mình đổi bông tai cho mẹ Tống, nói: “Tiểu Giang bỏ ra rất nhiều tâm tư mới đặt được nó.”
Đồ trang sức đối với nữ nhân sức hấp dẫn lớn vô cùng, mặc kệ nữ nhân này tuổi tác ra sao. Mẹ Tống vui vẻ ra mặt, đương nhiên, một đôi bông tai tự nhiên không thu mua được bà, nhưng bà nhìn Giang Sam tướng mạo tuấn tú, làm người ôn hòa, tiến thoái chừng mực, tao nhã thong dong, cùng con của bà đứng chung một chỗ, rất xứng đôi, bà cũng yên tâm hơn.
Người Trung Quốc phần lớn là nội liễm, đặc biệt như bà là người của thế hệ trước.
Bà cũng từng vì hiểu rõ tính hướng của con trai mà cùng ông già đến tham quan khu nổi tiếng của các đồng chí, nhưng chỉ làm cho hai người suýt chút nữa lên cơn đau tim, bây giờ nhìn Giang Sam cũng không phải người là làm cho bọn họ không thể nào hiểu được, cũng rất hài lòng.
Giang Sam cùng người nhà họ Tống, cơ hồ người người đều có thể đáp lời, cái gì đều có thể nói một ít, nét cười của cậu quả thực so với ánh mặt trời còn khiến người thoải mái.
Con gái của em Tống Trí Văn so với Lê Lê còn nhỏ hơn một chút, vẫn luôn là tiểu cô nương cực kỳ hào phóng, ban đầu nhìn thấy Giang Sam cũng rất thẹn thùng, sau đó thậm chí đối với Tống Trí Văn nói: “Cậu à, con có thể hôn nhẹ chú Giang không?”
Tống Trí Văn đối với con nít luôn luôn không có biện pháp cũng không có kiên trì, lúc trước cùng với cô cháu gái này không một chút nào thân thuộc, lúc này bị con bé lôi kéo ống quần như thế, y mới đưa mắt nhìn thẳng nó.
Y ngạc nhiên xong, nói: “Cái này, con phải đến hỏi chú ấy mới được.”
Tiểu cô nương thế là chạy về bên người mẹ của nàng, chỉ là lén lút đánh giá Giang Sam.
Xong bữa trưa, nàng mới lấy dũng khí đi tìm Giang Sam, nói muốn hôn cậu.
Giang Sam đã từ Lê Lê tiếp thu qua rất nhiều lần nhiệt tình loại này, cậu thật rất là được con nít yêu thích.
Cậu đem mặt cho nàng hôn xong, còn nắm bàn tay nhỏ của nàng hôn một cái lên mu bàn tay, nàng vui vẻ ra mặt chạy về bên mẹ, còn nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ có thấy chú Giang phi thường đẹp trai không?”
Mẹ của nàng cười nói: “Ừm, đúng.”
Mà sau đó lại chuyển sang hỏi Tống Trí Văn, cô liền cảm thấy buồn cười không thôi: “Con bé sau này nhất định là một fan cuồng.”
Cha mẹ Tống không ở nước nhà lâu, sau nguyên tiêu liền đi. Mà chị và em Tống Trí Văn thì lại rời đi càng sớm hơn.
Giang Sam đi ra sân bay tiễn bọn họ, mẹ Tống rất Tây hóa ôm cậu, hơn nữa còn cọ hai gò má của cậu, trên lỗ tai cũng vừa hay mang bông tai Giang Sam tặng, còn gọi cậu “Con trai của ta”, hiển nhiên là tiếp nhận cậu.
Cha Tống không quá nhiệt tình, mà cũng không có lạnh nhạt, cùng Giang Sam nắm tay lại.
Bọn họ không có bàn giao cái khác, mấy ngày nay nói chuyện cũng không như trưởng bối cổ hủ, yêu thích chuyện trò tùy tiện, bọn họ chỉ như người ngang hàng với nhau cùng nói trời nói đất, này đối Giang Sam mà nói, thì lại ở chung không tự nhiên lắm.
Giang Sam tặng lễ vật, cha mẹ Tống cũng không có bạc đãi cậu, cơ hồ là tặng lại cậu quà Tết giá trị còn cao gấp đôi, bất quá Giang Sam cảm giác mình tuổi không nhỏ, thực sự là thật không tiện nhận lấy.
Ba năm sau, Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở nước ngoài đăng ký kết hôn cùng cử hành lễ cưới đơn giản.
Giang gia chỉ có cha mẹ Giang cùng với em họ Tô đến tham gia, mà Tống gia cũng chỉ chấp nhận họ hàng gần tham gia lễ cưới.
Một năm trước Giang Sam đã đổi nghề làm tổng giám đốc một công ty khác, nam mới nam mạo, có thể nói xứng đôi.
Thải Thải làm phù rể, bồi tiếp hai người đi một đường, nhìn họ hạnh phúc bên nhau, đột nhiên cũng muốn kết hôn rồi.
Kết thúc lễ cưới, Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở trong sân trồng hai cây nhỏ, đã được cắt tỉa, Giang Sam chắp tay sau lưng đứng ở trước cây híp mắt nhìn ngọn cây, Tống Trí Văn đi tới nắm chặt tay của cậu, hỏi: “Xem gì đấy?”
Giang Sam nói: ” Người nước ngoài bọn họ căn bản không hiểu, ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên đất nguyện làm cây liền cành.”
“Ừm.” Tống Trí Văn cúi đầu hôn một cái lên lỗ tai của cậu, nói: “Chúng nó lớn lên cùng nhau, cành nối cành, lá quấn lá.”
Y cũng nhìn chằm chằm ngọn cây, ở trước mặt y, cây này lại như được gió thổi lớn, trưởng thành tán cây che rợp trời, cho dù y có chết đi, chúng nó cũng vẫn sống, vừa vặn, làm vợ chồng cây.
Ba Giang cũng từng tại lúc Giang Sam nói với ông cậu muốn cùng Tống Trí Văn kết hôn, không muốn tiếp nhận nói cậu: “Con cùng với y, chớ để hối hận.”
Giang Sam nói: “Này có cái gì mà hối hận. Không nói cái khác, chỉ việc y giúp nhà chúng ta từ trong tuyệt cảnh đi ra, mọi người không bao giờ nghĩ về hoàn cảnh mình gặp phải trước đây, đi qua không bao giờ nghĩ về thế giới, con đi, cũng là con đường con thấy là tốt nhất, ba ba, ba nói, ba muốn chúng con từ bỏ quá khứ, chưa từng cùng y có quan hệ sao.”
Ba Giang không có gì để nói.
Giang Sam cũng không nói gì, cậu không biết có bao nhiêu cảm tạ trời xanh, mới có duyên phận kiếp này, tại sao lại hối hận.
Mà đường đời của cậu, cũng sẽ không ngừng tiến về phía trước, nếu cứ quay lưng lại, làm sao đi được cho tới bây giờ.
( toàn văn hoàn )
~~~~~~~~