Thanh mai cắn

Chương 63


Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 63:

Chương 63. Lãi suất
Mẹ Tống tới đón bọn họ, vừa lên xe Tống Lưu đã nằm liệt trên ghế sau, đầu dựa vào vai Mạnh Tiềm Tinh.
 
Phụ huynh tới đón học sinh rất nhiều, xe khởi động vài phút đang chắn ở đường lớn, mẹ Tống nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, nhìn thấy tư thế của Tống Lưu thì bật cười, “Con sao vậy, thi cử mệt lắm hả? Thi như thế nào?”
 

“A… mẹ ơi… ” Tống Lưu kêu rên, “Mới vừa thi xong đừng hỏi mấy vấn đề này được không, chờ khi có thành tích rồi nói ạ.”
 
Mạnh Tiềm Tinh cười cười sờ đầu cô, làm tóc cô rối tung lên, Tống Lưu liền vùng vẫy đánh tay hắn.
 
Mẹ Tống vừa đánh tay lái vừa trả lời, “Được được, mẹ không hỏi nữa, dù sao ngày mai có đáp án con cũng phải dò lại, tự mình biết rõ là được rồi.” Bà nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, bất ngờ nhìn thấy những thứ khác, đột nhiên nói: “Tiểu Tinh, trên quần áo con sao lại ướt một khúc vậy?”
 
Mạnh Tiềm Tinh theo bản năng cúi đầu xem.
 
“A?” Tống Lưu kinh ngạc kêu một tiếng, ngồi thẳng người nhìn quần áo của hắn, “Là ai, anh ra trễ như vậy là bởi vì quần áo ướt hả? Làm sao vậy.”
 

“Không sao.” Mạnh Tiềm Tinh nâng quần áo lên vẩy vẩy hai cái, “Lúc rửa tay ở WC không cẩn thận bị ướt, tí xíu là khô thôi.”
 
“Ừm.” Tống Lưu gật gật đầu, cũng không để ý, lại nằm ngửa ra ghế.
 
Mẹ Tống lại hỏi, “Kế hoạch du lịch của hai con như thế nào rồi, chuẩn bị khi nào đi?”

 
Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu dự định thi đại học xong sẽ cùng nhau đi du lịch, có một chuyến du lịch tốt nghiệp, mấy tháng trước đã thương lượng với nhau.
 
Tống Lưu lắc lắc đầu, “Chỉ đi có mấy ngày thôi, đến đâu tính đến đó ạ.” Phong cách của cô luôn luôn như vậy.
 
Vẻ mặt mẹ Tống lộ ra biểu cảm không đồng ý.
 
Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy, trước khi cô mở miệng nói tiếp liền vỗ vỗ vai Tống Lưu, ý bảo cô nói chuyện đàng hoàng, “Dì, đừng nghe Tống Lưu nói bừa. Chúng con chuẩn bị đi mười ngày, kế hoạch đã làm rồi, hai ngày nữa sẽ đi, trước mấy ngày có điểm và điền nguyện vọng sẽ về.”
 
Tống Lưu ở bên cạnh gật gật đầu phụ họa.
 
Mẹ Tống liếc mắt nhìn cô một cái, “Nói chuyện cũng không nói cho đàng hoàng.”
 
Tống Lưu thè lưỡi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Ngày hôm sau, hai người lại dậy sớm, ở hiệu sách mua hai quyển báo, nhân tiện ăn sáng ở ngoài.
 
Người lớn đều không ở nhà, hai người trở về nhà họ Mạnh, ngồi trên sô pha phòng khách dò đáp án.
 
Tống Lưu ngồi trên thảm, đặt tờ báo trên sô pha, cầm bút dò từng đề một, ngòi bút từ từ di chuyển, tim đập rất nhanh, đầu óc căng thẳng, đầu ngón tay cũng cảm nhận được nhịp đập.

 
Văn, Toán, Sinh, Anh…
 
Lý, Hóa…
 
Dò đáp án hơn hai tiếng, Tống Lưu còn muốn lăn qua lộn lại dò cho kỹ, cố gắng nhớ lại đáp án trong đầu, sợ quên gì đó hay nhớ nhầm gì đó.
 
Rốt cuộc cũng dò xong, cô thở dài một hơi, thần kinh thả lỏng, lưng dựa vào bàn trà, người xụi lơ, đầu cũng đập vào bàn trà kêu một tiếng ‘bụp’, cô che đầu la lên, Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy ở bên cạnh cười cô.
 
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Tiềm Tinh liếc một cái, trí nhớ Mạnh Tiềm Tinh tốt, nửa tiếng trước đã dò xong rồi, vẫn ở bên cạnh chơi điện thoại, cũng không tới giúp cô, bây giờ còn cười cô, bởi vậy nên giọng điệu của Tống Lưu cũng có chút hung tợn, trợn lông mày nhìn hắn “Anh đúng nhiều ít?”
 
Mạnh Tiềm Tinh há mồm, báo một con số.
 
Tống Lưu nghe thấy vậy lập tức ngậm miệng, qua nửa phút, ôm quyền thủ thế nhìn hắn, “Lợi hại lợi hại, không hổ là học bá trung học.”
 
Mạnh Tiềm Tinh thấy cô cũng không có biểu cảm khổ sở bi thương gì đặc biệt, còn có tâm tư nói giỡn với hắn, hắn liền biết thành tích của cô cũng không quá kém, liền nhẹ nhàng nói, “Đến lúc đó chắc chắn sẽ hơi khác, em dò được bao nhiêu?”
 
Tống Lưu sờ sờ cằm, “Thấp hơn hai mươi mấy điểm so với anh.” So với điểm bình thường, cô đã phát huy vượt xa người thường rồi.
 

Mạnh Tiềm Tinh gật gật đầu, nhanh chóng tính toán ở trong lòng một chút, nhớ lại điểm trúng tuyển đại học của mấy năm trước, so sánh xong mới vừa lòng gật gật đầu, lộ ra nụ cười, “Xem ra không uổng công hơn ba tháng này cố gắng học nha.”
 
Tống Lưu ôm đầu, “Anh có thể đừng nói nữa được không, bây giờ em nhìn thấy bài thi trong phòng là lại đau khổ, thật không biết cuộc sống này làm sao em chịu đựng được nữa.”
 
Mạnh Tiềm Tinh vỗ vỗ đầu cô, “Được rồi, đừng đùa nữa, em thu dọn đồ đạc xong chưa, ngày hôm qua anh đã đặt vé xe lửa vào phòng rồi, buổi tối ngày mai đi.”
 
“Chưa nữa, tối hôm nay sắp xếp, dù sao thời gian cũng còn sớm, không vội.” Tống Lưu thờ ơ lắc đầu.
 
Mạnh Tiềm Tinh từ trên sô pha ngồi xuống dưới song song với cô, tay ôm vai cô, “Nếu như em có thời gian, vậy cho anh thu lãi suất trước được không?”
 
“Lãi suất gì?” Tống Lưu không hiểu, quay đầu ngơ ngác nhìn hắn.
 
Chỉ thấy hắn tươi cười, “Anh bổ túc một kèm một cho em lâu như vậy, mỗi ngày gọi thì đến kêu thì đi, em không báo đáp gì hả?”
 
Tống Lưu bỗng nhiên giật mình một cái, cả người đều run rẩy, vội vàng cười ngây ngô, “Ưm… cái đó… nghĩ lại hình như đồ đạc của em còn nhiều lắm, bây giờ em liền về xếp đồ.” Nói xong há miệng hôn Mạnh Tiềm Tinh một cái, vội vàng chạy về nhà, cũng không dám quay đầu lại nhìn xem Mạnh Tiềm Tinh có phản ứng gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.