Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 61:
Chương 61. Cố gắng
Sau một lúc lâu, Mạnh Tiềm Tinh mới mở miệng, “Hay là em cố gắng thêm một chút nữa…?” Khi hắn nói ra những lời này thật ra cũng hơi chột dạ, cũng cảm thấy đối với Tống Lưu có hơi nghiêm khắc, cuối học kì 1 thi được hạng 32 đối với Tống Lưu mà nói đã là sự nỗ lực hết mình rồi, có thể nói đó là thành tích cực hạn tốt nhất của cô, còn lại đều phải xem bài thi thế nào, tiến thêm một bước cũng không phải một việc dễ dàng.
Tống Lưu xoay người nằm ngửa nhìn trần nhà, hơi bất đắc dĩ, “Làm ơn… Người thường và học bá có một sự chênh lệch rất lớn đó?”
“Chênh lệch…?” Mạnh Tiềm Tinh lẩm bẩm lặp lại.
“Đúng vậy, không có cách nào có thể vượt qua sự chênh lệch, không phải sao? Giống như có những câu em có đáp án cũng không hiểu đề, mặc kệ thời gian học bao lâu cũng không hiểu, nhưng anh đôi khi không cần giáo viên giảng cũng biết phải làm như thế nào. Còn có quyển sách vừa rồi anh đọc, chắc bên trong là chương trình đại học đúng không. Đến lúc đó… một ngày nào đó… chắc chắn em sẽ không đuổi kịp anh…” Tống Lưu cảm thán nói.
Mạnh Tiềm Tinh yên lặng nghe, tâm trạng hơi phức tạp, nhỏ giọng nói: “Em muốn… đuổi theo anh hả?”
Tống Lưu bật cười, “Sao anh lại nghĩ như vậy? Đuổi theo anh… Mặc kệ là anh hay là em, đều sẽ rất mệt.”
Cô xoay người lại nhìn Mạnh Tiềm Tinh, giống như lời nói mơ hồ mang theo bi thương vừa nãy không phải từ miệng cô nói ra, “Em không muốn làm chuyện lớn làm cả, cũng không muốn miễn cưỡng mình đi làm chuyện không làm được, em chỉ muốn làm người bình thường.”
Cô dùng sức gật gật đầu, tóc cọ cọ vào áo ngủ của Mạnh Tiềm Tinh, “Sống cuộc đời của người bình thường thì tốt rồi, bình yên một chút, không có quá nhiều trắc trở, cuộc sống thật bình thường, trôi qua hạnh phúc là tốt rồi.”
Mạnh Tiềm Tinh nhìn cô, duỗi tay sờ mặt cô, mang theo sự ôn nhu vô tận và tình yêu say đắm, giọng điệu rất kiên định, “Suy nghĩ của anh và em giống nhau, anh không cần em đuổi theo anh, anh cảm thấy chúng ta như bây giờ khá tốt, anh cũng chỉ muốn làm người bình thường, bình thường như cuộc sống hạnh phúc.”
Tống Lưu nhìn đôi mắt hắn, rất chân thành tha thiết, còn có tình cảm sâu kín nhất thời không thấy rõ, tròng mắt nâu đậm giống như có ma lực, làm cô không thể dời mắt được, “Thật sự?”
Mạnh Tiềm Tinh chớp chớp mắt, trong mắt có ý cười, “Ưm… Vậy làm người bình thường nhưng tương đối ưu tú đi.”
Tống Lưu sửng sốt trong chốc lát, không biết dang suy nghĩ cái gì, một lát sau, cô mặc kệ tay Mạnh Tiềm Tinh còn đặt ở trên mặt cô, đầu cô ủi ủi vào ngực của Mạnh Tiềm Tinh, duỗi tay chơi đùa nút áo của hắn, còn cười ngây ngô một lát, mới nói: “Vậy em liền cố gắng làm một người bình thường tương đối cố gắng đi.”
“Vậy em chuẩn bị bắt đầu từ khi nào?” Mạnh Tiềm Tinh duỗi tay đặt trên lưng cô, đột nhiên hỏi.
Khi nào? Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?
Tống Lưu giương mắt nhìn hắn, hơi nghi ngờ, không biết ý hắn là gì.
Sau đó cô liền nghe thấy Mạnh Tiềm Tinh nói: “Ngữ Văn thì không có cách nào khác, mỗi ngày làm một bài tập, làm thêm một bài thi đại học. Tiếng Anh không cần quá lo lắng, bình thường làm bài thi học thêm từ đơn là được. Còn Toán Lý Hóa, anh sẽ sắp xếp kiến thức lại, công thức Hóa học cũng khá nhiều, còn lại, thì làm thêm đề thôi. Buổi chiều anh sẽ giúp em sắp xếp thời gian biểu học tập, có thể nâng cao một phần thì một phần.”
Tống Lưu há to miệng, hoàn toàn không ngờ suy nghĩ của Mạnh Tiềm Tinh xoay chuyển nhanh như vậy, rõ ràng vừa rồi còn đang nói một số chuyện tương lai sau này, bây giờ liền nói đến chuyện thi đại học trước mắt, đầu óc cô lập tức dừng lại, không biết nên phản ứng như thế nào, liền nghe thấy Mạnh Tiềm Tinh nói.
“Bốn tháng này em đừng mong lười biếng, chuyện trước kia anh mặc kệ, một trăm ngày này phải ngoan ngoãn cố gắng học tập cho anh.” Nói xong còn ôm chặt lưng cô.
Tống Lưu ngẩng đầu lên, liền dụi mạnh vào ngực hắn, nghe thấy tiếng kêu đau của Mạnh Tiềm Tinh, trong lòng hơi đắc ý, nhưng nhớ đến những ngày sau này, bất giác thở dài.
Nhưng có thể làm gì bây giờ, cô phải ngoan ngoãn nghe lời cố gắng học tập thôi.