Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 22:
Chương 22. Bóng rổ
Thật ra Mạnh Tiềm Tinh không biết nấu cơm, Tống Lưu cũng tám lạng nửa cân, cho nên hai người liền chuẩn bị ớt xanh xào thịt và cà chua xào trứng gà đơn giản. Đây là món ăn hai người bọn họ đã cùng nhau làm rất nhiều lần rồi, phối hợp rất ăn ý, tỷ lệ thất bại bằng không.
Tống Lưu xắt ớt xanh, cà chua và đánh trứng gà, Mạnh Tiềm Tinh lấy gia vị ra, chuẩn bị muối ướt thịt.
Tống Lưu đánh trứng xong quay đầu lại, liền thấy Mạnh Tiềm Tinh cẩn thận đánh bột. Lòng hiếu kỳ của cô dâng lên, duỗi đầu đến phía trước nhìn biểu cảm của Mạnh Tiềm Tinh.
Cô còn chưa nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Mạnh Tiềm Tinh được vài giây, Mạnh Tiềm Tinh đã đánh bột ngược lại, còn cố ý lấy đầu ngón tay dính bột trét lên chiếc mũi của cô, mặt mày ôn nhu, “Nhìn cái gì vậy, lo đánh trứng đi?”
Tống Lưu cảm thấy không vui, uể oải gật gật đầu, miệng trề ra, đôi tay bò lên bờ vai hắn, nhón chân đem mặt kề sát lưng hắn, mũi cọ cọ, đem bột màu trắng dính trên mũi tất cả bôi lên áo thun màu đen của Mạnh Tiềm Tinh.
Mạnh Tiềm Tinh cố tình làm như không biết, mở bếp chuẩn bị xào cà chua trứng gà, mặc kệ Tống Lưu đang dính chặt lấy hắn trong phòng bếp.
Hai người không nghe thấy, điện thoại di động của Mạnh Tiềm Tinh đặt ở phòng khách vang lên hai lần.
Hai món ăn không khó nấu, mười phút sau, hai người đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn bàn ăn ăn cơm.
Mạnh Tiềm Tinh vừa dùng đũa gắp đồ ăn, vừa nhìn di động.
“Tôn Hạo rủ anh chiều ngày mai chơi bóng,em có đi không?”
“Còn có ai nữa không?” Tống Lưu hỏi.
“Cậu ấy nói hẹn đánh với trường học khác, bên chúng ta chắc chỉ có lớp chúng ta đi thôi.” Mạnh Tiềm Tinh nói, tay buông chiếc đũa nói về tin nhắn của Tôn Hạo.
Tống Lưu cắn chiếc đũa gật đầu, “Đi, các anh đánh ở chỗ nào?”
“Sân bóng rổ cũ ngoài trời bên cạnh trường học.”
Thật ra Tống Lưu không hiểu bóng rổ lắm, nhưng cô không muốn ở nhà một mình, cũng đã lây không xem Mạnh Tiềm Tinh đánh bóng rổ, nên cô quyết định đi theo.
Sân bóng rổ ngoài trời ở bên cạnh trường học, đánh xong phải hơn hai mươi phút. Bọn họ ăn cơm trưa ở nhà họ Mạnh, Mạnh Tiềm Tinh trở về phòng thay quần áo, hai người liền xuất phát, mẹ Mạnh còn chuẩn bị một hộp trái cây.
Đến giờ, trên sân bóng rổ có mười mấy người, trên khán đài bảy tầng xi măng bên cạnh sân bóng rổ có bảy tám nữ sinh đang ngồi, Tống Lưu nhìn kỹ, không quen biết ai, cô nhẹ nhàng thở ra.
Mạnh Tiềm Tinh phất phất tay gọi Tôn Hạo, Tôn Hạo đã đi tới, còn cười tủm tỉm chào hỏi Tống Lưu, “Em Tống Lưu.”
Tống Lưu không để ý đến hắn, chỉ vẫy vẫy tay, nói hai câu với Mạnh Tiềm Tinh, nhận đồ trong tay hắn, liền đi đến khán đài bên cạnh, tìm một chỗ có bóng cây che đậy ngồi xuống.
Qua vài phút, người tới đông đủ, bọn họ liền bắt đầu, Tống Lưu đã lâu chưa nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ chơi bóng của Mạnh Tiềm Tinh. Nhìn một chút đã cảm thấy nhàm chán, vừa chơi điện thoại vừa chọn quả cà chua nhỏ trong hộp trái cây ăn, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn một cái.
Lúc bọn họ mới tới trên sân chỉ có bảy tám nữ sinh, không biết là do biết nơi này có người chơi bóng, hay là có người thông báo, mà lại có thêm hai mươi mấy người đến xem, các cô ấy vì muốn nhìn thấy tình huống trong sân rõ ràng hơn, có người mang dù, đội mũ cũng ngồi ở phía trước mấy bậc.
Tống Lưu rất sợ nóng, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đã nhìn Mạnh Tiềm Tinh đánh bóng rổ nhiều lần, nên chỉ yên lặng ngồi dưới bóng cây, nước đá mang theo cũng uống hết một bình.
Sân bóng rổ ngoài trời cũ kỹ, diện tích không lớn lắm, giọng nói của các cô ấy không nhỏ, cho nên dù cách một khoảng, Tống Lưu vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng thảo luận của các cô ấy.
Là trường học khác.
“A, người đó, đó, người đang giữ bóng đó, dáng người chắc phải hơn 1m8 ha, cao ghê.”
“Cậu nhìn người kia đi, đang ném rổ đó, còn cột tóc, soái quá nha…”
“A, ai vậy, tôi chưa từng thấy ở trường, chắc không phải học ở trường chúng ta rồi.”
“Ưm…, chắc là học Nhất Trung, anh tôi nói hôm nay hẹn chơi bóng với Nhất Trung.”
Cũng có trường học của bọn họ.
“A, cái người… đang cột tóc đó… có phải Mạnh Tiềm Tinh không?”
“Ừm, đâu đâu, hắn thật sự tới hả? Lúc đầu tôi nghe các cậu nói tôi còn không tin, không uổng công nắng như vậy mà chúng ta tới xem.”
“Chính là cái người phát biểu ở dưới cờ đó hả?”
“Là hắn, tôi chưa từng thấy hắn chơi bóng rổ ở trường học bao giờ, không ngờ chơi tốt như vậy?”
“Trận bóng rổ năm trước hắn không chơi hả? Tôi nhớ lớp bọn họ vào vòng cuối cùng lận…”
“Hình như là vậy. Trận bóng rổ năm trước tôi cũng không chú ý, A… cậu nói năm nay hắn có chơi hay không?”
Tống Lưu yên lặng nghe một lát, trong lòng hơi phức tạp, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc đi vào sân bóng rổ.