Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 13:
Chương 13. Lời nói linh tinh
Tống Lưu nhớ lại hình ảnh lúc mình vào cửa phòng học, Cố Đình đang nói chuyện với
ba bốn nữ sinh hay cùng nhau ăn cơm, quan hệ của bọn cô không tốt không xấu, không có âm thầm trao đổi, khi gặp mặt cũng có thể chào nhau một tiếng. Còn hai người khác cô không có ấn tượng, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhớ tên mà thôi.
Mà từ miệng của một nữ sinh không có quan hệ gì với cô, Tống Lưu nghe thấy chuyện của mình.
“Giữa trưa tôi nhìn thấy cậu ấy ăn cơm chung với nam sinh lớp 11-6 kia.” Nữ sinh còn lo lắng Tống Lưu đang ở phòng học, cố tình nói không rõ ràng.
“Ai?” Đáng tiếc có người không hiểu.
“Nhất khối đó!”
“Mấy ngày hôm trước bọn mình cũng thấy, cô ấy nói bạn học chung lớp 10 đến tìm cô ấy.”
“Bọn họ hình như lớp 19 học chung một lớp đó …”
“Soái ca mà chỉ dùng một câu bạn học chung lớp bình thường để hình dung thôi hả?? Huống chi còn là soái ca hạng nhất khối. Hơn nữa cậu có thấy học bá ăn cơm với nữ sinh bao giờ chưa? Nói không có gì tôi không tin đâu.”
“Ngày hôm qua tôi còn thấy cô ấy xem vở Vật lý, chữ trên đó tuyệt đối không phải chữ của cô ấy.”
“Không thể nào… vở của hạng nhất thành phố? Cố Đình cậu có thấy không? Rốt cuộc có phải của cô ấy hay không?”
“Mình… mình không biết.”
Cố Đình đương nhiên biết, ngày hôm qua lúc cô hỏi Tống Lưu đề bài Vật Lý, Tống Lưu còn lấy ví dụ trong vở cho cô xem, tuy rằng cô không biết của ai, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải là của Tống Lưu, “Thôi mà, việc riêng của người khác đừng nói nhiều như vậy.”
“Không phải đang nói chuyện sao, bọn mình cũng không nói gì sai, đều là sự thật mà? Sao không thể nói chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Lúc học lớp 10 tôi nghe một bạn học tiểu học của Mạnh Tiềm Tinh nói hắn có một thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không phải là cậu ấy chứ?”
“Không thể nào?? Ở lớp 10 tôi chưa từng nghe thấy tên cô ấy, chắc là thành tích của cô ấy cũng không tốt lắm, nếu không sao không vào lớp 11-6.”
“Tôi cảm thấy là Lâm Nguyên còn đỡ, không phải bọn họ cùng nhau đi thi Vật lý à? Tôi đến văn phòng của giáo viên Vật Lý luôn nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau.”
“Không phải, tôi học cùng trường tiểu học với Lâm Nguyên, hai người bọn họ không học chung tiểu học, làm sao có thể chứ.”
“Tôi thấy hai người bọn họ rất xứng đôi…”
“Khít ——”
Một tiếng động bén nhọn chói tai của ghế dựa ma sát với mặt đất.
Mấy nữ sinh quay đầu lại, liền nhìn thấy Tống Lưu mặt không biểu cảm thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó kéo balo lên, không thèm liếc mắt mấy cô gái một cái, từ cửa sau đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh hai mặt nhìn nhau.
“Cô ấy nghe thấy?”
“Ưm… Nghe thì nghe vậy, chúng ta cũng không nói gì cô ấy mà.”
“Đúng đúng. Không phải cô ấy còn giả bộ ngủ sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta nói sai cùng lắm thì sửa chúng ta lại cho đúng thôi, cậu nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô ấy, hù dọa ai chứ?”
“Tự mình ở đó nghe lén còn có mặt mũi trách người khác đang nói về cô ấy sao.”
Cố Đình nói, “Được rồi, người đã đi rồi, đừng nói nữa.” Rồi sau đó không nói một lời, yên lặng quay về chỗ thu dọn đồ đạc.
Mạnh Tiềm Tinh thi xong thu dọn đồ đạc xong xuôi cũng đã 6 giờ 10. Mẹ Mạnh ở lại sửa bài thi, kêu hai người bọn họ về nhà trước, thuận tiện ở bên ngoài ăn gì đó, bọn họ liền hẹn ra chậm một chút, ở cổng trường đụng mặt nhau, sau đó ngồi xe buýt chuẩn bị đi ăn thịt nướng.
Hắn ra cổng trường, ngó trái ngó phải cũng không tìm được người, nghĩ nghĩ một chút liền đi đến trạm xe buýt, trước khi xuống lầu hắn còn cố ý nhìn qua, lớp 11-7 đã khóa cửa, Tống Lưu đương nhiên không còn ở trường học.
Tuy rằng rất chắc chắn, nhưng khi hắn đến trạm chờ xe buýt, nhìn thấy Tống Lưu đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì, vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ở trạm chờ không có ai, chỉ có hai người bọn họ, hắn liền đi đến phía sau nắm lấy mái tóc tết đuôi ngựa của Tống Lưu, “Suy nghĩ gì vậy? Đã nói chờ ở cổng trường rồi mà, sao lại tự mình đi trước tới đây vậy.”
Hôm nay Tống Lưu không muốn đùa giỡn với hắn, chỉ lẩm bẩm nói, “Có một đám bạn học lớp em đứng ở cổng trường.”
Mạnh Tiềm Tinh nhớ lại một chút, ở cổng trường có mấy nữ sinh đang ríu rít nói chuyện, nhìn thấy hắn hình như còn hét to vài tiếng, hắn một lòng muốn tìm Tống Lưu, nên không để ý, bây giờ nghe Tống Lưu nói, nhíu nhíu mày, “Em sợ các cô ấy nhìn thấy? Nhìn thấy thì thấy thôi, anh không sợ người ta nhận ra.”
Tống Lưu lắc đầu, thấy xe buýt tới, vội lôi kéo Mạnh Tiềm Tinh lên xe.
Ngồi ở hàng ghế sau cùng, Mạnh Tiềm Tinh còn muốn truy hỏi, “Rốt cuộc làm sao vậy, các cô ấy nói gì em hả?”
“Trước tiên đừng nhắc tới các cô ấy nữa được không, đi ăn cơm trước đi, em sắp chết đói rồi.”
Tống Lưu mở cửa sổ, kéo cánh tay Mạnh Tiềm Tinh lại gần.
Lúc này, cô không muốn nghĩ tới những lời người khác nói như thế nào, chỉ muốn lẳng lặng mà dựa vào hắn.
Chạng vạng tối mùa hè gió thổi vào, trong xe buýt mở điều hòa, không khí không quá nóng.
Dõi mắt nhìn lại, ở ngọn núi xa xa có một nửa mặt trời đang lặn xuống, ánh hoàng hôn chậm rãi chiếu xuống, không quá chói mắt.
Lại có chút ôn nhu.