Đọc truyện Thanh Long Đồ Đằng – Chương 107: Hóa Long
“Đem lão nhân này đuổi ra ngoài cho ta!”
Rầm rầm một tiếng, đồ vật bài trí trên bàn đều bị gạt xuống đất. Đan Siêu thở gấp một lúc lâu, trong ánh mắt kinh sợ của thân tín đứng dậy chậm rãi nói: “… Đem thái y thỉnh ra ngoài. Chuẩn bị xe tiến cung.”
Tạ Vân tình huống kịch liệt chuyển xấu, mạch tượng mỏng manh, khí hải hư không. Làm cho Đan Siêu càng sợ hãi chính là toàn bộ nội công chân khí tu tập đặc biệt không ngừng lưu chuyển trong cơ thể kia đã biến đi đâu mất.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trúng độc? Bệnh cấp tính? Làm sao trong mấy ngày ngắn ngủi liền có thể trở thành như vậy?!
Đan Siêu vâng mệnh phụ chính, cùng mấy vị nhất đẳng đại thần phụ chính khác có quyền được tùy thời tiến cung. Xa mã tiến vào Huyền Vũ môn liền thẳng đến Linh Loan cung, đến trước cửa cung thỉnh gặp Minh phương sĩ, Minh Sùng Nghiễm lại đóng cửa không thấy.
“Tiên sinh ở bên trong bế quan, nói trừ phi bệ hạ triệu kiến. Nếu không tuyệt sẽ…”
Thanh âm tiểu đệ tử run run rẩy rẩy, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, ánh mắt vị Đại tướng quân như có sức mạnh ngàn cân, làm người ta sợ hãi đến nói không ra lời.
“Tướng…Tướng quân nếu có chuyện quan trọng, để tiểu nhân nhớ kỹ trước, chờ tiên sinh xuất quan sẽ…”
Rầm rầm!
Tiểu đệ tử đầu gối nhất thời mềm nhũn, chỉ cảm thấy gió lạnh xẹt qua bên người, Đan Siêu cũng không quay đầu lại mà lướt qua hắn, bước lên bậc thềm đi tới trước đại môn đang đóng chặt.
Đây là muốn làm gì? Tiểu đệ tử sắc mặt trắng bệch, một câu “Tướng quân thủ hạ lưu tình” còn không kịp thốt ra, đã nghe Đan Siêu rút kiếm ra khỏi vỏ, rống lên một tiếng như lôi đình lay động nhân tâm: “Minh – Sùng – Nghiễm!”
Ầm vang…!
Đại môn nặng nề dưới Long Uyên Kiếm chia năm xẻ bảy, bay lên vô số vụn gỗ cùng bụi đất!
Trong đại điện, Minh Sùng Nghiễm mở to mắt. Giữa làn hương khói lượn lờ nhìn lên tượng phật thương xót chúng sinh đối diện, ánh mắt thâm trầm lóe ra hơi hơi bi ai. Ở phía sau hắn mươi trượng, Đan Siêu đứng ngược sáng ở giữa đám phế tích của cánh cửa, lồng ngực thở ra khí tức nóng rực, bàn tay nổi gân xanh đem Long Uyên từ từ tra vào vỏ kiếm.
“Tạ Vân bị bệnh.” Đan Siêu trầm thấp nói “Thỉnh cầu tiên sinh lại ra tay cứu một lần, ân cứu mạng tất có hậu báo!”
Minh Sùng Nghiễm hỏi lại: “Năm đó tại Bộc Dương hành cung lúc mới gặp tướng quân, tại hạ đã nói như thế nào, tướng quân còn nhớ rõ không?”
Một trận trầm mặc khiến người ta tim đập thình thịch, chúng đệ tử đứng ở dưới bậc thềm xa xa sợ hãi mà nhìn bọn họ.
Không biết qua bao lâu, mới nghe Đan Siêu khàn khàn mà lặp lại từng câu từng chữ: “… Tạ Vân bị bệnh, thỉnh cầu tiên sinh lại ra tay cứu một lần…”
Minh Sùng Nghiễm rốt cục bất đắc dĩ mà đứng lên, thở dài nói: “Thiên ý như thế, liền miễn cưỡng nhìn xem hẵng.”
Nhưng mà khi Đan Siêu “thỉnh” Minh Sùng Nghiễm trở lại phủ đệ, lại phát hiện gia nhân hầu hạ trước giường bệnh Tạ Vân đều bị đuổi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng kín, từ dưới cửa mơ hồ có thể thấy lộ ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Quản gia cùng gia nhân đang nơm nớp lo sợ đứng đợi ngoài hoa viên. Trong lòng Đan Siêu cảm thấy có điều không ổn, tiến lên gõ cửa gọi: “Tạ Vân?”
Bên trong không hề có tiếng người trả lời.
“… Tạ Vân? Mở cửa!” Đan Siêu nổi giận quát, trong âm cuối lại bộc lộ vẻ sợ hãi khó có thể che dấu: “Mở cửa nhanh!”
Ầm một tiếng vang nặng nề, Đan Siêu một cước đá văng cửa, lao vào trong!
Màn giường tầng tầng rủ xuống, trong khe hở truyền ra tiếng thở dốc khàn khàn, giống như là suy yếu thống khổ giãy dụa. Đan Siêu đi tới vừa muốn vén màn giường lên, lại bị Minh Sùng Nghiễm cũng theo vào ngăn cản, sau đó nhẹ nhàng vén lên một góc, thở dài: “Tạ Thống lĩnh!”
Đan Siêu đứng thẳng bất động tại chỗ, hô hấp đình trệ.
Trên giường lại là một con rồng nhỏ chiếm cứ!
Tiểu Long quanh thân tỏa ra thanh quang nhu hòa, đầu chôn trong thân thể cuộn lại theo nhịp hô hấp phập phồng, long trảo tỏa ra kim quang đang gắt gao ôm lấy trước ngực, trong vẻ thống khổ đến cực độ hơi hơi co quắp.
“… Tạ Vân…” Một lúc lâu Đan Siêu khẽ lắc đầu, tuyệt vọng nói: “Đây là có chuyện gì?!”
Minh Sùng Nghiễm hướng về trước vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào Thanh Long, lại chỉ thấy nó mẫn cảm rụt về phía sau, phương sĩ lập tức cẩn thận mà dừng lại. Đúng lúc này Đan Siêu xông về phía trước, bàn tay run rẩy vuốt ve đỉnh đầu cùng long giác, chỉ thấy Thanh Long rốt cục nức nở một tiếng, ngẩng đầu ngước nhìn Đan Siêu.
Nguyên bản lớp vảy cứng cáp màu xanh thẫm của nó đã chuyển thành nhợt nhạt, lớp vảy yếu ớt bất kham, chỉ vừa hơi động liền tuôn rơi nứt nẻ. Nhưng dù vậy, nó vẫn giãy dụa rướn thân thể lên, lưu luyến mà cọ cọ tay Đan Siêu.
Theo động tác này, Đan Siêu cùng Minh Sùng Nghiễm đồng thời biến sắc, đều nhìn thấy bộ vị nó vẫn luôn che dấu …
Trên long cảnh, có một khối vảy bị róc mất, lộ ra một mảng máu thịt đầm đìa to bằng bàn tay.
“Nghịch lân!” Minh Sùng Nghiễm thất thanh nói.
Long có nghịch lân, vững chắc không gì có thể phá nổi. Khi bị mất hẳn phải chết, có thể nói là một điểm trí mạng duy nhất trên người Thanh Long.
Mà trước mắt khối nghịch lân trân quý này đã biến mất không thấy đâu.
Ai làm? Đây là có chuyện gì?!
Đan Siêu phát ra tiếng thở dốc hỗn loạn khàn khàn. Những sự việc gần đây phát sinh từng việc một trong đầu xẹt qua, một suy nghĩ đáng sợ từ sâu trong nội tâm dần dần hình thành. Hắn đem Tiểu Long ôm vào trong ngực, môi hơi run run, vừa muốn bắt lấy Minh Sùng Nghiễm hỏi cái gì, bỗng nhiên nghe thấy phía ngoài vang tới thanh âm của quản gia:
“Tướng quân, tướng quân! Mang tướng, Trương tướng đồng thời đến cửa thỉnh ngài, nói trong cung phát sinh chuyện quan trọng…”
Đan Siêu không chút nghĩ ngợi: “Chuyện gì? Không gặp!”
“Khẩn cấp!” âm cuối của Quản gia cũng lạc đi: “Mang tướng nói, hôm nay không gặp ngài, liền phải có quốc tang!”
Một cỗ tà hỏa xông thẳng lên đỉnh đầu Đan Siêu, một câu “Vậy cứ để cho tiểu Hoàng đế lăn đi tìm chết đi!” vừa muốn thốt ra, lại bị Minh Sùng Nghiễm chết sống đè xuống, nhỏ giọng nói: “Trong cung tất có đại sự, không thể không vào. Vạn nhất hai vị Tể tướng dấy lòng nghi ngờ, xông vào đây…” Nói xong hắn lấy ánh mắt ý hướng về tiểu Thanh Long trên giường.
Thanh Long chậm rãi lùi thân thể lại, cuộn mình vào một góc, thống khổ mà ôm lấy nghịch lân bị mất nơi cổ.
“Nơi này có ta chiếu ứng, tướng quân thỉnh đi nhanh đi.” Minh Sùng Nghiễm nghiêm nghị nói: “Một khi tình huống có biến, ta lập tức sai người truyền lời, không cần phải lo lắng.”
Quản gia cũng nói: “Mang tướng, Trương tướng hai người đang ngồi ở tiền thính, không ngừng thúc giục…”
Đan Siêu bất đắc dĩ, chỉ đành cúi người dùng bàn tay ấm áp vuốt ve trên vảy Thanh Long, đứng dậy vội vàng đi ra tiền thính. Mang Chí Đức, Trương Văn Quán hai người đang chờ ở nơi đó, vừa thấy hắn lập tức đi nhanh tới đón, trên gương mặt lão luyện quan trường bao nhiêu năm vậy mà đều mang theo kinh hoảng khó có thể che dấu.
Đan Siêu thoáng nhìn phía sau bọn họ, trên bàn trống trơn, hai người đúng là ngay cả trà cũng không lệnh cho người mang lên.
“Làm phiền hai vị tướng công đợi lâu, là lỗi của tại hạ. Chính là hôm nay gia quyến đột nhiên phát bệnh cấp tính, thật sự đi không được…”
Đan Siêu lớn tiếng doạ người không có bất luận hiệu quả gì, Mang Chí Đức một câu liền đem hắn trấn áp: “Trong cung vừa có người truyền lời, Thánh Thượng ý muốn nhường ngôi…”
Đan Siêu đương trường ngẩn người ra.
“… cho Vi Huyền Trinh!” Trương Văn Quán chậm rãi tiếp nửa câu sau, nặng nề mà nhắm hai mắt lại.
Hai ngày trước, tiểu Hoàng đế bởi vì việc chiến trường bình Đông đại náo một hồi, trước mắng Đan Siêu, sau lại phạt Mang Chí Đức, đem một đám phụ chính Tể tướng toàn bộ trách phạt, ngay sau đó liền trọng thưởng Vi Huyền Trinh, rốt cuộc thề muốn cùng triều thần đối lập.
Nhưng tiểu Hoàng đế ở trên triều đình căn cơ thật sự là quá mỏng lại yếu ớt, bạc nhược đến mức hắn cũng đã biểu hiện ra quyết tâm to lớn như thế, lại không người nguyện ý ủng hộ. Thậm chí buổi lâm triều trên điện Thái Hòa xuất hiện văn võ trọng thần đồng loạt nói lời phản đối Hoàng đế, lại đem việc Vi Huyền Trinh chiếm lấy ruộng đất ra buộc tội.
Tứ cố vô thân tiểu Hoàng đế không có hướng khuất phục quần thần, hắn bèn áp dụng thủ đoạn cường ngạnh mà phụ thân năm đó áp dụng khi lập Võ thị làm hậu – rốt cuộc kết oán cùng toàn bộ những người phản đối.
Vì thế, tiểu Hoàng đế quyết định phong Vi Huyền Trinh làm Thị trung, Trung thư tỉnh Tể tướng thứ hai.
“Điên rồi?” Đan Siêu cau mày nói: “Vi Huyền Trinh có tài đức gì, lại đề bạt vượt cấp làm Thị trung? Đặt Mang, Trương, Lai tướng ở chỗ nào?”
Sau khi gặp ở tiền thính, Mang Chí Đức lập tức nài ép Đan Siêu vào cung diện thánh. Đan Siêu lòng như lửa đốt nhớ tiểu Thanh Long trong hậu viện, thiếu chút nữa trở mặt với hai vị Tể tướng đầu râu bạc trắng. Bất đắc dĩ Minh Sùng Nghiễm sai người báo lại, nói Tạ Vân đã biến trở về nhân thân, vả lại tình huống có chiều ổn định, hắn mới miễn cưỡng thả lỏng vào cung một chuyến.
Ba người cùng ngồi một cỗ xe ngựa, Trương Văn Quán thở dài nói: “Đúng là! Bởi vì lão hủ cố gắng dựa vào lý lẽ, ý muốn thuyết phục bệ hạ hồi tâm chuyển ý, nhưng mà lúc tranh luận lời nói có chút kịch liệt, kích đến bệ hạ cực kỳ nổi giận, lập tức muốn truyền triệu tướng quân mang Thượng phương bảo kiếm…”
Đan Siêu trong lòng đang nghĩ tới Tạ Vân ở nhà, một lát sau mới kịp phản ứng: “Thượng phương bảo kiếm? Để làm gì?”
Trương Văn Quán lão lệ ròng ròng rơi xuống: “Hẳn là muốn giết lão thần đi!”
“…” Đan Siêu chỉ cảm thấy vớ vẩn, quả thực nói không ra lời.
“Không chỉ như vậy.” Mang Chí Đức tựa hồ xem thấu tâm tư của hắn, nói: “Tin tức Bệ hạ muốn đề bạt Vi Huyền Trinh làm Thị trung truyền đi ra ngoài, tấu chương phản đối bay đến ngự thư phòng như tuyết rơi, càng làm bệ hạ khó có thể chịu đựng. Ta có quen biết hoạn quan hầu hạ ở ngự thư phòng, sáng nay trộm xuất cung, nói cho ta biết bệ hạ ở trong cung phát hỏa, nói với người khác: ta muốn đem thiên hạ cho Vi Huyền Trinh, thì làm sao chứ?! Chỉ là một Thị trung, hà tất phải keo kiệt đến thế! Quần thần lại có dị nghị, ta tức khắc noi theo đức của Nghiêu Thuấn, nhường ngôi cho Vi Huyền Trinh, xem bọn chúng còn nói được cái gì nữa!”
Đan Siêu: “…”
Xa mã tiến thẳng vào nội cung, ba người đều xuống xe, vội vàng bước đến cửa ngự thư phòng. Từ thật xa cũng đã nghe tiếng đồ sứ loảng xoảng đổ vỡ, ngay sau đó tiếng tiểu Hoàng đế truyền đến: “Đều không đem trẫm để vào mắt! Một đám đều muốn cưỡi ở trên đầu trên cổ trẫm …!”
Mang tướng, Trương tướng nghe thấy không nói gì, giống như đã quen với cảnh tượng kiểu này.
Đan Siêu đi đến cửa ngự thư phòng, bị cung nhân nơm nớp lo sợ ngăn cản, liền ôn hòa nói: “Đi bẩm báo Bệ hạ, Bình vương tiến đến cầu kiến.”
Cung nhân căn bản không dám ngay lúc Hoàng đế nổi nóng vuốt râu lão hổ, nhưng cũng không dám cãi mệnh lệnh của Đan Siêu, đành phải run rẩy đi vào. Một lát sau chỉ nghe tiểu Hoàng đế rống to khàn cả giọng: “Không gặp!” sau đó lại choang một tiếng.
“…” Cung nhân trên trán đầy máu mà đi ra: “Hồi… Hồi bẩm Bình vương, Bệ… Bệ hạ không gặp…”
Đan Siêu ngừng một lát hít thở, mặt trầm như nước, vươn tay đẩy cung nhân ra.
“…Bình… Bình vương dừng bước! Ai ai! Tự tiện xông vào cung cấm là…”
Đan Siêu cũng không quay đầu lại, trong tiếng cung nhân thất kinh gào thét bước vào ngự thư phòng.
Tiểu Hoàng đế đứng ở giữa một đống đồ sứ bài trí bể nát thở hồng hộc. Trên bàn, dưới đất đầy tấu chương. Đan Siêu nhặt lên một quyển, đập vào câu đầu tiên liền là “Vi thị mặc dù là Hoàng hậu…” Kế tiếp đầy mắt là Ngự Sử loang lổ huyết lệ.
Đan Siêu lắc đầu thở dài, trầm giọng nói: “Bệ hạ.”
Tiểu Hoàng đế bỗng nhiên quay đầu lại, quát: “Ai kêu ngươi tiến vào?! Các ngươi quả nhiên đều đem lời trẫm nói như đánh rắm có phải hay không?!”
“Thần không dám.” Đan Siêu nói: “Nghe nói bệ hạ muốn đem thiên hạ chắp tay tặng cho Vi thị lang?”
Tiểu Hoàng đế xoay người lại cao thấp đánh giá Đan Siêu, một lúc lâu khiêu khích mà khoanh tay, hất đầu hỏi: “Ngươi cũng là đến ngăn cản trẫm đề bạt Vi Huyền Trinh làm Thị trung?”
“…Không dám.” Đan Siêu chắp tay ấp lễ, uyển chuyển nói: “Thần tuy rằng được tiên hoàng quá yêu, có thể di chiếu phụ chính, nhưng tự biết tài học kiến thức đều thập phần nông cạn cách xa không bằng chư vị tướng công Trung thư tỉnh. Bệ hạ muốn đề bạt Vi thị lang, thần cũng không dám xen vào, chỉ cần Mang tướng, Trương tướng, Lai tướng, Hách tướng đều đồng ý, thần tự nhiên không có bất luận ý kiến gì.”
… Nói cách khác, chính là đánh chết ta cũng không đồng ý!
Tiểu Hoàng đế khó có thể tin mà mở to hai mắt, lập tức rống lên giận dữ: “Thiên hạ này là của trẫm! Trẫm muốn đề bạt ai liền đề bạt người đó, muốn ban tử ai liền ban tử kẻ đó! Cho dù thực sự nhường ngôi cho Vi ái khanh, cũng không có chỗ cho các ngươi nói chuyện, biết không?!”
Đan Siêu lại lắc đầu nói: “Không, bệ hạ… Ngài sai rồi!”
“Tùy Mạt đại nghiệp mười ba năm, Cao tổ lấy danh nghĩa Cần vương, từ Tấn dương khởi binh, một đường đánh hạ Đại Hưng thành, đổi tên thành Trường An, theo ý trời xưng đế, thành lập giang sơn.
Võ Đức chín năm, Thái tông phát động biến cố Huyền Vũ môn, chém chết phế Thái tử Kiến Thành cùng Tề vương Nguyên Cát, bình định Đột Quyết phía Đông, chinh phạt Cao Câu Lệ, thiết lập An Tây tứ trấn, khai sáng Đại Đường thái tổ Trinh Quán.
Trinh Quán hai mươi ba năm, Tiên đế lên ngôi ở Trường An, chấm dứt chiến tranh Liêu Đông, miễn thuế đất đai, bình định Đột Quyết phía Tây, chinh chiến Cao Câu Lệ, được sáu mươi mốt phiên bang thần phục…
Giang sơn này là tổ tông cưỡi ngựa chinh chiến sa trường đánh hạ, xã tắc này là nhiều thế hệ trung thần lương tướng xây dựng mà nên.” Đan Siêu ôn hòa mà không cho kháng cự, mang theo một tia thương hại từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cho dù là ngươi cũng không thể tùy tiện đem giang sơn xã tắc này chắp tay nhượng lại. Bệ hạ, đây không phải là đồ vật cá nhân của ngươi.”
Tiểu Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không thôi, một lúc lâu mới thốt ra thanh âm cừu hận: “Ngươi tự cho là… tự cho mình là huynh trưởng của trẫm, liền có thể giáo huấn trẫm, phải không?”
Đan Siêu bình tĩnh nói: “Đều không phải là tự cho. Ta chính là như vậy!”
Mang Chí Đức cùng Trương Văn Quán đỡ nhau đi tới cửa, đều sững sờ ở nơi đó.
“Biến… biến!” Tiểu Hoàng đế tùy tay nhặt lên mấy quyển tấu chương, thẳng mặt ném qua: “Không một kẻ nào nguyện trung thành với trẫm, tất cả đều là nghịch thần! Cút cho ta!”
Đan Siêu yên lặng theo dõi hắn, một lúc lâu mới khom người. Trong động tác kia tựa hồ mang theo ý tứ hàm xúc nào đó cứng rắn lạnh như băng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Chớ đắc ý quá sớm!” Tiểu Hoàng đế rống giận từ phía sau xa xa truyền đến: “Tiên hoàng cũng từng làm trái ý quần thần. Tiên hoàng có thể làm được, trẫm tự nhiên cũng có thể …!”
Đại môn Đan phủ ầm ầm mở rộng, tiếng vó ngựa dồn dập chạy như bay vào, sau đó trong tiếng hí dài dừng lại ở tiền viện. Đan Siêu xoay người xuống ngựa, sải bước về phía hậu viện đi đến: “Tạ Thống lĩnh đâu?”
Quản gia cẩn thận nói: “Minh tiên sinh vẫn luôn bồi ở bên trong phòng…”
Đan Siêu gật gật đầu. Vẻ hỉ giận khó nén cùng với thần sắc tùy tiện của tuổi trẻ từ trên người hắn đã hoàn toàn rút đi, thay thế chính là vẻ trấn định cùng bình tĩnh kinh người, giống như trận bão mới vừa rồi trong cung kia không hề ảnh hưởng gì đến hắn chút nào. Tương lai hắn cũng không để bất luận cái gì bất an cùng nguy hiểm bên ngoài chạm đến người Tạ Vân.
Tựa như mỗi nam nhân bảo hộ gia quyến nên làm như vậy.
Hắn bước nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc, xa xa chỉ thấy Minh Sùng Nghiễm đứng ở ngoài cửa phòng, ánh mắt nhìn chăm chú vào đang hắn đi đến gần, chợt trầm mặc mà cúi đầu.
“…” Đan Siêu đứng ở trước cửa phòng đóng chặt, thấp giọng hỏi: “Tạ Vân y…”
“Đã dùng thuốc, nhưng chỉ có thể bảo hộ nhất thời. Long mất nghịch lân tánh mạng nguy hiểm, một khi hồi thiên thiếu phương pháp…”
Minh Sùng Nghiễm dừng một chút, ý bảo hắn đi vào: “Tạ Thống lĩnh đã tỉnh, hẳn là muốn cùng ngươi nói chuyện.”