Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 8: Bế quan


Đọc truyện Thanh Liên Phượng Dẫn – Chương 8: Bế quan

“Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . .”

Vân Liên xem chừng khóc cũng đã mệt, quệt nước mũi, lén lau vào quần ta. Khóe mắt ta giật giật, thả hắn xuống đất làm bộ khiển trách :”Ngươi là người tu tiên, sao có thể vì tư dục mà huyên náo như vậy ? Chuyện này ngươi cần phải tự mình phản tỉnh, nghe chưa ?”.

Vân Liên cũng thông minh, thấy ta đã chịu khiển trách hắn, liền biết ta cũng không thực sự muốn đuổi hắn khỏi sư môn, lập tức toét miệng cười đáp :”Đồ nhỉ biết sai rồi. Đồ nhi sau này sẽ không tái phạm”.

“Ừ. Về đi.” Tiếng khóc của tiểu tử thúi ngừng lại, trong lòng ta liền thấy sảng khoái hơn nhiều.

Vân Liên bước hai bước định quay về phòng, bỗng nhiên lại xoay người lại đưa bí tịch trong tay lên hỏi” Sự phụ, cái này tính sao ?”

Ta trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngươi cứ cầm về dựa theo đó mà tập luyện.”

“Sư phụ, ngươi. . . . . .”

Ta phẩy tay áo, ra vẻ tiên phong đạo cốt cao thâm nói :”Vi sư muốn bế quan”


Vân Liên hình như không hiểu, nhưng vừa mới mắc lỗi nên cũng không dám hỏi nhiều, đành chậm rãi về phòng, thỉnh thoảng cũng không quên quay đầu lại liếc ta một cái.

Thấy bộ dáng này của hắn, ta bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ dặn dò mấy câu. Vân Liên nghe xong vui vẻ ra mặt, sôi nổi, ngoan ngoãn trở về phòng.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, chuyện nhỏ như hạt đậu cũng không bỏ qua được. Ta âm thầm đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, chờ Vân Liên trưởng thành nhất định phải lấy ra nhạo báng hắn một phen. Chỉ là nếu nghiêm túc nghĩ lại cũng thấy tiểu tử này đúng là bản lãnh không nhỏ, rõ ràng là hắn rắc rối nhưng lại giống như ta phạm phải một sai lầm lớn gì vậy, còn phải cẩn thận dỗ dành hắn, chỉ sợ hắn khóc lại nháo.

Ta xoay người trở về phòng, qua nửa ngày rối rắm, ta cảm giác cả người mệt mỏi, nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút thì lại nghĩ tới chính sự. Ta cười thầm một tiếng. Không ngờ tới phàm trần chưa lâu, người đã trở nên lơ đãng rồi. Ta lười biếng ngồi dậy, nhìn thấy nhiều thứ đồ chơi mới lạ trên bàn thì thấy tinh thần càng thêm phấn chấn.

Ha ha, cái gọi là chính sự, tức là bế quan.

Bổn tiên bế quan đương nhiên phải khác phàm phu tục tử. Người phàm tu tiên ngộ đạo chủ yếu nhờ vào tĩnh tâm để nâng cao tài nghệ của bản thân, từ trước đến giờ bổn tiên lại không để tâm lắm đến tài nghệ tiên thuật của mình nên chỉ lợi dụng thời gian bế quan này để thăm dò phàm trần mà thôi. Nói đâu xa, chỉ riêng một bàn những thứ mới lạ này cũng đủ khiến ta phải nghiên cứu mấy ngày rồi.

Ta duỗi bàn tay trắng nõn của mình một cái, một tượng đất liền hiện ra giữa hai ngón tay, không cần xem kỹ cũng biết tượng đất này là hình dạng của Tôn Đại Thánh. Ai, đến bao giờ người phàm trần mới có thể nặn tượng của ta nhỉ, như vậy ta mới được coi là công đức viên mãn.

Ta nghiêng người dựa vào bên tường, nhàm chán siết chặt tượng đất lại chợt nhớ tới chuỗi mứt quả còn chưa nếm thử đã mang tặng người khác, thật sự là đáng tiếc. Khi khác có cơ hội xuống núi, nhất định phải mua thật nhiều mới được.


Rảnh rang như thế độ bốn năm ngày, ta đã nghiên cứu được hơn phân nửa những thứ đồ mua ở chợ lần trước, nhưng đại đa số thời gian, bổn tiên đều lo lắng cho Vân Liên. Mặc dù Vân Liên có thiên tư về chơi đàn nhưng không có nghĩa là bản lãnh tu tiên của hắn cũng tốt như thế. Mỗi ngày, ngoại trừ buổi sáng là nghe thấy tiếng đàn càng ngày càng thuần thục của Vân Liên, thời gian còn lại hắn hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không biết thiểu tử thối kia có thừa dịp ta không có mặt mà bày trò gì không. Hôm nay ta lén nhìn qua khe cửa một chút mới phát hiện tiểu tử kia vừa mới luyện xong tĩnh tọa, đã là nóng lòng muốn luyện cưỡi mây.

Ta nhớ là thuật cưỡi mây này ta viết ở cuối bí tịch. Đừng nói là Vân Liên bây giờ mà cho dù người tu tiên có đạo hạnh cao thâm cũng chỉ có thể ngự kiếm, chứ đừng nghĩ đến cưỡi mây. Chỉ có tu thành tiên, đứng hàng tiên ban, mới có tư cách đi mây về gió.

Không nhìn còn đỡ, khi nhìn đến rồi thì trong lòng ta chỉ có tức giận. Không ngờ tiểu tử thối này lại nóng nảy như vậy, thật khiến vi sư rất tức giận. Vốn ta đã hạ quyết tâm mặc kệ hắn, dù sao thuật cưỡi mây hắn cũng không thể thực hiện được, lãng phí chút ngày giờ cũng coi như là đang dạy dỗ hắn. Nhưng ai ngờ được chỉ sau mười mấy ngày ta không nghe thấy tiếng kêu rên khi bị rớt xuống nữa. Khi ta nhìn lên chỉ còn cảm giác kinh hãi.

Không ngờ chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà Vân Liên đã có thể đứng vững vàng trên mây, tuy chỉ dám bay ở tầm thấp nhưng cũng thật ly kỳ. Ta còn chưa nhìn thấy có người phàm nào có thể cưỡi mây, nếu không nhất định là ta đang nhìn nhầm.

Ta nghiêm túc xem xét, nhất thời quên ẩn thân liên bị Vân Liên bắt quả tang. Tiểu tử kia hưng phấn nhảy từ trên mây xuống, hướng ta chạy tới :”Sư phụ, người xuất quan rồi à ?”

“Khụ khụ. . . . . . Ừ. . . . . .” Ta bấm ngón tay tính toán thì thấy mình cũng mới chỉ bế quan 20 ngày, chỉ là những thứ trong nhà ta đã nghiên cứu xong, lúc này xuất quan cũng không bị coi là sớm quá.

Vân Liên thấy ta xuất quan liền rất vui mừng, nhưng sự vui mừng này cũng có chút không hợp lý. Bổn tiên cũng coi như là bất chợt xuất quan, sao hắn cũng không có chút ngạc nhiên nào. Nhưng trong đôi mắt phượng nho nhỏ kia cũng không có chút biểu hiện kinh ngạc nào như bổn tiên nghĩ. Liên tưởng đến hoạt động mấy hôm nay của Vân Liên, ta chợt hiểu ra :”Tiểu tử, ngươi lén luyện cưỡi mây là để dẫn ta xuất quan sao ?”


Vân Liên sờ lỗ mũi một cái, cũng không che dấu, hào phóng thừa nhận”Vâng”. Hắn nhìn trộm ta một cái, lại thấy trong mắt ta hình như có tức giận, Vân Liên lập tức giật mình đổi đề tài :”Sư phụ, người xem Vân Liên có thể cưỡi mây rồi”.

Được hắn nhắc nhở, ta mới nhớ tới tình hình lúc trước của hắn, liền kéo Vân Liên lại cẩn thận kiểm tra mấy lần, quanh thân hắn ta vẫn không cảm thấy chút tiên khí nào. Hắn đang dùng dây buộc tóc ta cho buộc cao mái tóc lên, trên sợi dây buộc tóc vẫn lấp lánh hoa văn ta thêu, xem ra là nhờ vào chút tiên khí trên đó mà hắn có thể cưỡi mây. Chỉ là thật lâu về sau này, ta mới thấy thật hối hận, nếu ngày đó ta có thể tháo dây buộc tóc xuống kiểm tra kỹ một phen thì sau này sẽ không chịu cảnh đau triệt nội tâm như thế, thậm chí còn chịu cảnh tan thành mây khói. Chỉ là mệnh thì cuối cùng vẫn là mệnh, trốn không được, tránh không khỏi.

Thôi thôi, ta đưa tay vò rối mái tóc của Vân Liên, đưa tay triệu hổi một mảnh Tường Vân nói”Ngươi thử lại xem”.

Vân Liên hình như không vừa ý lắm với hành động vò rối tóc hắn của ta, nhưng lại rất hưng phấn với việc ta bằng lòng chỉ điểm cho hắn. Hắn nhảy phốc lên Tường Vân, cũng không khó nhìn ra, tiểu tử này đã luyện thành thạo chiêu này. Hắn đứng vững vàng trên mây, nhưng đám mây kia chỉ lắc lư một chút và bay rất thấp. Ta lắc đầu, cũng nhảy lên Tường Vân, Tường Vân lập tức bay lên cao, từ trên nhìn xuống, núi Thanh Liên chỉ là một điểm đen bé bằng con kiến.

Vân Liên rất ngạc nhiên, không ngừng lắc quần áo ta :”sư phụ, vì sao người có thể bay lên mà ta lại không thể ?”

“Sư phụ là thần tiên, ngươi là người phàm, đương nhiên sẽ khác nhau” Vừa mới nói xong, ta đã thấy Vân Liên chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ta không biết nói gì hơn, chần chừ một lúc mới nói với hắn : «Vân Liên, tu tiên ngộ đạo là phải theo trình tự, nếu bỏ qua cơ bản sao có thể thành chánh quả đây ?”

Vân Liên suy nghĩ một chút liền gật đầu, hình như tán thành với giáo huấn của ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi ta :”Sư phụ, đến khi nào ta mới có thể lợi hại như sư phụ đây ?”

Ta cúi đầu quan sát Vân Liên, nhìn biểu hiện của hắn bây giờ liền nhớ đến một câu nói”Nói trước bước không qua”. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong của hắn, ta không thể làm gì khác hơn là đem lời định nói nuốt xuống, suy nghĩ một chút liền trả lời :”Sắp rồi”.

Vân Liên vui mừng nhảy nhót trên mây. Một tháng trước khi đứng trên mây hắn còn sợ gần chết, không ngờ bây giờ đã có thể nhảy nhót. Đến khi ta túm cổ áo hắn lại tiểu tử này mới chịu đứng im.


“Sư phụ, ngươi sau khi xuất quan sẽ đích thân giảng bài chứ?”

“Ừ.” Nếu đã ra mặt thì tất nhiên ta sẽ tự mình dạy, dính vào tiểu tử này không thể bớt lo đi được.

“Sư phụ trước tiên sẽ dạy con cái gì?”

“Cưỡi mây” Nếu hắn đã có thể cưỡi mây, thì cũng không nhất thiết phải dừng lại mà nên luyện cho hắn đến nơi đến chốn.

“Nếu được sư phụ dạy thì Vân Liên cũng sẽ bay cao như sư phụ chứ ?”

“. . . . . .” Ta đưa tay không chút do dự túm lấy đôi môi mỏng của Vân Liên, trầm giọng đe dọa :”Ngươi mà còn nói nữa, vi sư liền đem cái miệng của ngươi vá lại”.

Thấy Vân Liên dùng tay che miệng lại, khóe miệng ta không nhịn được khẽ nhếch, trong lòng hả hê nở hoa, có lúc trêu chọc một đứa nhóc cũng có cảm giác thành công, so với hù dọa Sát Nhan còn thích hơn.

Từ đó về sau Vân Liên càng chăm chỉ hơn, mỗi ngày chưa đến giờ Mẹo đã rời giường ngồi thiền, không chỉ có kỹ năng chơi đàn tiến bộ vượt bậc mà bãn lãnh cưỡi mây cũng ngày càng tăng cao. Không chỉ thế, không quá nửa năm, Vân Liên đã cao hơn, y phục cũng phải đổi hai lần rồi. Vân Liên hình như chỉ thích y phục màu xanh, chưa bao giờ thay đổi màu sắc quần áo. Ta cố ý tìm người làm cho hắn một bộ xiêm áo phiêu dật để phù hợp với cầm nghệ của hắn. Vân Liên mặc bộ xiêm áo này lên người, lại trở thành một tiểu thiếu niên tuấn lãng. Mặt dù trước mặt ta Vân Liên không tỏ thái độ gì nhưng sau lưng ta lại nhiều lần nhìn thấy hắn cởi tầng lụa mỏng màu xanh bên ngoài ra lau mồ hôi, hình như đối với kiệt tác của ta cũng không thể nào hài lòng nổi.

Trên đỉnh núi Thanh Liên này, ngoại trừ ta cùng Vân Liên ra thỉnh thoảng mới chỉ có Bạch Nhĩ lên báo cáo với ta tình hình môn sinh, ta cũng không hứng thú lắm với chuyện này nhưng Vân Liên lại luôn tỏ vẻ rất nghiêm túc lắng nghe. Dù sao cũng chỉ là một đứa bẻ, cả ngày cùng ta sống chung một chỗ cũng khó tránh khỏi nhàm chán. Hôm đó Bạch Nhĩ theo thường lệ lên núi Thanh Liên thương lượng công việc với ta, ta liền giao phó Bạch Nhĩ mang Vân Liên đi theo cùng. Vân Liên cực kỳ cao hứng, nhất thời hưng phấn, kéo Bạch Nhĩ hướng chân núi chạy xuống. Ta nhìn bóng lưng nhảy nhót của Vân Liên, rốt cuộc cũng không nhịn được rủa thầm một câu, tiểu tử thối, thật sự không có nghĩa khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.