Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 34: Thật giả


Đọc truyện Thanh Liên Phượng Dẫn – Chương 34: Thật giả

Sát Nhan không thể không thừa nhận Vân Liên là một người rất xuất sắc. Nhưng cho dù là thế Vân Liên vẫn không có tư cách tranh giành Phượng Dẫn với hắn. Mặc dù thiên đình không cấm chuyện yêu đương giữa tiên nhân, nhưng hắn là thái tử long tộc lại bại dưới tay một người phàm cũng thật mất mặt. Phượng Dẫn đối với tình yêu rất chậm hiểu, hiện tại lại giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, còn đường tình cảm này của Sát Nhan chỉ sợ là càng thêm khó khăn.

Cho nên sau khi Sát Nhan thấy Phượng Dẫn hốt hoảng cưỡi mây rời đi, trong lòng hắn lại có dự cảm không tốt. Nếu như lúc trước hắn còn có thể khẳng định giữa Vân Liên và Phượng Dẫn chỉ có tình thầy trò thì bây giờ hắn lại không thể nào xách định được nữa.

Dĩ nhiên đây là suy nghĩ của Sát Nhan trước khi nhìn thấy nét mặt của Vân Liên khi đó. Khi hắn thấy Vân Liên nhíu mày, ngây ngốc ngồi ôm đàn dưới tàng cây, Sát Nhan mỉm cười, có vẻ như còn chưa so chiêu thì hắn đã thắng rồi. Dĩ nhiên nếu mọi chuyện chỉ đến đây và Sát Nhan thu tay về nhà vụng trộm ăn mừng thì đã không phải là Sát Nhan rồi. Nếu không tại sao hai hỗn thế ma vương Sát Nhan và Phượng Dẫn lại có thể khiến nhiều người nhức đầu được như thế.

Cho nên lúc Phượng Dẫn rời đi, ở đó lại xuất hiện một ”Phượng Dẫn” khác cũng không có gì là kỳ quái.

Sát Nhan hài lòng sờ sờ mặt mình, lại vỗ vỗ áo trắng trên người, hả hê cười như hoa nở. Sát Nhan mặc dù ít tu tạp tiên thuật nhưng từ trước đến nay thuật biến hóa này lại chính là bản lĩnh xuất chúng của hắn. Chỉ có điều mặc dù là thế nhưng trước nay hắn chưa biến thành nữ nhân bao giờ, cũng may hắn hiểu rõ Phượng Dẫn như lòng bàn tay, bắt chước một cách tự nhiên cũng không khó khăn gì, nếu không hắn cũng không chắc có lừa gạt được Vân Liên hay không.

“Sư phụ, người vừa mới rời đi cơ mà?”

Vân Liên vừa nhìn thấy “Phượng Dẫn”, liền khẩn trương tiến lên đón. Trong lòng Sát Nhan cười lạnh một tiếng, trên mặt cũng cười đến ngọt ngào: “Không có việc gì, vừa rồi vi sư nhớ ra có chút chuyện khẩn nên vội vã đi làm thôi.”

“Không có việc gì thì tốt.” Vân Liên giống như an tâm hơn, bên môi mang theo nụ cười: “Vừa rồi Sư phụ núp ở góc tường làm chi vậy?”

“Ta. . . . . .” Trong lòng Sát Nhan trầm xuống, không ngờ Phượng Dẫn hạ phàm, cái tốt không học lại đi học ngồi xổm ở góc tường mất mặt như vậy. Cho rằng Phượng Dẫn trốn ở kia cũng không làm chuyện gì tốt, Sát Nhan miễn cưỡng hé miệng qua loa trả lời : “Sư phụ chỉ đứng xem cái cây kia một chút thôi, Vân Liên suy nghĩ nhiều rồi.”


Vân Liên cũng không vạch trần, chỉ cười kéo tay Sát Nhan, dịu dàng nói “Sư phụ, Vân Liên mới sáng tác một thủ khúc, người qua đây ngồi nghe đi?”

Sát Nhan bị Vân Liên cầm tay, trong lòng sợ hãi một trận, bàn chân như mọc rễ không chịu di chuyển. Vân Liên có chút kỳ quái kéo tay Sát Nhan hắn mới kịp phản ứng, miễn cưỡng đi theo Vân Liên tới dưới tàng cây. Vân Liên theo thói quen ngồi xuống, hào phóng đưa chân ra cho “Phượng Dẫn” gối đầu. Nhưng dù sao Sát Nhan cũng không phải là Phượng Dẫn, làm gì có được sự ăn ý này với Vân Liên, chỉ có thể ngây ngốc đứng bên cạnh Vân Liên nhìn hắn, không biết làm sao. Đến khi ánh mắt Vân Liên trở nên nghi hoặc, Sát Nhan mới gấp gáp vội vàng ngồi xuống cạnh Vân Liên, vòng tay thân mật qua cổ Vân Liên.

Vân Liên chưa thấy “Phượng Dẫn” chủ động như vậy bao giờ, suy nghĩ nửa buổi cũng không gảy đàn. Sát Nhan thấy Vân Liên như thế cho là mình đã bị lộ, không thể làm gì hơn là cười rộ lên, ghé sát vào bên tai Vân Liên nói nhỏ: “Vân Liên, sao không đánh đàn?”

Vân Liên nửa ngày không đáp, đến khi bộ ngực phập phồng bình thường trở lại, mới thoáng dịch ra cách “Phượng Dẫn” một chút, lúng túng nói “Sư phụ, người như thế, đồ nhi không gảy đàn được. . “

Sát Nhan nghe vậy gương mặt thiếu chút nữa biến thành màu xanh láy cây, mắt dại ra, trong lòng chỉ muốn nghiền Vân Liên thành bánh thịt. Vừa rồi Vân Liên nhìn hắn cười thật dịu dàng, nhưng cho dù cười đẹp hơn nữa cũng thật mạt sát hắn. Nếu là Phượng Dẫn thật thì chẳng phải quá tiện nghi cho tiểu tử này rồi sao ?

Nghĩ vậy Sát Nhan dứt khoát quyết định nếu đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trước tiên cho tiểu tử kia nếm hương vị ngọt ngào, sau sẽ chà đạp hắn triệt để như thế mới cắt đứt được duyên phận giữa hắn và Phượng Dẫn.

Nhưng trò nghịch ngợm của Sát Nhan chưa kịp thực hiện hắn đã bị lộ chân tường.

Khi Sát Nhan đang ôm quyết tâm, định hôn Vân Liên thật nồng nhiệt thì lại bị Vân Liên đẩy ra. Sát Nhan vô tội chớp mắt, nhìn đôi mắt đang bắn ra ánh lạnh của Vân Liên.


“Ngươi là ai?”

Sát nhan nói thầm một tiếng không thú vị, tay áo vung lên khôi phục nguyên trạng: “Trên núi này còn có thể là ai?”

Vân Liên đen mặt, bức mình không được nghĩ tới cảnh tượng ghê tởm vừa rồi, chỉ có điều trong dạ dày vẫn nhộn nhạo khó chịu, hắn thật không dám tin vừa rồi Sát Nhan còn ngồi trên người hắn, thay hắn vén tóc.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ừ, hỏi trúng vấn đề rồi đấy.” Sát Nhan móc ra một cây quạt từ trong tay áo quạt hai cái: “Chỉ có điều trước hết ngươi phải nói cho ta biết sao ngươi biết ta không phải là Phượng Dẫn ? Ta quen biết với nàng đã mấy trăm năm, ta tự nhận hiểu rõ nàng hơn ngươi nhiều.”

Vân Liên hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi: “Trên người ngươi không có mùi thơm của nàng.”

Sát Nhan”A” một tiếng, nâng cây quạt vỗ gáy một cái: “Thì ra là thua ở mùi hương.”

“Cũng không hẳn vậy.” Vân Liên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong âm thanh lộ ra một tia khổ sở: “Sư phụ sẽ không chủ động thân cận với ta như thế. Sư phụ. . . . . .”


“Hả? Thật chứ?” Sát Nhan hả hê nheo đôi mắt phượng thật dài: “Vậy thì tốt, ta còn cho là Phượng dẫn thích ngươi đấy.”

“Thích ta?” Vân Liên chậm rãi xoay người lại, cả người mang vẻ cô đơn: “Mới cách đây không lâu ta còn tưởng rằng sư phụ thích ta, nhưng vừa rồi. . . . . .”

“Vừa rồi?” Sát Nhan thu hồi cây quạt: “Ngươi nói vừa rồi Phượng Dẫn bỏ đi ? Đúng rồi, vì sao nàng vội bỏ đi như vậy?”

Vân Liên lắc đầu cười khổ: “Ta không biết. Ta chỉ biết, qua vẻ mặt sư phụ nhìn ta, ta cũng đã bị cự tuyệt rồi, cũng giống như Thôi Thanh Hủ?”

Sát Nhan ngẩn người, vồ lầy bả vai Vân Liên: “Thôi Thanh Hủ nào? Sao Phượng Dẫn đến phàm trần một chuyến mà lại chọc vào nhiều tình trái thế?”

Vân Liên nhẹ nhàng hất tay Sát Nhan ra, ôm đàn trở vào phòng, lưu lại Sát Nhan một mình, Sát Nhan lắc đầu, dựa vào gốc cây ngồi xuống, nhìn trởi ngẩn ngơ, đến khi màn đêm buông xuống, một bầu trời đầy sao trải rộng, mới đứng dậy sửa sang lại xiêm áo trở về nhà.

Tâm tình ta không tốt, bước đi chậm chạp, ta không ngờ khi lên đến gần đỉnh Thanh Liên thì trăng sao đã giăng khắp bầu trời rồi. Trong lòng ta bực bội, đạp bay một viên đá, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, nhàm chán nhìn chằm chằm ánh trăng. Cho đến khi ta thấy Thường Nga đang nhảy múa một mình trong cung Quảng Hàn mới thoáng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút. Dù gì nếu ta thật sự muốn Vân Liên, cùng lắm là chờ hắn độ kiếp xong thì theo đuổi hắn, nhưng Thường Nga kia còn đáng thương hơn ta gấp trăm lần, chưa nói đến Hậu Nghệ đã chết vài ngàn năm rồi, cho dù hắn còn sống và đã chuyển thế thì Thường Nga vẫn không thể rời khỏi cũng Quảng Hàn nửa bước.

Ta thở dài, từ dưới đất bò dậy, hôm nay thật thảm hại, đương nhiên cũng không có tư cách ngồi đây ăn năn hồi hận, Chỉ có điều ta mới chuyển thân lại suýt chút nữa bị hù chết bởi một nữ tử bỗng dưng xuất hiện.

Nàng kia vẻ mặt dữ tợn, Tay nắm chặt một viên đá, suýt nữa bóp nó thành phấn: “Cục đá này có phải là ngươi đá không?”


Ta nuốt ngụm nước miếng, miễn cưỡng gật đầu một cái, nàng kia đem cục đá hung hăng ném vào ta, ta hoàn toàn không kịp phản ứng, vì vậy rất không may lãnh đủ. Không đợi ta phát tác, nàng kia đã chỉ tay lỗ mũi ta mắng trước: “Là do cho ngươi đá vào ta cho nên bản công chúa trả lại cho ngươi!”

Ta chưa bao giờ bị người khi dễ như vậy, cho dù không cần tiên thuật từ nhỏ đến lớn đánh nhau cũng chưa bao giờ thua. Lúc ta đang vén tay áo định làm lớn một trận thì lại chợt lĩnh ngộ được một trọng điểm, cau mày nói : “Ngươi nói ngươi là cái gì? Công chúa?”

Nàng kia hừ một tiếng, rất khinh thường câu hỏi của ta, lại cao giọng hỏi “Ta hỏi ngươi, nơi này có phải là đỉnh Thanh Liên gì đó không?”

Ta cố nén tức giận trong lòng gật đầu. Nàng kia thấy thế, chợt khẩn trương nhìn chung quanh, trầm giọng nói: “Nơi này có ai tên là Sát Nhan không ?”

Ta cảnh giác nhướng lông mày, cẩn thận dò xét vẻ mặt nữ tử kia. Từ vẻ mặt của nàng, ta cơ hồ khẳng định có thể Sát Nhan đã gây họa. Nếu nói cẩn thận hơn chút nữa chính là Sát Nhan chẳng những đã gây họa lại còn trốn đến núi của ta.

Theo lý thuyết, kẻ thù đuổi đến tất nhiên sẽ làm náo loạn đỉnh Thanh Liên. Là chủ nhân của núi Huyền Hư, bổn tiên tất nhiên sẽ không nói cho nữ tử kia tung tích của Sát Nhan. Nhưng là bằng hữu của Sát Nhan, ta rất vui lòng nói cho nữ tử kia biết chân tướng bởi vì bổ tiên hiện tại đang không vui, rất cần một hồi kịch vui để khỏa lấp nỗi đau trong lòng.

Vẻ mặt ta thân thiên vỗ vỗ bả vai cô giá, khóe miệng suýt kéo đến tận mang tai “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”

Sự thật chứng minh, quyết định của ta là rất anh minh, ít nhất là khi Sát Nhan nhìn thấy ta và nữ tử kia thì khuôn mặt biến đổi rất nhiều sắc màu.

Nàng kia nhìn thấy Sát Nhan, không nói một câu, chỉ cúi đầu làm bộ, hoàn toàn khác với bộ dạng dũng mãnh, hùng hổ vừa rồi. Về phần Sát Nhan làm gì còn phong độ ngày thường ? Hắn đánh rơi quạt trên đất, tay cầm quạt vẫn run rẩy không ngừng.

“Nhạc Di, sao ngươi biết chỗ này?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.