Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 20: Tểu phượng hoàng


Đọc truyện Thanh Liên Phượng Dẫn – Chương 20: Tểu phượng hoàng

Bổn tiên vô cùng phiền não đi vòng quanh chiếc rương vốn lúc đầu đầy ắp bạc. Thật vất vả ta mới bình tĩnh lại được, cúi đầu nhìn cái rương rỗng tuếch cơn giận trong nháy mắt lại dâng lên.

“Sư phụ, con gà trong sân xử lý sao đây?”

Gà? Gà!

Ta nhướng cao lông mày, trừng đôi mắt vô cùng dữ tợn, khiến Thôi Thanh Hủ một thân áo tím đang đứng bên ngoài phòng ta sợ đến mức không dám cử động.

Đúng, không sai, chính là con gà, cũng là căn nguyên của mọi chuyện!

Chuyện này bắt nguồn từ bảy ngày trước.

Bảy ngày trước bổn tiên lừa Vân Liên và Thôi Thanh Hủ, một mình mang theo toàn bộ gia sản còn lại định lên trấn mua sắm thỏa thích một phen. Nhưng tất cả những thứ mới lạ trong trấn ta đều đã nghiên cứu qua nên vòng vài vòng vẫn chưa tìm thấy thứ gì thú vị. Trước khi đi ta đã định sẽ đến cửa hàng sách mua vài quyển truyện mới ra, nhưng ai ngờ mới đến cửa một hàng sách liền đụng phải một người hết sức bẩn thỉu đang xách một con vừa giống chim vừa giống gà nhưng lại không phải là gà.

Bổn tiên vốn cũng không để ý, chỉ muốn vào cửa hàng, thì nghe người bên cạnh hỏi nam tử kia một câu: “Huynh đệ, đây là thứ gì? Ta chưa thấy qua bao giờ.”

Nam tử kia dùng đôi tay bẩn vén chút tóc vướng trước mắt, có vẻ như hắn đã thật lâu chưa tắm, tóc dính bết vào nhau. Nam tử liếc nhìn người vừa hỏi thăm, trầm giọng nói : “Phượng Hoàng.”

“Phượng Hoàng?” Người hỏi thăm có vẻ rất hưng phấn, đem vật nhỏ kia lật tới lật lui xem xét, cuối cùng móc ra một thỏi vàng đưa cho nam tử. Ai ngờ nam tử kia mang thỏi vàng thả lại trong tay người kia, không nhanh không chậm nói “Không bán”


Vốn bổn tiên cũng không có chút hứng thú nào, nhưng đứng một bên nhìn bọn họ lại thấy trong lòng có chút ngứa ngáy. Phải nói là phượng hoàng trên trời cũng chỉ có hai ba con, dưới trần mà cũng có thì thật li kỳ. Huống chi một thỏi vàng có giá trị rất lớn, nam tử kia nghèo khó như vậy, với một thỏi vàng hắn có thể làm được bao nhiêu chuyện nhưng lại cự tuyệt không bán thật khiến người khác tò mò.

Nếu ta chỉ vào hàng sách mua truyện xong liền quay về núi thì đã xong chuyện. Đằng này ta lại thua dưới hai chữ “tò mò”. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy ngứa răng, hận không thể băm vằm hai người kia ra.

Lúc đấy bổn tiên không hiểu sao lại ngồi xổm xuống trực tiếp đưa túi tiền cho nam tử kia hỏi “Từng này đủ không?”

Nam tử kia thoáng sửng sốt, nhưng lại lập tức khôi phục thái độ bình thường : “Tưởng là ai? Hôm nay xem ra, Phượng Hoàng này hình như có duyên với ngài, như vậy Phượng Hoàng này là của ngài rồi.”

Phượng hoàng trưởng thành cũng là một con chim rất lớn, Phượng hoàng non thì ta chưa thấy bao giờ, gáy nóng lên, hào hứng đem tiểu phượng hoàng ôm vào ngực. Nhìn một hồi lại định hỏi kỹ thêm nam tử kia, nhưng khi ngẩng đầu thì đã không thấy người đâu nữa. Bổn tiên thừa nhận lúc đó trong lòng cũng có chút dự cảm không tốt. Chỉ có điều bổn tiên có lòng từ bi, có thiện tâm nên cũng không suy nghĩ nhiều, liền ôm tiểu phượng hoàng cưỡi mây về núi.

Chuyện sau đó chính là sự sỉ nhục cả đời của bổn tiên!

Ta ôm tiểu phượng hoàng, tâm tình rất tốt cưỡi mây ngắm cảnh. Còn chưa tới đỉnh Thanh Liên đã thấy Vân Liên và Thôi Thanh Hủ đang chơi cờ bên cạnh hồ sen. Một người mặc áo xanh, một người mặc áo tím, chỉ mới ba năm đã trổ mã thành đại mỹ nam, khụ khụ, là mỹ nam trưởng thành mới đúng, thật không uổng vi sư một lòng nuôi dạy. Hai đứa trẻ được vi sư nuôi lớn lại xuất sắc như vậy thật khiến vi sư vui mừng.

Hai người đang khổ chiến nên cũng không chú ý đến ta. Ta nhẹ nhàng thong thả đi đến bên cạnh, nhìn kỹ nước cờ, hình như Thôi Thanh Hủ đang chiếm ưu thế hơn một chút. Quả nhiên nếu so về mưu lược cùng đấu đá, Vân Liên vẫn chưa đấu lại hồ ly. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Vân Liên một tay chống cằm, một tay trắng nõn mảnh khảnh đang kẹp một viên cờ trắng, khẽ nhíu mày, suy tư nghiêm túc. Một đầu tóc đen xõa xuống bên người chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu xanh buộc lại. Sống mũi hắn cao thẳng, mặt mày thâm thúy, đôi môi mỏng tươi mới ướt át … Ôi chao, khụ khụ, bổn tiên cảm thấy Vân Liên rất xinh đẹp, vẻ xinh đẹp này có chút quen mắt…

“Sư phụ?”

Thôi Thanh Hủ nhếch khóe môi, thả viên cờ đen trong tay xuống, đôi mắt hoa đào sáng lên : “Sư phụ về lúc nào thế?”


Ai, Thôi Thanh Hủ mặc một thân xiêm y tím như vậy thật hợp với đôi môi đỏ mọng tươi cười và ánh mắt mị hoặc, thật sự là tiêu hồn, thật giống một con hồ ly Tiên Quân mới đắc đạo thành tiên.

Thôi Thanh Hủ chợt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Liên, Vân Liên ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta : ”Sao hôm nay sư phụ về sớm thế ?” Vân Liên nói xong liền đứng lên, tay áo giống như lơ đãng phất lên bàn cờ, cố ý đem tàn cuộc trên bàn cờ phá loạn. Ta nhìn thấy, chỉ cười thầm một tiếng, cũng không vạch trần hắn, chỉ đem tiểu phượng hoàng trong ngực đưa đến trước mặt Vân Liên như hiến vật quý.

“Xem này, hôm nay sư phụ gặp được một may mắn lớn, chỉ cần năm nén vàng đã đổi được một tiểu phượng hoàng độc nhất vô nhị, mừng quá nên về sớm “

Hai người nghe thấy ta mới chỉ xuống núi một chuyến đã tiêu hết năm nén vàng mặt đều xụ ra, chỉ có điều lát sau Thôi Thanh Hủ đã cười híp mắt xông tới nịnh nọt : “Sư phụ vui mừng là tốt rồi, tốn chút vàng cũng được, chờ ta kế vị, sư phụ sẽ không phải vì chuyện tiền bạc mà buồn phiền nữa.”

Vân Liên bị cướp lời, chỉ nhàn nhạt liếc Thôi Thanh Hủ một cái, liền ôm lấy phượng hoàng trong tay ta, quan sát nửa buổi, bỗng nhiên phán một câu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu : “Sư phụ, đây không phải chim phượng hoàng.”

“Tại sao?” Trong lòng ta lộp bộp hai cái, nhưng vẫn là nhất quyết không tha vặn lại.

“Ta cũng không biết, ta có cảm giác, con này không phải Phượng Hoàng.”

Ta ôm tinh thần không buông tha nếu chưa làm rõ ra sức lôi tay áo Vân Liên : “Ngươi đã thấy phượng hoàng rồi à?”

Vân Liên nhìn đôi mắt ta sáng lên, rốt cuộc khó nhọc nuốt nước miếng, cho ta một đáp án mong muốn “chưa gặp.”


“Không biết thì đứng nói” Ta đoạt lấy tiểu phượng hoàng trong tay Vân Liên, đưa cho Thôi Thanh Hủ, sau đó ngồi xuống rót một ly trà, cười nói với Thôi Thanh Hủ : “Thanh Hủ à, trước tiên đưa nó đi tắm một chút, dù gì cũng là chim phượng hoàng, không nên để bẩn thỉu. “

Nếu có thể quay ngược thời gian, ta tình nguyện lúc đấy không bảo Thanh Hủ mang phượng hoàng đi tắm. Không, nếu như có thể quay ngược thời gian, ta nhất định không mua con gà rách này về.

Đúng, con phượng hoàng này chính là một con gà rách!

Ta liền trơ mắt nhìn thôi thanh hủ đem”Tiểu phượng hoàng” vứt xuống hồ sen, tắm rửa sạch sẽ; trơ mắt nhìn đám màu sắc khác nhau trên lông vũ của nó dần dần bị gột sạch, trơ mắt nhìn tiểu phượng hoàng này dưới bàn tay không được nhẹ nhàng lắm của Thôi Thanh Hủ phát ra một tiếng hét thảm :

“Ò ó o. . . . . .”

Ừ, lúc ấy thế giới rất an tĩnh, rất an tĩnh. An tĩnh để cho ta nghĩ rằng mình đã trở lại chín tầng trời cao.

Nếu thật có thể trở về thì tốt rồi!

Bổn tiên chỉ hận không thể đào hố chôn mình , không thể moi tim róc thịt hai tên lừa đảo một xướng một họa kia, không thể đem đầu lưỡi của tên Thôi Thanh Hủ đang cười ha ha kia rút ra, không thể hung hăng đánh vào cái bản mặt đang nén cười đến đỏ bừng của Vân Liên. . . . . . .

Không nể mặt bổn tiên, cứ chờ đấy. . . . . .

Ta vẫy vẫy tay với Thôi thanh Hủ đang đứng ngoài phòng, mặt cười như ánh nắng tươi sáng, nhưng cơ hồ có thể làm đông lạnh không khí xung quanh “Thanh Hủ, ngươi không phải là hỏi con gà kia xử lý thế nào sao? Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên là . . . . . ăn!”

Bổn tiên ít khi ăn ngũ cốc, không ăn thức ăn mặn. Chỉ có điều hôm nay nhìn một bàn nào là thịt gà kho tàu, cháo gà ta rất động lòng nếm qua tất cả các món trên bàn, cũng không quên vỗ vỗ bả vai Vân Liên, bình thường hầu như không thấy hắn nấu nướng, nhưng hôm nay mới biết được tài nấu nướng phi phàm của hắn.

Dĩ nhiên, có lẽ thức ăn ngon không phải nhờ tài nấu nướng cao siêu của Vân Liên mà là nhờ con gà mái giá năm đỉnh vàng kia. Quả nhiên chất thịt béo ngậy, tươi ngon vô cùng.


Ta lấy khăn lau miệng, lúc này mới phát hiện ra hai người bên cạnh hoàn toàn không động đũa, ta ngạc nhiên hỏi : “Thanh Hủ, Vân Liên không ăn còn hiểu được, ngươi mà cũng nhịn được sao ?” Mánh khóe của hắn và Mộng Vân Ảnh kia đương nhiên không lọt được mắt bổn tiên, hôm nay một bàn thức ăn bày ra trước mắt mà hắn không thèm động đậy thật có chút kỳ quái.

“Đồ nhi không dám. . . . . .” Thôi Thanh Hủ liếc mắt nhìn ta một cái: “Chờ sư phụ ăn xong rồi đồ nhi ăn cũng được. . . . . . Nếu không sợ bị sát khí của sư phụ làm bị thương. . . . . .”

Bổn tiên nhíu mày, rốt cuộc hướng Thôi thanh Hủ và Vân Liên cười nói: “Sư phụ ăn xong rồi, các ngươi từ từ ăn đi. Nhớ ăn hết.” Ta đứng dậy, đi hai bước, vẫn là có chút không yên lòng, nghiêng đầu dặn dò: “Nhớ, ăn hết, xương cũng đừng để lại. . . . . .”

Vốn ta cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng cũng không ngờ vẫn còn phần tiếp theo.

Mấy ngày sau, ta đang lười biếng nằm phơi nắng trên bãi cỏ, Bạch Ti và Bạch Nhĩ lại mang một ông già tới trước mặt ta.

Ta lật người, lười biếng nhìn hắn, nhíu mày, ý bảo hắn có thể nói chuyện. Lão già kia tuy mặc một thân quan phục, nhưng diện mạo lại hết sức hiền lành, ôm quyền vái chào với ta, thở dài nói: “Tại hạ bất tài, là tri huyện Đường Thu Sơn ở dưới chân núi, có một chuyện kính xin đại tiên giúp một tay.”

“Tri Huyện?” ta nhếch lông mày bên phải lên, ngồi dậy “Ngươi nói ngươi là Tri Huyện dưới chân núi à?”

Đường Thu Sơn hình như không ngờ được là ta sẽ phản ứng như thế, thoáng chút co quắp đáp lại: “Không sai, chính là tại hạ.”

“Chuyện này ta không quản. Ngươi đi đi.”

Ta vỗ vỗ y phục đứng lên. Đâu chỉ là không giúp chuyện này? Cái trấn đó bổn tiên cũng không muốn đi nữa!

Tác giả có lời muốn nói: càng ngày càng hấp dẫn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.