Thánh Khư

Chương 82: Săn rồng (1)


Đọc truyện Thánh Khư – Chương 82: Săn rồng (1)

Nhưng mà Sở Phong cứ ung dung mà nắm nó bằng một tay, đưa lên, làm thành một hình dáng giống như muốn bắn tên.

Triệu Tam Gia ngạc nhiên, cây cung nặng như thế mà Sở Phong có thể cầm lên dễ dàng như thế, hơn nữa nhìn cũng rất thoải mái, không có chút cố sức nào.

“Tiểu Sở, sức của cậu lớn thật!”

“Sao lại không có dây cung?”

Triệu Tam Gia thở dài, dây cung đã bị phá hủy từ lâu rồi, cây cung lớn này chỉ còn lại có một thân cung.

“Nối lại dây cung khác không được sao?” Sở Phong kinh ngạc hỏi.

“Do cậu không biết thôi, dây cung cũ của nó cũng có một truyền thuyết riêng biệt, nghe đồn rằng dây cung này làm bằng gân của rồng, nếu dùng loại dây cung không xứng với thân thì sẽ không thể phát huy được sức mạnh của nó.” Triệu Tam Gia giải thích.

Sở Phong rõ ràng là không tin, trên đời này làm gì có thứ gọi là gân rồng.

Triệu Tam Gia cũng gật đầu nói: “Có lẽ là gân của một loài quái thú nào đấy.”

“Tam Gia, cho tôi mượn cây cung này mấy ngày đi, tôi giúp ông tìm loại gân thú thích hợp để giúp cây cung này tái hiện lại phong thái của nó. ” Giọng nói của Sở Phong có chút hưng phấn.

“Cây cung này để ở chỗ tôi xác thực là không có ý nghĩa gì, cho cậu mượn cũng không sao, nhưng cậu không có khả năng kéo được nó.” Triệu Tam Gia trả lời.


Nhưng mà dưới con mắt trợn tròn của ông, hai tây của Sở Phong nắm hai đầu của cây cung, dùng sức mà bẻ cong nó.

Chuyện gì thế này? Triệu Tam Gia khiếp sợ, bởi vì ông biét cây cung này cứng thế nào, lúc trước có bảy, tám tên đô con hợp sức lại cũng không thể làm nó cong lại.

Nhưng mà Sở Phong lại càng khiếp sợ hơn nữa.

Theo lực của hắn, cây cung này truyền ra âm thanh của hổ báo, tiếng rống của trâu, tiếng hót to lớn của loài chim, cực kỳ yêu tà, cuối cùng có một tiếng sầm rền vang, âm thanh không nhỏ, làm người sợ hãi.

“Tiểu Sở, cậu….cậu đúng là quái vật!” Triệu Tam Gia cực kỳ chấn động, ông ngất ngây mà lôi kéo Sở Phong nói một hồi, nói đến cuối cùng ông cũng không biết mình đang nói gì.

Một lát sau, Sở Phong chào tạm biệt Triệu Tam Gia đi về nhà.

“Hoàng Ngưu, dừng lại, chúng ta ngừng đánh. Mày xem tao đem về cái gì này? Là một bảo vật!” Sở Phong vội vàng cản lại con nghé ngốc nhà mình, không muốn tiếp tục đánh với nó.

Con mắt của Hoàng Ngưu nhìn chằm chằm cây cung.

Khi nó thử ép cong cây cung quả nhiên cũng nghe được tiếng gầm của thú, tiếng hót của chim, cuối cùng là tiếng ầm vang của sấm chớp.

“Cây cung này tên gì?” Nó viết chữ lên đất mà hỏi.

“Triệu Tam Gia nói cây cung này gọi là Đại Lôi Âm cung, nhưng dây cung của nó đã hư rồi, nghe nói dây cung này năm đó được luyện thành từ gân rồng.” Sở Phong trả lời.

“Đi săn rồng!” Hoàng Ngưu quyết đoán mà viết xuống ba chữ, muốn lôi Sở Phong đi vào Hồng Hoang Đại Sơn, nó hình như đặc biệt quan tâm cây cung này, biểu hiện rất kỳ lạ.

“Chu Toàn, mau tới đây, dẫn cậu đi săn rồng!” Sở Phong liên lạc với Chu Toàn qua điện thoại, mang theo gã đi sẵn tiện mài giũa thêm cho gã.

“Từ từ đã, tôi nghe nói trái cây thần bí trong ngọn núi này ngày mai chắc chắn sẽ chín, hiện tại thì mau nghỉ ngơi mà dưỡng sức đi.” Chu Toàn trả lời.

“Đừng có nói nhảm nữa, đi nhanh lên!” Sở Phong la lên, nếu ngày mai thật sự có đại chiến thì vừa vặn thừa dịp đi tìm dây cung nối lại cho cây cung này, để nó trở về phong thái khi xưa.

Chu Toàn lề mà lề mề, dáng vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý quyết định đi theo Sở Phong lên núi.

Chủ yếu là sự cố lần trước để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng hắn ta, đầu tiên là bị một đám hung cầm quái thú truy sát, suýt chút nữa là bị dọa bay hồn phách, sau đó lại tận mắt nhìn thấy Sở Phong và một đám ngoan nhân cầm súng phóng tên lửa chém giết lẫn nhau, kinh tâm động phách, trường cảnh lúc đó khiến hắn ta rét run cả người.


Tốc độ của Sở Phong và Hoàng Ngưu khá nhanh, đi tới huyện thành đón hắn ta.

Chu Toàn đến chậm nhưng cũng kiên trì tới, còn cách rất xa thì thả chậm bước chân.

Sở Phong có chút ngẩn người, sau đó nhịn không được có chút vui vẻ.

Chu Toàn để một đầu tóc xoăn, tóc vừa dày vừa dài chảy ngược ra phía sau chỉ chừa lại phần sừng, phần đầu lộ ra lại lớn gấp đôi so với lúc trước.

“Kiểu tóc rất độc đáo!” Sở Phong thực sự không thể tìm được từ ngữ nào khác để tán dương kiểu tóc của hắn.

Đồng thời, mấy ngày không gặp, Chu Toàn gầy hơn nhiều, dáng vẻ béo ụt lúc trước đã không thấy, bộ dạng của hắn lúc này phải nói là gầy gò hơn trước rất nhiều.

“Sau này cũng không thể gọi cậu là mập mạp nữa rồi, gọi là Chu gầy thì thích hợp hơn, dáng vẻ của cậu bây giờ cũng quá thon thả, đừng nói là ngy nào cậu cũng uống thuốc giảm cân đấy nhé?” Sở Phong cười nói.

Hoàng Ngưu cũng có chút ngẩn người, bởi vì dáng vẻ của Chu Toàn mà nó nhìn thấy bây giờ so với lần đầu tiên gặp mặt quá khác biệt, cứ như hai người khác nhau, từ Phật Di Lặc trực tiếp hạ thấp xuống thành Bài Cốt Tinh.

Chu Toàn phẫn uất, chỉ chỉ sừng thú trên đầu mình: “Bao nhiêu tinh hoa đều bị nó hấp thu, nếu tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ dùng cưa điện, chịu đau cắt bỏ nó.”

Sừng thú trên đầu của hắn ta lại trở nên thô to không ít, mang theo một cỗ khí tức mãn hoang. Lúc trước, hắn ta còn gọi Hoàng Ngưu là Ngưu Ma Vương, bây giờ bản thân hắn ta còn giống hơn.

Sở Phong buồn cười nhìn hắn ta.

Hoàng Ngưu thì đi tới, sờ lên sừng của hắn ta, há to mồm cười, cũng không có xem thường mà ngược lại còn rất thân thiện vỗ vỗ vai hắn ta.

“Mày có ý gì thế hả?” Chu Toàn trừng mắt, đề phòng. Toàn thân hắn ta không được tự nhiên, con trâu này chưa từng đối xử tốt với hắn ta, lúc trước vừa nhìn thấy liền kiếm chuyện, sao bây giờ lại đổi tính rồi?


“Trở nên đẹp hơn.” Hoàng Ngưu viết chữ lên trên mặt đất, chuyện này cũng hiếp gặp bởi vì nó chưa hề khen tặng ai cả.

Sau khi Chu Toàn thấy được, trong lòng thoải mái, ngẩng đầu lên, lòng tin tăng gấp bội, không phải chỉ mọc ra một cặp sừng thú sao? Thật ra vẫn rất đẹp trai, không đúng sao? Ngay cả con trâu này cũng khen ngợihắn ta.

Hoàng Ngưu lại bồi thêm một câu: “Trong Ngưu Đầu Nhân (*) thì có thể xếp vào hàng thượng đẳng.”

(*) Ngưu đầu nhân: người đầu trâu

“Ngưu Ma Vương, ông nội mày, tao muốn giết mày!” Chu Toàn lớn tiếng nói, hắn ta nổi giận, nói nửa ngày, hóa ra ý của Hoàng Ngưu là muốn nói hắn ta càng ngày càng giống Ngư Đầu Nhân, đúng là tức chết hắn ta mà.

Trên đường đi, tiếng quát lớn của Chu Toàn, tiếng kêu đau đớn hòa quyện với tiếng Bò..o..Bò… của Hoàng Ngưu vang lên không dứt.

Rốt cục, một lần nữa tới gần núi lớn Hồng Hoang.

Vừa bước vào cửa núi, đập ngay vào mắt là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, Chu Toàn hơi run lên, ấn tượng của lần trước quá sâu sắc, các loại quái thú doạ hắn ta suýt chút nữa là hồn phi phách tán, rất nhiều ngày sau đó hắn ta đều gặp ác mộng.

“Tôi nói này, chúng ta đi chậm một chút đi!” Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm, muốn dần dần thích ứng một chút.

Nhưng mà, hắn ta vừa dứt lời liền nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bên trong, không dám ngừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.