Đọc truyện Thánh Khư – Chương 50: Đánh Đâu Thắng Đó; Không Gì Cản Nổi (1)
Con hàng này chính là yêu tinh trời sinh hại người.
Mặc cho ai phát hiện hành tung quỷ dị của nó, cũng đều cảm thấy tò mò, âm thầm đi theo.
Rất nhanh, Sở Phong suy nghĩ cẩn thận. Mấy ngày hôm trước hắn nhắc đến chuyện phân trâu, nhờ con nghé vàng hỗ trợ, rõ ràng đã khiến cho nó sinh ra bóng ma tâm lý. Đây là phòng bị hắn.
“Con trâu chết tiệt này.”
Nghĩ thông suốt chuyện trong đó, Sở Phong không biết nói gì, dở khóc dở cười. Hắn và con nghé vàng, rốt cuộc là ai hãm hại ai, bây giờ khó mà nói được.
Từ xa, cô gái áo trắng có bệnh thích sạch sẽ, chưng diện nôn đến mật cũng muốn lòi ra, vừa nôn khan vừa không ngừng kêu thảm.
Âm thanh đó hơi dọa người. Cô ta giống như đang phải chịu đựng sự tra tấn đau đớn nhất.
Ngay cả người đàn ông có đôi cánh ác ma cũng nôn khan một khoảng thời gian rất lâu. Gã quyết định cởi quần áo quẳng xuống đất, sắc mặt âm trầm muốn chảy cả nước.
“Tôi điên mất, a a a……” Cô gái áo trắng nôn mửa đến mức tái mét cả mặt, cô ta lắc đầu liên tục, không ngừng thét lên the thé như phát rồ lên, cô đứng bật dậy, chạy về phương xa.
Bên kia có một con suối, cô ta không thể nào chịu nổi sự “Dơ bẩn” trên tay này, hận không thể chặt luôn cả đôi tay. Cô cứ chạy như điên thẳng đến gần đó, bỏ tay vào làn nước lạnh lẽo rồi ra sức chà rửa, chà mạnh đến sắp tróc da.
Gã đàn ông kia cũng không khác gì, hắn sa sầm gương mặt, vừa nôn khan vừa lảo đảo đi đến bên dòng suối, ngồi xổm xuống không ngừng rửa ráy.
Sở Phong đứng đằng xa mà nhìn, bởi vì có chút ghét bỏ nên hắn cũng không mai phục họ, chờ tắm xong rồi nói sau, hắn đứng xa vậy còn muốn chịu không nổi đây này.
Có thể suy ra tâm tình hiện giờ của hai người kia ra sao!
“Tôi điên mất, chịu không nổi nữa, đó là con quái vật gì? Tôi muốn giết nó rồi cắt thành tám khúc!” Tiếng thét chói tai của cô gái vang vọng quanh quẩn dưới bầu trời đêm.
“Đi… đi giải quyết mục tiêu trước!” Gã đàn ông quát lên, gương mặt bảnh bao, nhưng ánh mắt lại hung ác nham hiểm, gã chịu đủ rồi, cảm thấy cả người khó chịu, cơn giận tận trời lại không có chỗ để trút. Gã muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về ngay.
Cô gái áo trắng không nhúc nhích, cô ta hận không thể tắm thêm mấy trăm lần.
Sở Phong quay người lại, biến mất trong bóng đêm.
Thật lâu sau, hai người kia mới xuất hiện, đi đến ngoài sân của nhà họ Sở. Mà lúc này, Sở Phong cũng đúng lúc đẩy cửa đi ra khỏi sân nhà mình.
Nếu không phải muốn moi ra một số tình báo từ miệng của bọn họ, hắn đã sớm ra tay, hiện tại hắn làm bộ như một người bình thường, dáng vẻ thật bất ngờ mà hỏi thăm họ là người phương nào.
“Ta khinh thường nói nhiều với mi, mi chỉ cần biết có người không muốn để mi sống trên đời này nữa thôi.” Gã đàn ông có đôi cánh ác ma kia mang vẻ chán ghét và âm u trên gương mặt.
“Vì sao chứ, ai muốn giết tôi?” Sở Phong làm như rất giật mình, hắn lùi về phía sau vài bước.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh sao lấp lánh soi.
Gã đàn ông vươn đôi cánh ác ma màu đen ra, chậm rãi bay lên. Gã lơ lửng trên không trung, trên người tuôn ra một luồng hơi thở mạnh khủng khiếp, cứ như đã nắm giữ được cả mảnh trời đất của nơi đây.
“Bây giờ ta cho mi một cơ hội, tự lựa chọn một cách để chết đi. Một là bất ngờ bị điện giật chết, hai là chết cháy, bị thiêu thành than củi, mau chọn đi!”
Gã ta lạnh lùng thúc giục, gã coi thường sinh mệnh, căn bản không bận tâm Sở Phong là sống hay chết, đối với gã mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể gì.
“Anh là dị nhân, nhưng lại nghe lệnh của con người. Đồng thời, anh cũng lo lắng nếu tôi không phải chết do ngoài ý muốn, sẽ xảy ra một chuyện gì đó khiến anh kiêng dè.” Sở Phong bình tĩnh nói, hắn có thể phân tích ra rất nhiều thứ thông qua những điều này.
“Một tên phàm tục tầng chót nhất mà cũng xứng làm ta kiêng dè ư? Giết mi không khác gì dẫm chết một con rệp mà thôi!” Gã mang đôi cánh ác ma căm ghét quát lên.
Tâm tình của gã cực kỳ không tốt, muốn nhanh chóng giải quyết người này cho xong, sau đó thì trở về ngay lập tức để ngâm mình trong suối nước nóng.
“Tôi không muốn ở lại đây thêm giây nào nữa, mau giải quyết nhanh đi!” Cô gái áo trắng càng nôn nóng, đã mất hết kiên nhẫn mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lát nữa đi vào trấn Thanh Dương, phải tìm cho ra con quái vật kia, tôi muốn tự tay giết chết nó!”
Gã đàn ông mang đôi cánh ác ma lập tức ra tay, gã lao xuống, chính bản thân gã cũng không muốn phí thời gian nữa.
Phanh!
Nhưng mà, ngay sau đó gã lại bị hất bay ra ngoài!
Sở Phong đứng ngay vị trí ban đầu, chỉ một đấm tung ra thôi đã hất bay gã ta lên không trung, xương cốt lập tức gãy lìa vài thanh, ngực thì lõm vào một mảng lớn, cả người bay vèo lên cao, cuối cùng rơi xuống đất, miệng đầy bọt máu.
Gã ta quỳ rạp trên mặt đất mà ho ra máu, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, sức mạnh kia làm gã hoảng loạn. Gã là dị nhân với thể chất vượt trội, kết quả chỉ một đấm của người ta thôi đã suýt lấy mạng gã!
Gã ta cố nén đau đớn, lại phóng lên cao, vừa rồi quá đột ngột nên gã còn chưa sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình. Gã vươn rộng đôi cánh ác ma ướt máu, lau đi bọt máu trên khóe môi, cay nghiệt mà nhìn vào Sở Phong, giọng nói thì lạnh buốt đến tận xương.
“Mi không phải phàm nhân, ta đã sai!”
Tiếp đó, gã há miệng, phát ra một tiếng rít gào cổ quái, ngay lập tức một sức mạnh thần bí khó lường đã lao vút ra.
Thứ đó như sóng âm, nhưng lại hữu hình, nó hóa thành một làn sóng màu đen, cứ một cơn rồi lại một cơn mà vỗ mạnh ra ngoài, nó lao mạnh về phía Sở Phong với uy lực vô cùng khủng bố.
Phanh!
Cỏ cây, đất đá trên mặt đất đều văng tung tóe, cảnh tượng khiến lòng người hoảng sợ, sức mạnh quả là kinh khủng khôn cùng.
Cách đó không xa, cô gái áo trắng nọ cũng an tâm, đồng thời lui nhanh về phía sau. Bởi vì một khi trong miệng gã đàn ông có đôi cánh kia còn phát ra cơn sóng màu đen, thì sức chiến đấu sẽ vô cùng khủng bố!
Một mình gã ta từng dễ như trở bàn tay mà quét ngang rất nhiều dị nhân, gã không sợ chiến đấu với số đông nhất, bởi lẽ gã đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Về phần đối phó người thường, từng có một thí nghiệm, chỉ một mình gã ta có thể đánh tan hơn một ngàn người, sau khi cơn sóng màu đen kia chấn động thì chẳng phân biệt bạn hay thù, nó sẽ đánh gục toàn bộ.
Lúc này, trên bầu trời sao sáng lấp lánh, cực kỳ rực rỡ.
Một gã đàn ông với đôi cánh ác ma, như che đi cả trời sao, gã mở tung đôi cánh da khổng lồ, khóe miệng ứa máu, hai mắt thì cay nghiệt vô tình.
Từ lúc làn sóng màu đen khuếch tán ra thì các vật thể trên mặt đất không ngừng vỡ nát, cảnh tượng thật đáng sợ.
Đây là dị nhân!
Đúng là Sở Phong gặp phải rắc rối, làn sóng kia quét ngang tất cả mọi nơi, nó muốn xé toạc thân thể, muốn đập vào sọ của hắn, khiến não của hắn đau lên từng cơn.
Nhưng mà, hắn rất bình tĩnh, không bối rối chút nào cả.