Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 69: Lá trúc rì rào khép song cửa
Dịch giả: Gia
Đây là một dãy nhà trúc thưa thớt đẹp mắt, Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa còn chưa tới cửa nhà trúc thì cửa kia đã mở ra, xuất hiện một người, tóc xám điểm bạc, đạo bào trên người đã rất cũ kỹ, tay áo bên phải trống rỗng.
Thẩm Luyện cảm thấy hắn thật sự già, mà không phải giống như chưởng môn đạo nhân hay hai vị lão giả đã dẫn bọn họ lên núi, bề ngoài già nua, sinh cơ lại kéo dài không dứt.
Lão nhân này cho hắn một cảm giác mặt trời chiều ngã về tây.
“Hai vị sư đệ, đi theo ta.” Lão nhân nhìn Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa một chút, dường như đã sớm biết thân phận bọn họ.
Thẩm Luyện nghĩ thầm có lẽ vị Cảnh Thanh đồng tử kia đã dùng thủ đoạn nào đó để thông báo cho lão nhân.
Người trong Thanh Huyền, quả thật kỳ quái, Cảnh Thanh đến rồi, cũng tiến vào trong chào hỏi lão giả.
Đương nhiên hắn cũng hiểu, nếu mọi người đều là kẻ cầu Đạo, sợ là không cần quá chú ý lễ nghi phiền phức của thế tục.
Bước vào nhà trúc mới phát hiện không gian bên trong cũng không nhỏ, tài liệu xây dựng đều làm từ tre trúc.
Không biết trúc này phẩm chất thế nào mà lại rất cứng cáp vững chắc.
Đi không bao xa là một hành lang nhỏ, phía dưới lại là một dòng suối trong, chậm rãi chảy xuôi.
Lư Thủ Nghĩa tỏ ra nhiệt tình hơn cả Thẩm Luyện, còn chưa đi hết hành lang hắn đã mở miệng hỏi thăm: “Sư huynh xưng hô như thế nào?”
“Ngươi có thể gọi là là Tam Vấn.” Lão nhân nói.
“Tam Vấn sư huynh, ở hạ viện bây giờ còn lại bao nhiêu người?” Lư Thủ Nghĩa hỏi.
“Nếu không tính các ngươi, thì còn lại bốn người.” Lão nhân từ tốn trả lời.
“Nghe nói mỗi năm mươi năm mới thu mười đệ tử, Tam Vấn sư huynh, huynh vào Thanh Huyền năm mươi năm trước đúng không?” Lư Thủ Nghĩa có chút ngạc nhiên, tu đạo năm mươi năm mà đã già như vậy, quả thật cầu đạo gian nan đến thế sao?
“Ta vào Thanh Huyền một trăm năm trước.” Lão nhân lắc lắc đầu nói.
“Vậy khi nào chúng đệ mới có thể bắt đầu tu hành?” Lư Thủ Nghĩa hỏi.
“Ngươi có biết tại sao ta gọi là Tam Vấn không, bởi vì mỗi ngày ta chỉ trả lời ba câu hỏi.” Tam Vấn đạo nhân hờ hững nhìn Lư Thủ Nghĩa một chút.
Trong ánh mắt đục ngầu xuất hiện một tia lạnh lùng nghiêm túc, vậy mà lại khiến cho Lư Thủ Nghĩa không dám tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa.
Thẩm Luyện cả buổi cũng không nhiều lời, chỉ chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Xác thực mà nói, nguyên khí đất trời ở nơi này vô cùng dày.
Nhà trúc giống như một cái hồ chứa nước, không ngừng tích tụ nguyên khí ngoại giới, tưới nhuần người vật bên trong.
Nước chảy bên dưới cũng được nguyên khí đất trời gột rửa, trong vắt có thần, hơn nữa cũng mang đến tác dụng khai thông.
Thẩm Luyện đã sớm có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí, cũng có thể thu nạp một phần, nhưng không giữ lại được bao nhiêu.
Cho dù như thế, sau khi hắn mở ra hai mạch Nhâm Đốc để hấp thụ nguyên khí trong thiên địa, thì đã không còn quá chú trọng chuyện ăn uống như trước kia nữa, có thể không ăn không uống trong một khoảng thời gian dài dưới trạng thái quy tức.
Đồng thời cũng mơ hồ cảm nhận được thể chất dần cải thiện, như mưa phùn gió xuân, lặng lẽ gột rửa vạn vật, theo thời gian trôi qua hắn có thể cảm nhận được biến hóa thực chất.
Bởi vậy hắn cảm thấy sống ở chỗ như thế này, cho dù có sống hơn một trăm tuổi cũng sẽ không đến mức trở nên già nua như Tam Vấn đạo nhân.
Hắn cảm thấy Thanh Huyền cũng không phải là đào viên thế ngoại, không tranh với đời.
Chuyện này không có gì kỳ lạ, chỉ cần có tâm thì sẽ có cảm xúc, tính tình hắn hờ hững không thích tranh đấu, nhưng không đại biểu cho tu sĩ khác cũng là như thế.
Đại đạo ngàn vạn, mỗi đường mỗi khác, khó mà nói được đúng sai.
Huống chi Thẩm Luyện cho rằng cầu đạo cầu trường sinh cũng không nhất định phải bước lên con đường Thái Thượng vong tình.
Nếu như tính cách trở nên lạnh nhạt vô tình mới có thể trường sinh bất lão, vậy đó cũng không phải là trường sinh thật sự rồi.
Trường sinh phải bao dung mọi thứ, tạo ra vô tận khả năng cho tương lai, nếu như trăm ngàn năm cũng như một ngày, vậy thì có khác gì tảng đá trong núi chứ.
Hơn nữa dọc theo con đường này, lão giả áo đỏ, lão giả áo xám, Chưởng môn đạo nhân và Cảnh Thanh đồng tử, mỗi người đều có tính cách của riêng họ.
Tu sĩ cũng chỉ là người phàm sống lâu hơn mà thôi, còn Tiên là gì, Thẩm Luyện tạm thời vẫn không hình dung ra được.
Hành lang cũng không phải một đường thẳng, rẻ bảy quẹo tám, thỉnh thoàng nhìn thấy những đạo quán khác nhau, nhưng đa số có bố cục tương tự, vài đạo quán xem chừng đã rất lâu không có người ở, tồi tàn lạnh lẽo.
Cuối cùng nhìn thấy hai gian đạo quán kề sát nhau, Tam Vấn đạo nhân nói: “Hai ngươi mỗi người chọn một căn, đợi Chưởng môn xử lý xong chuyện trước mắt, tự sẽ an bài hai ngươi.”
Sau khi nói xong thì bồng bềnh bay đi mất.
Lư Thủ Nghĩa lắc đầu nói: “Mấy kẻ trên núi này, kẻ nào cũng quái gở cả.”
Thẩm Luyện mỉm cười không đáp, chỉ vào hai sân nhỏ nói: “Không biết Lư huynh chọn gian nào?”
“Vậy ta không khách khí, chọn bên phải.” Lư Thủ Nghĩa nói.
Vào đạo quán, trong phòng chỉ có một chiếc giường trúc, ngoài ra không còn vật gì khác, quả thật kham khổ.
Thẩm Luyện không đi ngủ ngay mà đóng cửa phòng lại, sau đó lên giường trúc nhắm mắt tĩnh tọa.
Đợi đến khi Lư Thủ Nghĩa ở bên kia ngủ say, hắn mới ngưng thần định tính.
Trong linh đài, một mảnh hư vô, lần này Thẩm Luyện không quan tưởng vị Tiên Thiên thần linh tay cầm như ý nữa, mà trong đầu hắn xuất hiện một cái bàn cờ lớn.
Một quân cờ trắng rơi xuống, tiếp theo lại rơi xuống một quân cờ đen.
Không qua bao lâu đã trở nên dày đặc.
Khả năng ghi nhớ của hắn vô cùng mạnh mẽ, cũng không biết là vì nguyên nhân thần hồn cường đại, hay là vì pháp quan tưởng tuyệt diệu kia, mỗi lần định tâm, không bị quấy nhiễu, hắn có thể nhớ lại rất nhiều sự vật đã từng thấy qua.
Bàn cờ này phức tạp vô cùng nhưng Thẩm Luyện vẫn tưởng tượng ra không sót chi tiết nào, so với ban ngày vô thức, lúc này hắn càng có thể cảm nhận rõ công pháp tuyệt diệu ẩn chứa trong đó.
Thẩm Luyện vốn đã có thể hấp nạp thiên địa nguyên khí, dần dần tiến vào cảnh giới không dính khói bụi trần gian, nhưng nhận thức của hắn với thiên địa nguyên khí kia vẫn rất thô thiển sơ sài.
Công pháp trong bàn cờ chính là Huyền Cực Công, liên thông các khiếu huyệt khác nhau, giống như xem thân thể như một tấm bảng điện.
Lộ tuyến khác nhau, một khi kết nối, theo nguyên khí đất trời truyền vào thì sẽ sản sinh ra hiệu quả ngoài ý muốn.
Trước kia Thẩm Luyện tựa như một cái thìa thủng, nguyên khí đi vào lập tức đi ra, không giữ lại được bao nhiêu, ngay cả duy trì hoạt động sinh mệnh cũng không đủ.
Bằng không hắn đã sớm đoạn tuyệt khói lửa rồi.
Thẩm Luyện đang tu luyện theo lộ tuyến hành công của Huyền Cực Công, đồng thời dùng nó để xác minh tác dụng của thiên địa nguyên khí đối với thân thể.
Ngày trước, số lượng thiên địa nguyên khí có thể giữ lại cơ thể quá ít, bây giờ hắn có thể thu được phản hồi càng nhiều hơn.
Sức mạnh thần hồn cũng từ từ tản ra khắp toàn thân, giúp hắn quan sát thân thể mình một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ lập tức thấy xung quanh Thẩm Luyện tựa hồ xuất hiện một tầng sương mù thật mỏng, bao phủ cả thân thể hắn, như ẩn như hiện.
******
Trong một gian đạo quán nào đó, Tam Vấn đạo nhân đang ngồi đối diện với một vị đạo giả khác.
Đạo giả kia trẻ hơn Tam Vấn đạo nhân rất nhiều, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, đạo bào màu xanh.
Đạo giả trẻ tuổi nói: “Qua nhiều năm như vậy, Hồng sư thúc cuối cùng cũng đợi được một đệ tử có thể tu luyện Tử Vi Động Huyền Chân Giải, cho nên mới gấp gáp truyền cho hắn Huyền Cực Công đến thế.”
“Ngoại trừ sư thúc, ba nghìn năm nay, Thẩm Luyện là người đi qua Vấn Tâm Lộ trong thời gian ngắn nhất, có thể thấy tâm thần hắn mạnh mẽ vô cùng, tất nhiên là người thích hợp để tu luyện Tử Vi Động Huyền Chân Giải, Hồng sư thúc sốt ruột cũng là chuyện dễ hiểu.” Tam Vấn đạo nhân dửng dưng trả lời.
Đạo giả trẻ tuổi lại than thở: “Thật sự không biết vị sư thúc kia rốt cuộc là tài giỏi cỡ nào, cánh tay của ngươi do hắn đoạt đi, lại còn khiến cho ngươi không sinh ra oán hận với hắn.”